- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trạm Xe Buýt Lãng Mạn
- Chương 16
Trạm Xe Buýt Lãng Mạn
Chương 16
Tổ của Duẫn An Nhiên gần đây lại truy theo La Thế Diệu- thế tử của ông chủ doanh nghiệp bán lẻ.
“Lại là hắn, chuyên yêu đương nữ ngôi sao.” Lí Quyên nhìn tư liệu, lắc đầu nói.
“Không tồi, hắn bây giờ còn đào ra tiền, rất nhiều người đều nuôi thân không nổi.” Lí Thăng Bình nói.
“Đúng vậy, doanh nghiệp bán lẻ bị đánh vào không nặng, kinh tế thành phố kém, mọi người bắt đầu suy xét những vận dụng gia đình muốn mua hay là nên mua, nhà máy, hiệu buôn cũng như siêu thị đều không dám đắc tội khách hàng.”
La Thế Diệu gần đây bị những đội săn tin truy đuổi ráo riết, cực kỳ khó chịu.
Xe thể thao, du thuyền của hắn trong cơn lốc tài chính đều phải trả lại cho ngân hàng, hiện tại chỉ có thể đi xe thường, cho tiền để bạn gái rời đi, bởi vì người nhà trách cứ, hắn hành động khiêm tốn không ít, gần đây làm quen một người mẫu, đặc biệt muốn một phen lãng mạn, nhưng bị truy ra nhanh như vậy, thực làm hắn tức chết.
Gần đây thành phố yêu thích người mẫu Y Toa Bối, mang hai dòng máu Trung Quốc và Pháp, dáng người cao gầy, làn da cùng ngũ quan hoàn mỹ, hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt đàn ông, nàng biết tiến lùi, công việc rất nhiều, chấp nhận sự theo đuổi của La Thế Diệu, nhận hoa, nhận kim cương của hắn.
Người đẹp trẻ tuổi này cũng thực thông minh, không ngại tin tức lá cải, công việc còn thật sự chú tâm. Có nhiều người chiếu cố cơm áo cuộc sống hàng ngày, không có gì không tốt. Qua một thời gian, kẻ đó tự nhiên sẽ theo đuổi người mới, còn trong giới nàng vẫn là nữ minh tinh giai lệ, không có gì liên quan đến hắn, sẽ không còn ai đề cập đến hai người, chuyện trong làng giải trí như vậy rất nhiều.
Một tổ Duẫn An Nhiên lái xe từ sân bay đuổi tới nội thành.
La Thế Diệu đón Y Toa đi biểu diễn về ở sân bay, liền phát hiện có người theo dõi, cắn răng mắng. “Ba trăm sáu mươi lăm ngày, cái gì không làm, cố tình làm chuyện này, rốt cuộc phải truy đến khi nào?”
Y Toa Bối nắm tay La Thế Diệu một chút. “Không ngại, cho bọn hắn vỗ vỗ một chút, em còn sợ bị người chụp sao?”
“Tôi ghét bọn chó săn chết tiệt, chụp loạn viết loạn.”
La Thế Diệu xoay người, gọi điện thoại phân phó vài việc.
Xe của nhóm Duẫn An Nhiên không đuổi kịp xe thể thao, chậm rãi giảm tốc độ.
“Không quan hệ, đã chụp được ở sân bay, chúng ta quay về công ty, quên đi.” Vương Hiểu Phân một mặt nói, một mặt nhìn hình trong máy ảnh của Duẫn An Nhiên.
Lí Thăng Bình quay đầu xe.
Ngay tại trên đường quay về tòa soạn, xe Duẫn An Nhiên bị ba chiếc xe vây quanh.
Một đám người mặc đồ đen xuống xe, gõ cửa xe Lí Thăng Bình kêu. “Xuống xe, mau xuống xe.”
Lí Quyên có chút sợ hãi. “Là ai, xã hội đen?”
Duẫn An Nhiên thấy La Thế Diệu sau lưng đám người. “Không, là người chúng ta chụp ảnh.”
Cửa kính xe bị đập vỡ, cửa xe bị mở ra.
Duẫn An Nhiên và Vương Hiểu Phân bị thủy tinh vỡ làm bị thương.
Bốn người bị kéo xuống xe.
Một đám vệ sĩ xông lên, quyền đấm cước đá bọn họ, đối với các cô gái cũng không chút khách khí.
La Thế Diệu đứng một bên hút thuốc. “Lần trước cũng chính là các người, tôi sớm đã thấy không vừa mắt, theo dõi tôi chăm chăm không buông, không giáo huấn một chút không được, hừ, tôi sẽ không bỏ qua các người, chờ lên hầu tòa đi.”
Duẫn An Nhiên giãy dụa. “Người phải hầu tòa là anh, cố ý thương tổn thân thể người khác.”
“Hừ, kiện các ngươi rất dễ dàng. Tiểu tử, chờ coi.”
Xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Một nhóm Duẫn An Nhiên bị đưa đến cảnh cục.
