Chương 47

“Hoàng Thượng, sứ đoàn Nữ Trinh Quốc sắp tiến vào kinh thành, dựa theo lễ nghi, chúng ta phải phái quan viên tiến đến để tiếp đón.” Lâm triều, Lễ Bộ Thượng Thư Đoạn Canh thượng tấu.

Tần Ca đảo mắt nhìn đám quan viên đứng thành hai hàng trái phải, “Chúng ái khanh cảm thấy phái người nào đi tiếp đón thì thích hợp?”

Tiếu Thọ bước ra khỏi hàng ngũ, “Hoàng Thượng, thần nghĩ rằng phái Lương Vương tiến đến tiếp đón là thích hợp nhất. Thân phận của Lương Vương tôn quý, thể hiện việc Hoàng Thượng coi trọng sứ đoàn Nữ Trinh quốc.”

Trần Hí Ngôn cũng bước ra khỏi hàng ngũ, “Hoàng Thượng, thần cũng nghĩ rằng phái Lương Vương tiếp đón là thích hợp nhất.”

Kế tiếp là Khấu Dư, Phiền Tử, đại thần Nội Các và những vị quan thường đẳng đều bước ra đề cử Ngũ Tử Ngang đi nghênh đón. Bọn họ vừa mở miệng thì tất cả quan viên đều phụ họa. Trong lòng Tần Ca thập phần hài lòng, hắn mở miệng, “Các ái khanh nói rất có lý, Lương Vương tiếp chỉ.”

“Thần tiếp chỉ—” Ngũ Tử Ngang lập tức bước ra rồi quỳ gối xuống.

“Trẫm lệnh cho ngươi lập tức ra kinh, nghênh đón sứ đoàn Nữ Trinh. Lễ Bộ Thị Lang, Viên Ngoại Lang đi cùng, dẫn theo ba trăm thị vệ hoàng cung.”

“Thần lĩnh chỉ—” Ngũ Tử Ngang thản nhiên lui ra. Phản ứng của quan viên trong triều làm cho hắn có một chút giật mình, nhưng nghĩ lại thì Ngũ Tử Ngang cười thầm ở trong lòng, hôm qua Hoàng Thượng

“náo loạn”

một trận trong phủ của hắn, có lẽ đã bị truyền khắp kinh thành. Đám người thấy gió chiều nào theo chiều ấy thật ra cũng có một chút nhanh trí. Bất quá hành động của các vị đại thần Nội các vẫn làm cho hắn hơi kinh ngạc.

Bãi triều, Tiếu Thọ tìm được cơ hội gặp riêng Ngũ Tử Ngang, nhỏ giọng nói, “Vương gia, thần nghe nói hôm qua Hoàng Thượng ở quý phủ của ngài nổi cơn thịnh nộ, rốt cục là vì chuyện gì?”

Ngũ Tử Ngang cười khổ một tiếng, “Còn có thể vì chuyện gì? Sứ đoàn Nữ Trinh quốc sắp đến, trong lòng của Hoàng Thượng phiền muộn. Mà lúc ấy ta lại không ở trong phủ, không thể tiếp giá. Hoàng Thượng liền đem cả bụng hỏa khí mà đổ lên đầu ta. Ai, làm thần tử thì một chút ủy khuất cũng không đáng là gì, cũng may Hoàng Thượng sau khi phát hỏa thì tâm tình tốt hơn nhiều, bằng không cái đầu này của ta khó có thể đảm bảo đến ngày hôm nay.”

Tiếu Thọ lắc đầu vừa cười vừa nói, “Vương gia đừng lo lắng cho cái đầu của ngài. Trong triều cũng chỉ có Vương gia mới có thể làm cho Hoàng Thượng nguôi giận. Hôm qua nếu ở trong quý phủ của thần, thần sợ là đã ướt hạ khố ngay tại chỗ. Bất quá…” Tiếu Thọ nhìn xung quanh một lúc, ghé vào lỗ tai của Ngũ Tử Ngang nói nhỏ, “Thần nghe nói…Hôm qua thân mình Hoàng Thượng không khỏe, là Vương gia

ôm

Hoàng Thượng vào thư phòng. Hoàng Thượng ở trong thư phòng của ngài gần một canh giờ mới đi ra, mọi người đều đang suy đoán không biết ngài và Hoàng Thượng ở trong thư phòng nói cái gì mà sau khi Hoàng Thượng đi ra thì tâm tình lại tốt như thế?”

