🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh nắng mặt trời sau 12h trưa rất đẹp, Nam Thừa Phong đã mua sẵn một căn biệt thự từ cách đây 1 năm, trải qua cải tạo xong xuôi, vì thế hai người có thể trực tiếp vào ở.
Sau sự kiện quan trọng kia, tuy Lục Chỉ nói sẽ không gia nhập giới giải trí nhưng nhân khí vẫn không giảm, vẫn như cũ có cuồn cuộn tài nguyên mời chào, hơn nữa, có Mộ Ly, Sầm ảnh đế và một số bạn bè mời, nên ngẫu nhiên cậu cũng sẽ tham gia một vài gameshow, nói một ít kiến thức phong thuỷ thường thức phổ cập khoa học, nhân tiện tuyên truyền việc từ thiện. Với thân phận thiên sư trở thành siêu sao nhân khí địa vị tối cao trong giới giải trí, hơn nữa vì địa vị của bản thân cậu và quan hệ với Nam Thừa Phong, biết bao người muốn bể não hao hết tâm tư được ôm đùi cậu, nhưng đến gặp cũng là chuyện khó như lên trời.
Nam Thừa Phong mới kết thúc một hạng mục, giao phần công việc còn lại cho trợ lý Thân, cố ý để ra hai tháng giành thời gian cho Lục Chỉ. Sở dĩ nói giành thời gian cho Lục Chỉ không phải vì hai người ít gặp nhau, mà ngược lại, hai người quá như hình với bóng, sau khi hôn cơ hồ không thể tách ra quá 1 phút, ai có công việc thì người còn lại sẽ lo sắp xếp thời gian để đi cùng, chỉ là dù như vậy cũng không bằng nghỉ ngơi hoàn toàn nhẹ nhàng hưởng thụ.
Đồ ăn trưa nay cho đích thân Nam Thừa Phong chuẩn bị, Lục Chỉ thích ăn, khẩu vị cũng yêu cầu cao, Nam Thừa Phong liền hao hết tâm tư chuẩn bị đồ ăn ngon cho cậu, nhưng Nam Thừa Phong rốt cuộc vẫn là Nam Thừa Phong, nào có chuyện vô sự hiến ân cần.
Lục Chỉ khen đồ ăn Nam Thừa Phong làm không ngớt miệng, những người khác có thể ké hào quang của Lục Chỉ thưởng thức một lần mỹ vị thần tiên, nhưng có thể lúc nào cũng được thưởng thức mỹ vị bậc này chỉ có một mình Lục Chỉ, người khác dù muốn cũng không thể không từ bỏ niệm tưởng này.
Cơm no rượu say, ánh nắng vừa đúng độ.
Lục Chỉ nằm xoải trên sô pha, bên ngoài cửa sổ tuyết trắng xoá, ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, kết hợp với không khí ấm áp trong nhà, tạo nên vẻ ấm áp lạ thường. Nam Thừa Phong thu dọn chén đũa xong, đi đến bên sô pha, thấy Lục Chỉ như mèo đang ôm chăn nằm híp mắt, cười cười đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi đầu hôn cậu một cái. Lục Chỉ cảm giác được đôi môi hắn, cũng phối hợp nâng cằm lên. Cậu đang trong trạng thái giao điểm có muốn ngủ hay không, cơ thể khó chịu không được thoải mái, mãi đến khi Nam Thừa Phong xoa xoa, mới làm cậu cảm thấy thoải mái. Lục Chỉ nằm trong lòng chìm đắm hôn môi với Nam Thừa Phong rồi được hắn yêu thương một phen.
Cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Nam Thừa Phong ôm cậu nằm trên sô pha, hôn một chút rồi cũng nhắm mắt ngủ. Ánh sáng mặt trời sau trưa vừa đủ độ, bầu không khí phù hợp, là thời điểm ngủ trưa thích hợp nhất.
Rất nhanh, Nam Thừa Phong tiến vào mộng đẹp. Lần nữa mở mắt ra, ấm áp trong lòng đã không còn, bên người mây mù lượn lờ, hiển nhiên không phải cảnh trong nhà hắn trước đó. Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn quần áo trên người, không phải áo sơ mi cùng quần dài hắn mặc khi ngủ trưa, mà là trường bào đen tuyền tinh xảo. Đây rõ ràng không phải trang phục bình thường, Nam Thừa Phong nhanh chóng ý thức chuyện không đúng.
Hắn nằm mơ? Nam Thừa Phong trầm mặc suy nghĩ.
