Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai người tay nắm tay tới chỗ Tức Mặc Dao dùng bữa, một nhà ba người cùng vui vẻ ăn cơm. Ăn tối xong, Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu lại ngồi nói chuyện với nhau một lúc, chờ đến lúc tiếng mõ báo canh giờ vang lên, hai người tiếp tục nắm tay nhau đi tới thiên sảnh nghị sự, bất ngờ thấy có bốn người đang chờ ở trong. Ba người trong đấy Mẫn Tiên Nhu biết, theo thứ tự là Triệu Nham tướng quân - thủ vệ Hộ thành, Quách Trinh tiên sinh - mưu sĩ đứng đầu vương phủ, và Vệ Tự tướng quân - thống lĩnh thị vệ. Và một vị lão giả tinh thần quắc thước râu tóc bạc trắng, mặc dù Mẫn Tiên Nhu chưa từng gặp nhưng cũng có thể đoán được đó là ai, người đã già mà vẫn còn tinh thần minh mẫn vậy thì đâu có ai khác ngoài vị phụ tá đã qua bốn đời Đoan vương, Mã lão tướng quân năm nay bảy mươi sáu tuổi.
Bốn người thấy Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đến, cùng khom người thi lễ. Trạm Hi ý bảo bọn họ không cần đa lễ, rồi sai người nâng đến một bàn bản đồ địa hình cực lớn đặt trước mặt mọi người, chỉ vào phần núi non trên đó ngẩng cao đầu nói: "Bổn vương quyết định khởi binh lật đổ chính quyền tàn bạo, trả thái bình cho thiên hạ. Các vị ở đây đều là cánh tay phải, là trọng thần đứng đầu của bổn vương, mong tất cả toàn tâm toàn ý góp sức cùng bổn vương chung vai phấn đấu, dựng nên nghiệp lớn."
Gương mặt của bốn người đều tỏ vẻ hưng phấn, hô vang: "Nguyện thề sống thề chết đi theo vương gia."
"Được." Trạm Hi ra lệnh: "Triệu Nham tướng quân, tướng quân hãy trở về Hộ thành chờ đợi bổn vương, trong vòng năm ngày, bổn vương sẽ dẫn theo mười vạn đại quân tới Hộ thành cùng tướng quân hợp lại. Mã lão tướng quân, lệnh ông mang mười lăm vạn đại quân tới trấn thủ ở phương Bắc, phải đảm bảo chắc chắn Đoan của chúng ta được an toàn. Quách tiên sinh, lệnh tiên sinh trấn thủ ở vương phủ, tất cả vấn đề về thủ tục điều hành, điều phối lương thảo dựa cả vào tiên sinh. Vệ Tự tướng quân, tướng quân hãy sai người ngay lập tức diệt trừ hết mọi mật thám của triều Tấn ở Đoan này, nhất là đám nữ nhân trong phủ kia. Bổn vương muốn lấy máu của bọn chúng để tế cờ." Bốn người cùng hô tuân lệnh. Mẫn Tiên Nhu thấy khí thế trầm ổn của Trạm Hi tỏa ra khi đứng trước các vị đại thần, trong lòng không khỏi thầm vui vẻ, Hi Hi của nàng quả nhiên phi phàm.
Trạm Hi lại nói: "Bốn vị có điều gì muốn nói không?"
Trước nay Triệu Nham vẫn luôn cẩn thận, nói: "Vương gia, tuy hiện nay ở Nhạn Linh Quan chỉ có hai vạn nhân mã, nhưng có Lý Lãng trấn thủ, hơn nữa cũng chỉ cách kinh thành có vài ngày lộ trình, quân tiếp viện có thể quay về cực nhanh. Mạt tướng xin đề nghị chúng ta không nên tấn công trực tiếp Nhạn Linh Quan. Mạt tướng có phát hiện được một con đường nhỏ cách Nhạn Linh Quan chừng trăm dặm, có thể đi vòng qua Nhạn Linh Quan."
