Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 57: Phiên ngoại 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái tử Bắc Yến Giản Lâm Uyên bây giờ vô cùng không vui.

Tại sao vậy?

Bởi vì y phát hiện mình biết được một cái bí mật không lớn cho lắm, là chuyện liên quan tới phụ hoàng, Hoàng đế hiện tại của Bắc Yến - Giản Chân.

Bây giờ tuy rằng Giản Lâm Uyên chỉ mới lên tám nhưng từ nhỏ đã được Thái phó dạy dỗ, văn võ đều đủ, những đứa trẻ khác ở độ tuổi này vẫn đang còn chơi đùa vui vẻ, còn y đã học xong tất cả mọi thứ, học cả cách quản lý Đông Cung.

Thận trọng, thông minh, ngay thẳng là nhận xét của Thái phó đối với y.

Nhưng Giản Lâm Uyên không để ý mấy chuyện này, cũng không để ý người khác đánh giá như thế nào về y, điều y để ý là người khác đánh giá phụ hoàng mình như thế nào.

Từ sau khi Giản Lâm Uyên có ký ức, y đã gánh trên vai cái danh Thái tử, khi còn bé được mọi người vây quanh, lại rất ít khi nhìn thấy phụ hoàng, lúc y lên ba mới hiểu được, phụ hoàng bận rộn chuyện quốc sự, suy nghĩ cũng phải đặt đất nước lên hàng đầu, tuy rằng phụ hoàng đặt hết tâm tư lên quốc sự nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ để mắt tới hậu cung.

Sâu không lường được, thông minh, chung tình là tất cả đánh giá của mọi người đối với phụ hoàng.

Từ nhỏ Thái phó đã giáo dục y phải học tập theo phụ hoàng, Giản Lâm Uyên cũng từng nghĩ tới chuyện sau này khi y lớn lên, y nhất định sẽ làm một vị hoàng đế anh minh văn võ song toàn như phụ hoàng, để tất cả con dân Bắc Yến có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, thế nhưng...

Bây giờ Giản Lâm Uyên đã bắt đầu hoài nghi cuộc sống này.

Nhớ tới chuyện hôm qua y thấy ở Hạ Tàng Các, Giản Lâm Uyên không đọc nổi sách nữa, thuận tay mém một phát, thư tịch rơi xuống đất. Thái phó đang chuẩn bị giảng bài, kinh ngạc quay đầu hỏi. "Điện hạ làm sao vậy?"

"Phụ hoàng..." Giản Lâm Uyên không biết nói gì. "Thái phó, ngài có thể nói một chút chuyện của phụ hoàng và mẫu thân được không?"

"Bệ hạ và Thiên Tuệ hoàng hậu?" Thái phó nhìn Giản Lâm Uyên không học tập nổi, đặt sách xuống bàn, ngồi xuống đối mặt với Giản Lâm Uyên, hỏi. "Điện hạ muốn biết cái gì?"

"Tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu rất tốt sao? Phụ hoàng thật sự vì mẫu hậu nên mới không tuyển tú, không phong phi sao?"

"Chuyện này..."

Cân nhắc đến đứa bé tám tuổi này sau này sẽ là người trị vì Bắc Yến, Thái phó nói. "Tuy rằng bệ hạ và Thiên Tuệ hoàng hậu có tình cảm sâu nặng, nhưng bệ hạ là vua một nước, vẫn phải lấy chuyện xã tắc làm trọng, lúc tuyển phi cũng không cố chấp như vậy. Hậu cung cũng cần người trị vì, việc quan trọng nhất cũng là chuyện quốc gia xã tắc." Giáo dục xong xuôi, Thái phó tiếp tục nói. "Năm đó Thiên Tuệ hoàng hậu sinh ra điện hạ, không lâu liền qua đời, nhiều năm như vậy bệ hạ cũng không phong hậu, có thể thấy được thâm tình cỡ nào."

Có thật không?

Giản Lâm Uyên do dự một chút, hỏi. "Hạ Tàng Các là nơi nào?"

Khóe miệng Thái phó cứng đờ.

