Lúc Lam Vong Cơ tỉnh lại, căn bản không biết bản thân đang ở nơi nào.
Đập vào mắt là mọi thứ không phải của Cô Tô, cũng không phải biệt uyển Vân Mộng. Hắn xoay người ngồi dậy, cảnh giác mà mọi nhìn mọi nơi.
Bức bình phong to lớn dựng cách đó không xa có chút quen mắt, Lam Vong Cơ cẩn thận nghĩ, rốt cuộc ý thức được đại khái bản thân đang ở trong nội thất thư phòng của Giang Trừng.
Vòng qua bình phong, quả nhiên chính là nội thất thư phòng của Giang Trừng, lúc này cánh cửa thông ra gian phòng ngoài đã bị đóng, trong phòng cũng không có người.
Lúc này Lam Vong Cơ mới mơ hồ nhớ lại, vốn là bản thân đến thư phòng Giang Trừng để cảm ơn ân tình cứu mạng, sau đó......
Hắn nhẹ nhàng đè cái trán đang ẩn ẩn đau.
Sau đó, bản thân hắn hình như có uống một chén rượu.
Sau đó lại...... Cũng chỉ có trống rỗng.
Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn giường nệm sau bình phong mà mình mới ngủ qua, xem ra đây là nơi ngày thường Giang Trừng nghỉ ngơi.
Hắn nhịn không được quay lại, ngồi xuống mép giường.
Bên cạnh người có một cái bàn con giơ tay là có thể với tới, trên bàn có vài quyển sách tranh cuộn để lộn xộn. Đột nhiên Lam Vong Cơ có chút tò mò, không biết lúc Giang Trừng nghỉ ngơi sẽ cầm xem thi hoạ như thế nào.
Hắn thò lại gần nhìn thử, do dự một lát, chậm rãi lôi ra một bức quyển trục.
Quyển trục này có lẽ được Giang Trừng yêu thích rất nhiều, hẳn là thường xuyên được mở ra, góc trục có chút hư hao.
Lam Vong Cơ nhìn tranh cuộn trong tay, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ quen mắt, hắn nhấp nhấp môi, kéo sợi tơ buộc chặt quyển trục ra.
Bức hoạ cuộn tròn mở ra, sắc mặt Lam Vong Cơ chậm rãi thay đổi.
Một mình Giang Trừng ngồi bên trong thư phòng, thấy Lam Vong Cơ đi ra, theo bản năng mà cong môi, nhưng ngay sau đó hắn chú ý tới tranh cuộn trong tay Lam Vong Cơ, lập tức trên mặt không còn ý cười.
"Hàm Quang Quân, ngươi tỉnh."
Lam Vong Cơ đứng ở cửa phòng trong, mở miệng ra thế nhưng thanh âm hơi hơi phát run.
"Ta...... Xác thật tỉnh."
Giang Trừng nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ không có ý muốn tiếp tục nói chuyện.
Đột nhiên Lam Vong Cơ đi nhanh hai bước, bang một tiếng đem bức hoạ cuộn tròn trong tay đập lên bàn Giang Trừng.
Giang Trừng ngước mắt: "Hàm Quang Quân đây là ý gì?"
"Ý gì?!" Hình như Lam Vong Cơ có chút khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Giang Trừng, một tay kéo quyển trục ra.
Đây chỉ là bức hoạ phúc bình thường sơn thủy, tuy hoạ sĩ tuy không thể gọi là cực phẩm, ý cảnh lại là đỉnh cao, chỗ trống trên bức hoạ đề một bài thơ ngắn, bút tích tinh tế xinh đẹp, lạc khoản là —— Cô Tô Lam Vong Cơ.
"À." Đuôi lông mày Giang Trừng nhẹ nâng: "Đây là hạ lễ Cô Tô tặng cho bổn vương khi ta kế vị."
Giang Trừng nói nhẹ nhàng bâng quơ, đột nhiên một nỗi tức giận dâng lên lấp kín ngực Lam Vong Cơ, cơ hồ tầm mắt hắn tối sầm lại
"Tốt, tốt." Hắn cực lực ổn định tâm trí: "Là hạ lễ Cô Tô, thế mà lại đem bức hoạ xấu xí ta vẽ đưa tới Vân Mộng."
"Khó cho quân thượng lúc nào cũng lật xem, nói thế thì học được vài nét chữ của ta cũng không phải không thể."
Giang Trừng không nhanh không chậm mà mở miệng: "Hàm Quang Quân nói lời này, có chứng cứ gì?"
"Không có." Sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệch: "Có lẽ...... vĩnh viễn ta cũng sẽ không có chứng cứ."
"Một khi đã như vậy, tốt nhất phải cẩn thận nói chuyện." Khoé môi Giang trừng nâng lên: "Hàm Quang Quân còn có chuyện gì?"
"Xin hỏi quân thượng ——" Lam Vong Cơ gắt gao nắm chặt tay: "Án Hứa Tương còn phải tra bao lâu?"
"Không phải Bổn vương đã nói, dù sao án tử cũng phải chậm rãi tra." Giang Trừng nhàn nhạt liếc mắt quét Lam Vong Cơ một cái: "Bổn vương sẽ không hàm oan Hàm Quang Quân."
