Xích Tiêu Tử trơ mắt nhìn oán quỷ trước mắt biến thành bạt. Bạt giống phi cương, bất sinh bất tử, không phải người cũng không phải quỷ, càng giống quái vật hơn, hơn nữa sẽ đánh mất lý trí, tuỳ ý đả thưởng người, không chết không ngừng, mãi đến khi xung quanh không còn chút nhân khí nào mới thôi.
Ba mươi năm trước, Tây Bắc có một thôn xóm, trong một đêm toàn bộ mọi người trong thôn đều biến mất một cách thần bí. Sau đó, một tiểu đội nghiên cứu khoa học vừa lúc đi ngang qua, ở hồ nước cách thôn không xa, phát hiện thi thể thôn dân. Xác chết trôi xếp chồng chất, một người trong nhóm lúc đó phát bệnh tim suýt nữa mất luôn. Lúc ấy khoa học kỹ thuật còn lạc hậu, bọn họ đi một suốt một dặm đến đồn công an báo án, trên đường đi vừa lức gặp được hung thủ gϊếŧ toàn thôn, đúng là bạt.
Hồn biến thành quỷ, quỷ biến thành oán quỷ, oán quỷ biến thành lệ quỷ, lệ quỷ biến thành yêu ma quỷ quái, sau đó tích tụ oán khí, chấp niệm không buông, biến thành bạt. Một khi luyện thành bạt liền mất đi cơ hội được siêu độ chuyển thế đầu thai, kết quả cuối cùng chỉ có một con đường là bị nghiệp hoả thiêu đốt. Năm đó có một người thần bí xuất hiện gϊếŧ bạt mang đi, nhờ đó tiểu đội nghiên cứu khoa học mới may mắn thoát nạn.
Hiện giờ bạt đang xuất hiện trước mắt, một khi thả ra chính là cảnh sinh linh đồ thán. Xích Tiêu Tử chớp mắt thấy toàn thân lạnh ngắt. Hắn mà lại thất bại? Cùng lắm cũng chỉ là một oán quỷ, hắn thế mà lại thất bại! Cả người hắn giống như bị ai đó nắm chặt tay dộng một phát thật mạnh. Hắn không nghĩ tới người mẹ trước mặt thế nhưng có chấp niệm sâu đến vậy, có thể trực tiếp biến từ oán quỷ thành bạt.
Đây rốt cuộc là vì cái gì, lại làm bà từ bỏ hết thảy, biến thành quái vật không cách nào quay đầu. Mà bản thân toàn tâm toàn ý muốn cứu người, lại không nghĩ đến chính hắn lại sắp hại chết biết bao nhiêu mạng người. Quỷ quái quả nhiên là vật hại người, hiện tại hắn càng thêm khẳng định như vậy. Hắn một lòng muốn nổi danh, muốn có danh tiếng, có danh tiếng mới càng có nhiều phú thương tới tìm hắn giúp đỡ, vậy mới có thể chứng minh thực lực với sư thúc hắn. Chứng minh hắn không làm mất mặt môn phái, hắn có thể phát dương quang đại môn phái, hắn có thể đưa giới phong thuỷ từ suy thoái trở về huy hoàng. Nhưng hắn còn chưa thực hiện được bước đầu tiên đã muốn mất mạng ở nơi này.
Xích Tiêu Tử trong đầu trống rỗng, hắn nhìn phú thương và Phó Khiêm, rống to, "Các người đi mau!"
Khu bình luận không ngừng nhảy, mọi người ồn ào muốn báo cảnh sát lại bị Xích Tiêu Tử ngăn lại, "Báo cảnh sát cũng vô dụng, các người đi mau đi, hôm nay dù ta để lại mạng ở đây cũng không thể để bà ấy rời khỏi nhà này một bước!"
Tuy rằng không cam lòng nhưng ngay lúc nhìn thấy bạt, hắn liền quyết định dù phải thí mạng hắn cũng tuyệt đối không thể để bà ấy đi ra ngoài làm hại người khác. Cái livestream này sẽ ghi lại quá trình hắn tử vong, Xích Tiêu Tử nghĩ, mặc dù hắn không còn mạng, nhưng nếu có thể đối phó bạt, vậy cũng có thể chứng minh thực lực của mình mạnh như sư thúc đi.
"Đi mau!" Xích Tiêu Tử đẩy Phó Khiêm, "Bạt gϊếŧ người không chớp mắt, ngươi đi mau!"
"Ta không đi!" Phó Khiêm gắt gao nhìn mẹ mình, "Bà là mẹ ta, bà sẽ không hại ta!"
