Chương 3.1

Đoan phi thấy vợ chồng Đoan vương tới, dù trong lòng cực kỳ vui mừng nhưng trên mặt vẫn chỉ biểu lộ vẻ điềm nhiên, từ tốn thi lễ: "Mấy ngày qua mẹ con nô tì đã làm phiền vương gia và vương phi chăm sóc." Sau đó sai bảo mấy thị tì ở bên: "Các ngươi ra ngoài chuẩn bị cho việc ngày mai về kinh đi." Mấy thị tì kia nghe thế, đều cúi đầu lui ra.

Từ sau lần nghe Trạm Tuân kể chuyện, biết được việc Mẫn Tiên Nhu làm, Tức Mặc Dao càng thêm yêu thích vị tiểu công chúa này, lập tức đến ôm Mẫn Tiên Nhu, cho ngồi trong lòng rồi cùng nhau vui vẻ nói chuyện.

Trạm Tuân nhàn nhạt nhìn Đoan phi, nhưng trong lời nói có chút khen ngợi: "Trước đây bổn vương chỉ nghĩ nương nương có sắc đẹp xuất chúng, thật không ngờ nương nương còn có phong thái trầm ổn như núi của một vị đại tướng quân. Con mắt nhìn người của tiểu vương vụng về quá. Thật đáng hổ thẹn!"

Đoan phi mỉm cười, "Vương gia đừng nói thế. Dân nữ chẳng qua chỉ là con gái của một thân hào vùng nông thôn, vì phụ thân tham tài hám lợi mà khiến dân nữ mất đi nơi nương tựa. Dân nữ rất ngưỡng mộ cảm tình phu thê giữa vương gia và vương phi, nếu dân nữ có được một người hết lòng vì mình như vậy, cũng cam nguyện sống nghèo khó cơm rau dưa qua ngày, chỉ tiếc rằng cả đời này không thể như nguyện. Vì thế, dân nữ chỉ cầu mong con gái được bình an trưởng thành, tương lai nhìn thấy con gái lấy chồng rồi sinh con là đã cảm thấy mình sống không uổng phí."

Trạm Tuân thấy nàng tự xưng là dân nữ, biết nàng đã quyết chí muốn tách ra khỏi hoàng cung, càng tán thưởng hơn nữa trước dũng khí của nàng, "Tiểu vương thấy nương nương rất có học thức, như thế xem ra phụ thân vẫn có lòng yêu thương, nếu không sao lại mời thầy đến dạy nương nương chứ?"

Lý thị cười khổ: "Phụ thân làm gì đối xử với dân nữ tốt thế được? Tất cả những gì dân nữ biết được đều học từ mẫu thân. Ông ngoại của dân nữ vốn là một tiên sinh tư thục, ngày xưa bởi vì bệnh nặng không có tiền chữa trị, rơi vào đường cùng, mẫu thân mới phải gả cho phụ thân, cứu lấy mạng ông ngoại. Tình cảm giữa phụ thân và mẫu thân vốn đã không hòa thuận, từ sau khi phụ thân cưới thϊếp về, lại càng lạnh nhạt hơn. Ở trong nhà, dân nữ chỉ giống một món đồ vật, thấy đáng tiền chút thì bán đi, nếu không đáng tiền, còn chẳng biết sẽ bị khinh khi đến dường nào."

Trạm Tuân thấy nàng nhớ về chuyện cũ mà buồn rầu, cũng không tiện hỏi thêm, quay sang nhìn Mẫn Tiên Nhu nói: "Tiểu vương cuối cùng cũng biết trí tuệ của công chúa giống ai, chỉ không biết liệu công chúa có dũng khí cứu mẹ hay không?" Trạm Tuân lấy từ trong ống tay áo ra một bình sứ nhỏ, đặt lên bàn, cười với Lý thị: "Khi uống thuốc này, toàn thân sẽ bị ngứa, một thời gian sau sẽ nổi lên các mụn đỏ, trông cực kỳ xấu xí và dọa người. Có điều chỉ nửa tháng sau nó sẽ tự biến mất và không để lại di chứng gì."

Lý thị đã hiểu kế sách của Trạm Tuân, chỉ là liên quan đến con gái nên vẫn thật lo lắng, "Không thể để dân nữ uống thay được sao?"

