*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên đầu trọc nhìn chằm chằm Lục Chỉ, hơi sửng sốt, cơn giận dữ tức khắc tiêu tan. Đáng yêu như vậy, thật đúng là làm người không nổi giận nổi mà.
Thấy vậy, âm thanh hắn cũng ôn nhu hơn nhiều, "Ngoan, còn nhỏ thì qua một bên chơi đi, đừng quấy rầy người lớn nói chuyện a."
"Hắn chính là thần tiên, ngươi mà bất kính với thần tiên, chính là tự chuốc lấy xui xẻo." Chân Tùng căm giận mà nói.
Tên đầu trọc cho rằng hắn bị kí©h thí©ɧ quá độ nên có chút không bình thường, ngoáy ngoáy lỗ tai, "Chúng ta cũng đã đã tận tình tận nghĩa, hoặc mà mua nhà ma, hoặc trực tiếp đưa tiền, các ngươi chọn một cái đi."
"Ngươi căn bản là đang làm khó người khác, có khác gì cướp bóc đâu." Vài tên cơ bắp rắn chắc đứng sau tên đầu trọc bước ra, Chân Tùng lập tức ngậm miệng. Hắn tuyệt vọng đến uể oải, không có nhà hắn có thể ở công viên, nhưng mẹ hắn thì biết ở đâu bây giờ?
Càng nghĩ hắn càng khó chịu, ôm đùi Lục Chỉ khóc toáng lên.
Đám xã hội đen: Tình huống này không đúng lắm, hẳn hắn phải ôm đùi đại ca bọn họ xin tha mới đúng chứ.
"Ta phấn đấu nhiều năm như vậy mới có thể gây dựng lên cửa hàng này, tiểu thần tiên cứu mạng a!"
Lục Chỉ bị lôi kéo quần áo, lui lui ra sau, "... Ngươi trước tiên buông chân ta ra đã."
Chân Tùng nhanh tay buông Lục Chỉ ra, chắp tay trước ngực thỉnh cầu Lục Chỉ giúp đỡ. Hắn hiện tại không chỉ cảm thấy Lục Chỉ lớn lên thật xinh đẹp, càng muốn xem cậu như thần tiên mà cung phụng.
Tên đầu trọc ghét bỏ nhìn Chân Tùng. "Ngươi cầu xin tên nhóc con này thì có lợi ích gì, đây là hợp đồng, mau ký cho ta."
Chân Tùng không chịu. Lục Chỉ nhìn thoáng qua hợp đồng, không nhanh không chậm nói với tên đầu trọc, "Phòng này nếu bán đi, bất kể là bao nhiêu tiền, ngươi có thể đảm bảo sẽ không trở mặt mà lấy lại chứ."
"Hắn muốn bán ra ngoài, đừng nói sẽ không lấy lại phòng này, ta còn tặng quà chúc mừng cho hắn nữa." Tên đầu trọc cười nhạo một tiếng. Lấy địa vị của hắn còn bán không được căn nhà này, một người bình thường làm sao có thể bán được chứ?
Quả nhiên là tiểu hài tử, ý nghĩ kỳ lạ. Hắn bất chấp Chân Tùng kêu rên, "Nhanh lên đi, đừng chậm trễ công việc của ta." Hắn còn muốn thay Cửu Gia đi thỉnh đại sư phong thuỷ để giải quyết chuyện phiền toái đâu.
Chân Tùng vẫn chưa nhận ra tên đầu trọc đang cao hứng, trơ mắt nhìn cửa hàng bị lấy đi, hắn còn mãi trấn an mẹ Chân đang khóc sướt mướt. Trong vòng chỉ một ngày mà gặp biến cố lớn như vậy, hắn cả người đều trở nên không có sức sống.
Tên đầu trọc đi ra phía trước ghi nhớ địa chỉ cửa tiệm Lục Chỉ. Đây là loại hình yêu thích của Cửu gia, đợi giải quyết xong chính sự, hắn lại dẫn Cửu gia đến đây. Cửu gia có cao hứng thì hắn mới sống yên ổn được.
Đám xã hội đen rời đi, Chân Tùng sau khi đưa mẹ về nhà, liền đau khổ suy tính xem có thể tìm người quen nào để mượn tiền đây.