Hai mắt hắn ngập nước mắt, muốn đi qua ôm mẹ thì bị Xích Tiêu Tử ngăn lại, "Bà ấy đã biến thành bạt, không còn nhận ra ngươi, ngươi mau đi đi, nếu không sẽ bị bà ấy cắn chết!"
Phó Khiêm nhìn làn da xám đen, đôi mắt đỏ sậm, cùng thần sắc hoàn toàn dữ tợn không còn vẻ ôn nhu của mẹ.
"Đều tại mày!" Phó Khiêm xách cổ áo Xích Tiêu Tử, "Tao và mẹ tao vất vả lắm mới được gặp lại, vì sao mày lại xuất hiện, vì sao lại không thể buông tha bà ấy!"
"Nếu không phải vì mày, nếu không phải vì cứu tao, mẹ sẽ không biến thành như vậy!" Phó Khiêm hận không thể gϊếŧ chết Xích Tiêu Tử.
"Bà ấy là quỷ." Xích Tiêu Tử nhìn thấy Phó Khiêm bi thương muốn chết, nhíu mày, lúc này cảm thấy có chút không đúng lý hợp tình lắm.
"Bà ấy là mẹ tao! Dù bà có là cái dạng gì cũng đều là mẹ tao! Mày CMN không có mẹ có phải không! Vì sao lại muốn hại mẹ tao!" Một thanh niên cao lớn như Phó Khiêm bất lực ngồi quỳ trên mặt đất, khóc rống không ngừng, tựa như muốn khóc cho thoả mười mấy năm uỷ khuất.
Xích Tiêu Tử trầm mặc, "Tôi chỉ là, làm chuyện một phong thuỷ sư nên làm."
Đúng vậy, hắn chỉ làm đúng bổn phận, con gái phú thương bị bệnh nặng vì nhiễm oán khí, oán quỷ bất tử, oán khí không tiêu, nhân quỷ thù đồ, hắn đương nhiên phải diệt oán quỷ cứu người. Nhưng nhìn đến oán quỷ vì cứu con trai mà bùng nổ thành bạt, con trai lại bi thương như vậy, hắn bỗng nhiên không nói nên lời. (
Khúc này lại nhớ tới Pháp Hải trong Thanh xà bạch xà. Haizzz, t cũng nghẹn lời!)
"Cẩn thận!" Bình luận chạy vèo vèo, đầy cả màn hình.
Trong lúc hai người cãi nhau, người mẹ liền hung hăng nhào tới hai người. Xích Tiêu Tử lập tức kéo Phó Khiêm, đối diện với móng vuốt sắc bén đủ gọt đứt xương cánh tay hắn. Xích Tiêu Tử quyết định không cần cánh tay này nữa, nhào tới cứu Phó Khiêm. Bỗng nhiên, một luồng gió lớn phóng xoẹt qua tai hắn, Xích Tiêu Tử còn chưa kịp phản ứng đã thấy người mẹ đang giơ móng vuốt bỗng giống như bị người điểm huyệt ngừng giữa không trung, người mẹ thét chói tai giống như yết hầu bị xé rách, thân thể muốn động lại không thể động.
Xích Tiêu Tử ngay lập tức kinh ngạc khó tin, bạt bị khống chế? Bạt bị một lá bùa khống chế?
Hắn nhìn chằm chằm lá bùa, ánh mắt trầm xuống, bởi vì hắn biết rõ, đây là chuyện ngay cả sư thúc hắn cũng không làm được.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời sư thúc, "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, con chỉ thấy ta là cực hạn, ta lại được chứng kiến cực hạn chân chính, ta bất quá chỉ là một hạt bụi trong thiên địa mà thôi."
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên...... Như vậy trời đến tột cùng là cao bao nhiêu, hắn tưởng tượng không được. Con người sợ hãi nhất điều mình không biết, càng không thể tưởng tượng càng khiến người sợ hãi kính sợ. Tâm tình Xích Tiêu Tử lúc này rất phức tạp, phức tạp đến tay run run.
"Sao lại thành thế này?" Xích Tiêu Tử nghe được âm thành, trong lòng liền kích động, hôm nay hắn muốn nhìn một chút, trời đến tột cùng là cao như thế nào.
Xích Tiêu Tử xoay người, chớp chớp mắt, lại cúi đầu, đối diện với người đi tới, đôi mắt trợn tròn, "Là cậu?!"
Thế nhưng lại là thiếu niên xinh đẹp hắn gặp ở khách sạn lúc chiều, lúc ấy cậu ta nói mình là phong thuỷ sư, Xích Tiêu Tử chỉ coi cậu ta đang nói đùa. Không nghĩ tới cậu không chỉ là phong thuỷ sư, năng lực lại còn mạnh như vậy. Nghĩ đến lời nói và thái độ lúc trước của hắn đối với Lục Chỉ, còn từ chối Lục Chỉ giúp hắn tham gia chương trình, nháy mắt Xích Tiêu Tử cảm giác như bị người tát cho một cái thẳng mặt, hận không thể đào hố nhảy xuống, lại nhịn không được muốn tới làm quen với Lục Chỉ, lại thấp thỏm không biết cậu còn có thể để ý tới mình hay không.