"Phu nhân thông minh cả đời, nhưng lại hồ đồ nhất thời..." Trạm Tuân cũng không tiếp tục gọi nàng là nương nương, "Đơn giản tiểu vương chỉ muốn tạo ra tin tức giả, công chúa bất chợt mắc bệnh nặng rồi qua đời, sau đó phu nhân vì thương tâm quá độ mà đi xuất gia. Người đời sẽ không thấy đó là điều đáng ngờ, vì một khi nữ tử mất đi đứa con mà đau đớn tột cùng rồi làm ra hành động khác thường chẳng có gì lạ. Huống chi, bước vào cửa Phật coi như đã vứt bỏ mọi ràng buộc của hồng trần, cho dù là hoàng đế cũng không tiện nói thêm gì. Nhưng nếu người chết là phu nhân, mọi chuyện lại khác, bởi dù sao công chúa vẫn là huyết mạch hoàng thất, bất kể thế nào vẫn sẽ bị ép về kinh."

"Nhưng mà thuốc này..." Lý thị biết lời Trạm Tuân có lý, chỉ là con gái mới năm tuổi, đã bắt con phải chịu nỗi khổ này, nàng sao đành lòng.

"Phu nhân, vở kịch này diễn là để cho Điền Phù xem, cũng như cho Mẫn Thuân xem. Nếu diễn không giống thật, ai sẽ tin chứ?" Dù những lời này Trạm Tuân nói với Lý thị, có điều ánh mắt lại nhìn về phía Mẫn Tiên Nhu.

Mẫn Tiên Nhu tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, chỉ trầm ngâm một lúc rồi cất giọng trong trẻo hỏi: "Vì mẫu phi, bổn cung không sợ chịu khổ. Chì là nếu phụ hoàng nhất quyết vẫn muốn ép mẫu phi về, vậy vương gia sẽ làm thế nào đây?"

Trong mắt Trạm Tuân ánh lên một tia vui sướиɠ, liên tục gật đầu: "Nếu như thế, bổn vương sẽ dựng lên chuyện Đoan phi vì quá đau khổ mà tự vẫn."

Mẫn Tiên Nhu lập tức nhảy từ trong lòng Tức Mặc Dao xuống, chạy tới cầm lấy bình sứ nhỏ kia, uống một hơi cạn sạch. Lúc thấy cảnh ấy cả Lý thị và Tức Mặc Dao đều hết hồn, chỉ có Trạm Tuân là bình tĩnh, trong lòng càng không ngừng thầm tán dương.

.

Khuya hôm ấy, cả Đoan vương phủ bởi vì tiểu công chúa bất ngờ đổ bệnh mà hoảng loạn tới gà bay chó chạy. Thái thú Đoan châu Điền Phù ngay tức thì nhận được tin, trời chưa sáng đã vội vàng dẫn theo bảy tám đại phu chạy tới phủ, khi nhìn thấy sắc mặt của vị đại phu nào cũng trầm ngâm khó hiểu, liền vô cùng lo âu sốt ruột. Trạm Tuân vốn luôn lưu ý tới từng nét mặt của Điền Phù, thấy thế còn cố ý nghiêm giọng nói: "Điền đại nhân nên mau đưa công chúa về kinh đi, dù sao ở hoàng cung vẫn hơn Đoan, các ngự y ở đấy có y thuật cao siêu, chắc chắn sẽ có cách chữa trị."

"Không được, không được. Tình hình hiện giờ của công chúa rất nguy hiểm, nếu còn phải xóc nảy đường xá, e rằng không chịu nổi." Người thốt ra lời ấy là một vị đại phu được vương phủ mời tới, thực ra chính là người của Trạm Tuân, nên đương nhiên đã được dặn dò phải nói những gì. Các vị đại phu còn lại đều do Điền Phù tức tốc mời từ Ích Dương tới, vốn không hiểu loại bệnh kỳ lạ này, thấy có người mở lời thì ngay lập tức gật đầu phụ họa theo.

"Thế rốt cuộc công chúa mắc bệnh gì?" Điền Phù càng thêm lo lắng.

"Chắc là không hợp thủy thổ." Vẫn là vị đại phu vừa nãy trả lời.

Điền Phù thắc mắc: "Không hợp thủy thổ? Đã ở đây nhiều ngày như vậy không phải đều rất khỏe mạnh, tại sao cố tình tới lúc sắp đi mới không hợp thủy thổ đây?"

