Ngụy Chiếu Thừa nháy mắt trầm mặc, không biết phải nói như thế nào, nước nơi này có chút quá sâu nha!
Huyện Duyên Sơn kinh tế phồn vinh, sao có khả năng chỉ còn hai vạn người?
Nhất định có vô số dân chúng, được thân sĩ hào tộc bao che, không biểu hiện ở giấy tờ hộ tịch của quan phủ.
Về phần khuyên bảo đại tộc phát lương thực cứu dân?
Sợ là lúc ấy đao quang kiếm ảnh, tri huyện dùng thủ đoạn sấm sét!
Ngụy Chiếu Thừa nhìn chằm chằm lạc khoản tấm bia cải trắng, cẩn thận nhớ lại tin tức Đát Kế Lương người này, rất nhanh vỗ tay cười nói: “Thì ra là Đát lang trung, không ngờ hắn lại có chiến tích như thế.”
Phùng Tốn kinh ngạc nói: “Đát tri huyện làm lang trung rồi?”
Ngụy Chiếu Thừa nói: “Năm nay vừa chọn làm Hộ bộ viên ngoại lang, ta phụng mệnh đánh giá quan lại thiên hạ, Đát lang trung dòng họ lạ rất dễ nhớ.”
Đát Kế Lương ở Duyên Sơn làm tri huyện sáu năm, khiến hào tộc bản địa khổ không nói nổi, vì thế mọi người kết phường gom tiền, mua quan cho hắn đi Cống Châu làm tri châu.
Địa khu Nam Cống dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, cường đạo rất nhiều, vốn là một việc khổ sai, ai ngờ Đát Kế Lương làm ra trò, lại bị hào tộc địa phương bỏ tiền đưa đi Sơn Tây... Vẻn vẹn mấy năm thời gian, thế mà đã lăn lộn thành Hộ bộ viên ngoại lang.
Càng thú vị là, Ngụy Chiếu Thừa và Đát Kế Lương đều là đảng Đông Lâm.
Chẳng qua, Đát Kế Lương là bị hoạn đảng đánh dấu là đảng Đông Lâm, khi làm quan ở Sơn Tây bị cách trừ công danh, hôm nay lại được đảng Đông Lâm coi là đồng chí được đề bạt.
Nhìn tấm bia cải trắng trước mắt, Ngụy tuần phủ trước sau cảm giác không được tự nhiên, khen một phen liền vội vàng rời đi, không nói việc đập bia gì nữa.
Đội ngũ thật dài rời khỏi huyện thành, lên thuyền tới chỗ ở cũ của Tân Khí Tật.
Vĩnh Bình tương đương với quan trấn của huyện thành Duyên Sơn, Triệu Hãn ngồi khách thuyền dừng ở bên bờ ngoài trấn.
Phí Ánh Hoàn dẫn Ngụy Kiếm Hùng rời đơn vị, rất nhanh tới trên thuyền nhà mình, nói với người lái tàu: “Theo đội tàu phía trước!”
Triệu Hãn, Cầm Tâm, Kiếm Đảm và Tửu Phách, bởi vì đêm qua đánh bài quá muộn, giờ phút này đang ở trong khoang thuyền ngủ nướng.
Nghe được động tĩnh, lập tức đứng dậy bái kiến:
“Công tử, Ngụy thúc!”
“Phụ thân, Ngụy gia!”
Phí Ánh Hoàn vặn vẹo cổ, đặt mông ngồi xuống, tinh thần mỏi mệt nói: “Chớ nói lời thừa, mau tới đây giúp ta xoa bóp.”
Triệu Hãn còn chưa phản ứng lại, tổ ba người Hanh Cáp Hắc đã mau lẹ vô cùng xông lên.
Kiếm Đảm và Tửu Phách chia ra trái phải, phụ trách đấm chân cho Phí Ánh Hoàn, Cầm Tâm vòng đến phía sau đi ấn bả vai.
“Phù, thoải mái!”
Phí Ánh Hoàn nhắm mắt hưởng thụ mát xa, nhịn không được lải nhải: “Ngụy tuần phủ đồ bỏ này, quen ra vẻ tạo thế rồi, sợ là tên tham quan chỉ biết tranh đấu đảng phái. Dân chúng Giang Tây, sắp phải chịu khổ rồi.”
Triệu Hãn hỏi: “Không phải đồn đãi Ngụy tuần phủ thanh liêm tiết kiệm sao?”
Phí Ánh Hoàn tặc lưỡi nói: “Chỉ sợ hắn thanh liêm tiết kiệm nha!”
Miễn phí, thường thường mới là đắt nhất.
Một quan viên quảng cáo rùm beng thanh liêm, âm thầm tham là lấy mạng người ta, không phải tam qua lưỡng tảo* có thể đuổi đi được.
* ám chỉ số tiền nhỏ
Ngụy Chiếu Thừa hạ bệ hai phó đô ngự sử, mới có được chức vụ tuần phủ Giang Tây, không ăn ngồi không mà hưởng sẽ ngoan ngoãn rời khỏi?
