Hàn Triệu Nam nhìn Vương Trường Bộ đang lồm cồm bò dậy, nhớ tới hành vi vừa rồi của Giản Ngôn Tây, cảm thấy có chút sợ hãi, hỏi. "Cậu trả thù đơn giản, trực tiếp như vậy, không sợ hắn ta dùng thủ đoạn trả thù lại sao?"
"Tôi cố tình đấy, chỉ sợ hắn ta không dám trả thù thôi."
Lúc cậu nói mấy lời này, giống như cười mà lại không cười, đuôi lông mày nhếch lên, trong lòng Hàn Triệu Nam run lên, sờ mũi cười khan, nói. "Vậy là tôi nghĩ nhiều rồi."
"Không phải anh nghĩ quá nhiều, là do nghĩ quá ít thôi. Lần trước chuyện ở Vương Tước, anh định giải quyết thế nào?" Giản Ngôn Tây liếc mắt nhìn anh, hỏi.
Hàn Triệu Nam không nghĩ tới Giản Ngôn Tây lại để ý tới chuyện này, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, bởi vậy nhún vai nói. "Tôi vẫn đang điều tra"
Bước chân Giản Ngôn tây dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Triệu Nam với ánh mắt không thể tin nổi. "Anh vẫn đang điều tra? Điều tra cái gì?"
"Hàn Vũ Đông tìm người hại tôi. Cái đám xe kia chạy qua cũng không biêtd chạy đi đâu, tìm người điều tra cũng không ra"
Giản Ngôn Tay cười lạnh, nhìn Hàn Triệu Nam, nói. "Anh cũng có tư cách nói như thế? Bây giờ chuyện xảy ra đã hơn một tháng, anh vẫn đang điều tra, không phải là có lợi cho Hàn Vũ Đông sao? Anh chẳng cần nhúng tay đến chuyện này, chỉ cần nói cho trưởng bối Hàn gia, chẳng lẽ bọn họ không làm chủ cho anh?"
Ngữ khí Giản Ngôn Tây nghiêm khắc, sắc mặt Hàn Triệu Nam trở nên khó coi. "Tôi căn bản không có chứng cớ, nói suông thì ai tin tưởng?"
"Anh cần gì chứng cớ. Vết thương của anh chính là chứng cớ tốt nhất. Anh là cháu đích tôn của Hàn gia, thân phận này chính là bùa hộ mệnh, không cần quan tâm người làm anh bị thương ở Vương Tước là ai, chỉ cần anh đem chuyện này nói cho ông Hàn hoặc Hàn Kiều, bọn họ sẽ giúp anh điều tra, đừng tìm mấy tên bạn bè phế vật của anh nữa." Giản Ngôn Tây cười lạnh. "Nhưng bây giờ đã qua hai mươi mấy ngày, chuyện gì cũng chẳng điều tra được nữa. Hàn Vũ Đông chắc chắn đã hủy hết chứng cớ, bây giờ cho dù anh đi mời ông Hàn hoặc Hàn Kiều hỗ trợ cũng không tìm ra nổi."
Hàn Triệu Nam. "..." Trước đây anh không quan tâm nhiều như vậy, chỉ là suy đoán tên lập kế hoạch hại mình là Hàn Vũ Đông, nếu như không có chứng cớ, sao làm cho anh ta phục được? Hơn nữa trước giờ anh vẫn luôn để ý chuyện của Giản Ngôn Tây, làm gì để chuyện mình trong lòng, đợi đến lúc muốn đi điều tra thì cái gì cũng đã không còn.
Anh cũng đã nghĩ tới, một người như Hàn Vũ Đông sẽ không thể làm chuyện tày trời như thế, chắc chắn là do Phương Dao và Hàn Vũ Lương giúp anh ta.
Giản Ngôn Tây không có hứng thú nghe Hàn Triệu Nam giải bày, tàn nhẫn nói. "Bây giờ thì tốt rồi, vết thương trên người anh đã khỏi, tất cả chứng cớ đều biến mất thiệt thòi này không ăn cũng phải nuốt, nhẫn nhịn đi."
“…”
Hàn Triệu Nam cắn răng. "Ai nói tôi thua lỗ? Hàn Vũ Đông tìm người hại tôi, bề ngoài không nói gì, nhưng ngấm ngầm hại anh ta là được."