Trạm Hi cười: "Bốn phía xung quanh Nhạn Linh Quan đều là núi non trùng điệp, sợ là con đường nhỏ này cũng rất gập ghềnh đi? Mười vạn quân của bổn vương cùng mười vạn quân của Triệu Nham tướng quân, tổng cộng có hai mươi vạn người, nếu muốn đi qua con đường nhỏ ấy, lại không để địch phát hiện, vậy phải tiêu hao bao nhiêu thời gian?"
Triệu Nham đáp: "Nếu hành quân ban đêm lâu hơn chút, thì ước chừng chỉ mất mười lăm ngày."
Trạm Hi thoáng liếc qua Mẫn Tiên Nhu, ý bảo nàng lên tiếng. Mẫn Tiên Nhu biết đây là Trạm Hi cho mình cơ hội lập uy, vì thế cười tiếp lời: "Thời gian còn lại của Mẫn Thuân không nhiều, một khi lão băng hà, Mẫn Huyễn sẽ ngay lập tức thừa thế đăng cơ, khống chế binh mã trong kinh; chắc chắn Mẫn Dục và Mẫn Vĩ cũng khởi binh, khi đó thiên hạ sẽ rơi vào đại loạn, Bắc Địch mà còn thừa cơ tiến vào, thì với thực lực của chúng ta, chẳng biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian và vũ lực nữa mới có thể ổn định toàn cục, đây là hạ sách." Nàng quét mắt nhìn bốn người, trong giọng nói chứa đựng sự uy nghiêm, "Mưu đồ của ta là trong vòng nửa tháng sẽ lao thẳng tới kinh thành, khống chế toàn trung nguyên, gϊếŧ Mẫn Vĩ. Ở Bắc ngăn Bắc Địch, ở Nam kháng Mẫn Dục."
Quách Trinh nói: "Cách của công chúa đương nhiên rất tốt, nhưng để thực hiện được lại quá khó khăn."
Trạm Hi nắm lấy tay Mẫn Tiên Nhu, cười ngạo nghễ: "Lòng của công chúa và bổn vương vẫn luôn là một, hơn hai năm qua, nàng đã ở kinh thành bố trí mọi việc cho bổn vương. Mọi người không cần đắn đo, nếu bổn vương muốn khởi sự, đương nhiên đã có sách lược vẹn toàn. Bổn vương chỉ mong tương lai khi hàng thần của triều Tấn muốn gia nhập chúng ta, mọi người có thể đối đãi với bọn họ thật bao dung."
Bốn người mơ hồ có chờ mong, Triệu Nham lại càng hưng phấn dị thường, dường như ông đã hiểu ra điều gì đó.
Thình lình có tiếng vỗ tay từ ngoài cửa, mọi người quay đầu lại nhìn, Trạm Hi vui mừng gọi: "Phụ vương." Mẫn Tiên Nhu thoáng bẽn lẽn, đỏ mặt tránh ở sau lưng Trạm Hi. Nếu nàng đã mở miệng gọi Tức Mặc Dao là 'mẹ', thì đương nhiên bây giờ cũng phải gọi Trạm Tuân là 'cha', có điều đang ở nơi đây sao nàng có thể không biết xấu hổ mà mở miệng gọi.
