"Bởi vì ta thích ngươi." Thiếu niên cười híp mắt. "Ta thích ngươi nhất."
Nội tâm Giản Chân không gợn sóng.
Thân là Hoàng đế, mỗi ngày có rất nhiều người nói với y rằng thích ý, loại người như Trì Vệ...
Không tính là gì.
Chỉ là rất lạ, những người nói yêu y, thích y đều có mục đích của riêng mình, vì tiền có, vì quyền có, nhưng Trì Vệ chỉ mới 16 tuổi, cũng sắp thành hôn rồi, sao lại nói với y những lời như vậy?
Giản Chân thầm nở nụ cười, với nhan sắc và khí chất của Trì Vệ, y cảm thấy không bị mạo phạm.
Giản Chân nổi hứng thú, ung dung nhìn Hàn Triệu Nam, hỏi. "Có thật không?"
Hàn Triệu Nam cười cười, không nói nữa, giơ đũa gắp một hạt lạc, đưa vào trong miệng mình.
Giản Chân cũng không đoán già đoán non nữa, hôm nay cải trang vi hành là vì muốn thả lỏng tâm tình một chút.
Nguyên nhân khác là do gần đây Bắc Địch lại bắt đầu không an phận, vào sinh nhật Hoàng đế, Bắc Địch sẽ phái sứ giả tới đây. Mấy ngày trước, sứ giả ở kinh thành làm một vài chuyện không hay, nhưng vì nể mặt Bắc Địch nên vẫn không truy xét, chuyện này khiến đám sứ giả được nước lấn tới, càng ngày càng làm càn, tấu chương viết về chuyện này cũng đã xếp thành chồng.
Hàn Triệu Nam suy tư: "Thế nên, hôm nay ngươi cải trang là muốn nhìn xem đám sứ giả lộng hành tới mức nào?"
Giản Chân gật đầu: ""Cũng xem như hôm nay không có chuyện gì làm, tới đây đi dạo một chút."
"Ta và A Chân lại giống nhau tới vậy."
Hàn Triệu Nam nhìn Giản Chân, ánh mắt mập mờ, nếu như không phải hai tên nam nhân ngồi với nhau, mọi người sẽ nghĩ công tử ăn chơi đang đùa giỡn con gái nhà lành.
Trong lòng Giản Chân cảm thấy bật cười, nhưng lại nhíu mày nói. "Ừm."
Phủ của sứ giả Bắc Địch cách đây không xa, bọn họ chưa tới tìm, đã có người tới tìm bọn họ. Cơm trưa còn chưa ăn xong, trong tửu lâu đã truyền tới ngôn ngữ thô lỗ của Bắc Địch.
Hàn Triệu Nam hỏi: "Đây là gì?"
Giản Chân phiên dịch nói: "Đang nói tới chuyện sinh nhật của Hoàng đế. " Sau đó liếc nhìn Hàn Triệu Nam. "Sao ngươi biết ta hiểu được tiếng Bắc Địch?"
Hàn Triệu Nam lúng túng nở nụ cười, sờ mũi, nói. "Có lẽ là ta cảm nhận được."
Đúng như dự đoán, mấy tên Bắc Địch không an phận, xung đột với một vị khách trong quán, đánh chưởng quỹ vỡ đầu chảy máu. Thân phận của bọn họ trong kinh thành cũng không tính là cao quý, mấy năm trước Bắc Yến và Bắc Địch chiến tranh, dẹp yên quả thật rất khó khăn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ ở trận đấu cuối cùng đã mất đi Châu Phủ nhưng thù này không phải cứ thế cho qua, chuyện sứ giả tới đây mừng sinh thần Hoàng thượng vốn là chuyện tốt, nhưng nếu như cứ chọc giận Bắc Địch như vậy, làm quan hệ hai bên căng thẳng, vậy phải làm sao?
Chưởng quỹ không biết làm thế nào, nhanh chóng đưa bọn họ lên lầu hai.
Bây giờ cũng đã quá trưa, lầu hai có rất nhiều bàn trống, chưỡng quỹ muốn đưa họ lên, có lòng muốn giải quyết êm đẹp nhưng mấy vị sứ giả Bắc Địch kia lại không bỏ qua cơ hội gây chuyện này, dùng tiếng Hán chỉ vào chỗ Hàn Triệu Nam, nói. "Chúng ta muốn ngồi chỗ đó."