"Đây là kế hoạch của anh?" Giản Ngôn Tây nhìn Hàn Triệu Nam giống như kẻ ngu si, chỉ muốn lập tức đánh anh một trận để mở mang đầu óc, cười lạnh nói. "Anh muốn biến cái não mình thành trình độ của đám học sinh 17 tuổi sao, tôi cũng chả biết nói gì nữa."
Con mẹ nó, nói anh và Hàn Vũ Đông giống nhau sao? Hàn Triệu Nam trừng mắt, nhìn Giản Ngôn Tây, giận dỗi nói. "Cậu bức người quá đáng, vậy tôi phải làm sao?"
"Tôi cũng không còn cách nào, mà kế hoạch này của anh cũng không thể thực thi được." Giản Ngôn Tây lạnh lùng nói, sau đó bước vào trong biệt thự. "Không tin thì anh thử đi."
Cậu nói xong cũng đi luôn, không quan tâm đến Hàn Triệu Nam ở phía sau nữa, Hàn Triệu Nam đứng tại chỗ,tức giận đá hòn đá bên chân một cái, lẩm bẩm nói. "Đệt"
Đứa ngốc này quá kiêu ngạo rồi. Thực sự coi anh không ra gì.
Trình Tự Văn năm nay đã tám mươi sáu tuổi, bây giờ cũng xem như là tuổi cao rồi, người tới tuổi này, sống thêm một năm xem như là phúc, bởi vậy, so với lúc trẻ lo già sớm, lúc về già càng cảm thấy nhàn nhã, thêm cả địa vị cao thượng, ai cũng phải kính nể. Bởi vậy lần đại thọ này, ông và bạn tốt Liêm Vân Thiện cùng nhau chơi cờ ở trên lầu, có mấy hậu bối tới chúc mừng, còn dưới lầu có con Trai Trình Viễn và ba người học trò đón khách.
"Tôi nghe nói con tôi quay bộ Tru Thần, còn nhờ ông viết một bức chữ."
"Đúng vậy, tôi rảnh rỗi nên viết thôi." Lão Liêm mặc một bộ quần áo trắng, râu tóc cũng trắng phau, có mấy phần mùi vị tiên phong đạo cốt, nói. "Lần trước nó đến, nhắc đến một đứa trẻ với tôi, nói chữ viết đẹp đẽ, cứng cáp, giống như chữ của Giản Chân vậy."
Trình lão gia kinh ngạc. "Là bạn bè trong giới giải trí sao?" Nghệ sĩ có tài này trong giới giải trí phải gọi là hiếm thấy.
"Đúng vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng nó nói chắc chắn như đinh đóng cột, còn nói hôm nay cũng mời nhóc đó đến để tôi gặp."
Trình lão gia nghe vậy cũng để ý, bạn tốt của mình không phải người trong giới giải trí, không hiểu gì về mọi thứ, nhưng ông là người ở trong đó gần cả đời người, biết mấy thụ đoạn trèo cao của đám người kia, này, đây không phải là đang như thế sao? Thông qua một bức chữ đã nhận được một cái thiệp mời tham gia mừng thọ, nhân vật trong đây đều là người có quyền có thế, sao chẳng có cơ hội thăng tiến.
Trình lão gia thở dài một tiếng, A Viễn đã gần năm mươi tuổi rồi vẫn còn ngây thơ như vậy, dĩ nhiên sẽ bị lừa gạt bằng thù đoạn này. Nhưng bạn tốt của ông học thư pháp cả đời, yêu thích phong cách chữ của Giản Chân, Trình lão gia sợ bạn mình mong đợi rồi lại thất vọng, ông cười nói. "A Viễn là một đạo diễn, làm gì biết về tranh chữ? Chắc là nói bừa thôi, ông cũng đừng ôm hi vọng lớn lao quá. Chắc là nhờ bạn bè viết, tặng cho nó sau đó nó tưởng thật thôi."
"Có chuyện này sao." Liêm lão gia hừ hừ. "Lúc trước A Viễn cũng học thư pháp giỏi bao nhiêu, sau khi đi làm đạo diễn mới không học nữa, không thì bây giờ cũng đứng đầu trong nước về thư pháp, sao lại..."
