Chương 102: Thời trang đại lão

Lại xem trang sức của hắn, mũ nhỏ màu vàng tuy hoa mỹ, nhưng còn thuộc về phạm vi bình thường. Nhưng cây trâm đâm xuyên qua mũ đó, thế mà khảm hoa châu ngọc, đi đường rất giống bộ diêu* của nữ tử.

* trang sức cài tóc của phụ nữ

Nâng tay vung lên, mở quạt gấp ra, mặt quạt thế mà lại vẽ cung nữ đồ.

Đời Minh cũng có đại lão nữ trang*?

* 1 từ ngữ trên mạng, ám chỉ những người đàn ông mặc quần áo phụ nữ

Ừm, cũng không tính nữ trang thật sự, nghiêm khắc mà nói là bất nam bất nữ.

Triệu Hãn đi thong thả đến lầu hai, chắp tay nói: “Tại hạ Triệu Hãn, xin hỏi đại danh công tử.”

Thấy Triệu Hãn mặt non, người này không khỏi nhíu mày nói: “Triệu Tử Viết nhỏ tuổi như thế?”

Triệu Hãn hỏi lại: “Các hạ có thể mặc trang phục lạ, tại hạ không thể trẻ tuổi?”

Người này ngẩn người, sau đó cười ha ha, ôm quyền nói: “Phí Như Di, tự Sướиɠ Hoài, mới từ Tô Châu trở về. Trang phục này của ta, ở Tô Châu là rất thời thượng.”

“Tô Châu có nhiều người mặc lạ?” Triệu Hãn rất kinh ngạc.

Phí Như Di đắc ý nói: “Không những Tô Châu, Tô Tùng Thường Hồ, người mặc đồ lạ cũng nhiều!”

Xã hội cuối đời Minh, phi thường dị dạng.

Phương Bắc là địa ngục, dân chúng khổ bởi ấm no; Phía nam như thiên đường, đã sinh ra thời trang.

Một mặt tư tưởng giam cầm, phụ nhân nhiều người chết theo chồng; Một mặt tư tưởng không bị cản trở, kẻ đi ngược đám đông cũng nhiều.

Có áp bách, thì có phản kháng.

Có giam cầm, thì có làm càn.

Khẩu hiệu trăm nghề bình đẳng, Vương Cấn đã sớm hô lên rồi, một trăm năm trước.

Khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, Lý Chí đã sớm hô lên rồi, năm mươi năm trước.

Vương Cấn, Lý Chí, đều là đồ tử đồ tôn Vương Dương Minh.

Hôm nay, Triệu Hãn đề xướng mọi người bình đẳng, nhưng bỏ thêm câu “Lương thiện thấp hèn bình đẳng” mà thôi.

Chỉ cần không công khai tuyên truyền tạo phản, đừng nói triều đình trung ương, ngay cả quan phủ địa phương cũng lười quản.

Nếu là Triệu Hãn tạo ra tiếng tăm lớn, thậm chí có thể nhận được nhà nước mời dạy học.

...

Trịnh Trọng Quỳ buông tạp chí xuống, như có chút suy nghĩ.

Phí Nguyên Lộc cầm lấy nhìn, nhất thời tức giận không nhẹ, cả giận nói: “Ngụy biện tà thuyết, kiêu ngạo cực điểm, dám tự xưng Triệu Tử!”

Trịnh Trọng Quỳ mỉm cười đáp lại, đã không đồng ý, cũng không phản bác.

Phí Nguyên Lộc nhanh chóng lao ra khỏi nhã gian, đứng ở lối đi hô to: “Người nào là Triệu Tử Viết?”

Triệu Hãn đang nói chuyện với Phí Như Di, nghe vậy xoay người chắp tay: “Khởi bẩm sơn trưởng, học sinh là Triệu Tử Viết.”

Phí Nguyên Lộc lập tức có ấn tượng: “Ngươi là nghĩa tử Phí Mỹ Trung, học sinh của Bàng Úy Nhiên?”

“Sơn trưởng thế mà nhớ rõ học sinh, cực kỳ vinh hạnh.” Triệu Hãn thong dong ứng đối.

Phí Nguyên Lộc quát lớn: “Không thể cổ xuý ngụy biện tà thuyết, cầm hết đi thiêu hủy!”

Triệu Hãn còn chưa nói chuyện tiếp, Phí Như Di lại đột nhiên tiến lên: “Tổ phụ lời ấy sai rồi...”

“Phí Như Di!”

Con hàng này còn chưa nói xong, Phí Nguyên Lộc liền xù lông, rít gào: “Ngươi mặc cái quỷ gì vậy? Mau mau về nhà thay đồ!”

Được rồi, thế mà là hai ông cháu.

Phí Như Di không sợ hãi chút nào cả, còn cố ý xoay tại chỗ hai vòng, tận tình triển lãm trang phục đẹp của hắn, cợt nhả nói: “Tổ phụ không biết, mỹ trang hoa phục này, Tô Châu tuấn tài mặc rất nhiều.”

