Hoạt động vui chơi săn bắn ở Cầu sơn lập tức bị đình chỉ, hoàng đế cùng thừa tướng phải đi giải quyết chuyện đại hỏa kia.
Mùa thu ít khi mưa, là mùa dễ dàng xảy ra hỏa hoạn. Khánh Phúc phường cùng Vĩnh Bình phường từ trước đến giờ náo nhiệt, lễ chợ tấp nập, chen lấn đến nỗi nước chảy không lọt. Vốn là có rất nhiều mầm họa. Đại hỏa là từ một phường rượu mà bắt đầu, vì trong điếm trữ rất nhiều rượu, bỗng nhiên liền thành đại hỏa, chu vi lại rộng lớn, ngày hôm đó còn có gió to, vì vậy liền cháy đến không thể ngăn cản.
Linh Tuệ tự bị đốt thành một phế tích, chu vi tổn thất nặng nề, may mắn trong bất hạnh là thời điểm phát sinh hỏa hoạn là ban ngày, sơ tán rất dễ dàng, coi như cũng không có thương vong gì nhiều.
Trôi qua một đêm, hai phường kia đều bị cháy hết một nữa, cháy đến tàn tạ, cháy đến nỗi khó có thể nhìn ra hình dạng lúc ban đầu.
Rất nhiều người ngồi ở ven đường, không nói một lời, lại có nhiều người khóc như bị trời lấy mất gì đó nhưng cũng rất may mắn là còn sống, những tăng nhân của Linh Tuệ tự có vài người bị thương, đang nằm bên trong y quán để chữa trị.
Vô Tịch từ Đại Hưng tự đi đến Linh Tuệ tự, cậu trên người không có chút tiền tài, trên đường được mọi người cho chút đồ ăn, đi tới Khánh Phúc phường liền phân phát đồ ăn cho người dân, khi đến Linh Tuệ tự, trên người cậu cũng là một thân bụi bặm.
Sư thúc duy nhất của Vô Tịch ở Linh Tuệ tự, chính là người từng va chạm với xã hội. Lúc này đang ở một nơi nghỉ ngơi, liền gọi Vô Tịch đến rửa bụi bặm rồi ăn cơm.
Nhìn thấy Vô Tịch, sư thúc cậu liền bắt chuyện, Vô Tịch liền hỏi mấy ngày sau chùa sẽ dàn xếp như thế nào, sư thúc nói: “Vân Nhai tự cùng Phụng Căn Nguyên tự có thể ở tạm. Người dân gặp nạn cũng đã lục tục đi đến hai nơi này, Phụng Căn Nguyên tự tuy rằng hơi xa, bất quá địa phương đại, phô đến khai, lần này đến thu không ít nạn dân.”
Sư thúc cậu liền tiếc hận vài câu cho tượng phật, kinh phật cùng pháp khí trong chùa. Hỏa hoạn xảy ra quá mau, trong chùa mọi người chỉ kịp lấy đi một ít đồ vật. Còn tượng phật hung vĩ trong điện cũng không thể đem ra a.
“Lần này thật đúng là không cây cũng không đài, cái gì cũng bị mất.” Sư thúc bất đắc dĩ trêu ghẹo một tiếng.
Bên cạnh có người lại gần nghị luận vài câu, không hề che giấu ước ao, nói Vô Tịch số may, đi Đại Hưng tự, cái gì cũng không thiếu, còn có thể gặp gỡ những quý nhân trong cung.
Sư thúc liền hướng Vô Tịch nói: “Chúng ta đi ra đi, bên ngoài nạn nhân chờ cứu tế thực sự là đáng thương.” Sư thúc ghét bỏ những tăng nhân cố ý ra ra vào vào, ông và Vô Tịch nói chuyện sẽ không được tự nhiên.
Vô Tịch cùng với sư thúc của mình đi ra ven đường, đem thức ăn phân phát cho những nạn nhân.
Sư thúc liền hỏi chuyện cậu ở Đại Hưng tự và chuyện ở trong cung. Vô Tịch làm người thận trọng, chỉ đơn giản trả lời tình hình của Đại Hưng, cũng không nói gì hiện nay đến chuyện của hoàng đế, tuy rằng hoàng đế trước mặt cậu cái gì cũng không biểu hiện ra nhưng cậu cũng không dám nghị luận gì nhiều về tâm tư của hoàng đế.
May là sư thúc cũng không truy hỏi cậu, chỉ hỏi dự định trong tương lai của cậu.
Vô Tịch không nói. Sư thúc thấy cậu trầm mặc không nói, cười nói: “Con còn trẻ, cũng không cần gấp. Thúc nghĩ ngươi có thể ở Linh Tuệ tự có một vị trí cũng rất tốt, không nghĩ tới tình hình ngày hôm nay… Con có ân sủng của thánh thượng, không lo tương lai.”
Một hòa thượng, rõ ràng là phương ngoại chi nhân, lại miệng đầy tương lai, tiền đồ, nếu để cho tu sĩ chân chính nghe được sẽ không khỏi buồn cười.
Vô Tịch chỉ là yên lặng nhìn dân ở ven đường, nói: “Có một việc, con muốn hỏi sư thúc một chút.”
Sư thúc chờ cậu đặt câu hỏi. Vô Tịch muốn nói lại thôi, cậu biết việc này rất trọng đại, vừa nói ra khỏi miệng tất nhiên sẽ làm cho sư thúc thất vọng đến cực điểm. Cậu há miệng, mới nói: “Sư thúc, có muốn tới Đại Hưng tự ở một thời gian?”
Sư thúc mỉm cười nói: “Không cần, Phụng Căn Nguyên tự tốt lắm. Đại Hưng tự không thể so với chùa chiền tầm thường ở nơi đây,
con cũng nên sớm trở về đi.”
Vô Tịch vâng lời đáp lại.
Lúc gần đi, sư thúc đưa tiễn cậu, tự giễu nói: “Chúng ta ngày ngày tụng kinh, đều là niệm những điều hư vô trong miệng suốt ngày nói khoảng không, nhưng muốn hiểu được lại rất ít ai có thể hiểu.”
Vô Tịch biết sư thúc hiểu lầm cậu, cho là cậu xem thường nói đến những chuyện tầm thường. Loại hiểu lầm này, không tính là khổ sở, Vô Tịch hướng sư thúc hành lễ, trở về Đại Hưng tự.
Vô Tịch hướng trụ trì của Đại Hưng tự nói rõ tình huống, liền lưu lại Vĩnh Bình phường trợ giúp mọi người ở Linh Tuệ tự và nạn dân.
Trong kinh các loại cứu tế rất nhanh cũng đến. Hỏa hoạn lần này xảy ra nghiêm trọng hơn rất nhiều so với mấy năm gần đây, hoàng đế vừa nghe đến tình hình tai nạn cũng không có tâm săn bắn, lập tức từ bãi săn bày giá hồi cung, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng. Vừa nghe nói hoàng đế hồi kinh, ven đường có người quỳ xuống đất hướng hoàng cung liên tục dập đầu lạy.
Hoàng đế hồi kinh, hoàng thân cùng triều thần cũng cùng hồi kinh. Lý Dụ lúc này tâm tình không tốt đẹp gì. Thời điểm xuân hoa thu nguyệt, còn có thể ngắm nghía một phen phong tình của thời đại này, một khi gặp sự tình gì, Lý Dụ sẽ không nhịn được nghĩ, nếu như…
Nếu có thiết bị điện tử truyền tin, tình hình tai nạn sẽ được nói cú thể trong một cú điện thoại. Nếu có phương tiện giao thông hiện đại, nếu có thiết bị cứu hỏa hiện đại, ít nhất có thể đem tổn thất hạ xuống thấp nhất.
Tin tức xấu gợi lên bệnh nhớ nhà của Lý Dụ.
Dọc đường từ bãi săn bắn trở về trong cung, người bên cạnh ai cũng nhìn ra được hoàng đế đang rất bực bội, mọi người đề rất cẩn thận không dám phô bày điểm yếu của mình.
Hoàng đế coi trọng chuyện này như vậy đương nhiên bên dưới cũng không dám lười biếng, mọi người đề cẩn thận kiểm tra tổn thất, mọi chuyện đều có người bẩm báo cho hoàng đế.
Thấy hoàng đế lo lắng cho đại hỏa, trong cung
cũng trở nên lo lắng. Hoàng hậu cùng hiền phi, đức phi, đều quyên giúp tiền tài. Nhìn thấy trong cung như vậy, các cáo mệnh phu nhân đều dồn dập giúp tiền.
Trong kinh nạn dân đang nóng nảy chờ thu xếp, một nhóm quan lại chờ hoàng đế triệu kiến ở ngoài cũng rất lo lắng.
Vốn là hoàng đế đi săn bắn mùa thu, tâm tình đang tốt, hi vọng hết thảy đều thuận thuận lợi. Không nghĩ tới chuyện đại hỏa đem tâm tình đang tốt của hoàng đế biến mất.
Thứ sử Đạm Châu Hà Quân Đạt cũng có ở trong đám quan lại đó, ông thật vất vả trước tiên bái kiến thừa tướng, thăm dò ý tứ của thừa tướng, sẽ chờ gặp vua, nhưng hoàng đế lại đột nhiên hồi kinh.
Hà Quân Đạt bất đắc dĩ chỉ có thể cùng trở về kinh, ở kinh thành liền đợi ba ngày, mới đợi được hoàng đế triệu kiến.
Hoàng đế ở Đông Hoa cung triệu kiến Hà Quân Đạt.
Hắn đối Hà Quân Đạt cũng không có quan tâm lắm. Thời điểm ở Đạm Châu Hà Quân Đạt đối với hắn là rất lạnh nhạt, bất quá cũng hợp tình hợp lý, tốt xấu gì ông ta cũng không có những hành động quá phận.
Hà Quân Đạt lại một mặt nghiêm nghị, khí trời chẳng hề nóng, ông ta hành lễ sắc mặt cũng rất hồng, không biết là tại ngạt thở hay là cảm thấy áp lực rất lớn. Lý Dụ bây giờ cũng đã biết được, mình ở trước mặt những tên quan này cũng sắm một vai diễn, mà những
tên quan này đứng trước mặt hắn cũng là một đám cầm kịch bản để diễn.
Hiện tai Hà Quân Đạt đang biểu diễn vẻ mặt lo sợ bất an này.