Trong mắt của Ngũ Tử Ngang hiện lên một tia hàn quang cực nhanh, hắn giả vờ sửng sốt, lập tức ảo não nói, “Thật sự là tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.” Kéo Tiếu Thọ sang một góc khuất, hắn thấp giọng nói, “Ai, hôm qua là ta nóng nảy. Khi Hoàng Thượng dùng bữa, vừa ăn một miếng đã ói ra. Hoàng Thượng lại bảo rằng muốn về cung, không được kêu Thái y. Ta lại không thể vô lễ đối với Hoàng Thượng, dưới tình thế cấp bách đành ôm Hoàng Thượng vào thư phòng. Kết quả là sau đó Thái y tiến đến nhưng Hoàng Thượng vẫn không cho Thái y bắt mạch. Không có biện pháp, ta chỉ có thể đuổi mọi người ra ngoài, khuyên can Hoàng Thượng mãi, quỳ xuống cầu xin tha thứ cả canh giờ thì Hoàng Thượng mới nguôi giận một chút. Ai….”

Tiếu Thọ kinh ngạc, “Chuyện của Nữ Trinh quốc làm cho Hoàng Thượng nổi giận như thế hay sao?”

“Ừm.” Ngũ Tử Ngang nói với vẻ mặt thần bí, “Việc này ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, ta cũng là trong lúc vô ý mới biết được, ngươi phải giữ kín như bưng.”

Tiếu Thọ lập tức nghiêm mặt gật đầu.

“Hoàng Thượng đối với việc giường chiếu….thập phần chán ghét, cảm thấy bẩn.”

“Cái gì?” Tiếu Thọ vội vàng che miệng lại, hạ thấp giọng, “Vương gia, đây là ý gì?”

Ngũ Tử Ngang thở dài vài tiếng, ra hiệu cho hắn nhỏ giọng, “Chính là nghĩa đen a. Hoàng Thượng không thích loại sự tình này, cảm thấy ghê tởm, bẩn. Cho nên vừa nghĩ đến vị Công chúa mà sứ đoàn Nữ Trinh đem đến thì Hoàng Thượng liền phát hỏa như vậy. Hoàng Thượng căn bản không thích loại sự tình này, càng đừng nói là để Hoàng Thượng đi chạm vào nữ tử kia.”

(giống đang nói xấu vợ quá vậy)

Tiếu Thọ lo lắng nói, “Như vậy thì phải làm sao mới hảo? Chuyện thái tử thì tính sao?”

“Ai, ta cũng vì chuyện này mà phát sầu. Cho nên hôm qua Hoàng Thượng mới nán lại trong thư phòng của ta lâu như vậy. Ta một mực khuyên nhủ Hoàng Thượng, bảo Hoàng Thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng. Nếu không thích, cảm thấy ghê tởm thì cũng phải sủng hạnh vài người nữ nhân, chỉ cần có người sinh hạ hoàng tử là được. Hoàng Thượng cũng hiểu việc sinh con nối dõi là chuyện không thể trì hoãn, bất quá cũng chỉ có thể đến đâu hay đến đó. Cũng không biết Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, nam nữ hoan ái là bản năng của con người, vì sao lại bẩn?”

(muốn đập vào mặt bác ghê)

“Đúng vậy, vì sao lại cảm thấy bẩn?” Tiếu Thọ liên tục lắc đầu, giai nhân trong thiên hạ đều là của Hoàng Thượng, thế nhưng Hoàng Thượng không muốn cùng các nàng sinh hoạt chuyện phu thê, như vậy….Hắn trừng lớn mắt, môi run rẩy, “Chẳng lẽ Hoàng Thượng…”

“Tiếu đại nhân muốn Hoàng Thượng chém đầu hay sao?” Ngũ Tử Ngang che miệng của Tiếu Thọ lại, “Hoàng Thượng ngay cả giao hoan với nữ nhân còn cảm thấy ghê tởm, huống chi là…Loại sự tình này chúng ta có muốn tưởng cũng không thể tưởng!”