Trạm Tuân nhìn Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu thầm khen ngợi,
Đến cùng đã không uổng bao công sức và khổ tâm của mình, hai đứa trẻ được rèn luyện đã trở nên trưởng thành hơn. Trạm Tuân vui mừng nói: "Hi nhi, con hãy đưa Quách tiên sinh theo cùng, một khi vào kinh thành rồi, sẽ có rất nhiều chuyện cần đến Quách tiên sinh giúp xử lý. Còn ở vương phủ này, đã có phụ vương đứng ra trấn thủ." Lời này làm tất cả những người ở đây cực kỳ phấn chấn, dù bốn người kia không biết rõ vì sao tiên vương đã mất lại có thể 'đột nhiên' sống lại, thế nhưng có tiên vương ở nơi này, tiến có thể công, lui có thể thủ, bọn họ chẳng còn lo lắng chi. Có điều Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu lại hiểu được, đây cũng là một bài học phụ vương muốn dạy cho mình thuật làm vua là, muốn dùng người thì phải tin người, nhưng cũng cần đề phòng người. Tuy Quách Trinh và Mã lão tướng quân đều cực kỳ trung thành, nhưng vẫn phải đề phòng bọn họ có thể liên thủ mưu đồ soán ngôi, đây cũng là nỗi bi ai của người đứng trên đỉnh cao quyền lực, không thể hoàn toàn tín nhiệm một ai. Đây cũng là lo lắng lớn nhất của Trạm Tuân đối với các nàng, tách các nàng rời xa nhau để rèn luyện cho hai người biết cách tin tưởng đối phương, đừng dễ dàng tin lời kẻ khác châm ngòi, để các nàng có thể trở thành một đôi tình lữ hoàn toàn một lòng tin vào người yêu, không rơi vào cảnh trở thành kẻ cô độc. Nghĩ thế, tay của hai người không tự chủ mà siết chặt thêm.
Bốn người kia vừa định lĩnh mệnh rời đi, Trạm Hi lại nói: "Vệ Tự, có hai người trong đám nữ nhân ở phủ bổn vương muốn tự mình xử lý." Vệ Tự chắp tay lĩnh mệnh, sau đó lui đi.
Sau khi bốn người kia đi rồi, Trạm Tuân mới quay đầu nhìn con gái: "Con cứ đi xử lý chuyện của con, phụ vương có chuyện muốn nói với Tiên Nhu."
Trạm Hi gật đầu, nàng biết tối nay "đại thanh tẩy', cũng là lúc vạch mặt cùng triều Tấn, tin tức phụ vương còn sống có thể bị lộ hay không đã không còn quan trọng.
.
Men theo bờ ngọc hồ sau hậu hoa viên, nàng bước vào trong mật thất, nữ tử thế thân kia đang ngồi đọc sách dưới đèn, vô cùng bình tĩnh. Thấy vương gia đến, nữ tử kia liền cung kính quỳ xuống thi lễ.
Trạm Hi thở dài, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, nhất thời chưa biết nên cất lời thế nào. Nữ tử lại mỉm cười nhìn Trạm Hi, nói: "Vương gia, ngài không cần phải nói gì cả. Dân nữ biết, khi hôm nay không cần phải giả dạng vương gia đi triệu kiến mấy nữ tử kia cũng có nghĩa là sứ mệnh của dân nữ đã xong. Dân nữ đã chuẩn bị kỹ càng."
Trạm Hi chậm rãi móc ra một bọc giấy đặt lên bàn, sóng lòng hơi cuồn cuộn, "Độc này không mùi không vị, cũng không đau đớn." Nàng thật sự không muốn gϊếŧ nữ tử vô tội này, nhưng nếu lưu lại, ngộ nhỡ sau này có kẻ biết bí mật, bắt lấy nữ tử này giả danh thành mình đi làm chuyện xấu, vậy thì đúng là một mối họa lớn. Nếu nàng đã quyết định khởi sự, vậy thì không thể lưu lại một tai họa ngầm.
Nữ tử nhận lấy gói thuốc, nét mặt yên lặng, sau đó khẩn cầu: "Cầu vương gia, để cho dân nữ được gặp nàng lần cuối."
Đương nhiên Trạm Hi biết 'nàng' mà nữ tử chỉ là ai, lòng càng quặn thắt, "Ngươi đi theo ta." Trạm Hi dẫn nữ tử đi tới trước một căn phòng ở nơi cực kỳ hẻo lánh, ai thán nói: "Nàng ấy ở bên trong, ngươi vào đi thôi."
