"Cổ ông nóng hay không nóng?"
Chủ nhiệm ngẩn ra, không hiểu vì sao Lục Chỉ đột nhiên lại hỏi như vậy, còn chưa kịp trả lời, lão bỗng nhiên hét lên một tiếng, "Ai da!"
Giống như có dầu nóng rót lên trên cổ, còn theo cổ chảy xuống, chảy qua chỗ nào chỗ đấy bỏng đau vô cùng.
Chủ nhiệm xoa xoa lên chỗ đột nhiên bị nóng, xoa đến đỏ cũng không thay đổi được gì, lão hoảng sợ nhìn Lục Chỉ, "Cậu nguyền rủa tôi!"
Mí mắt Cửu gia run lên, hàng mi dài chớp vài cái, linh như vậy?
Lãnh đạo đài bị chủ nhiệm bỗng nhiên nhảy dựng lên doạ cho giật mình, lui lại sau mấy bước, hồ nghi nhìn ông ta chằm chằm, "Sao lại thế này!" Ông ấy nhìn Lục Chỉ, vốn đang rống giận lập tức bị sắc mặt âm trầm của cậu đè ép xuống.
"Oán quỷ không có nước mắt, hận đến mức tận cùng sẽ chảy ra lửa thiêu đốt linh hồn."
"Cậu nói cái quái gì, oán quỷ?" Chủ nhiệm vẫn như cũ không buông tay mà xoa nắn cổ, đau đến mức lăn lộn trên đất, khi nói ra những lời này có chút run rẩy.
Lão quen thói ý thể hϊếp người, ngay cả thân thích có chút quan hệ với Cửu gia cũng bị lão lấy ra để nâng lên giá trị bản thân, tây trang ăn mặc mỗi ngày không chỉ đẳng cấp mà còn đến một nếp gấp cũng không chấp nhận, tận dụng tận cùng dây mơ rễ má nhiều năm xã giao đến bụng bia thù lù, đừng nói là nhân viên phòng lão bị lão giáo huấn như con, đến nhân viên phòng khác nếu làm lão khó chịu dù chỉ một chút, cũng bị lão đâm bị thóc chọc bị gạo với cấp trên của đối phương, đến khi nhân viên dưới trường phải tuyệt đối phục tùng, kính sợ lão mới chịu bỏ qua.
Lúc này, lão lăn lộn, la lối, khóc lóc trên mặt đất không khác gì một kẻ đầu đường xó chợ vô lại, thấp kém, buồn cười, làm người qua lại vây xem chỉ muốn hả hê đốt pháo ăn mừng. Những nhân viên đang vây xem sợ lãnh đạo còn ở, chỉ dám trộm nấp sau khe cửa hoặc góc tường nhìn lén, thấy Lục Chỉ không biết phản bác cái gì, thế nhưng khiến chủ nhiệm chật vật như vậy, khoé miệng không tự giác cong cong lên, lại sợ bị người khác thấy nên cưỡng ép đè xuống, nhưng liếc sơ qua thấy ai ai cũng biểu tình này mới thầm hiểu trong lòng, thoáng hạ khoé miệng xuống, nhưng vẫn sẽ lớn gan nghị luận hai ba câu.
"Cậu trai trẻ kia có địa vị gì vậy? Nhìn xinh xinh đẹp đẹp, nhưng dữ lên cũng thật đáng sợ, thế nhưng có thể khiến chủ nhiệm sợ đến mức lăn lộn trên đất."
"Mới vừa nghe có người nói đó là đại sư phong thuỷ, nói không chừng thực sự có oan hồn đòi mạng, bắt chủ nhiệm gặp quỷ đâu."
"Đó cũng là ông trời có mắt, cô gái nhỏ kia lúc trước bị ông ta quấy rối, muốn từ chức thì lại bị uy hϊếp, quá đáng thương."
"Cậu không nghe lão nói là lão bị câu dẫn sao."
"Cậu nghĩ là lão dám nói thật à."