Có người đứng ra lên án nhóm người Duẫn An Nhiên đánh nhau ẩu đả, hơn nữa hủy hoại phương tiện công cộng, đưa bằng chứng giả che mắt nhân viên tư pháp.
Nghe tội danh, Duẫn An Nhiên cười thầm, bất đắc dĩ bụng đau đến lợi hại, cười không nổi.
“Hắn có tiền, có quyền, muốn kiện chúng ta cái gì cũng có thể kiện.” Lí Thăng Bình nói, ôm đầu ngồi ở ghế thượng.
“Sẽ không ngồi tù chứ?” Vương Hiểu Phân khẽ hỏi.
Lí Quyên coi như bình tĩnh. “Hẳn là sẽ không, chúng ta với hắn mà nói chỉ là làm xiếc nhỏ, giáo huấn một chút thôi, tôi chỉ sợ lưu án tích, ngàn vạn lần không thể để cha mẹ tôi biết.”
Duẫn An Nhiên trong lòng vừa động, cũng không thể để mẹ biết.
“Làm sao bây giờ a! Luật sư, mau tới cứu chúng ta.” Lí Thăng Bình kêu to.
Luật sư của tuần san Đễ Thực đã đến nhưng dường như không có biện pháp, chỉ là một tạp chí cỡ trung, xuất bản tuần san tạp nham, có khả năng gì cùng người giàu có đấu một phen.
Vương Hiểu Phân khóc lên.
Duẫn An Nhiên cắn môi. “Đưa điện thoại cho tôi.”
Kim Tắc Thái trong vòng nửa giờ chạy đến.
Gặp lại luật sư đối phương, Kim Tắc Thái mặt mỉm cười mang theo trêu tức. “Ai da, Lưu huynh, lại gặp mặt.”
Lưu luật sư bên La Thế Diệu mặt hết đỏ lại trắng.
“Là hiểu lầm, một hồi hiểu lầm.” Mấy kẻ vu khống tội lặp đi lặp lại một câu này.
Bọn người Duẫn An Nhiên ra khỏi cảnh cục.
Kim Tắc Thái trước tiên mang bốn người đến bệnh viện kiểm tra vết thương.
Hoàn hảo, nhóm nữ chưa có chuyện gì, chỉ bị thương ngoài da, Duẫn An Nhiên trấn an lại. Lí Thăng Bình bị thương trên cánh tay, đầu bị đánh vỡ. Duẫn An Nhiên trên người trúng mười cước, vệ sĩ ra tay rất nặng, may không thương tổn xương cốt, nhưng bác sĩ nói Duẫn An Nhiên cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Nhìn báo cáo xét nghiệm, Kim Tắc Thái thấp giọng lẩm bẩm. “Họ La xuống tay nặng như vậy.”
Sau khi lái xe đưa mọi người trở về nhà, Kim Tắc Thái nói với Duẫn An Nhiên. “Thật có lỗi, tôi phải đưa cậu đến chỗ Minh Nghĩa, xảy ra chuyện như vậy nếu tôi không đưa cậu về nơi đó, tôi còn thảm hơn cậu.”
Duẫn An Nhiên cúi đầu, ngồi sâu vào trong ghế.
Đem Duẫn An Nhiên đưa vào phòng, Kim Tắc Thái ở phòng khách thấp giọng nói cho Chu Minh Nghĩa chân tướng sự việc.
“Lần trước chính là hắn.”
“Lần này, hắn hẳn là biết An Nhiên là người nào của tôi, vẫn dám hạ thủ ngoan độc, La Thế Diệu, hắn rốt cuộc nhắm vào An Nhiên, hay là không để tôi vào mắt.” Chu Minh Nghĩa hơi nheo mắt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên biểu tình lãnh khốc.
“Hắn có thể không quan tâm đến quan hệ của cậu và An Nhiên.”
Chu Minh Nghĩa lại cười thản nhiên. “Tôi đã biết, cảm ơn cậu, khiến cậu vất vả.”
“Làm sao nói vậy. Tôi đi về, chăm sóc cậu ấy, cậy ấy phải tĩnh dưỡng vài ngày.”
Tiễn Kim Tắc Thái, Chu Minh Nghĩa đến gõ cửa phòng Duẫn An Nhiên.
“Có thể vào không?”
“Anh vào đi.”
Chu Minh Nghĩa đi vào ngồi ở sofa, nhìn Duẫn An Nhiên đang nằm trên giường.
Duẫn An Nhiên giãy dụa ngồi dậy.
Nhìn Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên ở trong lòng nén giận bản thân vô năng.
Chu Minh Nghĩa cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn Duẫn An Nhiên. Trên trán, khóe miệng đều bị rách, cánh tay cũng băng gạc, quần áo vấy bẩn, bị xé rách vài chỗ, cả người cậu như con thú nhỏ bị thương, ngồi trên giường, đôi mắt nai đen to tròn mang theo lệ quang.
