Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trẫm Thấy Quý Phi Thật Đáng Yêu

Chương 4

« Chương Trước
Editor: Hạ

Kiếp trước Tô Khinh Yểu sống đến tám mươi, chỉ thị tẩm một lần lúc vừa tiến cung, bởi chuyện này đặc biệt nên nàng vẫn luôn nhớ cho đến hôm nay.

Nàng nhớ rõ đại khái là giữa tháng năm, năm Kiến Nguyên thứ tư, bệ hạ bận rộn kết thúc cày bừa vụ xuân, lần đầu tiên đặt chân vào hậu cung chính là lật thẻ bài của nàng.

Đời trước Tô Khinh Yểu vận số không tốt, bây giờ không ai có vận số kém hơn nàng.

Tô Khinh Yểu thở dài, nàng nhớ rõ ràng, ngày đó, nàng trang điểm thanh thuần đến Thạch Lựu điện cung Càn Nguyên, chờ từ giờ Tuất đến giờ Hợi, đến khi không chịu nổi ghé vào trên bàn ngủ, cũng không được gặp mặt hoàng thượng.

Chỉ có Thính Cầm cô cô hầu hạ Thạch Lựu điện đi vào nói với nàng, bệ hạ đột nhiên bị cảm phong hàn, tiểu chủ không cần chờ nữa, tự mình ngủ là được.

Lúc ấy Tô Khinh Yểu còn trẻ, không nói gì liền đi ngủ, lại không nghĩ đến đó là lần thị tẩm duy nhất trong đời nàng, về sau Kiến Nguyên đế chưa bao giờ triệu hạnh nàng.

Đang lúc nàng nhớ đến xuất thần, Liễu Thấm trong sảnh lại lanh lợi lấy phần thưởng đưa cho tiểu hoàng môn kia, miệng cũng rất ngọt: “ bạn cũng vất vả rồi, trở về dùng trà đi.”

Tiểu hoàng môn kia tuổi không lớn, nhìn cũng không giống như một người có chức vụ lớn trong cung Càn Nguyên, có lẽ là do chưa bao giờ được nịnh bợ nên hơi đắc ý vênh váo.

Hắn nhìn thấy Liễu Thấy trông mong nhìn mình, nhiệt tình nói một câu: “Bệ hạ thích người chủ động chút, đừng để tiểu chủ quá hiền lành như khúc gỗ”

Liễu Thấm lập tức vui mừng, khách khí tiễn hắn ra tận cửa, mới xoay người trở về phòng ngủ.

Tô Khinh Yểu nhìn thấy ý cười trên mặt Liễu Thấm, không khỏi thở dài. Vừa nãy giọng nói tiểu hoàng môn kia vừa vang vừa lớn, ngay cả Huệ tần ở điện phía sau cũng có thể nghe thấy rõ, huống chi là Tôn tuyển thị chỉ cách một bức tường

Liễu Thấm trở về thấy vẻ mặt nàng không có bao nhiêu vui mừng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Hôm nay tiểu chủ thị tẩm, là chuyện rất tốt đó. Vừa rồi nô tỳ hỏi tiểu hoàng môn kia, hắn nói bệ hạ thích nhiệt tình chút, buổi tối tiểu phải cố gắng làm tốt nhé”

Suýt nữa thì trà trong miệng Tô Khinh Yểu đã phun ra ngoài.

Thật ra, nàng thanh tâm quả dục(**) nhiều năm như vậy, thủ thân như ngọc, một mình sống quãng đời còn lại, trước nay cũng không chờ mong cái gì nam nữ đôn luân. Thanh thanh bạch bạch đi vào nhân thế, lại thanh thanh bạch bạch không vướng bận mà đi, cũng coi như là viên mãn nhỏ.

(**)

THANH TÂM: Lòng trong sạch. Sống không đố kị, ganh ghét, không hại người v…v…

QUẢ DỤC: Bớt đi sự ham muốn

Đột nhiên, bây giờ muốn nàng thị tẩm, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên.

Chuyện đó…… Nàng không có kinh nghiệm nha!

