Chương 17: Sôi Trào (2)

Ngụy Kiếm Hùng chợt quát một tiếng, vung côn thép tôi, nói với đám dân đói kia: “Ai dám tiến lên trước một bước nữa, nhất định khiến hắn đầu nở hoa!”

Thằng nhãi này tướng mạo hung ác, nhất thời dọa lui mọi người.

Triệu Hãn tới thành lâu, lại chắp tay cảm ơn đối với tri huyện, Vương Dụng Sĩ chỉ thoáng gật đầu tỏ vẻ tiếp nhận.

Phí Ánh Hoàn ghé vào lỗ châu mai tường chắn mái, nhìn qua lười biếng vô cùng. Hắn nhìn xuống thảm trạng ngoài thành, như thờ ơ, thuận miệng nói: “Hai đứa trẻ này, là con cháu một người bạn cũ của ta. Ài, cả nhà chết thảm, chỉ còn bọn nó sống nương tựa lẫn nhau, phiền toái lão đệ hỗ trợ tìm thầy thuốc tốt.”

Vương Dụng Sĩ lười hỏi nhiều, trực tiếp nói với tùy tùng: “Dẫn bọn nó đi huyện nha, mời đại phu đến xem bệnh.”

“Đa tạ hai vị ân công!”

Triệu Hãn nghe vậy trực tiếp quỳ xuống, thiệt tình thành ý biểu đạt cảm tạ.

Đợi huynh muội hai người rời khỏi, Ngụy Kiếm Hùng cũng bị treo lên, Phí Ánh Hoàn đột nhiên xoay người, nghiêm mặt nói: “Huyện Tĩnh Hải người chết đói khắp nơi, hiền đệ vì sao còn phái tạo lại xuống nông thôn thu thuế ruộng? Không sợ dẫn tới dân biến sao!”

Vương Dụng Sĩ bất đắc dĩ cười khổ: “Đám tạo lại đó, không phải ta phái ra. Huynh trưởng tin tưởng không?”

Phí Ánh Hoàn gật đầu: “Đổi người khác, ta khẳng định không tin.”

Vương Dụng Sĩ giải thích: “Chính sự Tĩnh Hải huyện, đều nắm ở tay chủ bộ. Ngu đệ nhận chức một năm, lương thực ngựa xe, thu thuế, hộ tịch, tuần bổ các công việc, thế mà không thể nhúng tay chút nào! Dù là Huyện thừa, cũng giống hệt ta, tựa như chủ bộ kia mới là chủ quan một huyện!”

“Còn có việc bực này? Ha ha, hiền đệ thật là viên quan tầm thường mà!” Phí Ánh Hoàn thế mà cười to không dứt.

Vương Dụng Sĩ cười lạnh, tự giễu nói: “Ài, ai bảo con gái chủ bộ đó, là tiểu thϊếp của Hà Gian đồng tri* . Sĩ tử chúng ta gian khổ học tập, thế mà không bì được với một tiện thϊếp thổi gió bên tai.”

* 1 quan chức dân sự thời cổ

Phí Ánh Hoàn xoa cổ tay nói: “Hiền đệ nhịn một năm, hôm nay lại cả huyện có tai nạn lớn, tới lúc nên thu lưới rồi nhỉ?”

“Người hiểu ta, chỉ Duyên Sơn Phí Đại Chiêu!”

Vương Dụng Sĩ cười nói: “Đại Chiêu huynh tới vừa lúc, tối nay huynh đệ ta liên thủ, trừng trị gian thương ô lại một phen hẳn hoi!”

Phí Ánh Hoàn bẻ tay, nói với tùy tùng Ngụy Kiếm Hùng: “Lão Ngụy, tới lúc ngươi thể hiện thân thủ rồi.”

Ngụy Kiếm Hùng khinh thường nói: “Một chút đạo chích, dễ như trở bàn tay.”

Vương Dụng Sĩ nhất thời cười to: “Ngụy huynh vẫn là hào dũng như vậy, tối nay cứ làm đại tướng tiên phong!”



...

Huyện nha.

“Hàn tà bên ngoài tới, ngũ khí không điều hòa, tích tụ mà nóng, bởi vậy phát sốt.” Đại phu buông cánh tay Triệu Trinh Phương xuống, nói với Triệu Hãn, “Ta kê đơn thuốc, sáng tối sắc uống, có lẽ khỏi được.”

“Có lẽ khỏi được?” Triệu Hãn chấn động nói, “Đại phu, bệnh muội muội ta thật sự nặng sao?”

Đại phu vuốt vuốt râu, giải thích: “Chỉ là bệnh thương hàn tầm thường, nhưng người bệnh cơ thể yếu ớt, lại thêm tích tụ đã lâu, không phải bệnh một sớm một chiều, chính là tích lũy thời gian dài mà phát tác. Ài, khó mà nói, xem tạo hóa đi.” Chuyển giọng, “Tiền khám bệnh này, ai trả đây?”

Được lắm, Vương tri huyện chỉ bảo mời đại phu, lại không phân phó thủ hạ trả tiền thuốc men.