Lục Chỉ nhìn Phó Khiêm ngã trên đất khóc lóc, nhìn Xích Tiêu Tử, "Sao lại thế này, oán quỷ sao lại biến thành bạt?"
Xích Tiêu Tử nhúc nhích môi lại không có mở miệng, phú thương vốn cho rằng mình phải từ giã cõi đời ở đây hôm nay, vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy cậu trai trẻ được Nam tổng cưng chiều, cùng nhóm người Nam tổng Cửu gia xuất hiện, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt. Chờ đến sau khi nhìn thấy lá bùa của cậu trai kia chế phục quỷ quái, ông mới hồi thần, lộ ra thần sắc kính sợ khi thấy thần tiên.
"Đại sư, đại sư, cuối cùng ngài cũng đến rồi, nếu không chúng tôi đều phải bỏ mạng ở đây rồi."
Ông sớm đã quên di động còn mở livestream, ống kính vừa lúc đối diện sườn mặt Lục Chỉ.
Phòng livestream lập tức điên rồi.
"Choa moạ ơi, thật là lợi hai! Streamer không trị được mà cậu ấy chỉ cần một chiêu đã thu phục."
"Đại sư này thật đáng yêu a!!!"
"Tôi sao thấy cậu ấy có chút quen mắt, có phải là tiểu thần tiên đợt trước lên hotsearch không?"
"Đệch, đúng cậu ấy rồi! Tiểu thần tiên, chị yêu cưng a!!!"
"Quả nhiên vẫn là tiểu thần tiên lợi hại, so sánh mới thấy, streamer chỉ là trình độ mẫu giáo."
Lục Chỉ liếc nhìn phú thương một cái, thấy mặt mình trên màn hình di động, lập tức nhíu mày, "Livestream? Lúc này mà còn có tâm tình đi livestream? Tắt nhanh."
Phú thương vừa nghe vội vàng làm theo, chỉ là ông vốn không quen với mấy cái phần mềm di động này, hơn nữa đây còn là điện thoại của Xích Tiêu Tử, thành ra chỉ đem livestream thu nhỏ lại, mà chuyện này, mọi người không ai biết. Nhưng đây cũng khiến đa số người xem livestream bất mãn.
"Tôi còn muốn xem tiểu thần tiên a!!!"
"Các người nghe đi, vẫn còn nghe được âm thanh, không có tắt hẳn."
"Vãi cả chưởng, tiểu thần tiên này nhìn đáng yêu, vậy mà thật có khí thế, nói phát khiến streamer cứng họng không trả lời được."
"Vãi, quá ngầu!"
"Đại sư, chuyện là như này." Phú thương kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Lục Chỉ lập tức nổi giận, nói với Xích Tiêu Tử, "Quả thật hồ nháo!"
Đừng nhìn cậu ngày thường mềm mụp, thế nhưng tức giận lên thì không ai dám mở miệng khuyên can. Mà Nam Thừa Phong cũng không muốn đi khuyên, hắn biết, hiện tại mà khuyên sẽ chỉ làm Lục Chỉ càng tức giận thôi. Cửu gia nghĩ nghĩ, cũng quyết định chờ Lục Chỉ nói hết cái đã.
Xích Tiêu Tử bị trách cứ sắc mặt tái nhợt, câu "Ta là hội viên vinh dự hiệp hội Phong Thuỷ" vốn luôn treo trên miệng, thân phận hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, lúc này lại không dám hó hé đề cập. Hắn vốn còn không cảm thấy gì khi nhìn thấy Lục Chỉ, nhưng sau khi chứng kiến cậu nhẹ nhàng khống chế bạt, hắn thế nhưng cảm thấy thật xấu hổ cho cái thân phận này.
Hắn ngày xưa cuồng ngạo, giờ nói, "Tôi... Nhân quỷ thù đồ, tôi chỉ không muốn oán quỷ hại người, tôi cũng không nghĩ tới bà ấy sẽ biến thành bạt."
"Bà ấy là oán quỷ, nhưng cũng là một người mẹ, bà sở dĩ biến thành bạt là vì bảo hộ con trai bà." Lục Chỉ lạnh lùng nhìn Xích Tiêu Tử.
"Ngươi nếu là người của hiệp hội Phong Thuỷ, không nên không biết, oán khí của oán quỷ tỷ lệ thuận với thời gian chấp niệm, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nhiều."