Thời trẻ, khi mới tiến cung, các ma ma quản giáo cũng đã dạy qua. Lúc đó nàng kỳ thật còn có chút hứng thú, mỗi ngày đều ngóng trông có thể được một hai phần ân sủng. Nhưng sau một thời gian dài, ý thức được mình sẽ không thể có cơ hội, nàng liền sống thanh tâm quả dục, đem những cái chuyện đó ném ra khỏi đầu.

Mặt Tô Khinh Yểu trắng bệch, nàng cố gắng nhớ lại…… không nhớ được gì nha (╥﹏╥)

Cho nên, rốt cuộc thị tẩm là như thế nào đây?

Tô Khinh Yểu đã ngồi ngẩn người ở đó một lúc, mắt nhìn chằm chằm quyển sách trong tay không bỏ, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Liễu Thấm: “ Tôn tuyển thị đối diện đã thị tẩm vài lần hả?”

Bản thân không biết, nàng có thể đi hỏi, việc này cũng không phải chuyện gì lớn, không có gì phải xấu hổ.( ꈍᴗꈍ)

Liễu Thấm cũng không biết vì sao sắc mặt nàng lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ nói: “ Tháng trước, Tôn tuyển thị thị tẩm hai ngày, sau đó bệ hạ không triệu hạnh nàng lần nào nữa.”

Tô Khinh Yểu nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ gì đó nói: “Cũng không biết nàng có ngủ trưa hay không, chờ nàng tỉnh ngươi đi mời nàng qua đây, nói ta có chuyện quan trọng muốn hỏi.”

Liễu Thấm nghe lời nàng nói, cũng không hỏi lý do trực tiếp gật đầu nghe theo.

“Tiểu chủ, vừa nãy nô tỳ nói người đã nhớ kỹ chưa?”

Tô Khinh Yểu suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ tới điều nàng nói “Bệ hạ thích nhiệt tình”.

Nàng tùy tiện ném quyển sách đã đọc hơn mười lần lên trên bàn, đứng dậy đi lại trong tẩm điện.

Về già, nàng rất chú ý việc dưỡng sinh, mỗi ngày sau khi ăn xongz nàng phải đi hơn hai ngàn bước. Nếu nàng không thể ra mồ hôi, ban đêm đi ngủ sẽ không thấy thoải mái.

Bên ngoài tuy rằng có hậu viện rộng rãi, nhưng điện phía sau còn có Huệ tần nương nương ở, vị này nàng không thể trêu vào, vẫn là thành thành thật thật đi lại ở trong phòng.

Hoàng thượng thích người như thế nào, chỉ sợ bây giờ tất cả các nữ nhân trong cung đều nghĩ rằng là người như Quý Phi nương nương.

Ngoại trừ Tô Khinh Yểu, nàng thấy có thể ngay cả hoàng thượng cũng không hiểu được bản thân mình muốn gì và thích người như thế nào.

Tô Khinh Yểu cười nhẹ, nhiệt tình ư?Không…… Bệ hạ hẳn cũng không thích mỹ nhân nhiệt tình như lửa.

Dù sao thị tẩm cũng là chuyện buổi tối, giờ lại rảnh rỗi, Tô Khinh Yểu vừa đi bộ, vừa nói với Liễu Thấm: “ lấy tất cả xiêm y của ta ra đây, ta xem bộ nào thích hợp để mặc hôm nay”

Liễu Thấm vừa muốn tự mình đi lấy, Tô Khinh Yểu giữ lại nàng: “ Mau gọi Liễu Diệp làm, còn ngươi đi lấy bánh hạt dẻ lại đây”

Vì thế Liễu Diệp miễn cưỡng lục lọi tủ áo, lấy tất cả xiêm y của ra ngoài, treo từng cái lên giá áo cho nàng xem.

Ngoại trừ một hai bộ đặc biệt thích, căn bản Tô Khinh Yểu đã không nhớ rõ thời trẻ nàng có những bộ xiêm y nào, lúc này nhìn lại một lượt, nàng thật sự không hài lòng.

Nàng là người đã thay đổi trái tim, tự nhiên đối với những thứ trước kia thưởng thức chỉ lướt qua.

Màu sắc phối hợp như vậy, sợ người khác không nhìn ra nàng là từ Nam Dương đến sao?, một hai phải đắp lên mặt mình ba chữ “ người tha hương”, còn chưa đủ làm người chê cười?

