“Hà Hoan, đừng quên dụng ý mà Phụ Vương của ngươi đã đặt tên này cho ngươi, hắn không hy vọng nhìn thấy ngươi như vậy. Phụ Vương của ngươi yêu thương ngươi như thế, mà lại không nguyện ý đi cùng ngươi là vì ngươi đã trưởng thành, hắn rốt cục có thể thanh thản mà buông ngươi ra.” Tần Ca luôn luôn suy nghĩ những câu cuối cùng trong di chiếu của Phượng Minh Vương mang ý tứ gì. Vì sao Phượng Minh Vương muốn giúp hắn và Tử Ngang, chẳng lẽ Phượng Minh Vương đã biết chuyện gì
? Trong giao dịch giữa hắn và Phượng Minh Vương cũng không nhắc đến chuyện này.
Hà Hoan lắc đầu, khóc nức nở một cách bi thương. Chỉ trong một đêm mà hắn đã mất Phụ Vương, mất đi nơi để dựa vào. Hai tay nắm chặt y mệ của Tần Ca, hắn hỏi một cách thương tâm, “Hoàng đế ca ca….ngươi sẽ giữ ta lại hay sao?”
Tần Ca gảy nhẹ lên sau ót của Hà Hoan, “Trẫm sẽ không dễ dàng để cho người khác gọi trẫm là ca ca.”
“Hoàng đế ca ca….” Ôm lấy chỗ dựa duy nhất còn sót lại của mình, Hà Hoan khóc khan cổ họng.
“Để cho Phụ Vương của ngươi an tâm mà đi, trẫm sẽ làm được chuyện mà Phụ Vương của ngươi đã phó thác cho trẫm, cứ an tâm ở lại nơi này.”
“Ô ô….”
Đứng trước cửa nhìn hai người ơ bên trong ôm nhau, Ngũ Tử Ngang thở ra một hơi buồn phiền. Buông rèm cửa xuống, hắn nhỏ giọng hỏi Ôn Quế, “Thân công công ở bên kia thế nào?”
Ôn Quế lo lắng mà lắc đầu, “Không tốt lắm. Nếu không phải có thái tử Hà Hoan ở đây thì nô tài cảm giác Thân công công sẽ đi theo Phượng Minh Vương.”
“Phái vài người thông minh một chút, biết kín miệng để hầu hạ bên cạnh thái tử Hà Hoan.”
“Vương gia cứ yên tâm, nô tài tự biết rõ.”
“Ân.”
Xốc lên rèm cửa, lại nhìn trong chốc lát, vì còn có việc cần xử lý nên Ngũ Tử Ngang phải ly khai.
………
Qua một lúc lâu thì Hà Hoan mới ngừng khóc, thân mình bởi vì khóc lóc quá độ mà trở nên run rẩy, ngón tay cũng tê dại. Tần Ca vẫn vỗ về hắn, long bào trên người cũng bị Hà Hoan thấm ướt nước mắt.
“Hoàng Thượng, nô tài mang đến canh nhân sâm bách thảo cho thái tử điện hạ.”
Tần Ca nâng Hà Hoan ngồi dậy, cử động đôi chân bởi vì ngồi yên bất động một lúc lâu mà trở nên tê cứng, sau đó hắn mới mở miệng, “Vào đi.”
Ôn Quế bưng khay tiến đến, Tần Ca lại nói, “Đêm nay trẫm ở tẩm cùng cùng thái tử Hà Hoan dùng bữa, ngươi đi phân phó ngự thiện phòng, bảo bọn họ chuẩn bị một chút thức ăn tẩm bổ.”
“Nô tài lập tức đi ngay.”
Đem bát canh đưa cho Hoàng Thượng, sau đó Ôn Quế lập tức lui xuống.
Tần Ca đưa canh cho Hà Hoan rồi nói, “Nào, uống bát canh này đi, khóc lâu như thế sẽ tổn hại thân thể.”