"Thiên Đế bệ hạ." Một người bên cạnh kéo hắn ra khỏi trầm mặc, hắn quay đầu, híp hai mắt lại đánh giá người thanh niên có lẽ là người hầu đang cung kính cúi đầu.
Thiên Đế? Hắn?
Nam Thừa Phong trầm mặc không nói, tiên hầu tựa hồ sớm đã quen với thái độ đó của hắn, như cũ cung kính nói, "Thiên Đế bệ hạ, Thiên Quân điện hạ lại nổi giận quậy muốn đi ra ngoài, ngài có qua đó nhìn không ạ?"
Thiên Quân? Nam Thừa Phong yên lặng nghĩ, ai là Thiên Quân? Bước chân hắn không tự chủ được vội vã bước đi, có vẻ bản thân này rất để ý Thiên Quân kia? Không biết vì sao trong lòng Nam Thừa Phong dần dần hiện lên một đoạn ký ức.
Giữa hỗn loạn, hắn không phải là Nam Thừa Phong, mà là Thiên Đế trong miệng tiên hầu. Thế gian này, trước có Thần Sáng Thế sáng tạo thế giới, sau đó có rất nhiều vị thần cảm ứng, tứ thánh, 4 Chủ Thần, 12 Vu Thần ra đời.
Mà Thiên Đế không phải như vậy, là hoá sinh của Thiên Đạo, mới sinh ra đã cao hơn hết thảy chư thần, thậm chí cao hơn cả Thần Sáng Thế. Rốt cuộc, ngay cả Thần Sáng Thế cũng không thể khống chế con người được bà sáng tạo, vận mệnh cuộc đời đều do Thiên Đạo diễn sinh. Hắn ra đời chú định Thần Sáng Thế ngã xuống, Thần Sáng Thế sợ hãi, lựa chọn thoái ẩn. Hắn không sóng không gió trở thành Thiên Đế hoàn toàn xứng đáng. Mặc dù có là Ma tộc, Quỷ tộc cùng với Yêu tộc và Tà tộc, sau khi Thiên Đế ra đời đều thu liễm, không thể không thần phục. Rốt cuộc ai có thể nghịch thiên mà đi.
Thiên Đế biết được hết thảy, khống chế hết thảy, duy độc không biết một sự kiện.
Thần Sáng Thế có một con trai, bà đặt tên là "Ngăn." Đó là đứa nhỏ bà biến ra từ cốt nhục, độc lập với thế giới Thần Sáng Thế sáng tạo. Thần Sáng Thế cung cấp cho đứa nhỏ này hết thảy tốt đẹp, để cậu không phải chịu bất kỳ quy ước nào, duy nhất không thể cho cậu năng lực đối kháng Thiên Đế, chỉ có thể giấu cậu đi thật kỹ. Nhưng mặc dù cuộc sống hai mẹ con vô ưu vô tư, một ngày Thần Sáng Thế ngã xuống cuối cùng cũng sắp đến. Thần Sáng Thế rất lo lắng, con trai bà có thể thắng hết thảy chư thần, duy nhất có một người bản thân nó không thắng được, hắn ta cũng không thắng được, một khi gặp dỡ, chỉ sợ là một kiếp nạn. Vì thế bà để con trai ở trong thế giới nhỏ bà tạo ra cho cậu, không cho cậu đi ra ngoài.
Nhưng tuy thế giới nhỏ này rất tốt đẹp, thế giới rộng lớn ngoài kia chung quy vẫn khiến Ngăn tò mò. Ngăn rời khỏi thế giới nhỏ, vẫn theo vận mệnh, gặp được Thiên Đế. Đây là vận mệnh, cũng là Thiên Đế vô tình an bài. Có lẽ, Thiên Đế chỉ muốn biết có thật không có ai tương đương với hắn hay không.
Thiên Đế gặp được Ngăn, thật giống như rồng cuối cùng cũng được điểm mắt, mới coi như hoàn chỉnh. Vì thế, Thiên Đế đem Ngăn về Thiên cung. Lúc đầu Ngăn cảm thấy rất mới mẻ, mà dần dà, cậu không muốn ở mãi trong Thiên cung, cậu còn muốn đi ngắm nhìn thiên địa rộng lớn, Thiên Đế lại không cho cậu rời đi. Từ đây, mâu thuẫn của hai người cứ vậy mà bắt đầu.