"Đây chính là nhà ma, ai mà muốn mua chứ, chính ta còn không dám ở nữa là." Chân Tùng đột nhiên đầu óc linh thông. Nhà ma, nhà ma, nếu không có quỷ, không phải sẽ không còn là nhà ma sao?!
Chân Tùng hướng Lục Chỉ ở trong tiệm, cầu xin nói, "Thần tiên, ngài có thể giúp ta đuổi quỷ trong nhà ma đi được sao? Nếu có thể bán được căn này, ta xin đưa một nửa giá trị cho ngài làm tạ lễ!"
Mắt Lục Chỉ còn không dời khỏi máy Anipop, không chút để ý chỉ chỉ cái sofa Italy đặc chế làm thủ công đang bày trong tiệm.
Chân Tùng nuốt nuốt nước miếng, nhìn quanh bài trí trong tiệm, nghĩ lại chút tiền bán nhà này của mình đúng là không lọt được vào mắt cậu.
"Đại sư, hay là ta làm công cho ngài được không? Dù sao cửa hàng của ta cũng đã bị người khác cướp đi, ta chính là sẽ thất nghiệp a."
"Không cần." Lục Chỉ chính là được kẻ hầu người hạ mà lớn, xung quanh không phải người nhà hay các sư huynh, thì cũng là vệ sĩ cùng người hầu, bây giờ cậu chỉ muốn thanh tịnh ở một mình.
"Ta đây biết quét dọn vệ sinh, lo cơm nước cho ngài được không? Ngài làm người môi giới BĐS cũng cần một người trợ giúp mà. Ta làm công cho ngài, dù sao ta cũng thất nghiệp rồi." Chân Tùng nước mắt lưng tròng, chắp tay trước ngực mà khẩn cầu Lục Chỉ.
Lục Chỉ vẫn như cũ, không hề dao động, chỉ là từ từ quay đầu, nhìn qua cửa hàng trên phố đối diện.
Chân Tùng chớp cơ hội, vọt nhanh đến bên đối diện, quay về với một ly hồng trà kem, cung kính dâng lên bằng hai tay.
"Cố ý nói người bán cho thêm 2 viên kem, mong thần tiên vui lòng nhận cho!"
Lục Chỉ meo meo cười, gật gật đầu, "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Hai mắt Chân Tùng sáng ngời, xem ra chúa cứu thế còn chừa cho hắn con đường sống.
Lục Chỉ mở Weibo lên, hộp tin nhắn đã đầy nghẽn, mở ra xem vài tin thì đều viết: Ta là XXX/XX/XXXX người đại diện của công ty, công ty chúng ta rất xem trọng ngươi, ngươi có hứng thú làm minh tinh không?
Chẳng có gì thú vị, Lục Chỉ đóng Weibo lại, "Căn nhà ở nơi nào?"
Chân Tùng kích động nhảy dựng lên, "Từ nay về sau, ngài chính là ông chủ của ta, ông chủ chân chính."
Lục Chỉ hơi hơi mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh tinh xảo, "Chẳng lẽ còn có ông chủ giả với ông chủ thật nữa sao?"
Chân Tùng:...... Câu nói đùa này cũng hơi lãnh a.
Chân Tùng che mũi lại, cố gắng ngăn lại máu mũi bị manh đến sắp phun ra.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Chân Tùng còn chưa kịp vẫy tay, một chiếc taxi đã "Vèo" đến, ngừng ngay trước mặt hai người.
Chân Tùng lên xe liền kinh ngạc kêu lên, "Oa, xe này cũng quá là hiện đại đi, ghế ngồi này thiệt mềm, trong xe còn có mùi nước hoa cao cấp, hiện tại taxi đều biến thành cao cấp như vậy sao."
Lục Chỉ trước nay đều chưa ngồi qua taxi lần nào, còn tưởng rằng xe ở đâu cũng đều giống như xe của người nhà và các sư huynh, cười cười nói, "Cảm xúc của ngươi khôi phục cũng thiệt nhanh, vừa rồi còn mãi khóc đâu."
Chân Tùng đỏ mặt, sau đó thở dài, "Kỳ thật vẫn còn rất khó chịu, cha nuôi ta tuy rằng không có tiền cũng không có bản lĩnh, nhưng là người rất tốt, không nghĩ tới cha ruột ta lại là một tên khốn nạn như vậy."