Chu Minh Nghĩa trầm mặc một lúc lâu.
Duẫn An Nhiên cúi đầu. “Xin anh, không cần nói cho mẹ em biết.”
“Anh biết.”
“Em ngày mai sẽ đi.”
Chu Minh Nghĩa bình tĩnh mở miệng. “Anh cho rằng, em vẫn là ở lại dưỡng thương thật tốt rồi đi, để tránh dì Vân lo lắng. Em cần quay lại bệnh viện tái khám.”
“Em có thể chăm sóc bản thân.”
“Đúng vậy, chăm sóc thành kiểu này.” Ngữ khí Chu Minh Nghĩa lạnh như băng.
“Em không cần lo lắng, em ở đây, anh sẽ làm gì em.”
“Em không phải ý tứ này.” Duẫn An Nhiên vội vã thanh minh, cậu biết cá tính Chu Minh Nghĩa.
“Như vậy em chờ vết thương khỏi hẳn lại đi, bằng không gặp dì Vân, anh sợ chúng ta khó giải thích.”
Chu Minh Nghĩa mang sữa nóng đến, sau đó liền đóng cửa rời đi.
Chậm rãi uống hết ly sữa nóng, hương thơm cùng nhiệt độ vừa phải xua đi cái lạnh cùng sự sợ hãi của Duẫn An Nhiên, cậu đơn giản rửa mặt một chút rồi đi ngủ.
Chu Minh Nghĩa ngồi trong thư phòng, châm một điếu thuốc, suy nghĩ một chút rồi mở ra tài liệu trong máy tính, tinh tế đánh giá.
Ngày hôm sau đi đến công ty, Chu Minh Nghĩa gọi quản lý nhân viên Mỗ Hạng Quỹ đến văn phòng, giao cho một tập văn kiện, đơn giản phân phó. “Tung ra cho tôi.”
Quỹ quản lý vừa mở ra xem, sắc mặt thay đổi. “Này, đây không phải nhiều quá...”
“Như thế nào?”
“Chỉ sợ là sự kiện trọng đại này sẽ gây chấn động kinh tế thành phố, hiện giờ thành phố chỉ mới hồi phục được một chút.”
“Không quan hệ, cậu theo lời tôi làm là được.” Ngữ khí Chu Minh Nghĩa bình thản nhưng không cho người khác phản bác.
“Vâng.”
Lúc Duẫn An Nhiên tỉnh lại đã là giữa trưa, cậu mở to mắt, nhìn thấy trước mặt là mặt biển nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ .
Trên người là chăn bông mịn màng, thực thoải mái, Duẫn An Nhiên trở mình, không muốn đứng lên.
Gọi điện cho Lí Thăng Bình, cậu ta cũng xin nghỉ phép, biết được mấy bằng hữu đều bình an vô sự, Duẫn An Nhiên yên lòng.
Chậm rãi đứng dậy, Duẫn An Nhiên không dám cử động mạnh, trên xương sườn còn một vết bầm to.
Người máy giúp việc đã sớm chuẩn bị hoa quả ngon miệng, Duẫn An Nhiên chỉ việc ăn no, uống thuốc, lại nằm trở lại.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mông lung, Duẫn An Nhiên cảm giác Chu Minh Nghĩa đã trở lại ngồi bên giường nhìn mình, sờ tóc cậu, sau đó lại đi ra.
Duẫn An Nhiên đột nhiên xúc động đến rơi lệ, cắn góc chăn.
Chu Minh Nghĩa tự mình lái xe đưa Duẫn An Nhiên đến gặp bác sĩ.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, xác định không tổn thương gân cốt, Chu Minh Nghĩa an lòng.
“Chờ tan máu bầm rồi sẽ tốt, gần nhất không cần vận động kịch liệt.” Bác sĩ dặn dò.
Trở về chỗ ở, Duẫn An Nhiên lại đưa ra yêu cầu phải đi.
Ngồi trên sofa, Chu Minh Nghĩa vẫn thản nhiên tươi cười, nhưng ngữ khí rất lạnh. “Em sợ anh?”
“Không.”
“Vậy em vội đi cái gì?”
Chu Minh Nghĩa chú ý nét tươi sáng ngày xưa trên mặt Duẫn An Nhiên đã nhạt màu, nụ cười như ánh mặt trời của cậu lúc mới quen anh giờ đã không còn, ánh mắt luôn xa xăm hoặc u buồn. Rời khỏi mẹ, lại dọn ra khỏi nhà anh, người thanh niên này đã bắt đầu nếm trải tư vị cuộc đời, cậu dường như đã thành thục hơn.
“Em ở đây không phải là biện pháp hay.” Duẫn An Nhiên thấp giọng nói. “Vết thương của em lại không nặng.”
“Nếu anh không muốn cho em đi?”
Duẫn An Nhiên sửng sốt.
Chu Minh Nghĩa nhìn đôi mắt trong suốt của Duẫn An Nhiên hiện lên một chút đau thương.