Oa, đá vào tấm sắt rồi đấy. Huynh đài thật có mắt nhìn.
Chưởng quỹ biết Trì Vệ đã lâu, không biết người mặc quần áo phú quý bên cạnh Trì Vệ là ai nhưng có thể ngồi cùng bàn cơm với tiểu thiếu gia này vậy chắc chắn là người không dễ chọc vào.
Chưởng quỹ không biết làm thế nào.
Đã đắc tội với mấy vị khách nhân, lại còn đối địch với Trì Vệ nữa thì coi như xong.
Chưỡng quỹ cũng cảm thấy có chút tức giận, nói. "Các vị sứ giả ngồi bên này đi, cũng là người làm ăn, cũng hiểu được đạo lý tới trước tới sau, các vị không quản ngại đường xa tới đây,
mặc dù không quen lễ nghi Bắc Yến thì cũng phải biết lý lẽ làm người, chắc là mọi người không trách ta nhiều lời chứ?" Chưởng quỹ mở cửa hàng tiếng tăm lẫy lừng nhất kinh thành thì đương nhiên cũng phải có người chống lưng.
Vài tên sứ giả Bắc Địch tiếng Hán không tốt, phẫn nộ tiến lên nắm chặt y phục chưởng quỹ, lại nghe được tiếng cười nhạo phát ra từ chiếc bàn cạnh cửa sổ.
"Thực sự là..." Hàn Triệu Nam bỏ một hạt lạc vào miệng, nói. "Bản thân cậy mình có võ, ép người khác, làm ta sợ phát khóc." Anh liếc nhìn tên râu ria rậm rạp, cười haha, âm thanh xem thường.
Một trong số mấy tên Bắc Địch không chịu được nữa, liều mạng xông lên, biểu tình trên khuôn mặt trở nên dữ tợn, lớn tiếng nói. "Hay cho cái tên súc sinh này. Dám cười nhạo gia gia đây."
"Làm càn." Âm thanh Hàn Triệu Nam lớn hơn, đặt mạnh đũa lên trên bàn, quát. "Ngươi có biết phụ thân ta là ai không? Dám nói chuyện hỗn xược như thế với ta?"
"Đợi phụ thân ngươi tới đây, lão tử đánh cả hai người."
"Haha " Hàn Triệu Nam ngửa mặt lên trời cười to. "Phụ thân ta chính là đương kim thánh thượng..."
Hả?
Không chỉ là sứ giả Bắc Địch, Giản Chân ngồi một bên cũng ngây người.
Hàn Triệu Nam tiếp tục nói: "Hoàng đế bệ hạ yêu dân như con, ta là bách tính Bắc Yến, cũng là con của ngài." Anh nói xong chắp tay lại, nhìn Giản Chân, nháy mắt một cái, nói. "Bốn năm trước Bệ hạ khiến mười vạn quân Bắc Địch bại trận, rồi chỉ thu hồi lại 16 châu mà Bắc Địch cướp, không lấy nhiều thêm một li." Thiếu niên bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Bốn năm trước, uy danh bệ hạ vang vọng khắp nơi, không chỉ có bách tính Bắc Yến biết mà còn có bách tính Bắc Địch cũng rõ. Bây giờ bọn ngươi vâng lệnh đến chúc thọ bệ hạ nhưng lại không an ổn chờ tới ngày đó, ở đây làm càn, chẳng lẽ là muốn gây chiến lần hai?"
Sứ giả Bắc Địch kia lui về sau một bước, đám người kia cũng không nói thêm gì nữa. Bọn họ ở Bắc Yến gây chuyện là muốn phá vỡ khế ước giữa Bắc Yến và Bắc Địch, đoạt lại 16 châu kia một lần nữa, quan tâm nhiều chuyện thế làm gì.
Hai gã sứ giả đứng phía sau muốn tiến lên đánh Hàn Triệu Nam, lại bị mấy tên thị vệ cản trở.
Hàn Triệu Nam cảm động, nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn ba ba đã cứu mạng!"
"Ba ba?"
"Là phụ thân ấy. " Hàn Triệu Nam cười nhe răng ——
Lúc ở thế kỷ 21, Hàn Triệu Nam giống Giản Lâm Uyên như đúc, không biết Giản Ngôn Tây có nhìn anh rồi nhớ Giản Lâm Uyên hay không.
Giản Chân không buông tha, hỏi. "Ba ba là nghe ở đâu ra?"