Nàng cẩn thận xem mấy bộ xiêm y cùng hoa văn và màu sắc, liền tách áo mỏng cùng váy thường ra, một lần nữa ghép đôi.

Áo tay bó vàng nhạt trang trí thêm cúc áo vàng phối với váy xanh nhạt sóng nước, một bộ khác áo màu hồng nhạt phối với váy thêu hoa bạch la, lại chọn thêm một bộ áo sa hồng phấn, chỉ thay đổi đơn giản như vậy nhưng khi phối hợp với áo khoác lập tức tạo nên vẻ thanh nhã.

Hai bộ này phối thật khéo, Liễu Thấm bưng bánh hạt dẻ tiến vào cũng không kiềm được nói: “ so với lúc trước thật là đẹp hơn rất nhiều.”

Xiêm y của nàng không tính là nhiều cũng không ít, từ lúc mới tiến cung tới giờ Thượng Cung Cục đưa cho nàng hai bộ, hơn nữa từ nhà mang đến cũng đủ ứng phó xã giao hàng ngày..

Nghĩ vậy, Tô Khinh Yểu nhìn Liễu Diệp đang ngơ ngác đứng ở đó, phân phó nàng: “Đem bộ váy thêu hoa bạch la ra gian ngoài ủi một lượt, buổi tối ta muốn mặc nó.”

Liễu Diệp đành phải bê quần áo đi ra ngoài, Tô Khinh Yểu chờ nàng ra khỏi phòng, mới nói với Liễu Thấm: “Đem gương lược lại đây, ta lại nhìn một chút.”

Tổ phụ nàng là quan Án Sát tỉnh Nam Dương, chức án sát không có lợi gì ở nha môn, tổ tiên vốn cũng không là thế gia giàu có, mấy người nhi tử lại không biết cố gắng, bởi vậy trong nhà cũng coi như là khá giả không phải rất giàu.

Vì việc nàng tiến cung, thậm chí mẫu thân chí còn lấy một cửa hàng của hồi môn lúc trẻ bán đi, mới có ngàn lượng đưa cho nàng phòng thân, không muốn nàng ở trong cung phải chịu khổ.

Nhớ tới mẫu thân, tâm tư nàng lại dao động.

Được làm lại từ đầu, cũng có nghĩa nàng còn có thể gặp lại cha mẹ một lần hay sao?

Nghĩ như vậy, Tô Khinh Yểu lập tức ý chí chiến đấu sục sôi, không phải chỉ là thị tẩm thôi sao? Cũng giống như thoại bản viết, chỉ cần ngoan ngoãn nằm một chỗ, để bệ hạ tùy tiện phát huy đi!

Liễu Thấm mang gương lược tới, gián đoạn suy nghĩ của Tô Khinh Yểu.

Trong tay nàng không có đồ gì tốt, đồ trang sức của nàng đều là từ nhà mang đến, Tô Khinh Yểu chọn lựa, phát hiện trâm cài hoa tai còn coi là trang nhã, đơn giản, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng thấp giọng hỏi Liễu Thấm: " Tiền trong tay chúng ta còn thừa nhiều không?”.

Sau khi tăng phân vị, nàng sẽ không phải quan tâm đến việc chi tiêu như thế nào, rồi nàng theo Kiến Nguyên đế đi hoa viên Kiến Nguyên ở, bởi vì chỉ còn lại có ba bốn lão thái phi, cuộc sống hàng ngày càng không có sầu não gì.

Đúng là hoàng thượng không muốn nhìn thấy các nàng, trước nay cũng không nhớ nổi các nàng, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại lại đều là rất tốt, không ai dám chậm trễ.

Sau đó hoàng thượng tấn thiên, lão thái phi cũng chỉ còn lại một mình nàng, tân đế lại đặc biệt coi nàng như lão thọ tinh mà ôm lấy tự nhiên là càng ngày càng tốt.

Tô Khinh Yểu còn muốn mở rộng Đào Hương các trong cung Từ Hòa của nàng cho sáng sủa, cũng nhớ hoa viên Từ Ninh xanh biếc thú vị, lại thấy động tác Liễu Thấm với nàng lập tức khoé miệng rủ xuống.