Được quan tâm ấm áp như vậy khiến Hà Hoan lại tiếp tục rơi lệ, hắn hít mũi, đưa tay tiếp nhận, nói một tiếng cảm tạ rồi chậm rãi nuốt xuống từng ngụm một.
“Đừng khóc, bằng không Phụ Vương của ngươi ra đi cũng không an tâm.”
Hà Hoan uống xong bát canh rồi nghẹn ngào nói, “Ta không muốn làm thái tử…nếu đại ca nhị ca muốn Vương vị thì cứ lấy đi, ta chỉ cần có Phụ Vương ở bên cạnh là được rồi…. ”
Tần Ca sờ sờ đầu của Hà Hoan, “Mặc kệ có muốn làm thái tử hay không thì ngươi cũng cần phải trưởng thành.”
Hà Hoan gật đầu, nước mắt vẫn tiếp tục tuôn rơi. Nghĩ đến một chuyện, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên, “Hoàng đế ca ca, đêm nay ta có thể ngủ cùng với ngươi hay không?”
Tần Ca hơi sửng sốt, ngoại trừ Ngũ Tử Ngang thì hắn chưa bao giờ ngủ cùng với bất luận kẻ nào khác. Nhưng nhìn thấy sự đau thương và khẩn cầu trong mắt của Hà Hoan thì hắn chỉ có thể gật đầu, “Hảo.” Không biết vì sao hắn không thể cự tuyệt yêu cầu của Hà Hoan, đặc biệt là ngay lúc này.
Khóe miệng của Hà Hoan hơi run rẩy, nước mắt càng lúc càng nhiều. Hắn đặt bát xuống rồi ôm lấy Tần Ca, không ngừng khóc thút thít, “Hoàng đế ca ca, ta không quay về Phượng Minh…..Ta quay về thì sẽ nhớ Phụ Vương, ta không muốn quay về….”
Ánh mắt của Tần Ca khẽ chớp lên, hắn mở miệng, “Chuyện quay về thì sau này hẳn tính, hiện tại ngươi cần phải làm là đừng khóc nữa. Năm trước trẫm gặp ngươi, lúc ấy ngươi béo hơn hiện tại rất nhiều.”
Vùi đầu vào lòng của Tần Ca, tâm tư hoảng loạn của Hà Hoan hơi thoáng an tâm một chút, hắn cảm thấy may mắn vì khi ấy đã lén lút trốn đến Đại Đông, may mắn ngày đó đi miếu cầu Bồ Tát, bằng không hắn sẽ không thể gặp được vị Hoàng đế ca ca này.
Nghe nói buổi tối Hà Hoan muốn ngủ lại trong tẩm cung của Tần Ca nhưng Ngũ Tử Ngang cũng không cảm thấy bất mãn. Mười ngày sau hắn sẽ xuất chinh, trước đó có rất nhiều chuyện cần phải công đạo và xử lý. Không cùng hai người bọn họ dùng bữa, hắn nói với Tần Ca một tiếng rồi lập tức hồi phủ. Trở lại Vương phủ, hắn bảo Ngũ Hiến gọi Ngũ Tử Anh đến thư phòng.
“Đại ca, ngươi tìm ta?”
Vừa mới hồi phủ, Ngũ Tử Anh mang theo một thân hàn khí mà bước vào thư phòng. Ngũ Tử Ngang chỉ xuống ghế để hắn an tọa, sau khi Ngũ Tử Anh ngồi xuống, Ngũ Tử Ngang trầm giọng, “Tử Anh, lần này ngươi theo ta xuất chinh, có lẽ phải đi mất cả năm. Mấy ngày kế tiếp ta sẽ qua đêm ở trong phủ.”
“Đại ca?”