Liếc đến trên bàn bài, Phí Ánh Hoàn đột nhiên nổi hứng thú: “Tới mộ Giá Hiên còn có chút lộ trình, lão Ngụy mau ngồi xuống, đánh bài chơi với ta.”
Ngụy Kiếm Hùng ngồi xếp bằng, cầm bài lên hỏi: “Sao nhiều bài như vậy?”
Tửu Phách như hiến vật quý nói: “Hãn Nhi có cách đánh bài mới, hai bộ bài trộn lại đánh. Bốn lá bài có thể chặn, chặn chất số lần gấp lên nhiều. Còn có thể bắt đôi, bính bính bính bính là ù...”
“Nghe qua rất mới mẻ, nói kỹ quy củ một phen.” Phí Ánh Hoàn cười nói.
Kết quả là, mọi người lại bắt đầu chơi mạt chược.
Phí Ánh Hoàn, Ngụy Kiếm Hùng, Triệu Hãn, Tửu Phách ngồi một bàn, Cầm Tâm tiếp tục mát xa bả vai, Kiếm Đảm ngồi ở bên cạnh làm cố vấn bài thuật cho đại thiếu gia.
Đánh vài vòng, Phí Ánh Hoàn rốt cuộc quen thuộc quy tắc, quả nhiên so với cách chơi trước kia thú vị hơn nhiều.
Phí đại thiếu gia rất vui vẻ nói: “Lão Ngụy, lấy tiền ra phát, không có phần thưởng chơi không tận hứng.”
Ngụy Kiếm Hùng lấy ra mấy xâu Gia Tĩnh thông bảo, mỗi người trên bàn chia hai xâu, thắng thua đều do Phí Ánh Hoàn trả, không đánh bài cũng có thể được tiền thưởng.
Về phần cái gì Ngụy tuần phủ, đã sớm bị Phí Ánh Hoàn quên đến chân trời.
Mà ở trên thuyền cách vách kia, Hồ Mộng Thái xuất thân Vĩnh Bình Hồ thị, tựa như cũng không muốn hầu hạ Ngụy tuần phủ du ngoạn nữa.
Hồ Mộng Thái càng thú vị hơn, lười lãng phí thời gian nữa, đột nhiên ra khỏi khoang thuyền đi đến đầu thuyền, “phốc” một tiếng trượt chân rơi xuống nước.
“Thiếu gia rơi xuống sông rồi, thiếu gia rơi xuống sông rồi!”
Gia đồng kích động hô to.
Phí Ánh Hoàn đang tố thuần một màu, nghe được tiếng la lập tức phân phó: “Mau chèo qua cứu người! Bính, Bát Sách!”
Trên mặt sông náo nhiệt phi phàm, mấy khách thuyền phụ cận hợp sức mang Hồ Mộng Thái cứu lên.
Phí Ánh Hoàn không cho mọi người động vào bài, đi ra khỏi khoang thuyền, cách thuyền hỏi: “Hồ huynh không sao chứ?”
“Thiếu gia nhà ta ngất rồi.” Gia đồng Hồ thị hô.
Phí Ánh Hoàn nói: “Mau mau đưa về huyện thành chạy chữa.”
Thuyền Hồ gia cuống quít quay đầu, khi hai thuyền giao nhau, Hồ Mộng Thái hôn mê đột nhiên nháy mắt, hướng tới Phí Ánh Hoàn vụиɠ ŧяộʍ cười gian.
Phí Ánh Hoàn vỗ mạnh đùi, bóp cổ tay thở dài: “Diệu kế như thế, ta sao lại không nghĩ tới? Hồ huynh thật là đại tài.”
Ngụy Kiếm Hùng nói: “Nếu không, ta cũng rơi xuống nước?”
Phí Ánh Hoàn quát lớn: “Ngu xuẩn, làm một lần còn được, bắt chước lại là ngu!”
Triệu Hãn nhìn mà cạn lời, những người này đều là sao vậy?
Thuyền dừng, mưa thu chợt tới.
Tri huyện Phùng Tốn bung dù hỏi: “Dao Hải Công, mưa lạnh, đợi mưa tạnh lại lên bờ hay không?”
“Gió nhẹ mưa phùn, đúng là thời tiết tốt!”
Ngụy Chiếu Thừa đẩy cái ô do người hầu đưa tới, chống một cây gậy leo núi, vừa đi vừa ngâm: “Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh, hà phương ngâm khiếu thả từ hành. Trúc trượng mang hài khinh thắng mã, thùy phạ? Nhất thoa yên vũ nhâm bình sinh*...”
* bài thơ Định Phong Ba
Rừng động đừng nghe chuyển lá cành
Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh
Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng
Nào ngán
Áo tơi mưa khói mặc bình sinh
Phùng Tốn khẽ cắn môi, cũng dứt khoát thu hồi ô giấy dầu. Nghĩ nghĩ, lại đội nón rộng lên, bước nhanh đuổi theo nói: “Dao Hải Công tiêu sái rộng rãi, có thể làm tri kỷ của Đông Pha tiên sinh!”
Sĩ tử phía sau thấy thế, đều thu ô đội nón, đội mưa phùn ngày mùa thu tới chỗ ở cũ của Tân Khí Tật.