Cuối cùng, Hàn lão gia cũng sửa lại di chúc.
Trong cuộc quyết đấu với Hàn triệu Nam, Hàn Nghị thất bại thảm hại, không chỉ không ép được Hàn Triệu Nam vào chỗ chết mà còn không lấy được cổ phần Hàn thị trên tay anh, hơn nữa còn mất đi cổ phần Hàn thị trong tay mình, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, cả đời này ông ta cũng không thể làm chủ Hàn thị nữa.
Chuyện này đối với Hàn Nghị là một sỉ nhục lớn, nếu như Hàn lão gia sửa lại di chúc, vậy Hàn Kiều sẽ thành cổ đông lớn nhất của Hàn thị, trở thành người có quyền lực nhất Hàn thị, hoặc là cổ phần chia cho Hàn Nghị được chuyển sang cho Hàn Triệu Nam, châm ngòi cuộc chiến giữa Hàn Triệu Nam và Hàn Kiều.
Một trong hai khả năng này, cái nào sẽ xảy ra, Hàn Nghị cũng không biết nữa.
Lúc Giản Ngôn Tây biết được, cậu đang ngồi trong nhà ăn sáng, trong lúc vô tình, Hàn Triệu Nam đột nhiên nhắc tới chuyện này, cậu nhíu mày nói. "Bây giờ Hàn Nghị giống như hoàng tử để tuột ngôi vị Thái tử, nhưng dã tâm vẫn đang còn."
Hàn Triệu Nam nghe vậy nở nụ cười: "Cũng là ví dụ thôi.."
"Không đúng sao?"
Hàn Triệu Nam nói. "Nếu ví như vậy, Hàn Kiều sẽ là người gần tới ngôi hoàng đế nhất, là hoàng tử được sủng ái nhất."
"Ông ta thật sự không muốn vào Hàn thị?"
Hàn Triệu Nam nở nụ cười. "Ông ta tham chánh mười mấy, hai mươi năm, bây giờ địa vị vững chắc như vậy, còn cần vào Hàn thị nữa sao? Trên tay vẫn đang giữ cổ phần Hàn thị, muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, hà tất phải đau đầu vò việc kinh doanh Hàn thị? Ông nội cũng biết rõ những chuyện này, thế nên không mang hy vọng gì về chuyện Hàn Kiều thừa kế Hàn thị nhưng vẫn đem cổ phần giao cho ông ta vì muốn ông ta kiềm Hàn Nghị."
Đây là nỗi khổ tâm của Hàn lão gia, một đời của ông chỉ có ba đứa con trai, Hàn Thận là con riêng, sinh ra đã hiểu chuyện, lăn lội trong vòng giải trí nhiều năm đã có sự nghiệp riêng của bản thân, chẳng cần nhìn chằm chằm vào Hàn thị. Con lớn Hàn Kiều lại thông minh, là người thích hợp để kế thừa sản nghiệp nhưng lại không muốn, mấy năm trước, Hàn lão gia vẫn chưa bỏ cuộc, khuyên Hàn Kiều về Hàn thị, nhưng sau này cũng hết hi vọng, bắt đầu dạy dỗ đứa con thứ hai của mình.
Hàn Nghị không thông minh như Hàn Kiều, lúc đầu Hàn lão gia nghĩ ông ta không có cách nào phát triển Hàn thị,ngồi trên cái ghế tổng tài của Hàn thị tạo ra bao nhiêu quyết định sai lầm khiến Hàn lão gia cực kỳ thất vọng, mới muốn để Hàn Kiều chế ngự Hàn Nghị.
Sau khi có kế hoạch này, Hàn lão gia mới lập di chúc, đợi sau khi ông chết sẽ đưa cho Hàn Kiều một nửa cổ phần, nửa kia thì cho Hàn Nghị, khiến Hàn Kiều trở thành cổ đông lớn nhất của Hàn thị, chế ngự được cổ đông lớn thứ hai đồng thời cũng là tổng tài Hàn Nghị.
Không nghĩ rằng sau khi ông đổ bệnh, Hàn Nghị lại làm ra chuyện ngu xuẩn kia, ra tay với Hàn Triệu Nam.
Đây là chuyện Hàn lão gia không thể tha thứ, Hàn Triệu Nam dù có làm gì cũng không được Hàn Nghị thích, nhưng dù sao cũng là con của Hàn Nghị, là cháu trai ruột của ông. Hơn thế, biểu hiện một năm nay ở Sùng Minh của Hàn Triệu Nam càng xuất sắc hơn Hàn Nghị, sao Hàn Nghị có thể nhẫn tâm gϊếŧ nó, đây không phải ngu xuẩn mà là tàn nhẫn.