Vị đại phu kia vẫn trấn định đáp: "Đại nhân không rõ rồi, nếu phát bệnh ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày là khỏi bệnh. Nhưng ngược lại, nếu giống như giờ, dù lúc đầu không thấy bệnh chứng, nhưng thực tế độc tố đã tích vào trong người, đợi đến khi bệnh phát ra ngoài thì cũng là lúc tình hình nguy hiểm nhất. Nếu đại nhân không tin, có thể thử hỏi các vị đại phu khác." Mấy vị đại phu kia đương nhiên lại gật đầu tán thành.

Điền Phù nhìn dáng điệu ấy của các đại phu mà lòng vô cùng phiền muộn, suy tính một lúc, đành quay sang lấy lòng Trạm Tuân: "Mong vương gia hãy lưu tâm tới công chúa thêm nữa, bây giờ hạ quan sẽ về gửi tấu chương ngay."

Trạm Tuân cố tình sầm mặt: "Bổn vương không sợ mệt nhọc, chỉ là nếu Điền đại nhân không cho công chúa về kinh, nếu xảy ra chuyện, ai sẽ gánh vác đây?"

Điền Phù cũng biết ý tứ của Trạm Tuân, cười hiền: "Ở trong tấu chương hạ quan sẽ viết rõ, xin vương gia cứ yên tâm. Hiện nay chuyện cứu chữa cho công chúa mới là quan trọng nhất." Trạm Tuân hừ một tiếng, sau đó phẩy tay áo bỏ đi. Trong lòng Điền Phù đương nhiên đối với Trạm Tuân vừa tức lại vừa hận, mấy năm qua sống ở Đoan châu, hắn luôn phải giả bộ làm rùa đen đáng thương, sớm hận Trạm Tuân tới nỗi chỉ muốn băm thây nát vụn. Khi còn đang nghiến răng nghiến lợi, bỗng thoáng thấy bóng dáng phụ thân Đoan phi đang vẻ mặt bình thản bước ra khỏi phòng, liền chạy tới hàn huyên thăm hỏi, mới biết được, hóa ra vì sáng nay Đoan phi định về kinh, nên phụ thân và mẫu thân nàng mới thầm tới đây đưa tiễn.

Cảnh hai người ấy cùng nhau trò chuyện bị Tức Mặc Dao bắt gặp khi đang ôm con gái rời khỏi phòng công chúa. Đêm qua khi nghe tin Tiên Tiên của mình bị bệnh, tiểu Trạm Hi đã khóc lóc om sòm đòi ở lại chăm nom, nói sao cũng không chịu rời. Tức Mặc Dao chỉ đành chờ con gái mệt mỏi đến ngủ thϊếp đi, mới bế con quay về phòng ngủ. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cảnh phụ thân Lý thị đang thầm thì gì đó với Điền Phù, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, nhưng bởi vì bận chăm nom cho con gái nên tạm thời bỏ qua. Mãi đến khi tới giờ Ngọ, gặp được Trạm Tuân mới nói lại việc này. Trạm Tuân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền lập tức sai người bí mật giám sát hai kẻ ấy, có điều chẳng phát hiện ra chuyện gì lạ thường.

.

Cứ thế mười ngày trôi qua, vở kịch này sắp đi dần tới hồi kết. Lý thị vẫn ngày đêm chăm sóc con gái, trong lòng vô cùng áy náy giày vò, nhưng Mẫn Tiên Nhu lại ngoan ngoãn cực kỳ, vừa chịu đựng sự khó chịu còn vừa an ủi mẫu thân. Mắt Lý thị cứ rưng rưng ngấn lệ, cứ cách một canh giờ lại tự mình dùng nước ấm lau người cho con, mong làm vơi bớt được phần nào sự đau ngứa mà con phải chịu. Đám cung nữ và thái giám hầu cận bên người đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, thừa dịp đêm khuya không có việc gì, đều trốn tới một góc nào đó lười biếng ngủ say. Lý thị cũng biết bọn họ đã khổ cực nhiều ngày, nên cũng để tùy. Lúc này trong phòng chỉ còn hai mẹ con, nàng thấy con gái đã ngủ, bản thân cũng không còn việc gì để làm, nên tựa người vào bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Bất chợt thoáng nghe thấy vài tiếng động nhỏ vang lên, tưởng con gái đã tỉnh, Lý thị mở mắt ra nhìn thử, không ngờ lại nhìn thấy một tên áo đen đứng ngay trước mặt. Lý thị không kịp nhớ đến chuyện hoảng sợ, chỉ nhớ sự an nguy của con gái, lia mắt nhìn qua thấy con gái đã mở to mắt tỉnh dậy, mới hồi thần nghĩ đến việc phải mau kêu cứu. Nào biết còn chưa kịp mở to miệng hô lớn, đã cảm thấy trước ngực lạnh toát, một lưỡi kiếm sắc bén đâm ngập vào trong ngực. Lý thị ngay tức thì tắt thở, tên áo đen kia rút kiếm ra, định đâm tiếp Mẫn Tiên Nhu. Ngay lúc tiểu công chúa sắp sửa phải bỏ mạng, chợt một gã áo đen khác lại xông tới, kéo tên áo đen kia về, nhỏ giọng nói: "Lý phi đã chết, nhiệm vụ đã hoàn thành, chớ làm thêm việc không đáng."