Nữ tử cảm kích nói với Trạm Hi: "Dân nữ đa tạ ân điển của vương gia." Dứt lời, đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng, ở trên bàn được bày sẵn rượu cùng vài món ăn tinh xảo, có một vị nữ tử thanh nhã thoát tục mặc xiêm y đơn giản ngồi bên giường, đang dịu dàng nhìn nữ tử mới bước vào phòng.
Hai người cứ si ngốc nhìn nhau một hồi lâu như vậy, thẳng đến khi vành mắt của cả hai đều tràn đầy nước mắt, mới cùng nở nụ cười. Nữ tử mới bước vào nói: "Ngọc Cơ, ta không phải là..." Nàng nghẹn ngào, cố gắng khống chế âm điệu, "Ta muốn nói cho nàng biết --- tên của ta."
Nữ tử ngồi ở bên giường cười, nháy mắt nước mắt rơi như mưa, có điều giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, "Ta cũng không phải tên Ngọc Cơ. Ta tên Hoàng Oanh Nhi, quê ở thôn Tân Hà trong huyện An Bình cách không xa kinh thành. Cha mẹ ta đều là nông dân, không hề biết chữ, lúc ta sinh ra, cha ta nhìn thấy có một con chim hoàng oanh đang hót trên cành, vừa vặn nhà ta cũng họ Hoàng, nên đặt cho ta tên Hoàng Oanh Nhi."
Mặc dù nàng kia cũng nước mắt lã chã, nhưng lại thoải mái cười, "Còn ta tên Phạm Tứ Xảo, nhà ở thôn họ Phạm trong huyện Thông Nguyên cách nhà nàng không xa. Nhà của ta có rất nhiều tỷ muội, cha mẹ ta cũng không biết chữ, vì hy vọng đám con gái của mình được khéo tay, nên mới đặt tên các tỷ muội theo thứ tự cùng thêm chữ Xảo." Nàng vén ống tay áo lau đi nước mắt, muốn mình có thể nhìn được rõ ràng, "Nàng có hận ta không? Đoan vương có ân cứu mạng với toàn tộc nhà ta, là ta tự nguyện dốc sức cho ngài."
Hoàng Oanh Nhi lắc đầu, tươi cười sáng rỡ, chậm rãi nói: "Nữ tử thời loạn thế đâu ai có thể tự làm chủ? Vào năm ta sáu tuổi, đã có một đám quân gia đến thôn đốt gϊếŧ dâʍ ɭσạи, không việc ác nào không làm, cả nhà ta cũng không may mắn thoát. Bởi vì ta còn quá nhỏ, hơn nữa có dung mạo tinh xảo, luân lạc một hồi được đưa tới phủ Tam hoàng gia, ngày ngày chịu huấn luyện cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, chờ đến tương lai đi hầu hạ người. Ông trời cũng thương xót ta, cho ta được đến bên cạnh nàng, mười chín tháng qua chính là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Ta may mắn vì đã trao tấm thân trong sạch cho nàng, ta cũng chỉ có thể dùng trinh tiết quý giá duy nhất này để báo đáp lại những đối xử tốt của nàng với ta." Nàng tuy rơi lệ, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Phạm Tứ Xảo, nét mặt vẫn là vô cùng thỏa mãn, "Lúc ở kinh thành, ta có nghe thấy những lời đồn đãi về tình yêu giữa công chúa và vương gia, lúc được nàng sủng hạnh ta còn từng thắc mắc, chẳng lẽ nữ tử cũng có thể giống như nam, gặp ai yêu người đó? Nhưng ta không muốn suy nghĩ nhiều, nàng muốn ta nói tin tức gì với bọn họ, ta sẽ nói cái đó. Đây là niềm vui duy nhất ông trời ban cho ta, ai cũng không thể đoạt. Chỉ là, mỗi khi được tin nàng đi ân sủng các tỷ muội khác, ta vẫn sẽ rất đau lòng."