Triệu Hãn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Đại phu mở ra một bàn tay: “Xem ở trên mặt huyện tôn, chỉ lấy năm chỉ bạc.”

Triệu Hãn rất muốn đấm cho một phát, đây chỉ là phí khám bệnh, không bao gồm tiền thuốc ở bên trong, thế mà dám đòi nửa lượng bạc.

Chữa bệnh đắt đỏ, cổ kim đều thế.

Từ trong lòng lấy ra bạc vụn, Triệu Hãn cảm thấy có chút bất an, bởi vì tiền hắn sắp dùng hết rồi, chỉ còn lại có một ít trang sức còn chưa dám động vào.

Đại phu nhận lấy bạc vụn, bảo học đồ bên người lấy ra cái cân nhỏ, sau khi cân trả cho Triệu Hãn vài đồng tiền. Lại nói: “Y quán của ta cũng bán thuốc, có thể bảo đồ nhi bốc thuốc đưa tới.”

“Như thế, thì làm phiền đại phu rồi.” Triệu Hãn còn có thể nói gì? Tri huyện mời đến thầy thuốc, ít nhất so với tự hắn tìm càng đáng tin hơn.

Tiền thuốc không đủ, toàn bộ gia sản Triệu Hãn, chỉ có thể mua được liều thuốc hai ngày.

Vậy mua hai ngày trước, chờ ngày mai gặp Vương tri huyện, xem có thể mặt dày mày dạn xin một ít hay không.

Nếu không xin được, lại nghĩ cách! ! !

Đại phu đi rồi, Triệu Hãn một mình canh giữ ở trước giường bệnh, chờ học đồ y quán mang thuốc tới.

“Tiểu công tử, nước đến rồi.” Thị nữ bưng nước sôi vào phòng, đó là nha hoàn của Vương tri huyện.

Triệu Hãn vội vàng đứng dậy nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Thị nữ cười nói: “Tiểu công tử thật biết nói, ta chỉ là một hạ nhân hầu hạ lão gia.”



“Tỷ tỷ xinh đẹp hiền lành, ngày sau tất nhiên phú quý. Tiểu đệ không biết sắc thuốc, tỷ tỷ có thể tốn công hỗ trợ không? Đây là một chút tâm ý, còn xin tỷ tỷ nhận lấy.” Triệu Hãn sợ thị nữ không tận tâm, lập tức lấy ra một cái trâm cài tóc. Hắn ở Thiên Tân từng tìm hiệu cầm đồ xem, đồng, khảm dược ngọc (thủy tinh màu sắc rực rỡ), không đáng giá gì cả.

Thị nữ lòng tràn đầy vui mừng, nhận lấy trâm cài tóc đồng nói: “Sắc thuốc mà thôi, bao ở trên người ta!”

Không đáng tiền cũng phải xem đối với ai mà nói, cây trâm đồng này nếu là mới tinh, ít nhất cũng phải ba bốn trăm xu mới có thể mua được.

Trước lúc vào đêm, học đồ y quán đưa thuốc tới, thị nữ lập tức cầm đi đun.

Thuốc còn chưa đun xong, Triệu Trinh Phương đã tỉnh, mơ hồ nhìn nóc màn trang trí: “Nhị ca?”

“Nhị ca đây.” Triệu Hãn vội vàng cầm tay tiểu muội.

Triệu Trinh Phương hỏi: “Đây là chỗ nào?”

Triệu Hãn nói: “Trong nhà bằng hữu trước kia của phụ thân, muội an tâm uống thuốc dưỡng bệnh.”

“Ồ.” Triệu Trinh Phương vẫn mơ hồ như cũ.

Nước có chút nguội, Triệu Hãn nâng tiểu muội dậy, cho nó uống một ngụm nhỏ, luôn bầu bạn ở trước giường nói chuyện.

Qua một lúc nữa, thị nữ tiến vào nói: “Tiểu công tử, thuốc sắc xong rồi, ta đặt trên bàn cho nguội.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Triệu Hãn đứng dậy nói.

...

Đêm đó.

Huyện Tĩnh Hải đột nhiên truyền đến tiếng hô gϊếŧ, tri huyện Vương Dụng Sĩ tự mình dẫn đội, bắt hào cường lớn nhất trong thành. Tội danh là: Cấu kết phỉ khấu, chứa chấp tội phạm quan trọng, lén giấu vũ khí, ý đồ mưu phản!

Chủ bộ Lý Hưng biết được tin tức, vội vàng từ trên giường của tiểu thϊếp bò dậy, ngồi kiệu vội vàng đi hiện trường.

“Vương tri huyện, mau mau dừng tay!” Lý Hưng hô to.

Vương Dụng Sĩ xoay người mỉm cười: “Lý chủ bộ cũng đến giúp bắt loạn đảng?”

Lý Hưng hổn hển, nổi giận nói: “Nói hươu nói vượn, đây là nhà lương dân thân sĩ, nào có loạn đảng cái gì?”

Đột nhiên, Ngụy Kiếm Hùng từ trong nhà đi ra, mang hai bộ áo giáp ném xuống đất, chắp tay nói: “Huyện tôn, ở trong nhà lục soát ra hai bộ giáp trụ.”