"Trong mơ." Hàn Triệu Nam biết y không hiểu, thế nên cũng không giải thích kỹ càng, chỉ nói. "A Chân phải bước vào giấc mơ của ta thì mới biết được." Anh nhìn y, hỏi: "Thế nào? Vừa nãy thấy ta đẹp trai không? Tức là anh tuấn soái khí uy vũ tiêu sái ấy."
Giản Chân: "..."
Y yên lặng quay mặt đi, cầm một chén trà lên, uống một hớp.
Chốc lát sáu, mấy sứ giả Bắc Địch kia đã bị dạy cho một bài học, Giản Chân và Hàn Triệu Nam rời đi, chỉ để lại một tên thị vệ ở đó.
"A Chân, đi đâu?"
"Hồi cung." Giản Chân chắp tay. "Ngươi cũng hồi phủ đi."
"..."
Nhanh vậy đã về cung.
Hàn Triệu Nam không nỡ.
Anh xuyên tới đây đã hơn 10 ngày, thời gian bên cạnh Giản Chân còn chưa tới 4 tiếng đồng hồ.
Bọn họ còn chả ngủ chung nữa.
Hàn Triệu Nam không phục, anh hỏi:"Ngươi có cái loại lệnh bài có thể tiến cung bất cứ lúc nài không?"
Giản Chân híp mắt: "Sao?"
Hàn Triệu Nam cười lấy lòng. "Cho ta một cái đi, ta muốn một cái. Ta sẽ tiến cung tìm ngươi chơi."
"..." Giản Chân nói dối: "Không có thứ đó." Sau đó xoay người hồi cung.
Hàn Triệu Nam vẫn không buông tha, mè nheo với Giản Chân, Giản Chân không hề bị lay động, mãi cho tới khi cửa hoàng cung ở ngay trước mắt, Hàn Triệu Nam mới cuống lên: "Vậy lúc nào ta mới có thể gặp lại ngươi."
"Không biết." Giản Chân khẽ mỉm cười: "Không phải ngươi mới bảo có duyên thì sẽ gặp lại sao?"
"Một hoàng đế mà nói ra lời này thì không hợp cho lắm."
"Bây giờ mới nhớ tới chuyện ta là hoàng đế sao?"
"Ứ ừ. Người ta còn muốn tới Hạ Tàng Các của ngươi nữa." (Anh Hàn giống tiểu mỹ thụ ấy, tém tém lại chứ mới ngầu được mấy hôm thôi ông ơiiii:))))
Giản Ngôn Tây lạnh mặt. "Ngươi cũng biết?"
Hàn Triệu Nam lui về sau hai bước, cúi đầu. "Ngươi đi đi, muốn biết tại sao ta biết nhiều chuyện như vậy thì sau này gặp lại ta sẽ nói với ngươi." Anh bổ sung thêm một câu. "Điều kiện đầu tiên là không được đi gặp mấy người trong Hạ Tàng Các nữa, cho bọn họ xuất cung hết đi. Nha!"
Giản Chân: "..."
Giản Chân xoay người rời đi.
Hàn Triệu Nam về phủ, ba ngày sau, vào ngày 7/7, hộ quốc công phụng mệnh tiến vào hoàng cung dự sinh thần hoàng đế, dẫn theo cả Hàn Triệu Nam.
Hộ quốc công không rõ ràng. "Tiểu Vệ, có phải ngươi gây ra họa gì không, sao sinh thần bệ hạ, bệ hạ lại để ngươi tiến cung?"
Hàn Triệu nam nói. "Lần trước ta dạy dỗ mấy tên Bắc Địch quấy rối tửu lâu, hình như bệ hạ thấy được."
"Hóa ra là vậy." Hộ quốc công thở phào nhẹ nhõm. "Như vậy thì tốt, chỉ sợ ngươi gây ra chuyện gì nên bệ hạ mới gặp ngươi."
Hàn Triệu Nam cũng chăng biết có chuyện gì, anh chỉ một lòng nghĩ tới chuyện lát nữa nói chuyện với Giản Chân làm sao? Sao mới có thể cùng Giản Chân lăn giường?
Nói như thế nào đây?
Lần trước ở cửa cung, anh khoe khoang khoác lác nói sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Giản Chân biết, bây giờ truyền anh vào cung có phải là muốn nghe anh nói không?
Anh vừa muốn nói, lại vừa do dự.