“Nhưng là…”
“Tốt lắm, anh bảo em lưu lại, em liền lưu lại, dì Vân đã hoài nghi nhưng không hỏi anh, nếu em thật muốn đi, qua một thời gian rồi nói lại, tối thiểu, làm cho hai cha mẹ có thời gian chấp nhận.”
Duẫn An Nhiên chỉ phải gật đầu.
Chu Minh Nghĩa cho người dọn đồ đạc trở về, túi hành lý nho nhỏ được đưa đến nhà lớn.
Duẫn An Nhiên ở lại chỗ Chu Minh Nghĩa nghỉ ngơi lấy lại sức. Mỗi ngày ngắm biển, tâm tình hồi phục không ít.
Một tuần sau, Duẫn An Nhiên quay về tòa soạn báo danh.
Nhìn mặt các đồng nghiệp cảm giác vô cùng thân thiết, mọi người đều đến ân cần thăm hỏi.
Lúc ăn cơm trưa, Lí Thăng Bình hỏi. “Cậu hiện tại dọn trở lại sao?”
“Phải.”
“Như vậy tôi yên tâm, anh trai cậu nhất định chiếu cố cậu thật tốt. Sắc mặt tốt hơn rất nhiều.”
Lúc tan tầm, rất nhiều đồng sự còn ở lại sửa soạn tư liệu chưa vội về ngày, nhưng đã bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Này, mau nhìn, tin tức La Thế Diệu.” Vương Hiểu Phân cầm một tờ báo chạy đến.
“Cái gì?”
“Trên báo đăng, gần đây không biết tại sao, đột nhiên thị trường chứng khoán trong một đêm giảm hơn ngàn điểm, cổ phiếu La Thế Diệu hạ giá thảm thương, chỉ còn một phần ba lúc ban đầu, cái này hại hoa hoa công tử thất ý, hắn hiện tại a, sứt đầu mẻ trán, suy sụp, nhìn không còn thần khí.”
“Nghe nói gần đây cũng không đi ra ngoài chơi.” Có người tiếp lời.
“Đương nhiên, không có tiền chơi cái gì, người hắn như thế, không có tiền ai đi làm quen với hắn.”
Đột nhiên, Lí Thăng Bình quay sang liếc Duẫn An Nhiên một cái.
Duẫn An Nhiên cúi đầu bất an.
Buổi tối về đến nhà, Duẫn An Nhiên mang theo tờ báo ban chiều đứng trước cửa thư phòng Chu Minh Nghĩa.
“Chuyện gì?”
Duẫn An Nhiên đi vào thư phòng, mở ra tờ báo. “Là anh làm phải không?”
Chu Minh Nghĩa liếc mắt một cái. “Anh không rõ.”
“Giá cổ phiếu hạ đến lợi hại, đều là cổ phiếu La Thế Diệu mua.”
“Vậy hắn rất không cẩn thận.”
“Anh làm là vì em sao?” Duẫn An Nhiên cúi đầu thấp giọng nói.
“Em có chứng cứ chứng minh giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán giảm xuống là do anh ảnh hưởng không? Nếu không có không cần nói lung tung. Mấy mệnh giá cổ phiếu kia không chỉ có họ La mua, hạ giá hay không không liên quan đến anh.” Chu Minh Nghĩa thản nhiên tươi cười, ngữ khí vẫn lạnh lùng.
“Anh không chịu tổn thất gì chứ?” Duẫn An Nhiên lo lắng hỏi.
“Cái đó và em không có gì liên quan, em không cần lo lắng.” Chu Minh Nghĩa bình thản.
Duẫn An Nhiên cắn cắn môi, nghe anh nói đến đây, nghĩa là trên thương trường không có tổn thất gì, hoặc là nói anh sẽ không vì chuyện này mà chịu tổn thất.
Duẫn An Nhiên hít một hơi, bóp bóp chóp mũi, xoay người rời đi.
Chu Minh Nghĩa tự cố tự địa nhìn màn hình máy tính.
Nhìn hai đứa con cùng nhau đến thăm, Đổng Vân yên lòng tươi cười đầy mặt.
Bà mẫn cảm nhận ra Duẫn An Nhiên và Chu Minh Nghĩa có khúc mắt trong một thời gian, hiện tại cùng nhau đến, dường như những trở ngại lúc trước đã tiêu tan, liền thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ở một đêm bên nhà cha mẹ, hôm sau hai người mới trở về.
Xe chạy đến nội thành, Chu Minh Nghĩa đột nhiên nói. “Anh nghĩ ăn một chút gì đó rồi trở về.”
Duẫn An Nhiên gật gật đầu, cậu cũng có chút đói bụng.
Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên đến một nhà hàng Hàn Quốc, lẩu kim chi cay nồng làm Duẫn An Nhiên rơi lệ không ngừng.
Nhìn bộ dáng chật vật của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa cười rộ lên, lại đưa đồ ăn không cay đến cho cậu.