“Nói hươu nói vượn.” Phí Nguyên Lộc cũng sắp tức ngất rồi, chửi ầm lên, “Ngươi tên khốn kiếp không biết xấu hổ này, nói là muốn đi Giang Tả du học, đi vài năm trở về, cử nhân cũng không thi đỗ, đi học được những thứ rắm chó này? Ta... Ta... Lão tử đánh chết ngươi!”

Phí Như Di nâng tay ngăn trở quả đấm, cố gắng theo lý nói: “Tổ phụ chớ rối lσạи ɭυâи thường, ngài nếu biến thành lão tử ta, cha ta lại nên đặt vào đâu?”

“Ha ha ha ha!”

Nháy mắt cả sảnh đường cười to.

Lại là thực khách lầu một, đã sớm chú ý lối đi lầu hai, giờ phút này đều bị đôi ông cháu này làm vui vẻ.

Nghe được tiếng cười, Phí Nguyên Lộc lập tức dừng tay.

Hắn làm bộ như không có việc gì, sửa sang lại vạt áo để che giấu xấu hổ, thấp giọng quát: “Vào trong phòng rồi nói, hai người các ngươi đều tiến vào!”

Phí Nguyên Lộc dẫn đầu trở lại nhã gian, Triệu Hãn cùng Phí Như Di chỉ có thể đuổi theo.

Trịnh Trọng Quỳ đứng dậy chắp tay, hai người vội vàng đáp lễ, ngại bởi Phí Nguyên Lộc ở đây, cũng không tiện trao đổi quá nhiều.

Phí Như Di còn đang rối rắm, kéo quần áo của mình nói: “Tổ phụ, trang phục này màu sắc rực rỡ, nhuộm màu đều rất đắt, phường nhuộm tầm thường cũng không làm được. Người nếu nhìn tôn nhi mặc thêm vài ngày, tất nhiên liền cảm thấy thuận mắt.”

Phí Nguyên Lộc khó nhịn lửa giận, gầm nhẹ: “Đồ khốn kiếp, cái màu vàng màu tím này, là ngươi có thể mặc sao?”

Phí Như Di phe phẩy quạt gấp, cười nói: “Trời cao hoàng đế xa, quan phủ cũng không quản, tổ phụ không cần quan tâm.”

“Còn có.” Phí Nguyên Lộc chỉ vào đầu cháu nội, “Ngươi cái trâm gài tóc này là thế nào? Cái khác không học, thế mà lại học đàn bà ăn mặc!”

Phí Như Di giải thích: “Tổ phụ hiểu lầm rồi, đây không phải trang phục đàn bà, là trang phục thời thượng của Tô Châu.”

Thời thượng, chỉ phong trào lưu hành.

Thời thượng, chỉ tân duệ tài tuấn.

Phí Nguyên Lộc không đè nén được lửa giận, lớn tiếng rít gào: “Tô Châu, nơi yêu nghiệt!”

Phí Như Di nói thầm: “Đồng hồ thư phòng tổ phụ, giống như cũng là Tô Châu sản xuất.”

“Câm miệng!”

Phí Nguyên Lộc hít thở dồn dập, tốt xấu chưa tức chết ngay tại chỗ.

Triệu Hãn nhìn ra xa ngoài cửa sổ, mím môi nhịn cười.

Trịnh Trọng Quỳ cúi đầu xem tạp chí, hắn đã nhìn thấy khối thứ hai “Liêu Đông luận” .

“Liêu Đông luận” thuộc loại văn chương hệ chuyên mục, tác giả ký tên “Liêu Đông thất phu”. Kỳ thứ nhất không nói đạo lý lớn, chỉ giới thiệu Liêu Đông Thát tử tồn tại, từ Lý Thành Lương tấn công Vương Cảo bắt đầu, từng điều “bảy nỗi hận lớn” bác bỏ Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

Trịnh Trọng Quỳ và đại bộ phận người Minh giống nhau, đều không rõ lai lịch Liêu Đông Thát tử, đọc xong bài văn này cuối cùng có mạch lạc rõ ràng.

Hắn muốn kết giao “Liêu Đông thất phu” !

“Rầm!”

Lại là Phí Nguyên Lộc nhịn không được động thủ, một cái khay đập ra, thế mà lại đập vỡ đầu cháu nội, sau đó cái khay đập vào tường chia năm xẻ bảy.

Phí Như Di đi sờ trán, phát hiện đã chảy máu, nhất thời kinh hô: “Sắp phá tướng rồi!”

Phí Nguyên Lộc rống to: “Chạy về nhà đóng cửa tự suy nghĩ!”

Phí Như Di nhanh chóng chạy ra khỏi nhã gian, lại không phải về nhà suy nghĩ lại, mà là tìm đại phu trị thương, sợ cái trán đẹp lưu lại vết sẹo.

Phí Nguyên Lộc cơn giận còn sót lại chưa tiêu, chỉ vào Triệu Hãn: “Ngươi vẻn vẹn một đồng sinh, sao dám tự xưng Triệu Tử?”

Triệu Hãn vẻ mặt vô tội, trả lời: “Sơn trưởng, học sinh vẫn chưa tự xưng Triệu Tử, văn chương kí tên là Triệu Tử Viết.”

“Có gì khác nhau?” Phí Nguyên Lộc chất vấn.