Phạm Tứ Xảo vội sải bước đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng thật chặt, không ngừng trào ra nước mắt, "Xin lỗi, ta cũng chỉ muốn được tốt với mình nàng, chỉ một mình nàng thôi. Chỉ tiếc, ta phải đóng giả làm vương gia, không thể chỉ ở riêng bên nàng."
"Không sao cả, kiếp sau nàng phải bồi thường ta." Hai mắt Hoàng Oanh Nhi đẫm lệ, dịu dàng nhìn Phạm Tứ Xảo, nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, thế nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, còn trượt theo gò má rơi xuống trên mặt Hoàng Oanh Nhi, cuối cùng trộn chung với nước mắt nàng, cùng nhau rơi vào thế gian.
Phạm Tứ Xảo cố gắng ngừng lại nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, cười nói: "Bao ngày thân mật, vậy mà lại chưa từng được bái thiên địa, thật là một chuyện ăn năn. Nhất định kiếp sau ta sẽ bồi cho nàng,"
Hoàng Oanh Nhi cũng lau sạch nước mắt, mỉm cười: "Cần gì chờ kiếp sau, ở nơi đây có rượu. Chúng ta ngay tại chỗ này bái lạy trời đất, rồi cùng uống rượu hợp cẩn, sau đó tết tóc, là đã có thể chân chính thành vợ chồng rồi."
"Được. Chúng ta lạy trời đất." Phạm Tứ Xảo kéo tay Hoàng Oanh Nhi, dịu dàng nâng nàng dậy, đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra rồi song song quỳ, cùng nhìn lên trời cầu nguyện, "Trời ở trên cao, mặt đất làm chứng, dân nữ Phạm Tứ Xảo và Hoàng Oanh Nhi hôm nay xin được kết làm vợ chồng, đời đời kiếp kiếp, ân ái không rời." Dứt lời, hai người nhìn nhau, dịu dàng cười, lại cùng dìu nhau đứng dậy.
Phạm Tứ Xảo đỡ Hoàng Oanh Nhi về bên giường, để nàng ngồi xuống rồi bước tới bên bàn, mở bọc giấy ra, đổ thuốc bột vào trong bầu rượu, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Oanh Nhi tươi cười, rồi cầm hũ rượu lắc lên, rót đầy hai ly, mỉm cười cầm chén rượu thong thả đến ngồi xuống trước mặt Hoàng Oanh Nhi. Hoàng Oanh Nhi vui vẻ nhận ly rượu, trên gương mặt hai người là nụ cười cực ngọt ngào, vắt chéo tay lẫn nhau uống một hơi cạn sạch, sau đó rúc vào nhau tựa lên đầu giường. Phạm Tứ Xảo tản ra búi tóc, cầm lấy tóc Hoàng Oanh Nhi cùng tết thành một búi thật chặt với nhau.
"Cứ như thế, vĩnh viễn mới không tuột được." Hoàng Oanh Nhi nói xong, lại một giọt lệ dũng mãnh lăn dài trên má.
Phạm Tứ Xảo lau nước mắt cho nàng, "Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, nên cười mới phải. Lại đây, chúng ta lại cùng nói chuyện một hồi."
"Được. Tứ Xảo, nàng nói kiếp sau chúng ta sẽ biến thành gì đây?"
"Oanh Nhi, mặc kệ biến thành gì, ta đều sẽ tìm ra nàng. Sau đó chúng ta cùng vui vẻ sống chung."
"Ừm. Ta tin. Có điều ta hy vọng chúng ta đều có thể trở thành nữ tử, ta thích bộ dạng nữ tử hiện giờ của nàng, thích nàng khi dịu dàng đối với ta, thích ánh mắt nàng nhìn ta, càng yêu thích được rúc vào nhau như bây giờ."
"Được. Chúng ta sẽ không thay đổi, chỉ làm nữ tử. Ta cũng rất thích bộ dạng nữ tử của nàng."
"Vậy nếu ta bị biến thành người vô cùng xấu xí, hoặc là biến thành súc sinh, cây cỏ, nham thạch... Nàng sẽ tìm ra ta chứ?"