"Nếu oán khí của bà ấy ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh, ngươi nên biết bà không phải oán quỷ bình thường, đây lại không thèm nghĩ biện pháp thanh trừ oán khí, siêu độ bà ấy, tại sao lại có thể mạnh mẽ cưỡng chế tiêu diệt bà."
"Chỉ bằng phần tình thương của mẹ này của bà ấy, cũng không nên đối xử thô bạo với bà như vậy, là ngươi quá tự cho mình là đúng, quá bảo thủ, không biết suy xét vì người khác mới tạo ra kết quả ngày hôm nay."
Nếu trước đó có người nói với Xích Tiêu Tử rằng hắn sẽ bị một thiếu niên răn dạy, nhất định hắn sẽ cảm thấy người kia đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm à, dựa vào năng lực của hắn, giới phong thuỷ có ai có tư cách trách cứ hắn, chỉ có mình sư thúc hắn thôi. Nhưng lúc này, Xích Tiêu Tử bị Lục Chỉ chỉ trích muốn cứng họng không trả lời được, hắn thừa nhận chính mình quá nóng vội, không cẩn thận phân tích, hành động khinh suất, mới tạo ra hậu quả này.
"Nhưng bà ấy là quỷ, bà ấy không phải người." Xích Tiêu Tử là người cố chấp, từ nhỏ hắn đã học cách đuổi quỷ, biết được quỷ sẽ hại người thế nào, nhìn thấy quỷ hại người lập tức muốn đánh cho tan thành mây khói.
"Nếu không phải người, bà ấy sao lại biến thành quỷ."
Lời Lục Chỉ nói như khai mở trí tuệ, Xích Tiêu Tử xao động, nhìn lại tướng mạo Phó Khiêm, lại nhìn sang người mẹ, tính toán nửa ngày, tính ra biến cố rất lớn trong cuộc đời hai người, lập tức trắng bệch cả mặt. Hắn nhìn Phó Khiêm đang bi thương muốn chết, thở một hơi thật dài.
"Là tôi sai rồi." Sai vì không nhìn được hết thảy, sai vì bảo thủ, quan trọng nhất là sai khi xem nhẹ sức mạnh vĩ đại của tình mẫu tử.
"Thật xin lỗi." Xích Tiêu Tử xin lỗi với Phó Khiêm.
Phó Khiêm cơ bản không cách nào tiếp nhận, thương tổn người khác, xong việc chỉ nói một câu xin lỗi, hữu dụng sao? CMN có ích lợi gì!
"Lăn, tao không nhận!" Phó Khiêm quát, xoay người nói với Lục Chỉ, "Đại sư, đại sư, tôi cầu xin ngài hãy cứu mẹ tôi, mẹ và tôi bị chia cách mười mấy năm nay, vất vả lắm mới được gặp lại, đại sư, ngài đã giúp tôi một lần, có thể giúp tôi thêm lần nữa được không?"
Phó Khiêm sớm đã không còn vẻ kiêu ngạo như ban ngày, hắn toàn tâm toàn ý cầu xin Lục Chỉ, chỉ muốn cứu được mẹ hắn.
"Đại sư, nếu ngài cứu được mẹ tôi, ngài chính là ân nhân lớn nhất của tôi, ngài kêu tôi làm gì tôi nhất định làm đó, cả đời này đều nghe ngài, mạng cũng đều cho ngài!"
Phó Khiêm mong đợi nhìn Lục Chỉ, giống như tín đồ thành kính cầu nguyện với thần linh.
Xích Tiêu Tử lắc lắc đầu, một khi trở thành bạt, ngoại trừ dùng nghiệp hoả thiêu chết, không còn biện pháp nào khác. Cho dù là cao nhân lúc trước, cũng là gϊếŧ mang đi thiêu chết.
Hắn trước kia vẫn không coi quỷ ngang hàng với người, cho rằng quỷ chính là tà vật, nhưng lúc này, hắn thế nhưng cảm giác được hối hận, hắn chính tay chia rẽ một cặp mẹ con cửu biệt trùng phùng, thương tổn tình cảm của bọn họ. Chuyện này kết thúc, hắn quyết định rời khỏi giới phong thuỷ, lấy đó để trừng phạt hành động ngày hôm nay. Hắn nghĩ đến sư thúc, cúi thấp đầu xuống, chung quy, vẫn làm ông ấy thất vọng rồi.
"Có thể, tôi có thể giúp mẹ anh khôi phục."
Xích Tiêu Tử chấn động, phảng phất như sấm sét nổ bên tai, hắn không dám tin nhìn Lục Chỉ, "Cậu nói cái gì?"
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!