“Khi nào thì chúng ta rời đi?”
Im lặng một lát, Y An đột nhiên lên tiếng.
“Hở?”
Nhâm Lê hoang mang nhìn Y An, không hiểu sao cảm thấy anh họ hôm nay rất không bình thường.
“Cánh tay của Chung Ly Tu, cần có thuốc mới được.”
Y An dường như là đang giải thích điều gì đó.
Lúc này Nghiêm Dương đang nghiên cứu ảnh da và quyển sách kia, Chung Ly Tu nhắm mắt lại không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Vậy bây giờ đi luôn đi.”
Nhâm Lê tuy rằng còn tràn ngập nghi ngờ với gian mộ này, nhưng nhìn vết thương không nhẹ trên cánh tay của Chung Ly Tu cũng không có ý kiến gì nữa.
Y An đứng dậy, muốn kéo Chung Ly Tu theo, ai ngờ vừa mới đứng lên chân liền mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Nghiêm Dương tay mắt nhanh nhẹn đỡ lấy Y An, Chung Ly Tu cũng mở hai mắt vẫn nhắm ra.
“Không sao.”
Y An khoát tay.
“Chỉ hơi tụt huyết áp thôi.”
Nhâm Lê vội vàng lấy từ trong túi ra một miếng chocolate đưa cho Y An, lo lắng nói:
“Không khí ở nơi này không được tốt lắm, chúng ta xuống đây cũng được khoảng mười mấy tiếng rồi, nhanh chóng đi lên vẫn tốt hơn.”
Dứt lời, liền đỡ lấy Y An từ trong tay Nghiêm Dương, tự mình đỡ anh họ.
Nghiêm Dương cũng không nói lời nào đỡ Chung Ly Tu lên, bốn người chuẩn bị quay lên mặt đất.
Có lẽ là vì Chung Ly Tu, lần đi ra thông qua con đường mộ kia dễ dàng hơn, thậm chí một giây đi ra khỏi mộ kia Nhâm Lê còn có cảm giác mình đang nằm mơ.
Hai giờ chiều, mặt trời nóng rát vô cùng, Nhâm Lê thoát lực nằm im ở cửa động không muốn đi tiếp nữa.
Nghiêm Dương nhìn mặt trời giống như hòn lửa đang cháy kia, lại nhìn Nhâm Lê đang nằm trên mặt đất không chịu đi, dịu dàng nói:
“Đứng lên, chúng ta đi về trước, em nằm như vậy đợi lát nữa mất nước là không ổn đâu.”
Nhâm Lê giả chết, nhắm mắt lại không chịu động đậy.
Ở phía dưới còn chưa thấy gì, nhưng nếu đã đi ra liền mệt đến mức không muốn động đậy, Nghiêm Dương, Chung Ly Tu thì không nói làm gì, vì sao ngay cả Y An cũng không thấy mệt?
Y An nhìn Nhâm Lê đang giả chết, cười lạnh một tiếng, đi qua tỏ vẻ muốn đá một cái.
Nhâm Lê lập tức nhảy dựng lên, ỉu xìu trốn ở đằng sau Nghiêm Dương.
Y An mặt không chút thay đổi đưa mắt nhìn Nhâm Lê, sau đó xoay người rời đi.
Chung Ly Tu vẫn luôn im lặng nhíu mày, sau đó cũng đi theo Y An.
Nghiêm Dương cười cười lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống:
“Lên nào.”
“A?”
Nhâm Lê không hiểu gì cả.
“Lên đây, anh cõng em.”
Nghiêm Dương bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa.
Nhâm Lê sửng sốt, sau đó ‘ừm’ một tiếng, nằm sấp lên lưng Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương đứng dậy, hai tay ôm chặt Nhâm Lê, chỉ sợ cậu không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Nhâm Lê vòng tay bám lấy Nghiêm Dương, không biết là do nóng hay làm sao, tai đỏ rực lên.
Mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Nghiêm Dương dường như cũng biến thành mùi thơm, hai người không ai nói gì, phía sau bọn họ, là hai cái túi gắn chặt vào nhau.
Cái túi của Chung Ly Tu để ở cửa động cũng không bị cô đơn, bởi vì bên cạnh nó cũng có một cái túi nữa, là của Y An.
.
Bệnh viện Đông Tân thành phố T.
Vết thương trên cánh tay Chung Ly Tu khiến Y An canh cánh trong lòng, sự thật chứng minh ở thôn Văn Thạch không có điều kiện để chữa trị vết thương như vậy, vì thế sau khi Y An tiến hành sơ cứu đơn giản cho Chung Ly Tu ở bệnh viện của Tây An thì hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng đưa Chung Ly Tu về thành phố T.
Về phần trình độ chữa bệnh ở Tây An thừa sức chữa trị cho vết thương loại này thì hai người đều vô cùng ăn ý không hề nhắc đến.
Theo quan điểm của Y An, đặt người ở dưới mắt mình để trông coi thì tốt hơn là để xa nhiều.
Còn Chung Ly Tu, từ đầu đến cuối cũng chỉ im lặng.
Giống như chỉ cần là Y An yêu cầu, anh ta đều sẽ đáp ứng vô điều kiện.
Bốn người trực tiếp bay từ Tây An đến thành phố T, Y An vì muốn phòng ngừa ‘thứ kia’ sẽ làm gì đó nên luôn bận rộn giải quyết, tất nhiên không cần bọn họ quan tâm.
Là ảnh da, và một quyển sách.
Ảnh da cũng chỉ là ảnh da bình thường, thậm chỉ còn không thể nói rõ là đẹp ở chỗ nào, chỉ là một người phụ nữ rất đẹp thôi.
Sách cũng là sách bình thường, một quyển sách mỏng manh, trên chất giấy vàng ghi chép lại những chuyện cổ cũng rất bình thường.
Nhâm Lê thật sự không hiểu hai thứ đồ này có chỗ nào đặc biệt, không có linh khí, không có tử khí, không có dao động pháp thuật, không có lời nguyền, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhâm Lê cứ như vậy nhìn đi nhìn lại ảnh da và quyển sách kia, nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
“Đúng rồi, tôi quên nói cho cậu một việc.”
Chung Ly Tu nằm ở trên giường bệnh nói với Nhâm Lê.
“Việc gì?”
Tầm mắt của Nhâm Lê rời khỏi ảnh da và quyển sách, nhìn người thanh niên gương mặt lúc nào cũng lộ vẻ lạnh lùng kia.
Rời đi mấy ngày, sau khi trở về Y An tất nhiên là phải bận rộn xử lý chuyện trong bệnh viện, Nghiêm Dương cũng bận rộn đến không thấy người đâu, cho nên hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn Nhâm Lê và Chung Ly Tu một người rảnh rỗi và một người bệnh.
“Tôi tìm được Tiểu Hi rồi.”
“Con bé ở đâu?!”
Nhâm Lê bật dậy, cao giọng hỏi.
“Nhà của tôi.”
Chung Ly Tu ngừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ xem phải nói như thế nào.
“Cậu biết không, Tiểu Hi cô ấy…bị thương rất nặng. Ở lại nhà của tôi cô ấy có thể hồi phục nhanh hơn.”
Nhâm Lê trầm ngâm suy nghĩ, giọng nói ẩn chứa nguy hiểm:
“Giải thích đi.”
Chung Ly Tu cũng không để ý.
“Không có gì để giải thích, dù sao, hiện tại cô ấy rất an toàn.”
“Chung-Ly-Tu.”
Nhâm Lê gằn giọng nói ra từng chữ một:
“Hi Hi nó là con gái của tôi, tôi-cần-được-giải-thích.”
Chung Ly Tu liếc mắt nhìn Nhâm Lê đang lửa giận ngút trời một cái, sau đó nói:
“Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy vẫn tên là Chung Ly Hi.”
Nhâm Lê giống như bị nghẹn, đôi mắt sáng ngời tràn ngập sự kinh ngạc.
“Cô ấy…vốn là người nhà Chung Ly, sau đó xảy ra chút chuyện, hiện tại thì, coi như nhà Chung Ly nhận lại cô ấy.”
Nhâm Lê không biết nên nói cái gì mới phải, nhà Chung Ly đến đời sau như bọn họ gần như đã đi vào truyền thuyết, tất cả mọi thứ của gia tộc kia không phải chuyện mình có thể đυ.ng vào.
Dù sao thì, cậu có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ có thể quản được chuyện của người sống.
Mà nhà Chung Ly, lại quản chuyện người chết.
“Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì ngăn cản việc cô ấy tiếp tục làm ‘con gái’ của cậu.”
Chung Ly Tu thản nhiên nói.
Nhâm Lê cắn chặt môi, sau đó cười chế giễu, ánh mắt nhìn Chung Ly Tu trở nên phức tạp:
“Đây có thể xem là gì, an ủi sao?”
“Tôi sẽ an ủi cậu à?”
Chung Ly Tu hỏi ngược lại.
Nhâm Lê không nói lời nào, tay nắm chặt thành quyền.
Chung Ly Tu có vẻ mệt mỏi nhắm mắt lại:
“Tóm lại, Tiểu Hi cô ấy sẽ quay về cạnh cậu, về phần chuyện gì xảy ra với cô ấy, cậu hoàn toàn không cần quan tâm. Thậm chí lời nguyền ở thôn Văn Thạch cậu cũng không cần để tâm đến, sẽ có người xử lý tốt chuyện này.”
“Vậy, hai món đồ này phải làm sao?”
Nhâm Lê hỏi.
Chung Ly Tu mở mắt ra nhìn ảnh da và quyển sách được Nhâm Lê đặt cạnh cửa sổ, ánh mắt giống như xuyên qua không gian và thời gian, quanh quẩn trong khe hở nào đó không rõ. Nhưng một lát sau anh ta đã thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nhâm Lê.
“Những thứ này? Cầm lấy đi, một ngày nào đó sẽ cần dùng đến.”
Khi Nghiêm Dương về đến nhà thì đã hơn sáu giờ, đây là ngày thứ ba từ khi bọn họ quay về từ Tây An.
Ba ngày này, mình bận rộn còn phải nhờ cả người khác làm việc liên tục mới xong việc trong đội, cũng không thể liên lạc với Nhâm Lê, cũng không biết cậu nhóc kia hiện tại thế nào rồi, vừa định gọi điện thoại liền nghe thấy tiếng chuông cửa.
Buông cốc nước vừa mới uống được một ngụm xuống, vội vàng chạy ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy người mình đang nhớ nhung đứng ở đó, nhưng tâm trạng có vẻ không tốt.
“Làm sao vậy?”
Nghiêm Dương kéo người vào cửa, hỏi.
Nhâm Lê không muốn nói chuyện, thực ra, chính cậu cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở cửa nhà Nghiêm Dương, chỉ là trong lúc vô thức cậu đã đi đến nơi này.
Nghiêm Dương là ai? Chính là nhân vật trong vài năm học tập trong trường là tinh anh, ở trong quân đội thì nổi trội tỏa sáng, tất nhiên nhìn thấu được tâm trạng không tốt của Nhâm Lê, trực giác của loài sói giúp anh không để lộ chút cảm xúc nào chuyển đề tài.
“Đúng rồi, đã ăn chưa?”
Nhâm Lê lắc đầu, vẫn không nói gì.
Nghiêm Dương không để ý cười cười.
“Anh cũng chưa ăn, nếu vậy chúng ta cùng đi ăn chứ?”
—— Ảnh da Thiểm Tây – Kết thúc——