“Mùa hè ăn lẩu cay, anh bệnh thần kinh a.” Duẫn An Nhiên nhịn không được oán giận.
“Như vậy mới đã ghiền, thịt bò nhà hàng nảy rất nổi danh, hương vị thực ngon, anh một thời gian sẽ đến đây ăn một lần.”
“Em biết anh thích ăn thịt bò.” Duẫn An Nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Chu Minh Nghĩa, bối rối cúi đầu.
Ăn cơm xong hai người đồng loạt đứng lên ra về, ngay tại cửa nhà hàng chạm mặt La Thế Diệu.
Duẫn An Nhiên chú ý bạn gái bên người La Thế Diệu đã không còn là Y Toa Bối.
La Thế Diệu liếc Duẫn An Nhiên một cái. “Oa, tiểu tử ngươi cư nhiên đến nơi này.”
Chu Minh Nghĩa đi tới đứng bên cạnh Duẫn An Nhiên. “Ồ, đã lâu không gặp, anh La.”
La Thế Diệu vội vàng chào hỏi Chu Minh Nghĩa, sau đó lại hồ nghi đánh giá hai người. “Chu huynh, hai người quen biết?”
“An Nhiên là em trai tôi.”
La Thế Diệu cười rộ lên. “Không phải là loạn nói chứ, ai chẳng biết anh là con trai độc nhất trong nhà.”
“Không sai. Bất quá cha tôi tái hôn cùng mẹ An Nhiên, cho nên, cậu ấy là em trai tôi.”
La Thế Diệu cứng họng nhìn hai người.
Chu Minh Nghĩa nhìn chằm chằm La Thế Diệu. “Tôi nghĩ, luật sư Lưu hẳn là đã nói cho anh biết từ sớm.”
La Thế Diệu bị ánh mắt Chu Minh Nghĩa trói chặt, nói không ra lời.
Chu Minh Nghĩa tiến thêm một bước đến gần, trên mặt vẫn thản nhiên tươi cười. “Nghe nói gần đây cổ phiếu trong tay La huynh ngã không ít, còn ra ngoài chơi, hẳn là đã bổ sung thiếu hụt.”
La Thế Diệu thay đổi sắc mặt. “Anh…”
Chu Minh Nghĩa không nói nữa, mỉm cười nhìn La Thế Diệu, nụ cười thản nhiên không ám chỉ điều gì, chỉ có ánh lạnh lùng sắc bén, lãnh khốc lại tao nhã.
Tiêu sái đưa tay chào về phía La Thế Diệu, Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên ngồi vào xe thể thao mui trần rời đi.
Ở trên xe, Duẫn An Nhiên không khỏi nhìn Chu Minh Nghĩa, anh luôn cho cậu cảm giác ôn hòa mà thân thiết, không ngờ còn có một mặt lãnh khốc âm ngoan như vậy.
“Anh vì sao phải làm vậy?” Duẫn An Nhiên hỏi.
“Làm cái gì?”
“Anh rõ ràng biết?” Duẫn An Nhiên tức giận, anh luôn che giấu cậu.
“Anh thật sự không biết em đang nói cái gì.”
Duẫn An Nhiên cắn cắn môi. “Hồ ly.”
Chu Minh Nghĩa đắc ý chớp mi, cười. “Ca ngợi anh sao? Nghe không tồi.”
Đèn đỏ, Chu Minh Nghĩa dừng xe, xoay mặt nhìn Duẫn An Nhiên. “Nói cho em hay, anh không chỉ hồ ly đơn giản như vậy.” Hơi hơi nheo mắt, Duẫn An Nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn lại nguy hiểm, nói không ra lời.
Sau vụ kiện cáo với La Thế Diệu, Duẫn An Nhiên chuyên tâm công tác, mỗi ngày đi săn tin, đồng thời buổi tối đến lớp. Trở lại căn nhà ở hải cảng, cuộc sống của cậu có quy luật hơn, giấc ngủ cũng tốt, sắc mặt hồng hảo hẳn lên.
Duẫn An Nhiên chú ý công việc của Chu Minh Nghĩa thoải mái hơn rất nhiều.
Tự mình làm ông chủ thật tốt, Duẫn An Nhiên không khỏi nghĩ như vậy, Chu Minh Nghĩa vẫn công tác từ 8 đến 12 giờ một ngày, sau khi tan tầm, ngẫu nhiên ngồi ở ban công ngắm biển, xem tạp chí hoặc nghe nhạc, Duẫn An Nhiên cảm giác được Chu Minh Nghĩa xử lý công việc cũng như cuộc sống đều rất tốt, hoàn toàn dựa vào chính mình, tiết tấu do mình nắm giữ.
Duẫn An Nhiên thuê DVD về xem. Khó có được một ngày cuối tuần không đi làm, cậu có thể xem cho đã ghiền.