“Ngô ngô!” Tiếu Thọ ra sức gật đầu, nghe Ngũ Tử Ngang nói như thế, sắc mặt của hắn trở nên tốt hơn. Hắn còn tưởng rằng Hoàng Thượng đối với nam nhân…Phỉ

vài cái trong lòng, Tiếu Thọ xóa sạch ý niệm này trong đầu ngay lập tức.

Buông miệng của Tiếu Thọ ra, Ngũ Tử Ngang lộ ra bộ dáng mất kiên nhẫn, “Tiếu đại nhân, ta phải đi ngự thư phòng, Hoàng Thượng còn chờ ta lãnh binh ra kinh.”

“Vương gia đi thong thả, chuyện này thần chắc chắn sẽ giữ kín như bưng.”

“Ta đi đây.”

Gật đầu với Tiếu Thọ một cái, Ngũ Tử Ngang lấy ra khăn tay lau đi mồ hôi căn bản không tồn tại trên trán, bước đi thật nhanh. Sau khi hắn đi, Tiếu Thọ ở ngay tại chỗ cân nhắc, “Hóa ra Hoàng Thượng là vì vậy mới không muốn nạp phi….Cứ như vậy thì chẳng phải kế hoạch của đám người Phiền đại nhân xôi hỏng bỏng không hay sao?” Tiếu Thọ thở dài, bước nhanh ra ngoài cung.

……

“Ngươi nói như thế cũng không sai. Bất quá ngươi không sợ bọn họ sẽ không chọn nữ nhân mà ngược lại đem nam nhân đưa cho trẫm hay sao?” Hưởng thụ Ngũ Tử Ngang hầu hạ, Tần Ca nằm sấp trên giường mà hỏi.

Xoa thắt lưng cho Tần Ca, Ngũ Tử Ngang mỉm cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, “Như vậy càng tốt. Nếu bọn họ thực sự đưa nam nhân đến cho ngươi, ngươi cứ trực tiếp chém đầu người mà bọn họ mang đến, sau này bọn họ tuyệt đối sẽ không dám tự chủ trương.” Ai dám đưa nam nhân cho Tần Ca thì sẽ là kẻ thù của hắn!

Tần Ca lười tranh luận chuyện như vậy cùng Ngũ Tử Ngang, miễn cưỡng hỏi, “Ngươi tin Tiếu Thọ sẽ để lộ việc này ra ngoài?”

“Hắn có giao tình với Phiền Tử, chuyện này hắn nhất định sẽ nói cho Phiền Tử. Nhi tử của Phiền Tử lại thú khuê nữ của tiên sư Trần Hí Ngôn, hai người đều có ý đem nữ nhi của mình vào cung, cho nên Trần Hí Ngôn cũng nhất định sẽ biết. Chuyện này một truyền mười, mười truyền một trăm….Chẳng phải là đều biết hay sao. Ta chỉ kinh ngạc là việc này truyền ra từ trong phủ của ta quá nhanh.”

Tần Ca xoay lại, không để cho Ngũ Tử Ngang tiếp tục xoa thắt lưng, ngữ thanh trở nên lạnh lùng, “Bên cạnh ngươi và trẫm đều có tai mắt của kẻ khác, tin tức lan truyền đương nhiên sẽ rất nhanh. Trẫm chỉ sợ Thái sư sẽ đến tìm trẫm, nhóm Thái y bên Thái y viện cũng tới phiền trẫm.”

Ngũ Tử Ngang rửa tay, bưng tách trà nóng cho Tần Ca rồi nói, “Chuyện này cũng không phải nói tốt thì có thể tốt, Thái sư có gấp cũng không thể gấp. Còn đám Thái y, ngươi cứ dằn mặt thì bọn họ cũng sẽ không dám lỗ mãng. Quý phủ của ta và những kẻ lắm miệng ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ phái người xử lý.”

