Chương 55

“Ôn Quế.”

“Ôn Quế?”

“Ôn Quế!”

Bỏ lại tấu chương, lúc này vốn đã phiền muộn trong lòng, Tần Ca liền quát to, “Tìm Ôn Quế đến cho trẫm!”

Nhanh chóng có một vị tiểu thái giám tiến vào, nơm nớp lo sợ mà quỳ trên mặt đất, “Hoàng Thượng, nô tài tùy thị, thỉnh Hoàng Thượng phân phó.”

“Ôn Quế đâu?”

“Bẩm Hoàng Thượng, Ôn tổng quản bảo nô tài sáng nay tùy thị ở đây, hắn sẽ lập tức tiến đến.”

“Hắn xảy ra chuyện gì?”

Tiểu thái giám không thể lên tiếng. Tần Ca vỗ một cái xuống bàn, tiểu thái giám sợ đến mức vội vàng nói, “Đêm qua Ôn tổng quản bị ngã, không thể đứng dậy….”

“Khổng Tắc Huy.” Tần Ca chưa dứt lời thì Khổng Tắc Huy đã xuất hiện.

“Ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.”

Trong lòng vô cùng phiền muộn, Tần Ca lại một lần nữa cầm lấy tấu chương nhưng hắn không thể tập trung. Mấy ngày sau sẽ là Vịnh Xuân yến, hắn đem việc này hoàn toàn giao cho Ngũ Tử Ngang. Từ khi biết Liễu Song có thai, hơn một tháng nay trong lòng của hắn vẫn luôn rầu rĩ. Bảo Ngũ Tử Ngang giúp hắn sinh hài tử rõ ràng là chủ ý của hắn nhưng đến khi chuyện này xảy ra thì hắn lại dị thường khó chịu. Cũng bởi vì vậy, khi Lương Vương phủ truyền ra tin tức Vương phi có thai thì hắn cũng không ban thưởng thứ gì, cũng chẳng quan tâm. Đặt tấu chương xuống án thư, Tần Ca không có tâm tình phê duyệt, hắn đứng dậy rồi bước ra ngự thư phòng. Xuân về hoa đua nở, hắn đến ngự hoa viên ngắm hoa giải sầu.

Ra khỏi ngự thư phòng, chẳng biết Diêm Nhật từ nơi nào xông ra, đi theo phía sau hắn. Đối với vị tiểu thái giám có lai lịch cổ quái này, nhiều người trong cung đều tưởng rằng hắn là thân thích của Ôn Quế, ruy rằng cảm thấy rất bất mãn khi hắn có thể hầu hạ Hoàng Thượng nhưng không ai dám nói bóng nói gió. Huống chi hiện tại Ôn tổng quản cũng đã thay đổi thành một người khác, hở một tí là lại thưởng cho mấy trượng, vì vậy không có ai dám tỏ vẻ bất mãn.

Vẫy lui đám thái giám tùy thị, Tần Ca chỉ dẫn theo Diêm Nhật và vài tên hộ vệ. Đi vào ngự hoa viên, thược dược trong vườn đã nở rộ. Hồng hoa lục diệp, tràn đầy sắc xuân. Tìm một tảng đá mà ngồi xuống, nhưng phiền muộn trong lòng cũng không vì xuân sắc diễm lệ mà tiêu tán. Ngồi được một lúc, trong lòng của hắn khẽ động.

“Đến Cẩm Đà Tự.”

“Dạ.”

……

Khập khiễng đi đến phía trước bô xí bằng gỗ, tay phải của Ôn Quế vịn vào tường, tay trái khẽ run rẩy mà cởi bỏ hạ khố. Hạ Khố thẳng tắp rơi xuống đất, nhắm thẳng ngay bô xí, tay trái của hắn đỡ lấy bộ phận bé tí dưới hạ thân, bắt đầu tiểu tiện. Nếu nói Ôn Quế để ý nhất điểm nào trên thân thể thì chính là bộ phận lại dài ra ở nơi này. Mặc dù nó không dài đến nửa ngón tay, nhưng đêm khuya thanh tịnh, đυ.ng vào bộ phần này thì Ôn Quế sẽ cảm thấy bản thân mình vẫn là nam nhân, không phải hoạn quan như người ta hay nói. Nhất là hắn có thể giống như nam nhân, có thể đứng thẳng mà tiểu tiện, không cần phải khuất nhục ngồi xuống.