Cửu gia cực ghét đồ vật dơ bẩn, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng nhìn đến thân hình đang lăn lộn trên đất chút nào. Thật sự là oan hồn đòi mạng? Sẽ không, trên đời làm gì có quỷ, nhất định là người này làm việc xấu nên giờ chột dạ, bị phóng đại ám thị tâm lý lên thôi. Cửu gia không muốn thừa nhận điểm yếu này của mình, trong đầu lặp đi lặp lại bài luận phân tích tình huống trước mắt theo khía cạnh khoa học.
"Đúng vậy, oán quỷ, lúc sinh thời không phản kháng được bị ông áp bách, bị ông cường bạo, không thể chịu nhục nhã mà tự sát, dùng phương thức tử vong cực đoan như vậy biến thành oán quỷ."
Cửu gia nghe thấy những lời này, trầm mặt nhìn Lục Chỉ, hắn cảm thấy giờ khắc này Lục Chỉ không có vẻ thông minh cơ linh, vô tâm vô phế như bình thường vẫn thấy. Lúc này, khí tràng cậu thế nhưng giống như phán quan cao cao tại thượng, tay cầm sinh tử, quyền trượng chính nghĩa, khinh thường liếc nhìn tội nhân vô tri.
Chủ nhiệm run run, đồng thời mẫn cảm cắn chặt hai từ mấu chốt kia, chết không thừa nhận, "Cậu nói bậy, là cô ta câu dẫn tôi! Không phải tôi sai!"
Lão biết rõ, mặc dù chính mình đã xong, nhưng mặc cho ai có nói gì, dùng bất kỳ thủ đoạn gì, cũng không thể thừa nhận chuyện này, nếu không thanh danh tẫn huỷ, con lão làm sao sống được.
"Ông còn biết lo cho con cái? Thế sao không nghĩ tới cô gái kia cũng là con nhà người ta."
Lục Chỉ nói ra làm chủ nhiệm sợ sắp vỡ mật, "Cậu thế nào..." Thế nào lại biết mình nghĩ gì trong lòng! Lão nhanh chóng ngậm miệng, sợ buột miệng sẽ làm hỏng chuyện.
Lão ngẩng đầu, người đứng trước mặt giờ không giống một thanh niên đáng yêu, mà càng giống một vị thần tuỳ ý khống chế sinh tử của mình.
"Tự nhìn hậu quả xấu xí mình gây ra đi."
Lục Chỉ giơ tay dán một lá bùa lên trán lão. Chủ nhiệm duỗi tay muốn xé, lại không cách nào nhấc tay lên được, hoa mắt, một bóng đen dần dần hiện ra trước mặt. Đó mà khuôn mặt của một cô gái, cô ấy không có thân thể, chỉ có bóng đen, cũng đủ khiến để lão nhận ra đó là người lão từng hồn siêu phách tán, nhịp tim tăng mạnh, dung mạo bóng đen hiện ra, hai mắt cô không ngừng chảy ra huyết lệ, cô phẫn hận gắt gao mà nhìn chằm chằm lão, biểu tình hận không thể đem lão ăn tươi nuốt sống.
"Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!"
Chủ nhiệm dù tâm ngoan thủ lạt, chung quy cũng không chịu nổi, thét chói tai, rống lớn lên, "Đừng tới đây, đừng tới đây!"
"Cậu làm sao vậy?" Cấp trên thấy trạng thái ông ta bây giờ càng điên khùng hơn trước kia, hiển nhiên là do tác dụng của lá bùa, muốn chất vấn Lục Chỉ, lại bị Cửu gia trừng cho một cái, mím môi, "Đây là... Sao lại thế này?
Cửu gia thu hồi tầm mắt, ánh mắt sâu kín xoay chuyển. Không có gì cả, hết thảy đều bình thường, không có xuất hiện thêm người nào hay...... đồ vật nào cả. Còn tốt, còn tốt, nhất định là ám thị tâm lý, ám thị tâm lý.