Nam Thừa Phong đi qua cây cầu bao phủ bởi mây mù, vượt qua biển mây, đi đến Thượng Thiên Cung quanh năm mây phủ, đi vào trong cung, hắn thấy một người mặc trường bào màu lam nhạt vọt ra. Người nọ nhìn thấy hắn, ngẩng đầu, Nam Thừa Phong đột nhiên hốt hoảng.
Chỉ Chỉ?!
Nhưng ý thức hắn lại dần dần trở nên mơ hồ, hoà hợp thành một thể với Thiên Đế. Nhưng bất luận là ý thức nào, ký ức nào, tình yêu sâu đậm dành cho Lục Chỉ và Ngăn cũng không thay đổi.
"Thả ta ra ngoài." Ngăn mở đôi mắt lớn trừng hắn.
Thiên Đế lắc lắc đầu, hắn không giỏi biểu đạt, tình yêu trong lòng mãnh liệt nói không nên lời, trong mắt người ngoài có vẻ vô cùng cô lãnh cường thế.
"Ngươi!" Ngăn thở phì phì, tiếp tục trừng hắn.
"Ngươi nhốt ta lại làm gì!"
Thiên Đế biết câu trả lời, hắn không muốn cậu rời đi, "Không muốn em rời đi."
"Nhưng ta không muốn ở lại nơi này." Ngăn nói.
Thiên Đế nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp đáng yêu của cậu, nuốt nuốt nước miếng, rất muốn hôn lên mặt cậu một cái, nghĩ đến đây, hắn cảm giác được hai má có hơi nóng lên, liền dời mắt đi.
Ngăn thấy hắn không nói rõ ràng, rất bất mãn, "Ngươi không nói lý."
Thiên Đế nhìn cậu, ngữ khí có chút chân thành, "Ta chính là đạo lý."
Lời này thật không phải bá đạo, hắn là hoá sinh của Thiên Đạo, hắn đích xác chính là đạo lý.
"Ngươi!" Ngăn thở phì phì, "Quả nhiên ngươi không nói lý."
Thiên Đế ngơ ngẩn nhìn Ngăn, thấy cậu tức giận, trong lòng sốt ruột, nhưng sốt ruột cả buổi hắn cũng không biết nói lời khuyên giải thế nào. Cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu, "Em đừng nóng giận."
Ngữ khí hắn hơi nhu hoà, Ngăn liếc nhìn hắn, lại vẫn nhìn không ra suy nghĩ của hắn, xoa eo, hừ lớn với hắn một tiếng, xoay người đi lại ngồi xuống trên chiếc giường mềm mại, chống mặt giận dỗi. Trong mắt người ngoài, Thiên đế là cô lãnh không thể trèo cao, trước nay nói một không hai, mà Thiên Đế quả đúng là như thế. Nhưng đối mặt với Ngăn, lần đầu tiên hắn cảm giác được cái gọi là vô thố, hắn muốn mang đến cho Ngăn hết thảy tốt nhất, tâm hắn hắn biết, hắn không muốn Ngăn rời khỏi hắn. Vì thế hắn đôi xử với cậu rất tốt, sủng ái cậu, duy nhất là không để cậu rời đi. Nhưng cố tình Ngăn lại muốn đi.
Thiên Đế nghĩ nghĩ, đi đến bên người Ngăn, ngồi xuống, "Em là Thiên Quân của ta, lục giới đều biết."
Nói đến chuyện này, chư thần ma lục giới đúng là bị shock chấn kinh một phen, ai trong bọn họ đều chưa từng nghĩ có một ngày Thiên Đế cao cao tại thượng kia lại đón dâu.
"Là ngươi lừa ta, làm sao ta biết Thiên Quân lại là ý này."
Nhắn tới chuyện này, Ngăn lại nổi giận, Thiên Đế nói để cậu làm Thiên Quân, cậu cho rằng đó chỉ là một chức quan trên Thiên giới, vừa nghe nói đồ ăn rất ngon chơi rất vui liền đồng ý, ai biết là phải ngủ cùng với Thiên Đế. Ngày động phòng đó cậu bị hắn đè trên giường lăn lộn cả buổi, hiện giờ eo vẫn còn ẩn ẩn đau!
"Ta có nói." Thiên Đế cảm thấy hơi uỷ uỷ khuất khuất, "Nữ là Thiên Hậu, nam là Thiên Quân, làm Thiên Quân của ta tốt lắm, em nói được." Hắn nhìn ánh mắt của Ngăn, càng nói càng nhỏ tiếng.