Chu Minh Nghĩa có một phòng chiếu phim nhỏ trong nhà, hiệu ứng âm thanh tương đối tốt, anh ngẫu nhiên dùng để nghe ca kịch, hiện tại bị Duẫn An Nhiên dùng để xem phim
Nhìn Duẫn An Nhiên chuẩn bị bỏng ngô giống như ở rạp chiếu phim thật, Chu Minh Nghĩa tò mò đi tới. “Xem cái gì?” Đưa tay cầm đến bìa đĩa phim.
“Em xem loại này?” Chu Minh Nghĩa có điểm nghi hoặc nhìn Duẫn An Nhiên.
“Em thích phim kinh dị.”
Nhìn bìa đĩa dọa người, Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
“Xem hay lắm, kịch bản không tồi, phim này doanh thu phòng vé rất khá.”
“Không nghe đến.”
“Anh sợ.” Duẫn An Nhiên cười rộ lên.
Chu Minh Nghĩa nói. “Đều là giả cả, có cái gì đáng sợ.”
“Có một số ít người không cảm nhận được phim kinh dị, anh làm thế nào lại không sợ?”
Chu Minh Nghĩa cười cười. “ Thần kinh anh chai lì chăng.”
Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa, tắt đèn phòng khách vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim.
Hiệu ứng âm thanh quả nhiên rất tốt, cả phòng khách dày đặc quỷ khí, âm thanh khủng bố quái dị vang đến bên trong thư phòng.
Chu Minh Nghĩa đỡ trán cười khẽ.
Sửa sang tư liệu xong, Chu Minh Nghĩa muốn đi nghỉ ngơi, vừa ra khỏi thư phòng thì thấy Duẫn An Nhiên còn đang xem phim, vì thế rót ly nước đến ngồi xem cùng.
Trên màn hình tivi một mảnh xanh trắng, Chu Minh Nghĩa nghĩ thầm rõ ràng quay mờ đi thôi.
Đột nhiên, một hình ảnh khủng bố xuất hiện, Duẫn An Nhiên nắm chặt tay vịn sofa, oa một tiếng, rúc sâu vào sofa.
Vừa lúc nhào vào ngồi trong lòng Chu Minh Nghĩa.
Cảm giác được độ ấm cánh tay ôm lấy mình, Duẫn An Nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Chu Minh Nghĩa.
Ánh sáng TV chớp động trong đôi mắt anh, đôi mắt không hàm chứa bất kì điều gì.
Lập tức, Chu Minh Nghĩa đẩy Duẫn An Nhiên ra. “Sợ thì không nên xem.” Sau đó đứng dậy tránh đi.
Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa ngẩn người, rốt cuộc không chú ý đến nội dung phim nữa.
Nằm trên giường mình, Duẫn An Nhiên vẫn cảm giác được sự tiếp xúc thân thể giữa cậu và Chu Minh Nghĩa, anh, sẽ không nghĩ cậu cố ý mà lại yêu thương nhung nhớ đi. Duẫn An Nhiên cảm giác hai má nóng lên. Sớm biết vậy sẽ không xem cuốn phim này.
Cuối tuần, Chu Minh Nghĩa ra ngoài chơi bóng, Duẫn An Nhiên ở trong phòng xem sách chụp ảnh. Bởi vì ngôi nhà này đối với Duẫn An Nhiên mà nói rất thoải mái, cậu không muốn ra ngoài, không gian trong phòng thôi là đủ.
Đọc sách đến trưa lại đi ngủ một chút, đến khi tỉnh dậy đã là 6 giờ, cậu cảm thấy khát nước, phải đi ra ngoài lấy.
Chu Minh Nghĩa không biết đã trở lại khi nào, vừa tắm xong, để trần nửa thân trên, trên cổ vắt một chiếc khăn, mặt quần jean, đi chân trần ngồi ở sofa phòng khách xem tạp chí.
Duẫn An Nhiên không phải lần đầu thấy Chu Minh Nghĩa ở trần, nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập, sự thành thục và thân thể cường tráng của Chu Minh Nghĩa làm cho cậu hâm mộ, đường cong thân thể của đàn ông cũng có thể gợi cảm đến vậy, Duẫn An Nhiên lặng lẽ đánh giá đối phương, lại cúi đầu nhìn chính mình.
“Em tỉnh rồi, đi ra ngoài ăn cơm không?” Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu hỏi.
“Không, quên đi, em đi nấu.”
“Cũng tốt.”
Nếm qua cơm chiều, thông thường dọn dẹp phòng bếp cùng rửa chén là công việc của người máy nhưng Duẫn An Nhiên luôn tự mình động thủ.
“Để người máy làm là tốt rồi, bằng không chúng nó cũng chỉ là vật trưng bày.”
“Em làm được rồi.” Duẫn An Nhiên biết nơi này không phải nơi cậu có thể ở lâu, dù sao về sau cậu đều phải tự mình quét tước, sức cậu không mua nổi những người máy này cho nên tự mình làm cho tốt.
