Thế tử/Tướng quân công phong lưu, bất chính kinh x Hoàng tử/Hoàng đế thụ lạc quan nhưng thích buông thả Lục Bình là Cửu hoàng tử với dung mạo tuấn tú nhưng lại là kẻ ăn hại vô dụng ít ai biết đến trong hoàng thành, còn Nghiêm Nhậm là thế tử với y phục lộng lẫy, bạn bè vây quanh, danh tiếng của hai người khác nhau một trời một vực.
Lần đầu gặp mặt, Nghiêm Nhậm mượn ngọc bội bên hông trêu ghẹo Lục Bình, Lục Bình nghiến răng nghiến lợi: Nghiêm thế tử này đúng là tên lưu manh, tốt nhất nên tránh xa hắn. Nhưng tránh thế nào cũng không thoát, trong căn phòng ấm áp dưới ánh trăng, Nghiêm Nhậm bóp cổ tay Lục Bình đến hằn cả dấu, cười khẩy: "Khóc cái gì? Ngươi không phải thích ta đến chết đi sống lại sao?"
Ba năm sau khi chia xa, ngôi vị hoàng đế "bụp" một cái rơi xuống trước mặt Lục Bình. Ai ai cũng nói Lục Bình may mắn mới có thể ngồi lên ngai vàng. Sau khi đăng cơ, biên cương đột nhiên truyền đến tấu chương - Trấn Bắc Hầu Đại tướng quân Nghiêm Nhậm hồi kinh thuật chức.
Lão thần lập tức hô to: "Bệ hạ! Nghiêm Nhậm này cười nhưng giấu dao, tâm cơ thâm trầm, lần này hồi triều e là có ý đồ tạo phản, bệ hạ nên sớm có quyết định!" Lục Bình muốn khóc không ra nước mắt: "Trẫm không biết chơi quyền mưu a!" Sau đó do dự nói: "Hay là... trẫm dùng mĩ nhân kế dụ dỗ?"
Cổ trang cung đình, ngọt sủng, tập trung vào tình cảm, nhẹ nhàng, logic vứt, ai thích đấu trí tranh quyền thì đừng nên nhảy hố. Toàn văn không quá 30 vạn chữ.