Tiên hầu chuyên hầu hạ Thiên Quân đứng bên thấy vậy, trong lòng khϊếp sợ không thua gì thần trụ bị tứ thần thú húc nứt làm trời sụp đất nứt. Người như Thiên Đế mà còn có lúc bị ép hoàn toàn như vậy! Tiên hầu im lặng, Thiên Quân cũng thật có bản lĩnh.
"Ta không biết!" Ngăn cáu kỉnh.
Thiên Đế cũng không nổi giận, cúi đầu nhìn sắc mặt của hắn, châm chước nói, "Đừng tức giận có được không."
"Không được." Ngăn hừ một tiếng.
Thiên Đế nghĩ nghĩ, "Kêu người chuẩn bị món ăn ngon cho em nhé."
Ngăn chớp chớp hàng mi dài, mím môi, tay khoanh trước ngực nói, "Ngươi cho rằng vậy đã có thể đả động ta sao."
"Còn có chơi vui." Thiên Đế nói.
"Chơi cái gì vui?" Ngăn xoay đầu nhìn hắn, sau đó bừng tỉnh, tiếp tục quay đầu đi, "Ta không có hứng thú."
Thiên Đế hết cách, "Em thật muốn đi ra ngoài, ta bồi em, được không?"
Ngăn không hé răng.
"Em muốn chơi bao lâu, ta đều đồng ý, em để ta bồi em nhé." Thiên Đế ôn nhu nói.
Ngón tay tiên hầu run run, đè nén chấn động ngập trời. Hắn biết Thiên Đế bệ hạ tuy rằng ôn nhu hiếm thấy nhưng cũng chỉ là đối với một mình Thiên Quân, trước mặt những người khác ngài vẫn là Thiên Đế sát phạt quả quyết kia, không muốn chết vẫn lên im lặng không xem nhiều, không nói nhiều mới tốt.
"Không cần ngươi bồi." Ngăn giận dỗi nói.
"Vậy không được." Thiên Đế lập tức nhăn mày, "Ta không thể rời xa em."
"Vì cái gì?" Ngăn bất mãn hỏi.
"Bởi vì ta thích em." Thiên Đế nghiêm túc nói.
Ngăn nhìn hắn, im lặng, rồi hỏi, "Thích là cái gì?"
"Chính là, ta không muốn rời xa em." Thiên Đế nói.
"Ta..." Ngăn nghĩ nghĩ, kỳ thật cũng không muốn rời đi, nhưng việc mẫu thân giao phó cậu còn chưa hoàn thành, cậu quật cường nói dối trước ánh mắt chờ mong của Thiên Đế.
"Ta... Ta không thích ngươi."
Tiên hầu hãi hùng khϊếp vía, lá gan Thiên Quân thật lớn, được Thiên Đế thổ lộ mà ngài ấy lại đáp như vậy?
Không ngờ rằng, Thiên Đế thế mà nở nụ cười. Ngài cúi đầu hôn lên mặt Ngăn, "Đây cũng là thích."
Ngăn nghĩ nghĩ, tựa hồ không chán ghét hắn hôn mình.
Thiên Đế lại hôn bờ môi cậu, "Đây cũng là thích."
Ngăn liếʍ liếʍ môi, Thiên Đế hôn rất ngọt, cậu vẫn không thấy chán ghét.
Ánh mắt Thiên Đế triền miên, cúi đầu tiếp tục hôn môi hôn cổ cậu, hôn dần xuống ngực cậu. "Đây đều là thích."
Tiên hầu phát hiện bầu không khí không đúng, nhanh chóng nhỏ tiếng rời khỏi tẩm điện, đóng cửa lại. Sau khi đóng cửa, hai vị tiên hầu liếc nhìn nhau, đều nhẹ nhàng thở ra, đứng canh cửa không dám đi lại lung tung.
"Ửm?" Quần áo Ngăn bị cởi ra lúc nào không biết, nhưng cậu không cự tuyệt, vẫn đang đắm chìm trong suy ngẫm thích là cái gì.
Cậu cảm giác được cậu cũng không chán ghét thân mật với Thiên Đế, chỉ là, không thích hắn giam giữ mình. Cậu nhớ giao phó của mẫu thân, bảo cậu nhất định phải rời xa Thiên Đế, nhưng cậu nghĩ mọi cách cũng đều không thể thành công. Hai người được chú định ở bên nhau, các phương diện đều hoàn toàn phù hợp, tuy rằng eo có mỏi, nhưng thời điểm ở trong lòng Thiên Đế cũng thật sự rất thoải mái.