Vì cổ phần mà sát hại cả con trai ruột của mình.
Hàn lão gia không suy nghĩ thêm nữa, cũng chẳng làm gì khác ngoài việc sửa lại di chúc, để Hàn Triệu Nam thay thế vị trí Hàn Nghị.
Hy vọng đây không phải là một quyết định sai lầm.
Hôm nay, «Bắc Yến» khởi quay.
Lôi Bác Dương sống chìm nổi trong giới giải trí nhiều năm, cũng đã quay hai mươi mấy bộ phim, Bắc Yến là bộ phim ông coi trọng nhất, dù sao đây cũng là bộ phim đặt nhiều tâm huyết nhất của ông, phim chính kịch không được nhiều khán giả yêu thích, đây vẫn là vết sạn nho nhỏ.
Tế bái tám phương, lạy thần trên quỷ dưới, sau đó, Giản Ngôn Tây thuận lợi mở màn cho cảnh diễn đầu tiên.
Làm trong giới giải trí lâu như vậy, có một số chuyện sẽ mê tín dị đoan, giống như nghi thức khai máy, phải tế bái tám phương, hy vọng đoàn phim sẽ thuận lợi, cũng vì thế nên Giản Ngôn Tây diễn vai chính trong Bắc Yến nhiệm vụ cũng nặng nề hơn.
Lần trước Phong Dương thử vai Trường Đông trong Tru Thần thất bại, lần này vận may cậu ta cực kỳ tốt, thực lực bản thân cũng không tệ, đóng vai một công tử trẻ tuổi thuộc Bắc Yến Sĩ Tộc, ngoại hình cũng tương tự vậy nên thuận lợi lấy được vai này, không thiếu đất diễn.
Người trẻ tuổi khác, vào giới giải trí chưa tới hai năm đã lộ mặt mấy lần trên truyền hình, còn có cả fan hâm mộ của mình, không bạo hỏa nhưng từng bước đi lên, nhưng cũng không sánh được với Giản Ngôn Tây.
Lúc này, một diễn viên khác đứng cạnh cậu ta, nhìn về phía Giản Ngôn Tây đang thay quần áo, lông mày hơi nhướn lên, nhỏ giọng nói. "Xem đi, lần trước cậu và cậu ta cùng đi thử vai Trường Đông, sau này Tru Thần hot rồi, chỉ chưa tới một năm, cậu ta từ tuyến 18 nhảy lên tuyến một, cũng lấy được bao nhiêu vai nam chính, lần này diễn Thánh Linh Đế, thực sự là..."
Phong Dương cũng nhỏ giọng nói: "Kỹ năng diễn xuất của cậu ta rất tốt."
Người kia cười lạnh một tiếng: "Kỹ năng diễn xuất? Trong giới này, người có kỹ năng diễn xuất tốt xếp thành hàng dài rồi, cậu tưởng ai cũng có vận may giống cậu ta? Cậu có nghe nói không, hơn một năm nay cậu ta thuận lợi có nhiều thứ như vậy là do có kim chủ nâng đỡ đấy."
"..." Phong Dương không nghe nói, cũng không muốn biết.
Nhưng người này vẫn tiếp tục nói, hắn ta và Phong Dương là người cùng công ty, cùng ký túc xá, cũng quen Phong Dương, nhân tiện nói: "Nghe người ta nói người bao dưỡng cậu ta là người ngoài giới giải trí, con ông cháu cha, thế lực trong nhà rất lớn,
không thì chỉ bằng lời đồn đại cậu ta đồng tính luyến ái thôi cũng bị tổng cục đuổi lâu rồi." Hắn cười lạnh một tiếng, quan sát Giản Ngôn Tây. "Với cái mặt đấy, không biết đã dùng bao nhiêu sức trên giường rồi."
Ngữ khí của hắn cợt nhả.
Phương Dương không nói gì, lui về sau một bước, người kia tiếp tục nói. "Có giờ bao nhiêu thì cũng phải có người nâng, mấu chốt là mấy tháng trước cậu ta đã nhận bộ phim này rồi, ký tên cho người ta cũng không ký Giản Ngôn Tây mà ký là Giản Chân, fandom cậu ta là "Chân Ái", cậu xem, tính lâu như vậy rồi, cậu ta không hồng thì ai hồng nổi? Chúng ta vào giới lâu như vậy nhưng vẫn luôn diễn mấy vai nhỏ nhoi này là do không ai nâng thôi!"