"Nhưng mà..." Tên áo đen ra tay gϊếŧ Lý thị nhìn chằm chằm vào gương mặt Mẫn Tiên Nhu đang đầy vẻ đờ đẫn, trả lời: "Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, e là..."

"Mệnh lệnh phía trên chỉ nói cần diệt trừ Đoan phi. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, trong khi con bé đó dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, lỡ trách tội xuống thì..." Gã áo đen đến sau kia nhìn lướt qua Mẫn Tiên Nhu, nói nhỏ: "Với cả ngươi xem đi, con bé cứ mở to mắt trừng trừng mà chẳng thốt ra tiếng nào, hẳn đã bị dọa thành đờ đẫn. Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, biết được gì chứ? Rút lui nhanh thôi, chứ cứ dây dưa mãi lại có biến đấy." Tên áo đen đến trước đành gật đầu, rồi cả hai cùng nhau biến mất trong màn đêm.

Chốc lát sau, một cung nữ bước vào, nhìn thấy tình cảnh ấy liền bị dọa tới mức sợ hãi kêu lớn. Trạm Tuân và Tức Mặc Dao nghe được tin báo liền vội vàng chạy sang, khi tới nơi thấy được dáng vẻ của Mẫn Tiên Nhu, Tức Mặc Dao vừa thương tâm lại vừa đau lòng, bước nhanh tới ôm lấy Mẫn Tiên Nhu, còn chưa kịp nói lời an ủi, đã tự mình lệ rơi đầy mặt.

Trạm Tuân cắn răng, gằn từng tiếng hỏi: "Trạm Thành, ngày hôm nay ai canh gác?"

"Bẩm vương gia, là Kim đô úy." Trạm Thành vừa đáp xong, có một thị vệ trẻ tuổi bước đến quỳ xuống, vô cùng khẳng định nói: "Vương gia, ty chức xin dùng đầu của mình đảm bảo, đêm nay tuyệt đối không có kẻ lạ từ bên ngoài lọt vào."

Trạm Tuân lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, giọng âm trầm: "Vậy ngươi hãy tự cắt đầu của mình xuống đi, để tạ lỗi với Đoan phi."

Kim đô úy này cũng là một nam tử hán đại trượng phu đầy can đảm, thấy chủ nhân không tin tưởng, lập tức khấu đầu vài cái, sau đó rút ra bội kiếm kề lên cổ mình, cao giọng nói: "Kim Hùng cô phụ ân tình của vương gia, xin nguyện được chết." Dứt lời, đang định tự vẫn, thì bất chợt Mẫn Tiên Nhu cất tiếng: "Bổn cung biết ai là hung thủ, xin vương gia hãy thay mặt đòi lại công bằng cho mẫu thân ta." Mọi người đều không dám tin, kinh ngạc nhìn Mẫn Tiên Nhu.

Mẫn Tiên Nhu từ trong lòng Tức Mặc Dao bình tĩnh bước xuống, nhìn Trạm Tuân, trong đôi mắt không hề có một tia dao động, "Xin vương gia hãy tập trung tất cả tùy tùng đi theo mẫu thân ta lại." Mặc dù Trạm Tuân rất nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời vì biết không nên coi thường tiểu cô nương này.

Một lát sau, có mười thái giám và cung nữ được tập trung đến trước sân, vẻ mặt mỗi người đều hoang mang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trạm Tuân nhìn đám người đó đều thấy thật bình thường, quả thực không biết nên bắt đầu từ đâu, đành quay sang nhìn Mẫn Tiên Nhu. Thế nhưng tiểu cô nương chỉ liếc qua bọn họ một lần, rồi lập tức quay sang nói với Trạm Tuân: "Xin vương gia hãy cho người lục soát phòng ở của bọn họ, phòng của người nào có giấu quần áo màu đen chính là hung thủ."