“Hừ, chuyện này nói không chừng chưa đến mấy ngày nữa thì sẽ truyền đến Biện An.” Tần Ca đi đến trước án thư, rút ra tấu chương rồi đưa cho Ngũ Tử Ngang, “Đã có người dâng tấu chương cho trẫm, bảo rằng Hoàng thúc tuổi tác đã cao, nhớ về cố hương, hy vọng trẫm có thể chấp thuận hắn hồi kinh.”

Nhìn tấu chương, Ngũ Tử Ngang cũng cười lạnh, “Quan nhà Tần trong triều chỉ còn vài người thôi, không biết âm thầm bỏ ra bao nhiêu ngân lượng.”

“Trẫm sẽ không để cho hắn hồi kinh. Trẫm sẽ cảnh cáo bọn người dâng lên tấu chương này, nếu còn có lần sau thì đừng trách trẫm không lưu tình. Đúng rồi, nhắc đến ngân lượng, Hoài Nam tiền nhiệm Bố Chính Sứ Trương Thanh Tắc cho đến nay vẫn chưa bắt được, ngươi phái nhóm tiểu quỷ âm thầm đi điều tra chuyện này cho trẫm.”

“Ta đã phái Dạ quỷ. Người nhà của Trương Thanh Tắc không phải đã áp giải về kinh rồi hay sao? Chém lão nương và nhi tử của hắn, để xem hắn có lộ diện hay không.”

“Cứ an bài như thế.”

Liếc mắt một cái đã qua một canh giờ, thần sắc của Tần Ca trở nên hòa hoãn, “Ngươi cần phải đi.”

Ngũ Tử Ngang tiến lên ôm lấy Tần Ca rồi cúi đầu. Hai người hôn nhau một lúc lâu thì Ngũ Tử Ngang mới lưu luyến thối lui, “Ta đi, chậm nhất là ba ngày có thể hồi kinh. Ta sẽ phái Ôn Quế chiếu cố việc ăn uống và nghỉ ngơi của ngươi.”

Tần Ca nhướng mi, “Hắn không phải Tổng quản thái giám của trẫm hay sao, khi nào lại trở thành người của ngươi?”

Đẩy ra long bào của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang lưu lại một hôn ấn đỏ tươi trên cổ của Tần Ca, xung quanh hôn ấn còn có dấu vết mà hôm qua đã lưu lại, “Sự tình liên quan đến long thể của Hoàng Thượng, Ôn tổng quản đương nhiên trở thành Tổng quản công công của ta.” Chỉnh trang lại long bào cho Tần Ca, Ngũ Tử Ngang lại hôn hắn một cái, “Ta đi đây.”

“Đi đi.”

Nhìn Ngũ Tử Ngang ly khai, Tần Ca liếʍ bờ môi nóng bừng, trong ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.

……

Lĩnh mệnh Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang hồi phủ dặn dò một phen, sau đó dẫn Ngũ Hiến rồi vội vàng đến hoàng cung. Lễ Bộ Thị Lang, Viên Ngoại Lang cùng ba trăm thị vệ hoàng cung đã chờ trước cửa kinh thành. Lên ngựa, chưa hề dừng lại, Ngũ Tử Ngang dẫn người hướng đến sứ đoàn Nữ Trinh quốc. Theo tin tức của sứ giả, sứ đoàn Nữ Trinh quốc đêm nay sẽ đến dịch quán Kinh Giao. Bọn họ chỉ cần chờ ở dịch quán là được.

Khi trời sắp tối, đoàn người của Ngũ Tử Ngang đến dịch quán hoàng thất. Sứ đoàn Nữ Trinh quốc cách nơi đây khoảng chừng hai dặm, Ngũ Tử Ngang lệnh cho bọn thị vệ vây quanh dịch quán, đám cung nô đi theo cũng rất nhanh nhẹn an bài dịch quán chu đáo, nghênh đón sứ đoàn và công chúa Nữ Trinh quốc. Nói chuyện phiếm câu được câu không với hai vị quan viên Lễ Bộ, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng bẩm báo sứ đoàn Nữ Trinh quốc đã đến. Ngũ Tử Ngang lập tức cùng mọi người ra ngoài nghênh đón.