"Biết vì sao cô ấy vẫn luôn không gϊếŧ ông không? Bởi vì ông cố ý thỉnh thầy phong thuỷ trừ tai hoạ, khiến cô ấy bị oán khí tra tấn nên đã đổ lên đầu những người khác."
Chủ nhiệm lúc này mới biết vì sao chuyện gì Lục Chỉ cũng biết đến rõ ràng như vậy, nữ quỷ trước mặt ông ta vẫn luôn thống khổ lên án, lên án đủ loại hành vi phạm tội của ông ta. Lục Chỉ lên tiếng vì cô ta, đem việc ác ông đã làm cùng oán khí của cô ta công bố cho mọi người.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Chủ nhiệm muốn khẩn cầu Lục Chỉ, nhưng nữ quỷ ngăn trước mặt lão, lão cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không làm được, sợ hãi đến răng run cầm cập. Từ đó tới nay, lần đầu tiên lão thấy hối hận vì những hành vi của mình.
Lãnh đạo nhà đài nghĩ đến lúc trước ông ta đến xin chi trả phí mời thầy phong thuỷ, từng cho rằng ông ta là vì ngăn cản chuyện xảy ra với đồng nghiệp, vừa nghe lập tức cả giận nói, "Cậu thật sự làm như vậy?"
"Bất quá những người bị cô ấy tìm đến cũng chẳng trong sạch gì, hướng dẫn cấp dưới quy tắc ngầm, cướp đi thành tích của nhân viên, tìm người đội nồi cho mình, bắt đồng nghiệp nữ đi bồi rượu, nếu không cũng sẽ không bị tìm đến."
Thư Uyển nghe Lục Chỉ nói, mũi chua xót không nhịn được, cực khổ nuốt nước mắt vào trong, cô không muốn nhìn lại những uỷ khuất lâu nay của mình, cô chỉ muốn cảm kích Lục Chỉ, cảm kích cậu có thể nói ra điều bọn họ không dám nói, hy vọng có người nói ra nỗi lòng của bọn họ.
"Không... không có, cậu không có chứng cứ."
Dưới sự sợ hãi tột độ, chủ nhiệm ngược lại bình tĩnh, thầy phong thuỷ lão thỉnh từng nói qua, quỷ hồn không có cách nào trực tiếp hại người, chỉ cần tâm tính đủ kiên định, không bị khống chế là có thể toàn tính mạng. Lão thấy nữ quỷ trước mặt dương nanh múa vuốt nửa ngày cũng không động thủ với mình, liền lập tức tin những lời này. Bản lĩnh khác lão không có, nhưng ích kỷ, chỉ biết lo thân mình thì có thừa, giờ khắc này lão chỉ nghĩ đến bảo toàn chính mình, kiên quyết không thể bị bắt, nếu không tiền đồ tẫn huỷ. Mà lão rốt cuộc tính sai một bước, nữ quỷ bỗng nhiên ngừng khóc lóc kể lể, gắt gao trừng mắt, thậm chí trừng đến con ngươi muốn lọt ra ngoài cũng vẫn muốn nhìn ông ta chằm chằm. Cô từ từ nâng tay lên, chỉ về hướng văn phòng bị phong toả.
Lục Chỉ hơi mỉm cười, "Thì ra là vậy, trong văn phòng có chứng cứ, tin tưởng cảnh sát nhất định có thể điều tra ra."
Kẻ làm chuyện xấu luôn nghi thần nghi quỷ, chủ nhiệm tuy rằng mình đã xoá sạch mọi chứng cứ, lại nghi ngờ nghĩ đến nghiệp vụ tra án đến thần thông quảng đại của cảnh sát, sẽ không phải còn lưu lại gì thật đấy chứ. Đủ loại phỏng đoán làm lão sợ hãi cơ hồ muốn lên cơn đau tim.