Trong cung cứ cách vài năm sẽ kiểm tra thân thể của thái giám, xem có người nào lại dài ra nữa hay không, nếu dài ra thì sẽ “gọt bớt”. Cũng may hắn luôn đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, cho dù có kiểm tra cũng sẽ không kiểm tra được trên người hắn. Nếu hắn là một tiểu thái giám không quyền không chức thì một chút bảo bối của hắn căn bản cũng không có khả năng giữ được.

Ngay khi Ôn Quế đang sung sướиɠ tiểu tiện thì có người lại đá văng cửa phòng của hắn, căn bản không cho hắn có cơ hội mặc vào hạ khố mà liền xông thẳng vào phòng hắn.

“A!!!” Một tiếng thét chói tai vang đến tận mây xanh. Mặc kệ chính mình còn chưa tiểu tiện xong, Ôn Quế khom người kéo hạ y, nhưng bởi vì trên chân bị thương nên hắn loạng choạng ngã xuống đất.

“Đi ra ngoài!!!” Chật vật đến mức cực điểm, Ôn Quế dùng tay che hạ thân, hắn muốn khóc thành tiếng. Dưới hạ thân lại xuất hiện một vũng

nước.

Người tới rõ ràng cũng bị chấn động khi nhìn thấy tình cảnh này, hắn ngốc lăng mà đứng yên tại chỗ, không còn vẻ ác liệt như trước kia. Bất quá lại làm cho Ôn Quế hô to một tiếng, “Đi ra ngoài.” Khi hắn phục hồi tinh thần thì liền đóng cửa lại, sau đó đi đến trước mặt Ôn Quế.

“A a a, ngươi đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Ôn Quế khóc rống.

Ôm người đang giãy dụa từ dười đất đứng lên, Khổng Tắc Huy bế Ôn Quế lên giường.

“Ngươi đi ra ngoài a….” Gắt gao che hạ thân, khuôn mặt vốn bị bầm tím của Ôn Quế lại trở nên trắng bệch.

Khổng Tắc Huy không nói một lời nào, tìm đến một chiếc khăn rồi lau sạch một chút nước trên mặt đất, lại đem bô xí đi ra ngoài. Ôn Quế cũng không dám động đậy, chỉ biết co ro trên giường, nước mắt không ngừng chảy xuống. Qua một lúc lâu thì Khổng Tắc Huy mới quay lại, dùng chân đóng cửa. Tay hắn nâng một cái chậu bằng gỗ, trong bồn là nước nóng đang nghi ngút khói.

Đem chậu nước đặt trên ghế, hắn lại tìm lấy một cái khăn sạch trong phòng.Vắt lấy chiếc khăn thấm nước, sau đó đi đến bên giường. Vì hắn đến gần mà Ôn Quế lui ra phía sau. Khổng Tắc Huy dùng tay chặn lại Ôn Quế, đem chiếc khăn đặt sang một bên, tay còn lại thì bắt đầu kéo xuống hạ khố đang vướng trên đầu gối của Ôn Quế.

“Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài…” Hai tay che kín hạ thể, thân mình của Ôn Quế run rẩy.

“Không nên thấy cũng đã thấy, còn che làm cái gì.” Nói ra một câu làm cho Ôn Quế hận không thể chết ngay lập tức, Khổng Tắc Huy dùng sức kéo tay Ôn Quế ra, cầm lấy chiếc khăn. Ôn Quế khép chặt hai chân, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy nơi đó của hắn, lại dùng tay che kín. Ánh mắt của Khổng Tắc Huy rét lạnh, trực tiếp điểm huyệt đạo của Ôn Quế.