"Mặc kệ biến thành gì, chỉ cần là nàng, nhất định ta sẽ tìm ra."
"Tứ Xảo, nàng nói xem... đời sau, nữ tử như chúng ta vẫn chưa thể tự mình làm chủ, giống lục bình như bây giờ không?"
"Sẽ không đâu, ta từng đọc được trong sách, nói ở thế gian này có một nơi tên là Nữ Nhi quốc. Chúng ta đi cầu phán quan, cầu Diêm vương, xin cho chúng ta được đầu thai đến Nữ Nhi quốc."
"Ừ, được sinh ra ở Nữ Nhi quốc, hay ở một quốc gia nào đó mà nữ nhân không cần dựa vào nam nhân là tốt rồi. Tứ Xảo, ta buồn ngủ quá."
"Ngủ đi, Oanh Nhi. Chúng ta cùng nhau ngủ, chờ khi ngủ đủ giấc, mới có thể đi lên đường Hoàng tuyền đến cầu Nại Hà, chỉ là nàng tuyệt đối đừng uống canh Mạnh Bà nhé, nhớ kỹ chưa?"
Ở phòng trong chỉ còn lại hai ngọn lửa là đang nhảy múa chảy nước mắt, đứng ngoài cửa Trạm Hi thương cảm muộn phiền, đột nhiên hét lớn, "Người đâu, đưa các nàng đi an táng trọng thể." Từ trong góc tối âm u, có tiếng hạ nhân đáp lời "Vâng."
"Phía trên bia mộ viết 'mộ của phu thê Phạm Tứ Xảo - Hoàng Oanh Nhi', phía dưới viết 'Đời đời kiếp kiếp ân ái không rời' ." Trạm Hi bỗng cảm thấy l*иg ngực mình như nghẹn ứ quặn thắt, trong lúc đang ảm đạm thì chợt có một vòng tay mềm mại từ phía sau ôm lấy mình, cả người được bao phủ trong mùi hương khiến cho lòng dễ chịu. Nàng ôm chặt lấy nữ tử mà mình yêu đến khắc sâu trong tim, một hồi lâu sau mới hỏi: "Phụ vương nói gì với nàng?"
"Hi Hi biết 'cha' Hi Hi rất không đứng đắn mà, còn không phải để buộc con dâu em đây gọi người là 'cha' sao." Mẫn Tiên Nhu vờ cười khẽ đáp. Nàng đã sớm cảm nhận được lòng Hi Hi đang buồn, vì thế tìm cách an ủi. Có điều những lời Trạm Tuân nói vẫn không ngừng vang vọng bên tai, "Tại sao lại tách con và Hi nhi ra rèn luyện, chính là muốn cho các con học được một chữ
nhịn. Ngày sau khi các con có được thiên hạ, lại phải càng thêm 'nhịn'. Đây cũng là điều cuối cùng 'cha' muốn dạy các con."
"Không phải người muốn con 'nhịn', mà muốn con giúp cho Trạm Hi 'nhịn', để con phải làm Trạm Hi 'nhịn' chứ gì." Suýt nữa Mẫn Tiên Nhu đã buột miệng nói ra những câu này.
Nếu có thể nhịn được, con tất nhiên sẽ nhịn, nhưng Hi Hi là điểm giới hạn của con. Giờ phút này khi ôm Trạm Hi, Mẫn Tiên Nhu thầm nghĩ,
Ta sẽ vì nàng mà tranh thiên hạ, sẽ cản mọi lưỡi giáo đâm sau lưng nàng, thế nhưng không ai được phép đoạt nàng khỏi tay ta.Trong đêm đen, sẽ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng hai người quyện chặt vào nhau, để cho Trạm Tuân đứng cách đó không xa thấy mà bội cảm vui mừng. Trạm Tuân ngửa mặt lên trời không tiếng động cười lớn,
Mẫn gia vương triều, các ngươi cũng đến lúc nên kết thúc rồi.