Hạ Tàng Các? Sao điện hạ biết Hạ Tàng Các? Thái phó buồn bực nói. "Hạ Tàng Các là..."

"Bên trong có gì?"

Thái phó rất lúng túng, nghĩ tới những chuyện này Thái tử đã chủ động hỏi hắn, nếu như lỡ nghe được ô ngôn uế ngữ ở nơi khác thì phiền phức. Mà chuyện này cũng khó nói, Hạ Tàng Các là khu vực thuộc về Hoàng đế bệ hạ, ben trong không phải là trọng thần, không phải là mĩ nhân hậu cung, mà là nam sủng của bệ hạ.

Ở Bắc Yến, nam sủng cũng không có gì quá đáng, rất nhiều người hoàng tộc tôn quý cũng nuôi nam sủng, chỉ là chuyện tình cảm nam nam dù sao cũng không ngay thẳng, bệ hạ cũng chỉ là tình cờ mới đi qua đó, không có trầm mê vào trong, nếu Thái tử điện hạ có lòng hiếu kỳ, vậy hắn phải nói ra, tránh cho việc tương lai cũng đi lầm đường lạc lối. Thái phó nghĩ tới đây, nghiêm mặt nói. "Bên trong là nam sủng của bệ hạ. Điện hạ, nam sủng này không tổn hại tới bệ hạ, cũng ngưỡng mộ Thiên Tuệ hoàng hậu đã lâu..."

Phía sau Thái phó nói cái gì, Giản Lâm Uyên cũng không nghe lọt.

Y nhớ tới hôm qua thấy phụ hoàng và nam nhân khác bên nhau, thái độ của hai người không vui vẻ gì, Giản Lâm Uyên mang theo thái giám rời khỏi đó, y vốn tưởng rằng mấy chuyện này là phụ hoàng giữ bí mật, không ngờ người không biết chỉ có mỗi mình y.

Giản Lâm Uyên muốn khóc. Nhiều năm như vậy, y vẫn cho rằng phụ hoàng chỉ yêu mình mẫu hậu, quay đầu lại mới phát hiện những thứ này là giả. Chớp mắt một cái, y nhịn không để nước mắt rơi xuống.

Y chưa từng gặp mẫu hậu, lại đau lòng vì bà.

Vết thương kia không cách nào xóa mờ, đến hôm sau, phụ hoàng kiểm tra kết quả học tập của Giản Lâm Uyên, cả khuôn mặt đều hiện lên tia không vui.

Giản Chân nghi hoặc, thả bút lông xuống, nhìn về phía nhi tử, hỏi. "Lâm Uyên, sao vậy?"

"Không có gì." Giản Lâm Uyên phục hồi tinh thần, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn tờ giấy trước mặt Giản Chân, nói. "Nhi thần không sao."

"Sao lại không vui như vậy?" Giản Lâm Uyên tựa lưng vào ghế, khẽ cười nói. "Lâm Uyên, con phải nhớ kỹ, con là Thái tử Bắc Yến, thiên hạ này tương lai sẽ do con cai trị, ai khiến con không vui, con trả lại cho hắn ta gấp trăm gấp ngàn lần, giang sơn to lớn sau này đều là hậu thuẫn của con."

Giản Lâm Uyên có chút nghi hoặc, do dự một chút sau nói: "Nhi thần muốn làm gì cũng được sao?"

"Đương nhiên."

"Phụ hoàng muốn làm cái gì, cũng đều có thể làm sao?"

"Còn không đúng?" Giản Chân bật cười. "Con cho rằng phụ hoàng vất vả như vậy là vì cái gì? Lâm Uyên, làm hoàng đế là chuyện mệt nhất trong thiên hạ, cũng là người có quyền lực nhất trong thiên hạ, chúng ta ở vị trí này, không cần tự làm bản thân mình tổn thương. Con phải nhớ kỹ, nếu con không làm được, vậy lúc nào cũng sẽ có người tới thay thế con, hoặc điều khiển con hoặc trực tiếp gϊếŧ con. Nói tóm lại, nước có thể lật thuyền cũng có thể đầy thuyền, phải giữ thuyền của mình vững vàng thì mới tiêu dao thiên hạ không lo không nghĩ."