“Ngươi đi ra ngoài….đừng nhìn….” Ôn Quế hổ thẹn đến mức tầm mắt trở nên đen kịt, nước mắt càng lúc càng nhiều.

Khổng Tắc Huy không nói một lời nào, cẩn thận chà lau cho Ôn Quế. Chiếc khăn ấm áp lau xuống hạ thân, nhưng Ôn Quế lại cảm thấy lạnh đến mức phát run. Sau khi lau khô sạch sẽ cho Ôn Quế từ trên xuống dưới, Khổng Tắc Huy lại ôm lấy Ôn Quế rồi đặt hắn lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, cầm lấy tấm chăn phủ lên người của Ôn Quế, “Tấm trải giường để ở đâu?”

Ôn Quế không trả lời mà chỉ khóc.

Nhìn Ôn Quế vài lần, Khổng Tắc Huy cũng không hỏi tiếp, bắt đầu lục tung trong phòng. Không mất quá nhiều thời gian, hắn đã tìm thấy một tấm trải giường sạch sẽ trong chiếc rương đựng y phục của Ôn Quế.

Thay đổi khăn trải giường, bế Ôn Quế đang khóc như mất cha mất nương lên giường, lấy ra một cái hạ khố trong rương đựng y phục rồi mặc vào cho hắn, còn cẩn thận thắt lại hạ khố, đột nhiên Khổng Tắc Huy rống lớn một tiếng, “Không được khóc!”

Ôn Quế giật mình, lập tức dừng khóc.

Khổng Tắc Huy không hề nhẹ nhàng mà dùng khăn lau lên khuôn mặt đầy nước mắt của Ôn Quế, giọng nói ồm ồm, “Có gì mà khóc, cũng không phải là người ngoài nhìn thấy. Chẳng lẽ ta sẽ chê cười ngươi, khinh thường ngươi? Cũng không phải hôm nay ta mới biết ngươi là thái giám.”

“Ngươi!” Ôn Quế thịnh nộ mà trừng mắt, hắn không thể chịu nổi có người bảo hắn là thái giám. Đôi mắt sưng đỏ đẫm lệ trừng lên thật sự là không có khí thế.

Khổng Tắc Huy vứt bỏ chiếc khăn, “Chậc, hiện tại ngươi xấu muốn chết, thực muốn làm cho người ta đến xem bộ dạng này của ngươi.”

“Khi dễ ta thì ngươi mới cao hứng hay sao?” Ôn Quế lau mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Khổng Tắc Huy chạm vào xương gò má bị bầm tím của Ôn Quế, “Sao vậy?”

“Không liên quan đến ngươi!” Ôn Quế nghẹn ngào rống to đáp trả.

“Nói. Nếu không ta sẽ lột hạ y của ngươi, gọi mọi người đến xem Ôn đại tổng quản?” Khổng Tắc Huy lạnh mặt.

Ôn Quế sợ hãi mà che lại hạ thân, vừa co rúm vừa lắc đầu, “Đừng!”

“Vậy thì nói!”

Cúi đầu lảng tránh ánh mắt hung ác của Khổng Tắc Huy, Ôn Quế thấp giọng mở miệng, “Tối hôm qua….từ trên mái nhà…..ngã xuống….”

“Đang yên đang lành leo lên đó làm gì?” Nâng cằm của Ôn Quế lên, Khổng Tắc Huy hỏi một cách hung tợn.

Ôn Quế giật giật bờ môi, nhưng không lên tiếng, chẳng qua đôi mắt lại càng thêm ửng đỏ. Khổng Tắc Huy thấy thế, không thèm nói hai lời mà lập tức kéo chăn ra rồi nắm lấy hạ y của Ôn Quế, Ôn Quế sợ tới mức lập tức đè lại tay hắn, sau đó hốt hoảng hô lên, “Hôm qua là ngày kỷ niệm cha ta đưa ta đi tịnh thân!”