"..." Phong Dương nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng không tệ lắm..."
Có công ty nâng đỡ, nếu không sao bọn họ có thể có được vai diễn trong Bắc Yến.
Người kia lườm một cái, với tính cách của Phong Dương, khoảng biết nói gì cho phải, trong lòng hắn cười lạnh một cái, chửi một câu ngu xuẩn, đang định nói tiếp, người đại diện của Phong Dương đã tới.
Người đại diện nở nụ cười, sau đó lôi Phong Dương đi, nhỏ giọng trách mắng: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tên kia sớm muộn gì cũng họa từ miệng mà ra, sao mỗi lần tới tôi đều thấy cậu đi cùng cậu ta?"
Phong Dương cũng có chút oan ức, cậu và người kia cùng một công ty, không có chuyện làm như không quen được. Người đại diện biết cậu khó xử, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Nói chung tiếp xúc với cậu ta ít thôi. Lần này có rất nhiều người có cốt cán diễn trong Bắc Yến, cậu đừng xem thường người ta, phải khiêm tốn học hỏi. Lần này đất diễn của cậu không ít cũng không nhiều, Lần này ngươi phần diễn không ít, cứ học tập tốt đi, chờ sau khi có đủ thực lực rồi, công ty sẽ nâng đỡ hơn, hiểu chưa?"
Phong Dương vội vàng gật đầu, cảm kích nói: "Biết rồi. Cảm ơn anh Nguyên."
Người đại diện gật đầu, nói: "Tôi không thường xuyên bên cậu được, thế nên phải cần thận, mấy lời tôi nói phải nhớ kỹ, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Được, được." Phong Dương gật đầu
Bắc Yến là một bộ phim lịch sử, chủ yếu nói về Thánh Linh Đế Giản Chân, còn bao quát cả Thánh Quang Đế Giản Nguyên và Thánh Minh Đế Giản Lâm Uyên, qua ba đời đế vương này, Bắc Yến dần trở nên mạnh mẽ, trở thành triều đại phát triển nhất trong lịch sử.
Có được thời đại như thế, cống hiến to nhất thuộc về Thánh Linh Đế Giản Chân.
Lúc Bắc Yến khởi quay, Lôi Bác Dương lựa chọn một điển cố nổi danh trong lịch sử, lúc đó Thánh Linh Đế đang còn là Thái tử, ở Đông Cung nghe Thái phó Thường Tử Đạo giảng bài, giảng tới Thiên hạ đại thế, hắn hỏi ý kiến của Thái tử đối với chuyện này, Thái tử mặc áo bào màu vàng, nhìn ra ngoài cửa, từ từ phân tích, đưa ra đường lối phát triển cho Bắc Yến, khi đó Thường Tử Đạo không nghĩ tới chuyện mười mấy năm sau, đứa học trò ấy lại đem những câu nói khi ấy biến thành hiện thực.
Vào giờ phút này, Giản Ngôn Tây đang mặc áo bào màu vàng đóng vai Thái tử, nam diễn viên trung nên đối diện cậu đóng vai Thái phó Thường Tử Đạo, trên người mặc áo xám, ánh mắt chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ.
Phong Dương không kìm lòng được bước lên trước vài bước.
Hai người đã bắt đầu diễn.
Hai diễn viên giống như quên đi máy móc xung quanh, quên đi kịch bản đã đọc, trong miệng nói ra lời kịch, vào lúc này, bọn họ như đã biến thành Thái phó Thường Tử Đạo và vị đế vương nổi danh nhất lịch sử ——
Thánh Linh Đế Giản Chân.
Cái ánh mắt kia, giống như ánh mắt của vị Thái tử nhìn quốc gia đất nước.
Phong Dương tận mắt nhìn thấy kỹ năng diễn xuất của Giản Ngôn Tây, cậu ta chưa từng nghĩ Giản Ngôn Tây sẽ diễn được như vậy, quả nhiên, khi con người có thực lực, dù cho rơi vào vực sâu cũng có năng lực bò ra ngoài.
Bây giờ Giản Ngôn Tây và Phương Chi Tử đang diễn, còn Độc đã được công chiếu, xếp hạng thứ nhất trên top phim điện ảnh, đạt được con số kinh khủng.
Ở phương diện này, ngoài Phương Minh thì còn công lao diễn xuất của Giản Ngôn Tây nữa.