Rửa sạch mọi thứ xong, Duẫn An Nhiên pha trà, thấy Chu Minh Nghĩa ngồi ở ban công ngắm biển vì thế mang trà đến.
Hai người ngồi vào bàn tròn ngoài ban công nhìn mặt biển.
Ráng chiều nhuộm vàng mặt biển, hải âu bay lượn, còn có thể nhìn thuyền về trên bến cảng, tầng tầng lớp lớp sóng bạc vỗ bờ, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp làm cho lòng người xao động.
Chu Minh Nghĩa nhìn mặt biển thấp giọng nói. “Nhiên, kỳ thật em có thể vẫn ở nơi này, hết thảy nơi này đều là của em.”
Duẫn An Nhiên nghe xong sửng sốt, lập tức cúi đầu.
Ánh mắt thâm thúy nhìn về xa xăm, chậm rãi nói. “Anh cho em thời gian, anh có thể chờ, nhưng anh sẽ không chờ quá lâu.” Dứt lời Chu Minh Nghĩa đứng lên, không nhìn Duẫn An Nhiên, xoay người rời đi.
Duẫn An Nhiên ngồi ngốc trên bàn tự hỏi bản thân.
Không có kết luận.
Buổi tối phải ở lại tòa soạn giúp duyệt tin, lại sửa sang ảnh chụp, Duẫn An Nhiên đến khuya mới về nhà.
Gọi taxi đến Tĩnh Lộ.
Đèn đỏ, xe ngừng lại, con đường này có chút phồn hoa, đèn đỏ dừng khá lâu, Duẫn An Nhiên buồn chán nhìn xe ngoài cửa sổ.
Đột nhiên cậu nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc, đó là xe của Chu Minh Nghĩa.
Sau đó, trong màn đêm, Duẫn An Nhiên thấy Chu Minh Nghĩa đi cùng một cô gái đến cạnh xe, cô gái đột nhiên ôm cổ Chu Minh Nghĩa, cả thân thể kề sát vào nhau, cô gái dáng người đầy đặn, đường cong động lòng người, cơ thể gắt gao dán lên người Chu Minh Nghĩa, sau đó hai người hôn nhau.
Bóng đêm dày đặc nhưng Duẫn An Nhiên vẫn có thể cảm giác nụ hôn triền miên của hai người, pháo hoa bắn ra bốn phía.
Đúng, là Chu Minh Nghĩa hôn môi. Duẫn An Nhiên nghĩ.
Đèn xanh, xe taxi khởi động rời đi. Duẫn An Nhiên quay đầu lại, hai người vẫn còn ôm nhau.
Đúng vậy, người kia là Chu Minh Nghĩa.
Duẫn An Nhiên trong lòng tư vị không nói nên lời, vừa chua xót vừa khổ sở, gần như hô hấp rất thống khổ.
Anh rõ ràng thích chính mình, lại cùng người khác một chỗ, thân mật như vậy.
Cho tới bây giờ trong ý thức Duẫn An Nhiên, bên người Chu Minh Nghĩa chỉ có mình cậu. Chu Minh Nghĩa dễ dàng tha thứ hết thảy mọi chuyện của cậu, như anh trai chiếu cố cậu, bất luận là công việc hay cuộc sống đều chỉ dẫn cậu, cho đến khi anh thổ lộ.
Duẫn An Nhiên vẫn nghĩ Chu Minh Nghĩa chỉ có một mình cậu, mà cậu cũng chỉ có Chu Minh Nghĩa.
Hiện tại, cậu phải mất đi anh.
Trở về nhà, ý nghĩ Duẫn An Nhiên loạn thành một đoàn, khi thì cảm giác trống rỗng, khi thì lại hỗn loạn như bãi chiến trường, cái gì cũng về một chỗ, đinh đinh đang đang bên tai không ngừng.
Chu Minh đã trở lại, nhìn Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa, nói một câu. “Em về rồi sao.” Tiếp theo thay áo khoác, cởi cà vạt, cầm ly nước ngồi trên sofa.
Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, phát hiện anh vẫn như thường, tinh tế đánh giá cổ áo anh, không có dấu vết, không khỏi nghĩ thầm, đúng rồi, anh là người nào, sao có thể lưu lại dấu vết.
Phát hiện Duẫn An Nhiên nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, Chu Minh Nghĩa kì quái nhìn cậu. “Làm sao vậy? Có việc gì?”
Duẫn An Nhiên nắm quyền, không nói lời nào.
Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên chờ đợi một lát, đứng lên.
“Anh hiện tại, đang quen ai?” Duẫn An Nhiên hỏi phía sau anh.
Chu Minh Nghĩa xoay người lại, thật sâu nhìn Duẫn An Nhiên, ánh mắt thâm thúy mà lạnh băng, đâm thẳng vào lòng Duẫn An Nhiên làm cho cậu không khỏi nhẹ nhàng phát run.
Chu Minh Nghĩa không trả lời nhưng ánh mắt anh cho Duẫn An Nhiên biết là chuyện không liên quan đến cậu.