(tịnh thân=thiến)

Đồng tử của Khổng Tắc Huy đột nhiên co rút, trong mắt phản chiếu hình bóng của một người đang rơi lệ. Một tay vẫn nâng cằm của Ôn Quế, tay kia lại dùng sức lau đi hai hàng lệ, Khổng Tắc Huy chế giễu mà nói, “Ta còn tưởng là ngày gì tốt lành nên Ôn công công mới cao hứng lên mái nhà ngắm trăng.”

Ôn Quế sụt sịt cái mũi, căm tức nhìn Khổng Tắc Huy.

Hóa giải huyệt đạo cho Ôn Quế, Khổng Tắc Huy buông tay, “Ngươi vô duyên vô cớ không trình diện, Hoàng Thượng phái ta đến xem.”

Trong lòng trở nên xúc động, Ôn Quế tức giận đến mức mắng to, “Chẳng lẽ ngươi không biết gõ cửa hay sao?”

“Không.”

“Ngươi!”

Đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, Ôn Quế tức giận đến mức nắm chặt quyền.

“Thì có sao? Cùng lắm thì ta thoát khố cho ngươi xem lại.”

“Hỗn đản!”

Không thể nhịn được nữa, Ôn Quế tung quyền, đáng tiếc còn chưa đυ.ng đến khuôn mặt làm cho hắn chán ghét thì nắm đầm đã bị người nọ dễ dàng chụp vào trong tay. Cầm lấy tay của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy dùng sức một chút, kéo Ôn Quế vào trong lòng, tay còn lại ôm choàng lấy hắn.

“Ngươi, ngươi, ngươi buông ra!” Ôn Quế hốt hoảng.

“Muốn xem hay không?”

“Ai, ai muốn xem? Ngươi buông ra!”

Không nhìn thấy trực diện của Khổng Tắc Huy, Ôn Quế sợ hãi một cách vô cớ. Đang yên đang lành lại ôm hắn làm gì!

“Đáng tiếc.” Tràn đầy thất vọng. Buông người trong lòng ra, Khổng Tắc Huy xốc chăn lên.

“Ngươi muốn làm gì?” Ôn Quế hét chói tai.

“Ta có thể làm được gì? Hay là Ôn công công hy vọng ta làm cái gì?” Khổng Tắc Huy không có hảo ý mà kề sát vào người Ôn Quế, còn liếʍ khóe miệng.

“Đừng! Không có, không có!” Ôn Quế sợ đến mức đưa hai tay đẩy vào ngực Khổng Tắc Huy, quên mất bản thân mình vừa mới bị khuất nhục.

Ánh mắt của Khổng Tắc Huy biến đổi, vẻ mặt lại trở nên già dặn như trước kia. Ngồi xuống bên cạnh Ôn Quế, hắn xem xét chân cho Ôn Quế, “Vết thương thế nào?” Không dám tiếp tục chọc giận Khổng Tắc Huy, Ôn Quế hơi nâng chân trái lên. Khổng Tắc Huy xắn lên hạ y của Ôn Quế, thấy được vết bầm tím trên mắt cá chân trái của y.

“Có lẽ ngươi là Tổng quản thái giám ngốc nhất từ trước đến nay.” Nghe không ra có tâm tình châm biếm, Khổng Tắc Huy đứng lên, “Ta đi lấy thuốc trị thương, ngươi thành thật mà ngồi chờ, nếu để cho ta phát hiện ngươi chạy lung tung…” hắn cúi đầu nói một câu âm hiểm ở bên tai Ôn Quế, “Ta liền lột hạ khố của ngươi, đem ngươi ném ra ngoài.”

Ôn Quế theo bản năng mà liên tục lắc đầu, chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần thì Khổng Tắc Huy đã biến mất.

“Ngươi, ngươi, ta, ta bị thương thì liên quan gì đến ngươi! Ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta!” Sắc mặt hết trắng lại đen, Ôn Quế rống to một mình ở trong phòng.