Ngũ Tử Anh sửng sốt, không ngờ đại ca lại tìm hắn để nói chuyện này.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, trong lời nói tràn đầy sự áy náy, “Tử Anh, hai năm nay đại ca khiến ngươi chịu khổ. Ta không ở trong phủ thì ngươi không thể đồng giường cùng Liễu Song. Ngươi và Liễu Song hiện tại xem như cũng là lưỡng tình tương duyệt, Liễu Song biết người buổi tối là ngươi hay chưa?”
Ngũ Tử Anh lắc đầu nhưng trong mắt lại lộ ra hạnh phúc, “Song nhi ắt hẳn không biết, nàng cũng không đề cập đến. Đại ca, ngươi đừng nói cái gì mà chịu khổ, nếu không có ngươi thì ta căn bản không thể cùng Song nhi ở bên cạnh nhau. Ta cũng biết, mặc kệ bình thường ta cẩn thận như thế nào, che giấu như thế nào thì trong phủ vẫn khó tránh khỏi sẽ có lời thị phi, nếu không phải đại ca áp chế thì Song nhi chắc chắn đã bị tổn thương.”
Ngũ Tử Ngang nói, “Đây là chuyện mà đại ca phải làm, nếu không phải thời cơ chưa đến thì đại ca cũng sẽ không để cho các ngươi chịu vất vả như thế. Song nhi là nữ tử, đương nhiên không ai hy vọng có người tổn thương nàng. Chẳng qua….còn phải ủy khuất các ngươi thêm vài năm nữa. Đại ca muốn trước khi xuất chinh thì ngươi và Song nhi có thêm nhiều thời gian ở bên nhau, tốt nhất làm cho nàng có thể tiếp tục mang thai, như vậy không có ngươi bên cạnh thì nàng cũng sẽ đỡ tịch mịch.”
Trên mặt của Ngũ Tử Anh hiện lên vẻ khó xử, hắn nói một cách do dự, “Song nhi đã từng nói với ta nên sinh thêm một nhân khẩu cho Vương phủ, nàng cũng muốn một nam hài nhi, chẳng qua….chỉ cần nghĩ đến lần trước khó sanh mà thiếu chút nữa đã khiến nàng mất mạng, vì vậy ta rất sợ.”
Ngũ Tử Ngang trấn an, “Nữ nhân nào sinh con mà không gặp nguy hiểm. Song nhi là Vương phi, nàng muốn một nam hài nhi cũng là chuyện chính đáng. Có nam hài nhi thì sẽ là thế tử Vương phủ, nàng cũng sẽ an tâm hơn. Đại ca không muốn thú thêm người nào khác, ngươi cũng vậy, dù sao Ngũ gia cũng cần có người thừa kế hương hỏa. Còn Tử Hoa thì rãnh rỗi lại chạy đến Cẩm Đà tự, nơi đó có nữ nhân của Hoàng Thượng, việc này ta cứ nghĩ đến thì lại đau đầu, ta sẽ không trông cậy vào hắn. Chẳng phải mọi người đều nói sinh con thứ dễ hơn con so hay sao, vả lại còn có ngự y chiếu cố, ngươi cứ yên tâm đi.”
Ngũ Tử Anh suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy lời đại ca nói rất có đạo lý, chỉ cần nghĩ đến Song nhi sẽ tiếp tục mang thai hài nhi của mình thì hốc mắt của Ngũ Tử Anh lại nhịn không được mà trở nên ươn ướt, duy nhất tiếc nuối chính là khi Song nhi lâm bồn thì có lẽ hắn không thể ở bên cạnh.
Ngũ Tử Ngang nhìn ra vẻ khổ sở của Ngũ Tử Anh, hắn lập tức nói, “Đại ca đáp ứng với ngươi, nếu lần này Song nhi kịp mang thai thì đại ca nhất định sẽ nghĩ cách cho ngươi ở bên cạnh nàng.”
Đôi mắt của Ngũ Tử Anh chỉ trong khoảnh khắc liền lóe sáng, hắn lập tức đứng lên, “Thật sao?”
Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa nói, “Có khi nào đại ca nói mà không giữ lời hay không?”
“Đại ca! Đa tạ ngươi!” Ngũ Tử Anh nóng vội.
Ngũ Tử Ngang lại nói, “Người nên cảm tạ là đại ca mới đúng. Đêm nay ngươi cần phải cố gắng a.”
Khuôn mặt hơi ngâm đen của Ngũ Tử Anh lại hiện lên một chút ửng hồng, hắn cúi mặt gật đầu.
Sau khi Ngũ Tử Anh rời đi, vẻ tươi cười trên mặt của Ngũ Tử Ngang cũng lui xuống, hắn thở dài một hơi. La Y đã một tuổi, Liễu Song phải sinh thêm một tiểu hài tử nữa. Một năm qua tấu chương thỉnh cầu Hoàng Thượng thú phi còn nhiều hơn cả bông tuyết. Áp lực của Tần Ca rất lớn nhưng người nọ kiên quyết không cho các đại thần xen vào việc này. Ngũ Tử Ngang rất đau lòng vì Tần Ca, sau khi La Y được hạ sinh thì Ngũ Tử Ngang lại càng tin lời nói của vị tăng nhân kia hơn, nhưng cho dù vị tăng nhân kia bảo Ngũ gia cả đời không có nhi tử thì hắn cũng phải thử thêm một lần nữa, có lẽ bào thai thứ hai của Liễu Song sẽ là một nam hài nhi.
Tần Ca trông mong nhi tử của hắn, ngay lúc này hắn càng không thể nói cho Tần Ca biết hắn là mệnh trung vô tử, hắn có thể đoán được Tần Ca sẽ thất vọng nhiều như thế nào nếu biết được chuyện này. Hắn cũng không thể nói cho Tần Ca biết hắn thực chất không đồng giường cộng chẩm với Liễu Song, tuy rằng điều này sẽ làm cho Tần Ca cao hứng nhưng lại tăng thêm áp lực lên người của Tần Ca. Vì chuyện nối dõi mà Tần Ca có lẽ sẽ tự ủy khuất chính mình, người nọ luôn có thói quen đặt việc của hắn lên hàng đầu, hắn đã làm cho Tần Ca bận tâm quá nhiều, không thể để cho Tần Ca vì hắn mà tiếp tục phiền não.
(mệnh trung vô tử= số kiếp không con)
Chỉ cần Liễu Song có thể sinh nhi tử thì đó cũng xem là người của Ngũ gia, cho dù không phải nhi tử thân sinh của hắn thì cũng không sao. Hắn có lỗi với Liễu Song và Tử Anh, nhưng vì Tần Ca, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
………….
Ban đêm, khóc một ngày khiến cho đôi mắt của Hà Hoan sưng húp như hai quả đào, mí mắt như bị vá lại. Tần Ca tự mình dùng khăn ấm để đấp mắt cho Hà Hoan, nhưng nước mắt của Hà Hoan vẫn liên tục chảy ra, cho dù chườm nước nóng cũng không có hiệu quả. Tần Ca đem khăn tay ném vào trong chậu nước rồi ra hiệu cho Ôn Quế đem đi. Biết rõ chính mình không thể cứ tiếp tục khóc mãi, Hà Hoan không ngừng hít sâu, cố gắng xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng.
“Khóc đi. Ngươi đem hết nước mắt cả đời khóc cho hết thì sau này ngươi sẽ không còn khóc được nữa.” Tần Ca thản nhiên nói, đồng thời lấy ra một quyển sách trên đầu giường rồi bắt đầu đọc. Hà Hoan thấy thế thì lập tức lau khô nước mắt, sau đó liền ngồi dậy. Tần Ca buông sách xuống, giương mắt nhìn, “Không khóc nữa?”