Mặc dù đó là Giản Chân nhưng không có ký ức của hiện đại, trong đầu cũng chẳng có ký ức gì liên quan tới Hàn Triệu Nam, nghề nghiệp cũng không phải minh tinh nữa mà là một vị đế vương.
Hoàng đế luôn nghi ngờ tất cả mọi thứ.
Từ phủ quốc công tới hoàng cung không xa, rất nhanh đã tới nơi, Hàn Triệu Nam và quốc công tới nơi tổ chức sinh thần, đúng là Tây Cung mà Thường Tử Đạo đã vẽ.
Không tới nửa tháng, lần đầu tiên anh thấy tàn quyển Thiên Lý Giang Sơn Đồ của Hoài Dương, bây giờ lại thấy Tây Cung Yến mà Thường Tử Đạo đã vẽ, thực sự là thiên ý trêu người.
Tiệc tổ chức được mấy phút, Giản Chân mới khoan thai tới, người kia mặc áo bào màu vàng, đứng trên điện để mọi người quỳ bái, y mở miệng nói một câu các khanh bình thân, lúc bấy giờ quan lại mới về vị trí cũ.
Hàn Triệu Nam ngồi cạnh hộ quốc công, cách Giản Chân không xa, không biết đã giương mắt nhìn y bao nhiêu lần. Phát hiện sự chú ý của đối phương không đặt trên người anh.
Trong lòng Hàn Triệu Nam hơi buồn bực, cảm thấy mình sắp mất hết kiên nhẫn rồi, ngửa đầu uống một chén rượu, nghiêng đầu nói với hộ quốc công. "Ta đi ra ngoài một chút."
Hộ quốc công gật đầu, nói. "Đi đi, đừng đi xa quá. Trong cung có rất nhiều thị vệ, cũng có nhiều nơi ngươi không tới được."
Hàn Triệu Nam rời khỏi chỗ ngồi.
Giản Chân đánh mắt nhìn vị trí bên cạnh hộ quốc công, người đã không còn ở đó nữa, y nhíu mày một cái, thấp giọng phân phó nội thị vài câu, một lát sau, có người thì thầm bên cạnh tai y. "Ở ao sen."
Giản Chân gật đầu.
Qua nửa canh giờ sau, người vẫn chưa trở về, Giản Chân lặng lẽ đi ra ngoài, mang theo một tên thái giám tới ao sen ở Tây Cung, ao sen rất lớn, y tìm hồi lâu cũng không thấy người.
"Người đâu?"
Thái giám cúi đầu. "Vừa rồi còn đang ở đây, có lẽ là mới vừa đi thôi. Nô tài đi phái người thăm dò..."
"A Chân!"
Thái giám còn chưa nói hết câu, ở nơi xa đã truyền tới một tiếng gọi, một cái tay trắng nõn duỗi ra từ lá sen màu lục bích. Một chiếc thuyền nhỏ hiện lên, Hàn Triệu Nam ngồi trên đó, phất tay với Giản Chân. "Mau tới đây chơi."
Thái giám kinh hãi, không nghĩ tới lại có người gọi tục danh của bệ hạ, khiến người ta càng sợ hơn là bệ hạ không tức giận, còn mang theo nụ cười trên mặt, bước lên thuyền.
Giản Chân bước lên, Hàn Triệu Nam đuổi thái giám đi, nói với Giản Chân. "Chúng ta không chèo thuyền, cứ để thuyền tự trôi đi."
Giản Chân không nói gì, chỉ ngồi đó, một lát sau, thuyền đã trôi ra giữa hồ, gió lạnh thổi tới mang theo cả mùi thơm thoang thoảng của hoa sen, khiến người ta thấy thoải mái.
"Thật thơm." Hàn Triệu Nam nhắm mắt. "Đã lâu chúng ta không bên nhau như vậy."
"Chúng ta?" Giản Chân lặp lại.
Hàn Triệu Nam mở mắt ra: "Đúng vậy, chúng ta." Anh nở nụ cười: "A Chân, ngươi thích ta sao?"
Ngươi không thích ta, sao cứ nhân nhượng ta như vậy?
Có bậc đế vương nào mà lại nhân nhượng như thế? Cho nên, dù ngươi là Giản Chân hay cho dù ta không có khuôn mặt giống Giản Lâm Uyên...
Ngươi vẫn cứ thích ta, ta cũng rơi vào lưới tình với ngươi.
Ấy là duyên trời đã định.