"Đại sư, ngài buông tha tôi đi! Ngài buông tha tôi đi!" Chủ nhiệm xin tha, lão sợ, thật sự sợ, người này thật sự là đại sư, khiến lão tận mắt thấy quỷ, gốc gác gì đều bị đào sạch, dù không muốn tin cũng không thể không tin. Lão hiện tại chỉ khẩn cầu Lục Chỉ buông tha, không cần tiếp tục nữa, lão nguyện ý trả giá hết thảy.
"Buông tha ông, ông lúc trước vì sao không buông tha cô ấy, buông tha những người khác."
Lục Chỉ lạnh nhạt không giống cậu bình thường, Cửu gia lại cảm thấy đây là cậu ôn nhu. Hắn muốn nhẹ nhàng xoa xoa nếp nhăn giữa mày Lục Chỉ, biểu tình như vậy không nên xuất hiện trên khuôn mặt cậu, cậu hẳn nên vui sướиɠ vô ưu, giữa mày nên giãn ra thoải mái mới phải.
Cửu gia vươn tay, hắn não động thật lâu, tưởng tưởng đến cảm giác khi chạm vào da cậu sẽ như thế nào, lỗ tai đỏ lên, lại rụt tay về.
"Cô gái đó thực sự bị ngươi □□, không phải tự sát?"
(□□ là nguyên bản, xin mời tự điền vào chỗ trống.)
Lãnh đạo lúc này thật sự tin lời Lục Chỉ, mặc dù ông không thấy oan hồn thực tập sinh, nhưng với loại thái độ khác thường này của chủ nhiệm, ông còn không hiểu chuyện nữa thì thật uổng mấy chục năm công tác rồi.
"Cậu đây là phạm tội, ta muốn báo cảnh sát!"
Lãnh đạo đài biết cấp dưới có chút tình sắc tới lui, thậm chí xuất hiện quy tắc ngầm, nhưng luôn có người nói với ông do những nhân viên đó muốn thượng vị, ông tưởng là anh tình tôi nguyện, liền mở một mắt nhắm một mắt, không nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy, ngay cả vài sự cố liên tiếp gần đây của đài cũng có liên quan, hận không thể đích thân đánh chết chủ nhiệm như súc sinh này.
"Không cần a lãnh đạo, không cần báo cảnh sát! Báo cảnh sát thì cái gì cũng xong hết." Chủ nhiệm ôm chân cấp trên xin tha.
Lãnh đạo đương nhiên không để ý, chủ nhiệm thấy trên mặt nữ quỷ rốt cuộc lộ ra thần sắc hài lòng.
"Đây là báo ứng của ngươi!" Lãnh đạo và nữ quỷ đồng thanh, trí mạng đả kích thần kinh chủ nhiệm, lão tê liệt ngã xuống đất, lại không đủ sức giãy giụa. Chỉ có thể giương mắt nhìn nữ quỷ hướng Lục Chỉ vái một cái thật sâu, "Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, đại ân đại đức của ngài tôi không biết có gì báo đáp."
Lục Chỉ không biểu tình, chỉ vẫy vẫy tay, nữ quỷ gật đầu, "Đa tạ." Sau đó biến mất không thấy.
Bảo vệ nhanh chóng chạy đến, kéo chủ nhiệm đi, để lại một người bảo vệ văn phòng không cho ai tiến vào, chờ cảnh sát tới xử lý.
Lãnh đạo đài cũng không thèm nhìn chủ nhiệm đang bị kéo đi kia, thở ngắn than dài, giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ làm việc đến mệt mỏi.
"Tôi thật sự không biết hắn ta sẽ làm ra loại sự việc này, tôi thật hổ thẹn với thực tập sinh kia."
"Ông đúng thật là nên thấy áy náy."
Lãnh đạo đài bị Lục Chỉ nói cho nghẹn họng, ông nghĩ trong lòng là một chuyện, nhưng rốt cuộc cũng ngồi trên cao nhiều năm như vậy, bị một hậu bối trẻ tuổi nói mát, trên mặt có chút không nhịn được.