“Ta, ta sẽ cố gắng.” Hà Hoan lại lau nước mắt.
“Ngươi có khóc mù cả mắt thì Phụ Vương của ngươi cũng sẽ không quay về.
Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca,tiếp qua hai năm, có lẽ chỉ còn một mình ngươi nhớ về Phụ Vương của mình. Không bằng đem hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, mỗi ngày cùng hắn trò chuyện trong tâm tưởng, như vậy còn dễ chịu hơn là khóc lóc như thế này. Khóc sẽ chỉ làm cho người khác thương xót ngươi, nhưng ngươi không cần người khác thương hại, mà là muốn Phụ Vương của mình vĩnh viễn sẽ không biến mất trong tâm tưởng. ”
(Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca = Thân thuộc còn xót xa, người dưng đà vui vẻ)
L*иg ngực của Hà Hoan vừa đập mạnh vừa loạn nhịp, ngơ ngác nhìn Hoàng đế ca ca với sắc mặt bình tĩnh, mơ hồ mang theo uy nghiêm. Sau một lúc lâu thì hắn mới gật đầu, dốc sức để lau mắt, “Ta đã hiểu.”
Tần Ca thản nhiên nói, “Mặc dù trẫm chưa gặp Phụ Vương của ngươi nhưng trẫm tin hắn là một người phi thường kiên cường. Một vị quân vương có được dung mạo tuyệt thế mà nội tâm lại vô cùng cường đại, đây là Phụ Vương của ngươi. Ngươi là nhi tử mà hắn sủng ái nhất, ngươi không nên nhu nhược. Mặc kệ sau này ngươi sẽ quay về Phượng Minh hay là sẽ ở lại Đại Đông thì ngươi phải làm một người có ý chí mạnh mẽ, đừng để cho Phụ Vương của ngươi thất vọng.”
Hà Hoan nặng nề mà gật đầu, hít sâu một hơi rồi cất lên giọng nói khàn khàn, “Ta không bao giờ khóc nữa.” Sau đó lại xoa lên chóp mũi đã cay cay, “Cho dù có khóc thì cũng sẽ lén lút không cho người ngoài nghe thấy….Phụ Vương có nói với ta, ta không thể để cho người ngoài nhìn thấy nước mắt của mình.”
“Phụ Vương của ngươi nói rất đúng.” Tần Ca sờ đầu của Hà Hoan, Hà Hoan nhịn không được mà lại tiếp tục bổ nhào vào lòng của hắn, đôi vai run nhè nhẹ nhưng Tần Ca không còn nghe thấy tiếng khóc của Hà Hoan.
Cố gắng chôn chặt đau thương xuống đáy lòng, ngửi được hương vị trên người của Tần Ca khiến hắn cảm thấy an tâm, Hà Hoan dùng giọng mũi để nói chuyện, “Hoàng đế ca ca, Phụ Vương muốn ta mang đến cho ngươi một cái hộp, bảo rằng có chuyện cần nói với ngươi.”
Tần Ca nheo mắt lại, nếu nói trên đời này có ai khiến hắn nhìn không thấu thì cũng chỉ có Phượng Minh Vương đã quá cố. Nâng Hà Hoan ngồi dậy, hắn hỏi, “
Là cái gì?”
Hà Hoan vội vàng lau đi khóe mắt ướŧ áŧ, sau đó tiếp tục nói, “Ta cũng không biết, Phụ Vương không cho ta xem, bảo rằng chỉ có thể cho một mình Hoàng đế ca ca xem. Hơn nữa ta cũng không có chìa khóa của cái hộp kia, Phụ Vương bảo chìa khóa đã đưa cho Hoàng đế ca ca.” Nói xong, Hà Hoan liền nhảy xuống giường, vừa mặc xiêm y vừa mang hài lại vừa nói chuyện, “Cái hộp ở chỗ của Thân công công, để ta đi lấy.”
“Hảo.”
—————-