Lục Chỉ nhìn cung cha mẹ trên trán của hắn, cưởi tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai hắn cổ vũ, "Không quan hệ, người còn sẽ có cha."
Chân Tùng:......
Không, không cần, đến thêm một tên khốn nạn nữa, hắn là nhận không nổi.
Tài xế ngồi phía trước trong lòng cười lạnh, nhìn Chân Tùng qua kính chiếu hậu, vẻ mặt ghét bỏ. Tên tiểu tử thúi từ nơi nào đến dám ngồi gần tiểu thiếu gia của chúng ta như vậy, đợi lát nữa liền cấp báo cho nhị thiếu gia.
"Ông chủ, chúng ta đi nhà ma, có muốn chuẩn bị trước pháp khí gì không?" Sau khi mua căn nhà này, Chân Tùng lên mạng tìm hiểu một chút thì tức khắc sợ tới mức ném bay cả ba hồn bảy vía. Căn nhà này vậy mà chính là đứng top 1 trong mười truyền thuyết đô thị khủng nhất của thủ đô, tiếng tăm lừng lẫy, "Công quán số 82."
Gọi là công quán cho oai, kỳ thật đây là căn biệt thự được kiến tạo cách đây cũng không bao năm. Từ lúc xây xong đến nay liên tiếp xuất hiện các hiện tượng kỳ quái. Đứng ở bên ngoài tường vây thường có thể cảm thấy được gió xoáy từ đầu tường, nhưng vấn đề là, thời tiết ngay lúc đó căn bản là chẳng có ngọn gió nào.
Cái này cũng chưa tính, người từng đi vào công quán không ai ngoại lệ, không phải mất tích thì cũng là sau khi ra ngoài đều chết ngoài ý muốn.
"Thật là tà môn a, ông chủ." Chân Tùng chỉ vào tin tức tìm được trong điện thoại, hỏi Lục Chỉ, "Cho nên là chúng ta có cần mua ít bùa chú gì đó hay không, để phòng thân?"
Tài xế ngồi phía trước nghe xong, nghĩ thầm: Ngươi là tên đại ngốc, có tiểu thiếu gia chúng ta bên cạnh, quỷ quái gì cũng đừng hòng đυ.ng đến.
"Sư phụ, ngươi như thế nào cứ hừ hừ mãi thế, cổ họng không thoải mái sao? Vậy nên đi bệnh viện kiểm tra mới được, bệnh cảm chưa dứt thì liền phiền toái." Chân Tùng bịt kín miệng mũi vừa nói.
Tiểu tử thúi, ngươi mới bị cảm!
Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn tài xế một cái, mặt tài xế tức khắc từ đỏ biến thành tái xanh, chẳng lẽ bị phát hiện?! Chắc là đúng rồi, tiểu thiếu gia thông minh như vậy, từ nhỏ chính là đệ tử được chưởng môn yêu thương nhất, các thiếu gia cũng rất thương cậu. Chính là nếu mình bị bại lộ, nghĩ tới bộ mặt lãnh khốc vô tình kia của nhị thiếu gia, thật là không dám nghĩ tiếp nữa a......
Tài xế không dám thở mạnh, khẩn trương nhìn trộm qua kính chiếu hậu, liền thấy Lục Chỉ vươn tay, từ từ bịt kín mũi miệng của mình.
Tài xế:......
"Ta chỉ là có hơi khát nước, nên cổ họng hơi ngứa, ta có đầy đủ giấy tờ chứng minh sức khoẻ." Tài xế vội rút ra bảng kết quả kiểm tra sức khoẻ của mình.
"Oa, hiện nay ngành dịch vụ taxi cũng quá chuyên nghiệp a." Chân Tùng nhìn bảng kết quả kiểm tra sức khoẻ nhẹ nhàng thở ra, Lục Chỉ cũng chậm rãi thả tay xuống.
Tài xế bị tiểu thiếu gia mà mình sùng bái ghét bỏ, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Xe dừng lại trước cửa công quán số 82, rõ ràng đang ban ngày ban mặt, biệt thự cũng gió êm sóng lặng không có động tĩnh gì, vậy mà Chân Tùng có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh xộc từ lòng bàn chân lên đến tim.
"Ông chủ, chúng ta muốn đi vào sao?"
Lục Chỉ hút trà sữa, chớp chớp mắt, "Không đi vào thì làm sao sửa phong thuỷ?"
