Hôn phu cũng là thanh mai trúc mã của ta, Cố Minh Chương, vừa nói ra hai chữ từ hôn lập tức bị phụ thân hắn cho một cái tát.
Cố Minh Chương cố chấp quỳ trước từ đường, dù bị quất roi liên tục vào lưng vẫn ngẩng cao đầu, không chịu nhận sai.
Vừa mới có một trận tuyết lớn, lông mày và lông mi hắn đã phủ một tầng sương giá.
Hôm nay là lễ cập kê của ta, Cố Minh Chương nửa đêm mới về, trên người còn nồng nặc mùi rượu.
Cố lão gia nổi giận đùng đùng, trói hai gã sai vặt bên người Cố Minh Chương lại hỏi, liền biết được hắn bận ở trên thuyền hoa tranh hoa khôi với người ta.
Vung vàng vung bạc ra, một ca kỹ vô danh lập tức thuộc về hắn.
Đêm nay gió lớn, tuyết dày đến mắt cá chân.
Khi nha hoàn Lục Yên báo lại, ta vội vàng khoác áo choàng đội tuyết chạy tới, trời tối tuyết trơn, ta không cẩn thận ngã một cái, tay rướm máu.
Ta cũng chẳng kịp lau, ta biết Cố bá phụ luôn nghiêm khắc, sợ bá phụ sẽ thật sự đánh Cố Minh Chương.
Khi ta đến Cố bá phụ đã đánh nát hai cây roi mây, Cố Minh Chương vẫn ngẩng đầu quỳ thẳng tắp trước linh vị cha ta.
Ta khuyên Cố bá phụ đừng tức giận, Cố Minh Chương lại oán hận nhìn ta chằm chằm:
“Chẳng lẽ ngoài Cố Minh Chương ta, thiên hạ này hết nam nhân rồi hay sao?”
“Sao ngươi cứ phải không biết liêm sỉ quấn lấy ta vậy?”
Lần đầu tiên Cố Minh Chương nói chuyện với ta như vậy, ta ngây ngẩn cả người.
Mới vừa rồi vội vàng chạy tới bị ngã cũng không thấy đau, giờ ta lại cảm thấy vết thương trên tay đau đến thấu xương.
Thấy mặt ta tái nhợt, Cố Minh Chương tựa hồ có chút hối hận, nhưng hắn chỉ mím mím môi, quay đầu đi không nhìn ta nữa.
“Súc sinh!”
Mắt thấy roi mây trong tay Cố bá phụ lại giơ lên, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng Cố bá mẫu:
“Là ta dung túng cho Minh Chương, ông muốn đánh thì đánh cả ta đây này.”
Cố bá phụ ngẩn người.
“Ông chỉ biết Minh Chương hồ nháo, thế ông có biết nó đi theo ai hồ nháo không?”, Cố bá mẫu lạnh mặt: “Là Lý Nhạn.”
Lý Nhạn?
Muội muội của Quý phi?
Nghe thấy cái tên này, tinh thần Cố Minh Chương tươi tỉnh hẳn lên, hắn quay lại nhìn ta rồi lại nhanh chóng quay đi.
Cố bá phụ chần chừ một lát: “……Cũng không thể dung túng cho nó làm loạn được! Nó như vậy chẳng phải sẽ phụ lòng Lệ nhi sao!”
Cố bá mẫu nắm tay ta, vẻ mặt từ ái:
“Có cái gì mà phụ hay không?”
“Bốn năm nay chúng ta chưa từng bạc đãi Lệ nhi, cũng coi như không khiến phụ thân con bé thất vọng.”
“Huống hồ Minh Chương cũng tới tuổi thành thân rồi, một thê một thϊếp thì có làm sao.”
Nghe Cố bá mẫu nói vậy, mặt Cố Minh Chương bỗng nhiên giãn ra, ngay cả Cố bá phụ cũng không nói được gì.
Một thê một thϊếp, đương nhiên muội muội Quý phi sẽ là chính thê, còn ta làm thϊếp.
Gió bỗng lớn hơn, thổi qua khiến tâm ta tê tái.
“Đứa nhỏ Lệ nhi này luôn hiểu chuyện, hẳn là sẽ hiểu mấy lời nói giỡn khi còn nhỏ cũng không tính là gì.”
Đúng vậy, mấy câu nói giỡn khi còn nhỏ, tính làm gì.
“Con sẽ cưới Lệ nhi làm nương tử!”
Cố Minh Chương là đại công tử phủ Cố quốc công, được cả phủ cưng chiều như ngọc.
Còn ta được đưa vào Cố phủ từ năm mười tuổi, khi đầu còn mang khăn tang.
Cả kinh thành này đều nói ta một bước lên mây, gà hóa phượng hoàng, nếu không phải cha ta hy sinh mạng sống đổi lấy một mạng cho cha Cố Minh Chương, thì với căn cơ dòng dõi nhà ta, ta cả đời cũng chỉ là một nữ tử bình dân áo vải.
Ngày đó là tuần đầu phụ thân, Cố lão gia đứng trước linh vị phụ thân, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, đặt vào tay ta chiếc trâm phượng bằng vàng gia truyền của Cố phủ.
“Hiền đệ cứ yên tâm ra đi thanh thản, ta nhất định sẽ coi Tô Lệ như nữ nhi của mình.”