Nàng mang theo một ngàn lượng tiến cung, một phen lăn lộn vào cung Bích Vân, còn không chưa định phân vị liền phải chi đi hai trăm lượng. Hơn nữa tháng này ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ đều phải chuẩn bị, hiện giờ còn lại có không đủ năm trăm lượng.

Tiêu tiền giống như nước chảy vậy.

Giờ nàng không nghĩ được năm đó cuộc sống nghèo rách mùng tơi làm sao mà vượt qua, quan trọng nhất chính làm cho xuất thân của mình cao một chút, sau đó dọn đến đông trắc điện đối diện ở một mình.

Mọi chuyện đều thuận lợi, Tô Khinh Yểu liền cảm thấy vui sướиɠ không ít, nàng sai Liễu Thấm lấy trâm cài và hoa tai buổi tối phải dùng ra, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, liền nói: “Đi mời Tôn tuyển thị lại đây đi.”

đĩa bánh hạt dẻ kia là chuẩn bị cho Tôn tuyển thị.

Tôn tuyển thị là người tính tình rất nhu hòa, nói dễ nghe là dịu dàng, uyển chuyển, nói khó nghe nghe là nhát như thỏ đế. Nàng ta vào cung lúc nào cũng sợ hãi, lúc trẻ Tô Khinh Yểu và nàng ta quan hệ cũng không tồi, sau đó dọn đến cung ở xa, tình cảm thời trẻ vẫn còn. Bây giờ nàng lại gặp lại nàng ta thật ra lại thêm vài phần từ ái.

“Tôn tỷ tỷ, mau tới nếm thử bánh hạt dẻ này, ta đặc biệt giữ lại cho tỷ,” Tô Khinh Yểu cười nói với Tôn tuyển thị, “Muội muội có một yêu cầu quá đáng, muốn hỏi tỷ tỷ một vài chuyện.”

Tôn tuyển thị lại nghĩ không ra nàng làm sao biết mình thích ăn hạt dẻ, nghe vậy cũng rất cảm kích: “Tô muội muội khách khí, muội có gì cứ nói.”

Đuôi lông mày Tô Khinh Yểu nhảy lên, một đôi mắt hạnh tròn nhìn về phía Liễu Thấm, Liễu Diệp và tiểu cung nữ Bạch Tuyết củaTôn tuyển thị.

Ba cái tiểu cung nữ cũng còn xem như lanh lợi, cùng nhau lui đi ra ngoài.

Chờ cửa phòng đóng chặt, Tô Khinh Yểu cúi đầu chuẩn bị một phen cảm xúc, khi ngẩng đầu, trên mặt liền mang theo vài phần ngượng ngùng và nhút nhát: “Tôn tỷ tỷ, hẳn là nghe được lời tiểu hoàng môn ở Càn Nguyên Cung nói chứ?”

Nghe thấy ba chữ Càn Nguyên Cung, Tôn tuyển thị cả người run lên, có vẻ sợ hãi.

Tô Khinh Yểu đã thấy qua vẻ e lệ ngượng ngùng, trên thực tế lại lưu ý nhất cử nhất động của Tôn tuyển thị ở trong lòng.

Nàng không biết vì sao Tôn tuyển thị sợ hãi, vẫn là tiếp tục hỏi: “Tiến cung hơn một tháng, muội muội vẫn chưa quen, bệ hạ lại chưa từng triệu muội muội thị tẩm, muội muội liền…… quên mất quy củ thị tẩm rồi.”

Tôn tuyển thị rũ xuống đôi mắt, lông mi cong vυ"t run rẩy, vậy mà bị dăm ba câu nói của nàng làm mất hồn mất vía.

Trong lòng Tô Khinh Yểu thấy kỳ lạ, cũng nhớ thật kỹ phản ứng của nàng ta, sợ Tôn tuyển thị không nói một lời bị dọa chạy, nàng đành phải nén lại tính tình, tự mình uống trà, chờ nàng ta chủ động mở miệng.

Ước chừng qua một chén trà nhỏ, Tôn tuyển thị mở miệng: “Thị tẩm cũng không khó, muội liền…… Thành thành thật thật nghe lời là được, bệ hạ…… Bọn họ bảo muội làm cái gì muội liền làm cái đó, không cần lắm miệng.”

Tô Khinh Yểu:……

Bọn họ là ai?
« Chương Trước