Chân Tùng đành mang vẻ mặt đau khổ lấy chìa khoá mở cửa biệt thự ra.
Vừa bước vào liền có thể nhìn thấy một con đường trải đá cuội đầy lá rụng,cỏ dại cũng mọc đầy trong hoa viên, ở phía trước còn có một toà suối phun đã khô cạn.
"Càng khủng bố......" Vốn Chân Tùng còn to gan đi bên cạnh Lục Chỉ, nay thấy hoàn cảnh như vậy chỉ dám lui về tránh ở phía sau, "Ông chủ, ngươi cũng quá bình tĩnh đi, thế mà vẫn còn mỉm cười được."
Lục Chỉ nghe hắn nói, đột nhiên dừng chân, quay người nhìn chằm chằm hắn.
Chân Tùng như lâm đại địch, không dám nhìn thẳng, chỉ sợ cậu nhìn thấy vật thể quái dị gì sau lưng mình, giọng run rẩy nói, "Sao...... Làm sao vậy?"
"Ta bỗng phát hiện, tên ngươi, ha ha ha." Lục Chỉ cười ha ha lên, "Chân Tùng, thật túng, ha ha ha, người cũng như tên."
Chân Tùng:......
Thì ra cung phản xạ của thần tiên lại dài như vậy......
Có điểm đáng yêu. Chân Tùng mím môi không dám phản bác, đỏ mặt, yên lặng ôm ngực.
Sau khi vào nhà, một cổ mùi mốc hôi thối liền ập thẳng vào mặt, màn cửa không được mở ra làm căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
"Linh linh linh......"
Âm thanh không biết từ đâu bỗng phát ra khiến Chân Tùng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Phát hiện ra lại là tiếng điện thoại thì bình tỉnh lại bớt, "Ai lại gọi tới vào lúc này, không đúng lúc như vậy? Không phải điện thoại của ta, có phải của ông chủ không?"
Lục Chỉ tiếp tục uống trà sữa, mỉm cười, "Ta không mang di động nha."
"Nga." Chân Tùng đáp lại, sau đó trừng lớn hai mắt.
Không đúng! Vậy tiếng chuông là phát ra từ đâu?!
Hắn hoảng sợ dùng đèn pin của di động chiếu xung quanh, phát hiện một cái điện thoại ở bên sofa vẫn luôn vang lên không ngừng.
Chính là...... Cái điện thoại này không có cắm dây a!
Chân Tùng cắn chặt môi dưới để ép mình không la lên.
Ở chỗ ngoặt cầu thang lên lầu có một đôi mắt màu xanh đậm đang lặng yên, không tiếng động mà nhìn chăm chăm hai người xa lạ đang đi vào trong nhà.
Hắn hết nhìn Chân Tùng, lại nhìn đến Lục Chỉ, lại là những kẻ tìm chết......
Căn nhà bỗng trở nên lạnh lẽo.
Hắn thấy lúc này trong phòng chen chúc không biết bao nhiêu là ác ma, ở mỗi chỗ mỗi góc, dưới sàn nhà, trên trần nhà, thậm chí ở khe hở của ngăn tủ, ác ý chậm rãi toả ra.
Hắn thở dài một tiếng, đáng tiếc, hai người trẻ tuổi này lại không biết sống chết mà tiến vào căn nhà một đi không về này.
Bỗng nhiên hắn thấy thiếu niên vóc dáng tinh xảo từ từ ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong suốt xinh đẹp mở to mà quan sát quanh nhà một lượt.
Ánh mắt cậu đảo qua mặt hắn, chỉ trong một cái chớp mắt, áp lực từ bốn phương tám hướng bỗng ập tới cơ hồ đè hắn đến suy sụp. Hàn ý thật sâu như muốn đem hắn xé nát, sau khi tử vong hắn ít khi cảm thấy sợ hãi, này so với ở cùng một nhà đầy ma quỷ còn đáng sợ gấp bao nhiêu lần.
Hắn sợ tới mức không dám phát ra tiếng, phục hồi tinh thần lại thì càng cảm thấy hoảng sợ.
Đám ác ma trong nhà đột nhiên rụt trở về, ý đồ giãy dụa chạy khỏi biệt thự, chỉ có hắn chậm một bước, run bần bật đứng tại chỗ, tiếp thu ánh mắt như lễ rửa tội của thiếu niên......
Trà sữa kem viên