Sau khi kết thúc, Thiên Đế ôn nhu vuốt ve Ngăn, Ngăn vẫn còn đang giận dỗi. Đã nói là rời đi đâu? Sao cậu làm không được thế này? Buồn rầu quá đi.
Cậu trừng mắt nhìn người hại cậu không thể hoàn thành dự định, quay lưng về phía hắn tiếp tục giận dỗi. Mới rồi còn nhu tình mật ý, chớp mắt liền trở mặt, Thiên Đế uỷ uỷ khuất khuất nằm sau lưng cậu, ngón tay yên lặng chọc chọc lưng cậu, một câu bất mãn cũng không dám nói. Ai bảo hắn thích cậu như vậy, cậu vui vẻ, cậu cậy sủng sinh kiêu.
Cứ như vậy, trải qua thật lâu, lâu đến không thể tính được thời gian. Đất trời nhất định có số, chư thần cũng sắp sửa đi đến điểm cuối, thế giới cũng sẽ huỷ diệt. Lục giới thấp thỏm lo âu, Thiên Đế là Thiên Đạo, đương nhiên tính được cái đại kiếp nạn này, giống như phượng hoàng niết bàn trọng sinh, một lần nữa đạt được tân sinh. Thiên Đế và Ngăn trước thời điểm kết thúc, Thiên Đạo ngừng chuyển động, chư thần ngã xuống cũng là được tân sinh. Bọn họ sắp trọng sinh ở thế giới mới, chờ đợi Thiên Đạo khởi động một lần nữa. Đến lúc đó, giống như niết bàn trọng sinh, chư thần cường thịnh một lần nữa bắt đầu lại thế giới.
Ngay phút giây thiên địa huỷ diệt, Thiên Đế và Ngăn gắt gao ôm chặt lấy nhau, thần hồn bọn họ hoà hợp thành một thể, dần dần biến mất.
Nam Thừa Phong từ từ mở mắt ra, hắn ôm đầu, một giấc ngủ này ngủ thật quá dài, hắn tỉnh dậy đầu vẫn còn choáng váng. Nam Thừa Phong theo bản năng nhìn Lục Chỉ trong lòng, cậu vẫn đang nằm trong ngực hắn ngủ đến mặt đỏ hồng, hắn cười yên lòng. Hắn thở phào một hơi thật dài.
Vừa nãy là nằm mơ?
Nam Thừa Phong cười, giấc mơ này cũng thật quá. Hắn cúi đầu hôn trán Lục Chỉ, nghe thấy cậu hừ một tiếng, sau đó càng ôm siết hắn chặt hơn, ý cười không khỏi càng sâu. Nam Thừa Phong nhìn cậu thật vui mừng, trong mơ cũng có cậu, trong mơ cũng yêu cậu sâu đậm. Về vấn đề giấc mơ vừa rồi, hắn cũng không để trong lòng, tuy rằng bạn đời hắn là thiên sư mạnh nhất, nhưng rốt cuộc hắn đang sống ở xã hội hiện đại, cũng sẽ không tin mấy chuyện thần ma huyền huyễn linh tinh này. Hắn chỉ tin chính bản thân hắn cùng Chỉ Chỉ hắn yêu sâu đậm, tin tưởng bọn họ sẽ cả đời hạnh phúc.
Một giấc mộng mà thôi, là thật là giả, ai có thể nói được?
【Phiên ngoại - "Nam Thừa Phong và Lục Chỉ" xong 】
- ----------------------------------- TOÀN VĂN HOÀN ----------------------------------
Gừa: T xin trân trọng cảm ơn mn đã đồng hành và ủng hộ Gừa suốt chặng đường edit bộ truyện này! ❤️
Cảm ơn mn đã yêu thương và ủng hộ Nam Thừa Phong, Lục Chỉ, Ninh Tước, Cửu gia, Chân Tùng, trợ lý Thân, Thương Chân Tử, Mộ Ly, Xích Tiêu Tử, Phong Thương Hải, sư phụ, 4 sư huynh, ba mẹ Lục, ba anh Lục, ba mẹ Nam, chị gái Nam, Tiêu lão gia tử, Mộ Tình, Sầm ảnh đế, Thẩm Vưu Giác, v.v suốt thời gian qua! ❤️
Cảm ơn mn đã thông cảm cho sự chây lười ì ạch cùng những thiếu sót của Gừa trong quá trình edit! ❤️
Hy vọng sẽ còn gặp lại mn trong nhưng projects tiếp theo ạ! Iu thưn mn gất gất gất nhiều! ❤️❤️❤️❤️❤️