Lông mày của Trạm Tuân khẽ nhướn lên, nhìn về tên thị vệ đang quỳ trên đất, quát lớn: "Kim Hùng, ngươi còn chờ gì nữa, mau dẫn người đi lục soát."

Kim Hùng thấy vương gia nói thế, biết đã giữ được tính mạng, liền cảm kích nhìn về phía Mẫn Tiên Nhu, sau đó đứng dậy thi hành mệnh lệnh. Chỉ mất tầm nửa nén hương, Kim Hùng đã cầm một bọc đồ tiến tới, khom người bẩm: "Vương gia, tìm được rồi." Trạm Tuân gật đầu, liếc mắt ra hiệu, một đám thị vệ ngay lập tức tách đám người kia, vây kín xung quanh hai tên thái giám có tướng mạo bình thường nọ.

Hai tên thái giám lập tức quỳ xuống khóc ròng hô to oan uổng, nhìn bọn hắn như thế quả thật chẳng hề giống hung thủ. Trạm Tuân không nói thêm gì, chỉ nghiền ngẫm nhìn Mẫn Tiên Nhu, một lòng chờ mong xem Mẫn Tiên Nhu sẽ đối đáp thế nào.

Thái độ của Mẫn Tiên Nhu rất bình tĩnh, hoàn toàn già dặn không giống độ tuổi của mình, "Các ngươi không cần ngụy biện. Sau khi ra tay gϊếŧ mẫu thân ta, đầu tiên các ngươi đã nói 'Lý phi đã chết', sau đó lại nói 'Mệnh lệnh phía trên chỉ nói cần diệt trừ Đoan phi'. Điều này chỉ rõ kẻ ra tay là tùy tùng đi theo bên cạnh mẫu thân ta."

Nếu không phải cần giữ hình tượng, Trạm Tuân thật muốn được vỗ tay cười to, "Thì ra là thế. Lý phi là xưng hô chỉ các tùy tùng bên người mới hay gọi, còn Đoan phi là xưng hô dùng cho bên ngoài. Hung thủ khi nói chuyện đã buột miệng kêu ra xưng hô mình quen thuộc nhất. Hay hay hay, thật sự rất hay." Ánh mắt Trạm Tuân nhìn Mẫn Tiên Nhu bây giờ hệt như nhìn một bảo vật quý báu nhất trong thiên hạ.

Hai tên thái giám kia không còn tỏ vẻ đáng thương, lập tức lạnh lùng đứng dậy. Một tên trong đó oán hận nói: "Ta đã nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tại ngươi nhất thời coi khinh, giờ gặp tai họa rồi đó." Dứt lời, từ khóe miệng chảy ra máu đen, chết ngay lập tức. Tên còn lại không buồn quan tâm tới đồng bọn đã chết, chỉ đứng nhìn chằm chằm Mẫn Tiên Nhu, thật lâu sau mới thở dài, rít ra một tiếng: "Yêu nghiệt", rồi cũng cắn nát túi độc ở trong miệng, bỏ mạng tức thì.

Trạm Tuân phất tay bảo người khiêng thi thể đi, rồi nhìn Mẫn Tiên Nhu hiện giờ đã ngất xỉu ở trong lòng người thương, liền vội vàng gọi người tới cứu chữa. Nữ quan Chu đại phu là tâm phúc của Trạm Tuân, nhanh chóng giải độc cho Mẫn Tiên Nhu rồi chẩn mạch, thấy không có gì đáng ngại mới rời đi. Trạm Tuân thần người đứng trước giường Mẫn Tiên Nhu nhìn một hồi, sau đó chợt ra lệnh cho Trạm Thành: "Ngay lập tức đi tìm Tần tiên sinh, nói ông ấy hãy dùng bồ câu đưa thư dặn Triệu Nham, tăng cường phòng thủ nghiêm ngặt, ngăn ngừa Lý Lãng đến tấn công bất ngờ. Bảo Vệ Tự hành động ngay đi, ta muốn phải một lưới bắt hết." Tức Mặc Dao nhìn bóng lưng của người thương đi xa dần mà đôi mày cau chặt, lại có một đợt gió tanh mưa máu rồi đây.

= = = = = = = = = =

Đôi lời của Editor:

Để an ủi tâm hồn mong manh của beta và edit, không bị chùn bước trước những núi chữ quá cao, nên bọn mình quyết định chia nhỏ chương truyện ra cho có động lực, vì chia đoạn sau thì đoạn trước không đẹp, nên sẽ chia đều nha.