Nhất thời Lam Vong Cơ không biết nói rõ tư vị trong lòng ra sao, chỉ muốn xoay người bỏ chạy khỏi nơi đây thật xa
Nguyên lai từ thời khắc bước vào Vân Mộng đó, bản thân hắn đã trở thành trò cười.
Không.
Chỉ sợ cách đây ba năm, bản thân đã là trò cười rồi.
Sau lần đó, Lam Vong Cơ không còn có đi tìm Giang Trừng, thậm chí còn chưa từng đi đến vương cung.
Nhưng hắn vẫn chú ý tới, mấy ngày nay, tần suất nhóm người hầu ra vào vương cung rõ ràng cao lên, tựa hồ đang chuẩn bị gì đó.
Trong lòng hắn có chút lo lắng không rõ ràng, nhịn không được hỏi cận vệ ở cửa xem chuyện gì đang xảy ra.
Hiện giờ thái độ bọn thị vệ đối với Lam Vong Cơ rất không tồi, cơ hồ là hỏi gì đáp nấy. Nhưng mà Lam Vong Cơ nghe nói là nhị công tử Kỳ Sơn tới chơi, lại càng thêm lo lắng lên.
Lúc trước sứ thần nói, chính cái tên nhị công tử này muốn thu xếp đánh Cô Tô. Hắn tự mình đến Vân Mộng, chẳng lẽ là muốn mượn đường?
Vốn dĩ Lam Vong Cơ đã hạ quyết tâm không vào cung nhưng ngày Ôn Triều tới chơi vẫn lặng lẽ đi đến bên ngoài đại điện.
Giang Trừng đang ngồi trong điện, sáng sớm hắn đã biết Lam Vong Cơ vào cung, cho nên khi hắn nhìn thấy Ôn Triều ở ngoài cửa đột nhiên ngừng bước chân, ánh mắt không nhịn được quét sang bên cạnh, có thể biết được hắn thấy ai.
Bông nhiên Giang Trừng đứng dậy, bước đi ra cửa.
Quần thần trong điện đều sửng sốt, Ngụy Vô Tiện cũng không rõ nguyên do, chỉ có thể chạy nhanh đuổi theo.
"Ôn công tử!" Giang Trừng đi nửa bước ra cửa, vừa vặn ngăn trở tầm mắt Ôn Triều.
Ôn Tiều theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, rồi ngay lập tức chú ý tới người đang đứng chính là Giang Trừng, tức khắc hiện ra vài phần đắc ý: "Nha, tự thân quân thượng nghênh đón, lễ nghĩa Vân Mộng quả nhiên là tốt."
Ngụy Vô Tiện lập tức tiến lên: "Ôn công tử, mời."
Tầm mắt Ôn Triều dạo quanh khuôn mặt của Giang Trừng một vòng, tựa hồ có chút lưu luyến mà nhìn phía sau Giang Trừng, đi một bước vào cửa
Đến khi Ôn Triều vào chỗ ngồi, Giang Trừng mới chậm rãi đi vào trong điện.
Vốn là Nguỵ Vô Tiện cảm thấy khó hiểu với động tác đột ngột của Giang Trừng nhưng khi hắn quay đầu, nhìn thấy Lam Vong Cơ đang yên lặng đứng dưới hành lang thì hiểu rõ lại có chút buồn cười, không thể tưởng tượng được Ôn Triều yêu mỹ nhân, thế nhưng nam nữ đều có thể ăn.
Rượu qua mấy tuần, đột nhiên Ôn Triều mở miệng nói: "Quân thượng, nghe nói vân mộng có một địa phương gọi là Thượng Tân phong cảnh rất không tệ, chi bằng để bản công tử đến xem thử?"
Trên mặt Giang Trừng hiện lên nụ cười nhạt, trong lòng lại chấn động.
Địa phương Thượng Tân này phong cảnh cũng không có gì xuất sắc, mà là có tùng quặng thạch.
Vân Mộng sản xuất tùng thạch phẩm chất rất tốt, mọi người đều biết, nhưng những nơi mà nhóm phú thương quyền quý tốn số tiền lớn để mua tùng thạch cao cấp, mấy cái quặng lớn mà lữ thương biết để tới tìm vận khí lại không chỉ có đại đa số người nghĩ như vậy. Nhưng ngọc hoá hiếm có trên thị trường mang lại khuynh hướng cảm xúc tinh tế, cực kỳ thuần tuý đó đa số đều xuất phát từ Thượng Tân.
Mà chuyện này, chỉ có vài gia thần, cận thần vương thất mới có thể biết. Người ở bên ngoài nhìn vào, đất phong Thượng Tân của vương thất không có gì thu hút.
Cất giấu chỗ tài sản riêng này cũng không phải muốn ở trung gian kiếm lời túi tiền riêng, chỉ là gần đây muốn tích kiệm phòng đói, thứ hai hạn chế người mơ ước. Nhưng hôm nay Ôn Triều lại mở miệng nhắc tới Thượng Tân, đủ thấy suy nghĩ này tràn ngập nguy cơ
Giang Trừng chậm rãi nói: "Chỉ sợ Ôn công tử nghe người ta nói lầm."
