Nghiêm Dương không có mục đích chậm rãi đi trên đường.
Anh không lái xe, chỉ là muốn đi bộ như vậy một chút.
Đang là giờ tan tầm, đám đông ở ngã tư đường giống như biển, xe đến xe đi vô cùng đông đúc, nhưng càng náo nhiệt, lại càng cảm thấy cô đơn.
“Anh Nghiêm?”
Một giọng nói xa lạ truyền đến.
Nghiêm Dương quay đầu lại, thấy một thanh niên trẻ tuổi có gương mặt thanh tú.
Người nọ dường như là thở phào một hơi, khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên thành một độ cung thật đẹp.
“Đúng là anh rồi, tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm chứ.”
Nghiêm Dương nhận ra, người kia là người phục vụ ở quán Danh Cổ ngày trước.
“Là cậu sao, gần đây có khỏe không?”
Tuy nói là mới gặp một lần, nhưng ấn tượng của Nghiêm Dương với thanh niên ôn hòa này rất tốt, huống hồ theo một mức độ nào đó thì bọn họ cùng là một loại người.
Người phục vụ cười cười:
“Vẫn khỏe, tôi tên là Hạ Tử Triệt, anh Nghiêm gọi tôi Tử Triệt là được rồi. Đúng rồi, sao tôi không thấy cậu Nhâm đâu?”
Nhắc đến Nhâm Lê, Nghiêm Dương không chút lịch sự thở dài:
“Cậu ấy sao? Hiện tại chắc là đang ở nhà…”
Sau đó liền kể cho Hạ Tử Triệt nghe chuyện Nhâm Lê bị Nhâm Thiến ép phải về nhà.
Hạ Tử Triệt nghe xong, ngẫm nghĩ, liền mời:
“Đằng trước là nhà tôi, bằng không anh theo tôi về nhà, tôi hỏi Tiểu Tuẫn xem có cách nào hay không?”
Nghiêm Dương hiện tại hoàn toàn là chữa ngựa chết thành ngựa sống, lúc trước nói Nhâm Lê phải tin tưởng mình, ai ngờ quyền thế của nhà họ Y ở thành phố T có thể che trời, khiến cho anh ngay cả nửa bước cũng khó đi.
“Như thế có được không? Nếu như tiện thì tôi liền đến chào hỏi một chút.”
Hạ Tử Triệt nghe thấy ngữ khí của Nghiêm Dương có chút trêu đùa, cười đến híp mắt lại.
“Tất nhiên là tiện, Tiểu Tuẫn không có nhiều bạn bè lắm, trong nhà cũng chỉ có hai người chúng tôi, nhiều hơi người hơn một chút cũng tốt.”
Nghiêm Dường nhìn đèn đường đã chuyển thành màu xanh biếc.
“Là ở đằng trước sao?”
Hạ Tử Triệt gật gật đầu.
“Qua đường là đến.”
Dứt lời, hai người liền theo dòng người đi qua đường.
Nhà trong lời của Hạ Tử Triệt chính là nhà của anh ta và Phùng Cổ Tuẫn hai người, Phùng Cổ Tuẫn mặc dù có khả năng hơn người, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mười chín tuổi, cả ngày ở nhà không có việc gì làm.
“Tiểu Tuẫn, ra đây nào, có khách đến.”
Hạ Tử Triệt ở trong phòng khách hô lên một tiếng, sau đó cười cười mang theo chút áy náy nói với Nghiêm Dương:
“Trong nhà bừa bộn, anh cứ tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi đi.”
Nghiêm Dương liền ngắt lời:
“Có sao đâu, so với chúng tôi vẫn tốt hơn nhiều.”
Quả thực, đại khái nguyên nhân là vì tính cách, Hạ Tử Triệt thu dọn nhà cửa rất gọn gàng sạch sẽ, tùy ý nhìn một chút cũng có thể thấy được mấy món đồ trang trí nhỏ khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“A Triệt, anh đã về rồi!”