“Em vừa rồi nhìn thấy anh cùng một cô gái.”
Chu Minh Nghĩa trên mặt không có biểu tình, không nói một lời.
Phòng khách một mảnh yên lặng.
Rốt cuộc, Duẫn An Nhiên không chịu nổi sự im lặng, cậu đứng lên. “Anh rõ ràng đã nói thích em, lại cùng người khác một chỗ. Em gặp anh cùng cô gái kia ôm hôn ngay trên đường.”
Chu Minh Nghĩa lạnh lùng trả lời. “Không thể sao?”
Duẫn An Nhiên rốt cuộc nhịn không được đá một cước vào sofa, hùng hổ kêu to lên. “Không thể! Không thể! Em ghét anh! Em hận anh! Em hận anh! Đều là anh, anh khiến em rối loạn, em chịu không nổi!”
“Đó là chuyện của em.” Ngữ điệu Chu Minh Nghĩa thản nhiên, giống như hết thảy đều không quan hệ đến mình.
Xoay người, Chu Minh Nghĩa nhấc chân muốn rời đi.
Duẫn An Nhiên nhào đến ôm cổ Chu Minh Nghĩa từ phía sau, mặt dán trên lưng anh, cánh tay gắt gao ôm chặt eo Chu Minh Nghĩa.
Rất nhanh, Chu Minh Nghĩa gỡ tay Duẫn An Nhiên, một tay đẩy cậu ra, ngã ngồi ở sofa.
Duẫn An Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa, ánh mắt hoảng sợ như gặp nạn, cậu không nghĩ tới anh sẽ đẩy cậu ra.
Chu Minh Nghĩa liếc mắt một cái với Duẫn An Nhiên, xoay người bước đi.
Ngồi trên sofa, Duẫn An Nhiên bắt đầu nghẹn ngào, Chu Minh Nghĩa dừng bước.
Duẫn An Nhiên ôm gối, không thể kìm nén khóc rống lên.
Chu Minh Nghĩa chậm rãi trở về, ngồi đối diện Duẫn An Nhiên, nhìn Duẫn An Nhiên khóc.
Duẫn An Nhiên ôm đầu khóc, cái gì cũng không để ý hay kiêng kỵ.
Cũng không biết khóc bao lâu, Duẫn An Nhiên chậm rãi nâng mặt lên nhìn Chu Minh Nghĩa đối diện với cậu, thấy cậu ngẩng đầu, anh liền yên lặng đưa qua một chiếc khăn tay.
Duẫn An Nhiên nhận khăn lau nước mắt.
Chu Minh hai tay đặt bên cạnh nhìn Duẫn An Nhiên, cậu cũng nhìn lại anh, đôi mắt nai to tròn vì khóc nhiều mà đỏ cả lên, lông mi ướŧ áŧ, trên mặt vẫn còn loang lổ nước mắt, ánh mắt bất lực u buồn, bàng hoàng sợ hãi lại khát vọng cầu xin nhìn Chu Minh Nghĩa.
Cho tới bây giờ, Chu Minh Nghĩa đều cảm thấy ánh mắt Duẫn An Nhiên luôn làm cho tâm anh trở nên trìu mến, rõ ràng người thanh niên tươi sáng như ánh mặt trời lại có đôi mắt to đen nhuốm u buồn, làm anh nhịn không được muốn che chở yêu thương cậu.
Chu Minh Nghĩa đứng lên đi đến ngồi cạnh Duẫn An Nhiên, đưa tay nâng cằm cậu lên, dán môi mình lên môi cậu.
Duẫn An Nhiên thuận theo tiếp nhận nụ hôn này.
Nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi dần dần biến thành hôn sâu, Duẫn An Nhiên ở trong ngực Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng run rẩy.
Sau khi buông Duẫn An Nhiên ra, Chu Minh Nghĩa nhìn cậu, ánh mắt như xuyên thấu hết thảy nhẹ nhàng cất giọng hỏi. “Hiện tại, anh cũng có thể cho rằng em đã tiếp nhận anh rồi?”
Duẫn An Nhiên ôn nhu, đơn thuần gật đầu, hốc mắt lại có lệ quang.
“Như vậy, em sẽ không rời bỏ anh, sẽ không lặng lẽ chạy thoát?”
Duẫn An Nhiên gật đầu.
“Em phải hiểu được, anh là người có ý thức chiếm hữu rất mạnh, em còn muốn chạy thoát sẽ không dễ dàng.”
Duẫn An Nhiên đưa tay ôm cổ Chu Minh Nghĩa, đem mặt giấu vào lòng anh, thanh âm nghẹn ngào. “Em làm sao cũng sẽ không đi, em không bao giờ… bỏ chạy nữa.”
Trên mặt Chu Minh Nghĩa lộ ra tươi cười thắng lợi, ôm chặt Duẫn An Nhiên không buông.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trạm Xe Buýt Lãng Mạn
- Chương 16