……

Cẩm Đà Tự, mặc thường phục xuất cung, Tần Ca cầu nguyện ở trong lòng đối với Bồ Tát, “Thỉnh Bồ Tát phù hộ, phù hộ Liễu Song lần này mang thai nam hài.” Thành kính dâng hương, quỳ xuống, dập đầu.

“Cầu Bồ Tát phù hộ, phù hộ ta có thể đạt được Đào Hoa thϊếp.” Bên cạnh truyền đến một ngữ thanh, Tần Ca mở mắt nhìn sang. Chỉ thấy một thiếu niên công tử có khuôn mặt cực kỳ thanh tú tuấn lãng, quỳ gối dâng hương rồi dập đầu.

“Bồ Tát, ta vào đây một lòng thành kính dâng hương, ngài nhất định phải phù hộ ta có được Đào Hoa thϊếp.” Thiếu niên lại một lần nữa nghiêm túc dập đầu, sau đó mới đứng dậy.

fynnz.wordpress.com

Tần Ca vịn vào tay của Diêm Nhật mà đứng lên rồi mở miệng nói, “Công tử nóng lòng cầu công danh như thế hay sao?”

Thiếu niên nghe tiếng liền quay đầu lại, vừa thấy đối phương có dung mạo bất phàm, thần sắc uy nghiêm, hắn ngượng ngùng lắc đầu, “Không phải, là ta và phụ thân của ta đánh cược, nhất định có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, cho nên mới cầu Bồ Tát phù hộ.”

“Đánh cược? Là cược cái gì?” Tần Ca cảm thấy hứng thú, sắc mặt cũng ôn hòa hơn một chút.

Ánh mắt của thiếu niên lập tức sáng ngời, “Phụ thân đánh cuộc ta nhất định không thấy được Hoàng Thượng. Ta và hắn đánh cược, nếu ta nhìn thấy thì sau này hắn sẽ không ép ta thú tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di.”

(tiểu cô tử =em gái chồng, biểu muội = em họ, biểu cữu= cậu họ)

“Nếu không nhìn thấy thì sao?”

Thiếu niên rầu rĩ, “Nếu không nhìn thấy thì ta phải thú tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di. Ta nghe nói nàng một tay có thể chém nát đại thạch. Nếu ta thú nàng thì đời ta xong xuôi.”

Trong mắt của Tần Ca có ý cười, “Ngươi gọi là gì?”

Vẻ mặt của thiếu niên lập tức khó xử, Tần Ca nghĩ rằng hắn không muốn nói, chợt nghe thiếu niên ấp úng mở miệng, “Ta gọi là….Ta gọi là Hà Hoan.” Nói xong, hắn liền vội vàng rống lên, “Là Hà của

Hà xử bất tri xuân!”

(nơi nào lại không biết mùa xuân)

“Phốc!” Xung quanh có người nghe được nhưng không thể nhịn cười.

Thấy gò má của thiếu niên đỏ bừng, Tần Ca khẽ nhếch môi, “Ý tứ của phụ mẫu ngươi chính là

Hà xử bất tẫn hoan.”(nơi nào có hạnh phúc vĩnh viễn)

“A? Sao ngươi biết vậy?” Thiếu niên trừng lớn đôi mắt vốn đã rất lớn, thập phần kinh hỉ.

Tần Ca không trả lời mà chỉ nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó nói với Diêm Nhật, “Quay về thôi.”

“Dạ.”

“Ai ai, đợi một chút, ta còn chưa biết tên của ngươi mà.” Thiếu niên vội vàng ngăn cản Tần Ca.

“Nếu có duyên thì sẽ tái kiến. Chúc cho lời khẩn cầu của ngươi thành sự thật, có được Đào Hoa thϊếp,” Lời nói không rõ hàm nghĩa, Tần Ca bước ra khỏi đền thờ, lưu lại một vị thiếu niên công tử với đôi mắt sáng bừng và hai má ửng đỏ.

“Phụ thân, cho dù ta thua thì ta cũng không muốn thành thân với tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di, ta đã tìm được người mà ta thích rồi!”