Phùng Cổ Tuẫn giống như một đứa bé, mặc quần áo rộng thùng thình, dưới chân đi một đôi dép hình nhân vật hoạt hình, bịch bịch bịch chạy ra. Cũng không để ý đến Nghiêm Dương đứng ở một bên, thấy Hạ Tử Triệt liền nhảy lên người anh ta.
Hạ Tử Triệt mỉm cười cưng chiều, gõ trán Phùng Cổ Tuẫn.
“Đang có khách đấy.”
Phùng Cổ Tuẫn liếc mắt nhìn Nghiêm Dương, không vui bĩu môi:
“A Triệt, sao anh lại tùy tiện mang một người xa lạ về nhà chứ.”
Hạ Tử Triệt nghe xong lời này, thu hồi nụ cười lại.
“Ăn nói kiểu gì vậy?”
Phùng Cổ Tuẫn nhìn thấy Hạ Tử Triệt nghiêm mặt, bĩu môi, tức giận nói với Nghiêm Dương:
“Này, anh đến nhà bọn tôi làm cái gì hả?”
Vẻ mặt Hạ Tử Triệt tràn đầy vẻ có lỗi:
“Thật xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua.”
Nghiêm Dương cũng không để ý Phùng Cổ Tuẫn, cười cười với Hạ Tử Triệt.
“Không sao, Tiểu Lê nhà chúng tôi có đôi khi cũng rất không được tự nhiên.”
Phùng Cổ Tuẫn nghe xong lời này, hung tợn nói:
“Anh mới không được tự nhiên, thảo nào Nhâm Thiến không cho anh ở cùng với Nhâm Lê.”
Nghiêm Dương ngây người.
“Cậu cũng biết?”
Phùng Cổ Tuẫn khinh thường nói:
“Nhâm Lê cậu ta chưa cho anh biết tôi làm nghề gì sao? Tôi đương nhiên là biết rồi.”
Hạ Tử Triệt sờ sờ đầu Phùng Cổ Tuẫn.
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi nấu cơm.”
Thái độ của Phùng Cổ Tuẫn đối với Hạ Tử Triệt và thái độ đối với Nghiêm Dương quả thực là khác một trời một vực, chỉ thấy cậu ta làm nũng nói:
“Ừm, A Triệt, em muốn ăn đùi gà, làm đùi gà làm đùi gà.”
Hạ Tử Triệt cười cười, nhẹ giọng đồng ý, sau đó nói với Nghiêm Dương:
“Anh có kiêng ăn thứ gì không?”
Nghiêm Dương lắc đầu.
“Tôi ăn cái gì cũng được.”
Hạ Tử Triệt ngẫm nghĩ, gật đầu.
“Đã biết, vậy tôi đi nấu cơm trước.”
Nghiêm Dương ngại ngùng nói:
“Thật sự là làm phiền rồi.”
Hạ Tử Triệt cười ha ha, lại sờ sờ đầu Phùng Cổ Tuẫn:
“Nào có phiền gì chứ, đợi lát nữa là có cơm ăn rồi.”
Nói xong, liền đi vào phòng bếp.
Phùng Cổ Tuẫn say đắm nhìn theo bóng dáng của Hạ Tử Triệt, cho đến khi anh ta đi vào bếp rồi mới quay lại đặt tầm mắt lên người Nghiêm Dương.
“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì.”
Phùng Cổ Tuẫn thản nhiên mở miệng.
“Nhưng loại chuyện như thế này, tôi không có cách nào đâu.”
“Ít nhất thì cậu cũng từng trải qua rồi.”
Nghiêm Dương thành thật nói.
“Tôi là thật sự, thật sự quan tâm đến cậu ấy.”
Phùng Cổ Tuẫn buông tay xuống.
“Đúng, tôi đã từng trải qua. Mà kết quả anh cũng thấy rồi đấy. Có vài việc, tôi có thể, cậu ta lại không thể.”
“Vì sao chứ? Ý tôi là, các cậu cũng giống như nhau thôi.”
Nghiêm Dương nhíu mày, chẳng lẽ người nhà Nhâm Lê thật sự không thể đồng ý sao?