Đây không giống như lời Thái phó nói.

Giản Lâm Uyên quên mất chuyện mình muốn làm, như có suy tính nói. "Chỉ cần thuyền vững rồi, chúng ta có thể tiêu diêu sao?"

"Tiền đề rất trọng yếu." Giản Chân cười. "Vô cùng trọng yếu."

"Thái phó từng nói làm hoàng đế phải vì dân vì nước, đây là tiền đề kia sao?"

Giản Chân nhíu mày, nói. "Đúng vậy. Phụ hoàng nói cách khác, Thái phó nói cách khác nhưng ai có thể khiến cho Lâm Uyên cao hứng, vậy Lâm Uyên cứ chọn nó là tốt rồi." Giản Chân nói.

Giản Chân làm hoàng đế mấy năm, vẫn luôn ôm theo suy nghĩ này, nhưng nếu rèn rũa nhi tử thành con người vì dân vì nước cũng không sao.

Cuối cùng Giản Lâm Uyên cũng không hỏi chuyện ở Hạ Tàng Các.

Sau này khi y lớn lên, mới biết hết chuyện ở Hạ Tàng Các, biết đến chuyện phụ hoàng và mẫu hậu chỉ là lời đồn của thiên hạ, cũng biết vì sao phụ hoàng không sinh ra đứa con thứ hai —— năm đó phụ hoàng đăng cơ, gặp phải sự cản trở của huynh đệ cùng cha khác mẹ nên rất khó khăn, sau đó ba vị hoàng thúc đều trấn thủ nơi lạnh lẽo, trong đó có hai vị chết sớm, một vị nửa điên nửa ngốc, thần trí mơ hồ.

Giản Chân đi qua con đường khó khăn như vậy, không muốn con mình lại vấp phải một lần nữa.

Tình cảm Giản Lâm Uyên và Giản Chân không sâu đậm, bởi vì Giản Chân bận rộn, không để ý mấy chi tiết vụn vặt như vậy, cũng không phải là một người cha tốt. Giản Lâm Uyên cũng cảm nhận được nỗi khổ của phụ thân mình.

Cũng vì vậy, khi biết được phụ hoàng vì việc của Bắc Địch ngày đêm không nghỉ ngơi, Giản Lâm Uyên mới dùng thủ pháp không thông minh tặng Thiên Lý Giang Sơn Đồ cho Giản Chân.

Giản Lâm Uyên làm Thái tử lâu như vậy, còn tưởng tới khi phụ hoàng tuổi cao sức yếu không thể nhϊếp chính mới truyền ngôi cho mình, lại không thể ngờ tới, năm phụ hoàng 34 tuổi đã yên lặng qua đời trong cung điện của mình.

Làm sao có khả năng?

Tại sao?

Giản Lâm Uyên sợ hãi, quên rơi lệ, đột nhiên chưa chuẩn bị đã làm hoàng đế, thời gian đau lòng chưa tới một ngày, ngày thứ hai đã khoác áo bào, tiếp nhận quyền thế.

Y làm hoàng thượng còn lâu hơn cả phụ hoàng, mãi đến khi sắp qua đời, tóc hoa râm nằm trên giường nhỏ, trước giường con cái quỳ rất nhiều, mỗi người đều lộ ra vẻ đau lòng. Khuôn mặt Giản Lâm Uyên không chút gợn sóng, bình tĩnh nhìn lọ hoa trong góc, sau đó nhớ tới Thiên Lý Giang Sơn Đồ.

Hoành sóc đề thơ, lên lầu làm phú, vạn sự không trung tuyết.

Vạn sự không trung tuyết a.

Y nhắm hai mắt lại, ký ức sâu sắc nhất trong cuộc đời là lúc hai tuổi y được phụ hoàng ôm chặt.

Đế vương về già, viền mắt đã ướt, nghĩ tới năm đó rốt cuộc cũng không phụ lời phụ hoàng nói năm đó.

Tuy rằng mọi chuyện không vẹn toàn nhưng thế này cũng tốt rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »