Ban đầu hoàng đế chỉ gặp phải chứng bệnh phong hàn phổ thông, ngự y cũng không quá sốt sắng, coi như bệnh phong hàn phổ thông mà trị. Hoàng hậu không quản hoàng đế có bệnh nghiêm trọng hay không, chỉ là tận chức trách hoàng hậu chức,ở bên người hoàng đế mà tỉ mỉ chăm sóc.
Loại phong hàn nho nhỏ kéo dài mấy ngày hoàng đế cũng từng bị nhiều rồi. Nhưng mấy ngày sau, hoàng đế ngày càng mệt mỏi, còn có nhiều lần bị sốt cao. Lần này, ngự y mới khẩn trương lên.
Đông Hoa Cung vốn yên tĩnh, từ khi hoàng đế bệnh, lại càng an tĩnh dị thường. Hoàng đế sau khi ngủ trưa tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn bộ cung điện trống rỗng, không có bất kỳ ai,
thật giống đang nằm trong một đại lăng mộ. Hắn rất sợ, há mồm gọi người, lại phát hiện mình không thể phát ra.
Rốt cục xa xa, có một giọng nói vang lên.
“Bệ hạ, bệ hạ?”
Hắn bỗng nhiên tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác gian nan mở mắt ra, một lát sau, mới hiểu được là hoàng hậu đang gọi hắn.
“Bệ hạ gặp ác mộng.” Hoàng hậu nhíu lông mày. Nàng thấp giọng dặn dò cung nữ lấy nước nóng đến, dùng khăn nhúng nước nóng vắt qua, nhẹ nhàng
lau mồ hôi lạnh trên mặt của hoàng đế.
Ấm áp mà thư thái lau chùi, mang theo hương vị đặc biệt ôn nhu của cô gái trẻ. Hoàng đế mơ mơ màng màng nhớ lại mẫu hậu của mình, các nàng tựa hồ trời sinh biết chăm sóc người khác, đây là cái đạo lí gì??
Loại nhu tình này làm tâm dần dần yên ổn, cái mộng cảnh khủng bố ở trong lòng
lại không sao quên được.
Hắn nắm chặt tay hoàng hậu: “Trong cung quá an tĩnh. Mặc dù ta đang ngủ, bên cạnh nên có
âm thanh mới an tâm được.”
Hoàng hậu có chút bận tâm: “Sẽ không quấy nhiễu đến việc nghỉ ngơi của bệ hạ chứ?”
Hoàng đế lắc đầu một cái. Bệnh một khoảng thời gian, viền mắt có chút quầng thâm, hoàng hậu giờ khắc này chỉ muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn. Nàng lập tức bố trí, gọi cung nữ đem những l*иg chim treo lên lại hành lang, lại gọi nhạc sĩ tới biểu diễn đàn tỳ bà. Hoàng đế nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàng hậu ở sau tấm bình phong đọc sách, một bên cùng nữ quan thấp giọng nói chuyện,
tán gẫu về chút hoa cỏ, may vá, nuôi chim nuôi mèo.
Hoàng đế lần thứ hai chìm vào ngủ say, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Mà tâm ngự y lại không bỏ xuống được.Ở trong cung làm ngự y gần ba mươi năm, trải qua ba đời
hoàng đế, có thể hữu kinh vô hiểm mà tồn tại cho tới bây giờ, là bằng bản lĩnh của bản thân ông. Có người sau lưng gọi hắn “Phương phán quan”, trong cung cũng biết biệt hiệu này của ông, nhưng chẳng hề cho là ngỗ nghịch.
Bởi vì mấy chục năm nay, Phương phán quan nói có thể sống, là có thể sống. Phương phán quan nói không thể sống, chưa bao giờ có thể sống
hơn nửa năm.
Chỉ có điều có thể tồn tại một thân bản lĩnh còn chưa đủ, còn biết phải biết thời điểm nào nên mở miệng, thời điểm nào nên câm miệng và quan trọng là nên nói với người.
Trước mắt, tình hình của hoàng đế, Phương Phù Hộ đã nhận định. Việc này lớn, ông chỉ dám nói với một người.
Tiêu Từ Giản đem chén trà bỏ xuống. Trong phòng trà không có đèn, lúc này tà dương đã hạ xuống, hương trà thoang thoảng bên trong càng thêm rõ ràng.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Y hỏi Phương Phù Hộ.
Phương Phù Hộ cúi đầu đến mức rất thấp, không dám nhìn thẳng mắt của thừa tướng.
“Thừa tướng, hạ thần tuyệt đối không nhìn lầm.”
Ông
nhìn thấy Tiêu Từ Giản
bưng lên chén trà nhỏ, nhưng cũng không có uống, liền để xuống lại.
Một lát sau, Tiêu Từ Giản mới lại hỏi: “Hoàng đế nhiều nhất là có thể trụ tới khi nào?”
Phương phù hộ câu chuyện: “Thái Y Viện nhất định sẽ đem hết toàn lực, có thể kéo dài được mấy tháng.”
Tiêu Từ Giản lại hỏi: “Khi nào những người khác ở Thái Y Viện nhìn ra tình hình không tốt?”
Phương Phù Hộ là người đầu tiên nhận ra, cũng không có nghĩa là những người ở Thái y viện
đều là phế vật. Nếu như vậy, trong cung sẽ không có thái bình.
Phương Phù Hộ thưa: “Khoảng nửa tháng nữa, Lục thái y hẳn là cũng có thể nhìn ra. Sau đó Trần thái y, Tần thái y, Chu thái y cũng sẽ phát hiện. Một tháng sau, e rằng toàn bộ Thái Y Viện đều biết.”
Tiêu Từ Giản từ phòng trà đi ra, lập tức gửi cho trưởng tử Tiêu Hoàn một tin gấp. Trong thư kêu Tiêu Hoàn đổi đường sang Đạm Châu, đến Đạm Châu coi tình hình lũ lụt, không có mệnh lệnh của y, không cho rời khỏi Đạm Châu.
Lý Dụ đang ở Đạm Châu vui vẻ mà sinh sống qua ngày.
Đến Đạm Châu được nửa năm, hắn đã hình thành nhiều thói quen tốt. Gần nhất vương phủ mua mặt sau của một vùng, chuẩn bị đem những con đường sữa chửa, có thể sửa sửa càng rộng rãi thư thái càng tốt. Lý Dụ tính làm một cái bể nước để nuôi cá. Nhưng hiện tại sân quá cổ xưa đơn điệu, ánh sáng cũng không đủ.
Hắn tự mình vẽ nên ý tưởng xây lại sân, qua hết năm sẽ tiến hành làm. Lữ phu nhân xem qua bản vẽ liền bắt đầu cùng Vương phi tranh chỗ gần nhất với sân của Vương. Lý Dụ đe dọa nàng, nếu lại giở trò, liền đem nàng đưa đến chỗ khác mà sống một mình.
Đến cuối năm, Lý Dụ rốt cục cũng tính rõ ràng hiện tại trong một năm hắn có bao nhiêu thu nhập. Hắn ở Đạm Châu hoàn toàn dựa vào thu nhập ở nơi đây, hơn nữa triều đình còn cho hắn bổng lộc, năm nào cũng nhận tổng cộng hơn một vạn lượng bạc.
Hắn dĩ nhiên là rất hài lòng. Đương nhiên khi ở Vân Châu là không thể so sánh, ngược lại hắn cũng không phải Nhữ Dương vương thật sự. Chỉ có thể cảm khái, hoàng thất đúng là hoàng thất, dù có bị đưa tới vùng đất hoang tàn nghèo khổ, thì hắn cũng không thiếu tiền —— Nhữ Dương vương trữ tiền nhiều như vậy, hắn đời này sẽ không lo thiếu tiền.
Chờ qua năm, ngoại trừ tu sửa vương phủ, hắn dự định mời thêm nhiều lão sư, xây một toà dạy học tại nhà. Gần nhất có nhiều người đề nghị hắn nên mua nhiều đất. Hắn cũng không đáp ứng.
Cuối năm có quá nhiều chuyện xảy ra, người ra ra vào vào, thỉnh an, tặng lễ, cầu ban thưởng, đòi tiền, kêu hắn hỗ trợ mua hàng tết.
Hàn Vọng Tông
đi đến vương phủ, liền nghe một trận thanh âm tệ hại.
Thật xa liền nhìn thấy Nhữ Dương vương đang đứng ở hành lang, khoác một kiện
áo khoác không mới không cũ, thấy người đến, liền phất tay một cái.
“Tiểu Hàn thực sự là không khách khí, lại tới uống rượu.” Lý Dụ thường thường lấy Hàn Vọng Tông làm chuyện cười.
Hàn Vọng Tông mới vừa hành lễ, liền nghe thấy một tiếng đàn tệ không thể tệ hơn kéo tới. Nhữ Dương vương cũng không nhịn được, lườm một cái.
Hàn Vọng Tông cười nói: “Vương gia mới sở hữu được một đám người mà sao ăn tết
không biết nên làm gì đãi khách vậy?”
Nhữ Dương vương bắt đầu cười ha hả.
Hàn Vọng Tông biết được Nhữ Dương vương gần đây mới mua ba mươi người vào phủ, bảo là muốn cho bọn họ làm thị nữ. Nhóm người này đều là
dân chạy nạn, tuổi tác đều khá nhỏ. Nhữ Dương vương nói, càng non hắn càng thích.
Lúc này, xem ra là những nữ hài tử này ở sát vách học luyện đàn.
Hàn Vọng Tông cũng không biết những tiếng đàn hỗn độn này có gì tốt để nghe. Bất quá cũng theo lễ phép, bồi Vương gia đứng ở hành lang nghe một chút.
Lý Dụ chính là nhớ lại đời trước. Hắn còn chưa lên đại học, còn ở quê nhà, nhà dưới lầu chính suốt ngày chơi đàn, cuối tuần thường bị tiếng đàn làm ồn ồn khiến hắn không thể ngủ được.
Một lát sau Lý Dụ mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Hàn Vọng Tông hỏi: “Hôm nay tới là có chuyện gì?”
Hàn Vọng Tông cũng thu lại thần sắc, nghiêm túc nói: “Điện hạ, Tiêu công tử đến Đạm Châu.”