"Nếu nói về phong cảnh Vân Mộng, thì chỉ có Tây Lăng, không chỉ cảnh sắc tú lệ, mỹ nhân còn nhiều như mây."
"Hử? Thật sao?" Hiển nhiên là đâm trúng hứng thú của Ôn Triều.
Đang định hỏi kỹ, một tên sứ thần phía sau hắn lại không cẩn thận làm rớt miếng điểm tâm, không nghiêng không lệch, vừa vặn lăn đến bên chân Ôn Triều
Ôn tiều bực bội nhìn thoáng qua phía sau, sự hứng thứ mới vừa khơi gợi lên biến mất.
"Thôi," hắn lắc đầu rất không vui nói: "Bản công tử muốn đi Thượng Tân."
"Dễ nói." Giang Trừng cười cười: "Ôn công tử còn có yêu cầu gì?"
"A?" Ôn Triều ngưỡng cổ rót ly rượu: "Không có."
Chuẩn bị chỗ ở cho Ôn Triều ở nới gần hẻm hoa liễu, tuy rằng cách xa vương cung, hắn lại không có nửa câu oán hận, tan tiệc xong thì vui vẻ phấn chấn đi theo người hầu.
Giang Trừng gọi Ngụy Vô Tiện vào nội thất thư phòng, nhíu mày mở miệng: "Ngươi nghĩ sẽ là ai đây?"
Không hề nghi ngờ, mặc kệ có tâm hay là vô tình, nhất định đã có người để lộ tiếng gió tùng quặng thạch ở Thượng Tân.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Hiện tại ta không thể nghĩ ra."
"Theo lý thuyết, người ở trên quặng không nhiều lắm, đều là người thân cận nhiều năm mới về quê quán, khả năng không lớn."
"Chính xác bọn họ là người thân cận." Giang Trừng gật đầu: "Nhưng sự thật là, bọn họ đều có khả năng."
Ngụy Vô Tiện than một tiếng: "Có thể là do Ôn Triều thuận miệng nói bậy hay không?"
"Mấy lời vô nghĩa này thì đừng nói nữa." Giang Trừng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Nhưng mà...... Ta cảm thấy, tuy rằng Ôn Triều cố tình nhắc tới Thượng Tân, lại không rõ ràng bản thân đang làm chuyện gì."
"Hắn không rõ ràng bản thân đang làm cái gì?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Vậy hắn còn nói cái gì?"
"Nếu hắn chỉ muốn chỉ ra Thượng Tân giấu giếm quặng mỏ, dù bất luận có tin tưởng hay không, đều sẽ trực tiếp phái người đi khắp nơi tản tin tức ra, hiện tại lại ở trước mặt ta ăn nói mập mờ, chứng minh hắn còn có ý đồ khác."
"Không tồi, hắn không phải muốn mượn đường sao?"
"Ban đầu ta cũng cho rằng như thế." Giang Trừng ninh mi: "Nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của Ôn Triều, ta lại không dám xác định chính xác."
"Ừ......" Ngón tay Ngụy Vô Tiện xoay vòng chuôi kiếm bên hông: " Người của chúng ta cũng không nói Ôn Triều thay đổi chủ ý."
"Tin tức truyền đến Cô Tô còn chậm, cũng chưa chắc mọi chuyện đều chính xác."
Tựa hồ Ngụy Vô Tiện có chút ngượng ngùng: "Ách, bọn họ......"
"Được rồi, ta lại không ý muốn trách ngươi." Giang Trừng giơ tay: "Hiện giờ bất luận Ôn Triều có tính toán thế nào, việc cấp bách ——"
Hắn vươn một ngón tay: "Một, không thể để hắn nhắc tới Thượng Tân lần nữa, tránh để người khác ngờ vực."
"Hai," Giang Trừng lại giơ thẳng một ngón tay lên: "Cần phải nhắc nhở hắn, Cô Tô vẫn phải đánh, đường vẫn phải mượn."
Nói xong, Giang Trừng nhắm mắt lại, hơn nửa ngày cũng không mở miệng.
Thật lâu sau, hắn thấp giọng nói: " Ngọ yến ngày mai, gọi Lam Vong Cơ đến."
Ngụy Vô Tiện trợn trừng mắt nhìn.
"Chẳng lẽ......"
"Chẳng lẽ cái gì?" Giang Trừng trợn mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện: "Ngươi không thấy ánh mắt Ôn Triều nhìn hắn hôm nay sao?"
"Trước mắt còn có cái gì có thể hấp dẫn lực chú ý của Ôn Triều đến Cô Tô so với hắn?"
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà." Giang Trừng chém đinh chặt sắt nói: "Đem tâm tư m thương hương tiếc ngọc của ngươi thu về, đừng quên thân phận của bản thân là cái gì."
Ngụy Vô Tiện co rụt cổ lại, không nói.
"...... Đừng quên thân phận bản thân là cái gì."
Giang trừng lẩm bẩm lặp lại, không biết nói cho ai nghe.