Sứ đoàn Nữ Trinh lần này phái theo một ngàn người. Không chỉ hộ tống công chúa vào kinh mà còn dâng lên mấy chục xe cống phẩm. Quốc Vương đương nhiệm Việt Lặc Sở của Nữ Trinh đang muốn phát triển thực lực của Nữ Trinh, đồng thời tích cực tăng mạnh liên minh cùng Đại Đông, mục đích là chống lại ngoại xâm. Bất quá Việt Lặc Sở không thể ngờ được là hành động của hắn lại mang đến phiền phức rất lớn cho Hoàng đế Đại Đông không ham mê nữ sắc.

Đội ngũ dẫn đầu là dũng sĩ của Nữ Trinh quốc, đường huynh của Quốc vương Việt Lặc Sở chính là Đại quân Việt Lặc Da, nhìn thấy đội ngũ nghênh đón của Đại Đông, hắn lập tức ra hiệu dừng lại rồi xuống ngựa. Ngũ Tử Ngang bước nhanh qua, không quên liếc mắt nhìn cổ xe xa hoa của công chúa.

(o_o)

“Lương Vương Ngũ Tử Ngang cung nghênh sứ đoàn.”

“Việt Lặc Da phụng Vương lệnh hộ tống công chúa yết kiến Hoàng đế Đại Đông.”

Hai bên quan viên hành lễ với nhau, Ngũ Tử Ngang đưa tay chỉ về hướng dịch quán, “Thỉnh Công chúa và Việt Lặc Da Đại quân cùng sứ đoàn tiến vào dịch quán nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mốt sẽ vào kinh yết kiến.”

“Hoàng Thượng phái Lương Vương tiến đến, Đại quân vô cùng vinh hạnh.” Hành lễ xong, Việt Lặc Da xoay người nhấc tay ra hiệu, “Thỉnh Công chúa xuống xe.”

Hơn mười người thị nữ vây quanh phía trước xe ngựa, chỉ thấy rèm xe giật nhẹ, một người đầu đội mũ miễn chuỗi ngọc trân châu, thân mặc y phục kim sắc của Nữ Trinh, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng được thị nữ dìu xuống, chậm rãi bước ra khỏi xe, sau đó mới đi đến trước mặt Ngũ Tử Ngang. Dưới ngọn đuốc, cho dù là đầu đội mũ miện chuỗi ngọc nhưng Ngũ Tử Ngang vẫn thấy được mặt của công chúa, nụ cười trên mặt của hắn thiếu chút nữa đã không thể kiềm chế được.

Trên thân thoang thoảng một mùi hương, sau khi công chúa đến gần, trên mặt của Ngũ Tử Ngang bày ra dáng vẻ hoàn mỹ, nói một cách cung kính, “Thỉnh Công chúa vào dịch quán nghỉ ngơi.”

Công chúa hơi hành lễ đối với hắn rồi mới chậm rãi theo thị nữ tiến vào dịch quán. Lễ Bộ Thị Lang Bùi Bân lập tức phái người mang đến nước ấm, chuẩn bị thức ăn. Theo mọi người vào dịch quán, khi không có ai chú ý, trong mắt của Ngũ Tử Ngang hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.

Nói là nghênh đón nhưng Ngũ Tử Ngang phải làm cũng bất quá chỉ là lễ tiết. Đợi đến khi đoàn xe tiến vào kinh thành, Lễ Bộ còn có thể an bài người nghênh đón trước cửa thành. Cho nên ăn uống xong, cùng Việt Lặc Da hàn huyên một hồi, mọi người mệt mỏi lui xuống nghỉ ngơi. Ở một mình trong phòng, rốt cục nụ cười trên mặt của Ngũ Tử Ngang hạ xuống. Tuy rằng hôm qua mới cùng Tần Ca ôn tồn một phen, tuy rằng biết tâm tư của Tần Ca đối với hắn, nhưng hắn không thể khống chế được dấm chua đang mãnh liệt cuộn trào trong lòng của mình. Đặt hắn và vị công chúa Nữ Trinh ở bên cạnh nhau, chỉ có người mù mới có thể coi trọng hắn!

(