“Tôi và cậu ta ngay từ đầu đã có khác biệt rất lớn, nhà của tôi còn có rất nhiều người, tôi là người mạnh nhất, nhưng tôi cũng không phải duy nhất; mà cậu ta, có thể không phải là người mạnh nhất, nhưng cậu ta là duy nhất.”
Lời nói của Phùng Cổ Tuẫn quả thực khó hiểu, nhưng Nghiêm Dương vừa nghe đã hiểu ngay.
“Chẳng lẽ không còn cách nào sao?”
Phùng Cổ Tuẫn lắc đầu, sau đó cười cười cổ quái.
“Có lẽ, bọn họ cũng không để ý Nhâm Lê ở cùng với một người đàn ông, nhưng bọn họ nhất định sẽ để ý việc Nhâm Lê ở cùng với anh.”
“Rốt cuộc là có ý gì?”
Nghiêm Dương nguy hiểm nheo mắt lại, anh và người khác, rốt cuộc là có chỗ nào khác biệt?
Vẻ mặt của Phùng Cổ Tuẫn trở nên cổ quái.
“Tôi không biết, tôi không đoán ra. Nhưng mà, anh không cảm thấy mình và người khác có chỗ nào khác nhau sao?”
“Không, tôi không cảm thấy gì cả, vì sao đám người các cậu, ngoại trừ Tiểu Lê ra đều nhấn mạnh rằng tôi khác biệt? Là vì giống người chết sao?”
Nghiêm Dương cười lạnh nói.
Phùng Cổ Tuẫn im lặng một lát, sau đó lắc đầu.
“Tôi không nhìn ra tương lai của anh, nhưng tôi có thể thấy được tương lai của anh. Anh, tuyệt đối không phải người chết. Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết.”
Nghiêm Dương nhắm mắt, sau khi mở ra đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Không sao.”
Phùng Cổ Tuẫn nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói:
“Anh có thể trực tiếp đến bệnh viện canh chừng xem. Nhâm Lê không thể rời khỏi đó quá lâu, nói không chừng mai anh có thể gặp được cậu ta.”
“Cảm ơn nhiều.”
Bất kể như thế nào, Nghiêm Dương vẫn cảm thấy rất biết ơn Phùng Cổ Tuẫn.
Hạ Tử Triệt chỉ chốc lát sat đã bưng cơm ra, sau khi ăn xong Nghiêm Dương liền quay về nhà. Buổi tối Nghiêm Dương gọi điện đến đội, nói xin phép nghỉ một ngày. Vương Nghị ở đầu bên kia hô to gọi nhỏ đội trưởng không được nghỉ, Nghiêm Dương cười cười, cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Dương ngồi xổm trước của bệnh viện Đông Tân ôm cây đợi thỏ, nhưng đợi đến hơn mười giờ vẫn không thấy bóng dáng của Nhâm Lê. Nghiêm Dương cắn răng, đi vào bệnh viện đến phòng bệnh của Chung Ly Tu.
Vừa đến phòng bệnh, liền thấy bên trong trống không, chỉ có hai y tá đang líu ríu dọn dẹp phòng bệnh, nhìn thấy Nghiêm Dương liền hơi sửng sốt, sau đó đỏ mặt nói:
“Xin hỏi anh có chuyện gì?”
Nghiêm Dương đánh giá phòng bệnh một hồi, nói:
“Người bệnh ở phòng bệnh này đâu?”
Y tá kia cười cười ngại ngùng:
“Anh ta sao? Sáng sớm nay anh ta đã xuất viện rồi.”
Nghiem Dương gật đầu.
“Cảm ơn nhiều, xin hỏi văn phòng của bác sĩ Y ở đâu?”
Y tá nói:
“Bác sĩ Y? Là phó Viện trưởng đúng không, bình thường anh ấy đều ở trong văn phòng của phó Viện trưởng.”
Nghiêm Dương nói cảm ơn, xoay người đi đến văn phòng của phó Viện trưởng.