"Aizz." Thấy Liêm lão gia lại lôi chuyện cũ ra nói, Trình lão gia vội vàng đánh thêm một quân cờ trắng, cười haha nói. "Mau nhìn đi, tôi đi nước cờ này có được không?"
"Ôi. Tôi còn chưa nhìn kỹ."
"Cha, chú Liêm." Đúng lúc này, cánh cửa khép hờ của thư phòng bị đẩy ra, Trình Viễn khoanh tay đứng ngoài cửa, cười nói. "Hàn Thận và Hàn Triệu Nam của Hàn gia đến chúc thọ."Hàn Thận bên cạnh Trình Viễn nở một nụ cười, phía sau là nữ thần quốc dân Hà Dung Viện, ảnh đế Chương Viên và Giản Ngôn Tây mặc bộ Âu phục màu đen đứng đó.
Trình lão gia thấy bên ngoài là đông đảo tui nam mỹ nữ, nở nụ cười, nói. "Tiểu tử Hàn gia? Mau tới đây, đã lâu không gặp cháu rồi."
Hàn Thận dẫn Hàn Triệu Nam bước lên phía trước, khuôn mặt luôn lạnh lùng nay lại nở nụ cười, nói. "Chú Trình, mừng thượng thọ 586 tuổi của chú. Chúc chú phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, cha cháu cũng gửi lời chúc đến chú."
"Cha cháu thế nào rồi?"
"Ngoài chuyện đường máu hơi cao, còn lại cũng không có gì đáng ngại"
"Vậy thì tốt." Trình lão gia kêu hàn Thận ngồi xuống, lắc đầu than thở. "Chúng ta sống ở cái tuổi này rồi, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là đủ. Cha cháu và anh cả, anh ba cháu đều là người làm ăn, chắc chắn lo nghĩ hơn chú nhiều."
"Cha, nói vậy có thể làm tổn thương tim con." Trình Viễn đứng ở một bên cười, phản bác. "Con cũng khổ lắm chứ."
Trình lão gia nghe vậy cười mắng. "Khổ cực cái gì? Chỉ giỏi gây phiền phức. Người ta nói vài câu cũng tin là thật." Nói xong cũng không để ý đến Trình Viễn nữa, nhìn về phía Hàn Triệu Nam, nói. "Đây là A Nam sao? Năm nó bảy, tám tuổi có gặp mấy lần, bây giờ đã lớn như vậy."
Hàn Triệu Nam đột nhiên bị gọi tên, nở nụ cười qua loa, nói. "Ông mạnh khỏe, sinh thần vui vẻ ạ."
"Ngoan" Trình lão gia cười híp mắt. "Bây giờ đang làm gì?"
"Đang học đại học năm tư ạ" Hàn Triệu Nam kiên nhẫn nói, người trước mặt đây anh không thể nào không kính trọng, dù gì cũng là bạn bè của ông nội, không thể làm gì hơn là nói. "Sắp tốt nghiệp rồi ạ"
"Tốt, chờ khi tốt nghiệp xong thì giúp cha và ông nội một tay, ông nội cũng vui nữa."
Hoàn cành Hàn gia phức tạp, tuy rằng Hàn Triệu Nam học tài chính nhưng khi tốt nghiệp có thể vào Hàn thị hay không vẫn chưa thể nói trước, bởi vậy, chuyện này Trình lão gia cũng không hỏi tỉ mỉ, chỉ nói rồi thôi, đưa mắt liếc nhìn Hà Dung Viện đang đứng ngoài cửa, cười nói. "Dung Viện
và A Viên cũng tới sao..." Ông chớp mắt nhìn thấy Giản Ngôn Tây, không nhận ra cậu là ai, nhưng khuôn mặt này thật dễ nhìn, chắc là tiểu thịt tươi nào đó mới nổi, cười híp mắt, nói. "Cậu trai này tôi chưa từng gặp qua."
"Cha, đây là Giản Ngôn Tây." Trình Viễn cười, nhìn Liêm lão gia nói. "Chú Liêm, đây là người lúc trước con kể với chú, rất am hiểu thư pháp."
Ánh mắt Liêm lão gia sáng lên, thả cờ trong tay xuống, đứng lên nhìn Giản Ngôn Tây. "Chính là đứa nhỏ này?"