- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trầm Nịch (Chìm Đắm)
- Chương 42
Trầm Nịch (Chìm Đắm)
Chương 42
“Lão phu nhân! Vương phi nương nương!” Quản gia Ngũ Huyền phóng như bay vào sảnh đường, “Trong cung có người truyền chỉ, Hoàng Thượng đang trên đường đến phủ, khoảng một khắc nữa sẽ đến!”
“Cái gì? Hoàng Thượng muốn đến phủ!” Đang trò chuyện cùng Liễu Song thì Phạm Ngũ Thị hoảng hồn, Liễu Song cũng luống cuống.
Trong nhà không có người nam nhân nào, như vậy phải làm sao cho hảo. Nghĩ đến chính mình là Vương phi cũng không thể bôi nhọ Ngũ đại ca và Vương phủ, Liễu Song siết chặt khăn tay, sau đó bối rối cất tiếng, “Lão quản gia, trước tiên phái người trải thảm đỏ, mang lên chậu hoa trước cổng để nghênh đón Hoàng Thượng đại giá, chuẩn bị loại trà thượng hạng ở trong phủ, lập tức phái người đi báo Vương gia, nhị gia và tam gia. Còn có…” Nhất thời khẩn trương khiến nàng không nghĩ ra còn phải làm thêm cái gì.
Lúc này Phạm Ngũ Thị cũng trở nên tỉnh táo, tiếp lời nàng, “Mọi người trong phủ lập tức đi thay y phục rửa mặt chải đầu, có bao nhiêu đèn l*иg đỏ thì treo lên hết.”
“Thắp hương lên!” Liễu Song vội vàng bổ sung, “Đem ra hương phiến mà lần trước Hoàng Thượng ban cho.”
Phạm Ngũ Thị lại thêm một câu, “Hoàng Thượng sợ lạnh, đốt tất cả chậu than trong phòng lên!”
“Lão nô lập tức đi phân phó!” Ngũ Huyền xoay người chạy đi.
“Bảo bọn họ tay chân phải nhanh nhẹn! Đừng phạm sai lầm!” Phạm Ngũ Thị lo lắng hô một tiếng.
Liễu Song lại nói, “Cô nãi nãi, chúng ta mau chóng về phòng thay y phục đi.”
“Ai! Đúng rồi đúng rồi! Nhanh chóng thay xiêm y! Xuân Nha, nhanh lên!”
“Dạ đến đây!”
Trước khi Ngũ Tử Ngang quất roi giục ngựa về đến Vương phủ thì bên trong Vương phủ phi thường hỗn loạn. A không, cũng không thể nói như thế. Loạn là loạn, bất quá cũng không đến mức hỗn loạn. Không uổng công Ngũ Huyền là người nhanh nhẹn, trong phủ cho dù có loạn cũng không mất quy củ. Từ sau khi Lương Vương hồi kinh, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng giá lâm Vương phủ. Cho dù là Hoàng Thượng giá lâm bất thình lình nhưng Vương phủ cũng tuyệt đối không thể mất đi dáng vẻ tôn quý của mình.
Sáng sớm Tần Ca lại muốn đi Lương Vương phủ một chuyến, bất quá vẫn chưa đến lần nào. Hôm nay cảm thấy không vui, đến Vương phủ nhìn một cái cũng được. Tuy nói dẫn theo vài người để đi dạo, nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng Thượng, cũng không phải cải trang xuất tuần hoặc là bí mật hẹn hò, hắn quang minh chính đại đi từ trong cung ra, thiên tử phô trương đương nhiên không thể thiếu được. Chuyện bé xé ra to, đối với việc Tần Ca xuất cung mà nói thì ngẫu nhiên xảy ra một lần như vậy cũng là có nguyên nhân, ai bảo hiện tại trong lòng của hắn cảm thấy khó chịu làm chi.
Bọn thị vệ trong cung cưỡi ngựa đi trước mở đường, từ hoàng cung tiến đến Lương Vương phủ, để bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng, tránh cho bọn đạo chích nhân cơ hội làm loạn. Phía trước là nghi trượng đội, kỳ phiên, chấp phiến, loan phượng….Mặc dù không phô trương long trọng bằng lần Tần Ca đi tế xuân, nhưng cũng đủ khiến dân chúng trong kinh thành kính sợ.
(nghi trượng đội = đội danh dự hoàng gia, kỳ phiên=lá cờ, chấp phiến=quạt to)
Không dùng ngự liễn, Tần Ca ngồi trên kiệu ngọc do hai mươi tám người nâng, chậm rãi tiến đến Lương Vương phủ. Phía trong kiệu ngọc, Tần Ca ngắm nghía chuỗi tràng hạt do Ngũ Tử Ngang tặng cho hắn, trên hàng lông mày mang theo vài phần tức giận. Cố ý phái người đi Vương phủ truyền tin, Tần Ca đoán được trong phủ cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Ven đường không có bất luận kẻ nào được qua lại, người nọ vắng mặt trong phủ có lẽ cũng bị ngăn cản không thể quay về. Hắn muốn chính là như thế.
Đeo lại chuỗi tràng hạt, ôm lấy noãn lô, Tần Ca nhắm mắt dưỡng thần. Không bao lâu thì hắn chợt nghe thái giám truyền lệnh hô lớn, “Hoàng Thượng giá lâm–” Kiệu ngọc dừng lại, Ôn Quế ở bên ngoài cất tiếng, “Hoàng Thượng, đã đến Vương phủ.” Màn xe được vén lên, Tần Ca vịn lấy tay của Ôn Quế mà bước xuống. Phạm Ngũ Thị và Liễu Song cùng tất cả mọi người đã chờ chực trước đại môn Vương phủ, đều quỳ xuống dập đầu hô to vạn tuế. Tần Ca liếc mắt nhìn Liễu Song đang cúi đầu quỳ trên đất, thản nhiên nói, “Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Mọi người đứng dậy.
Nhìn đôi Chu tước ở trước đại môn Lương Vương phủ, Tần Ca được Ôn Quế dìu vào trong phủ. Một đường trải thảm đỏ từ đại môn đến chính sảnh Linh Ninh Đường, đèn l*иg đỏ treo trên cửa, hương thơm phiêu tán toàn bộ Vương phủ. Chỉ trong nửa canh giờ đã có thể bố trí Vương phủ ổn thỏa như vậy, xem ra nô bộc ở Vương phủ cũng có một chút năng lực. Chẳng qua không biết là do Phạm lão thái giáo huấn hay là Vương phi nương nương mới vào phủ có thủ đoạn cao minh. Sắc mặt của Tần Ca đã trầm lại càng thêm trầm, làm cho Ôn Quế đang không ngừng ngắm trộm ứa ra mồ hôi lạnh.
Ngồi xuống, phái người thưởng tọa cho lão thái thái, Tần Ca dừng mắt lên người của Liễu Song ở phía sau Phạm Ngũ Thị, “Sau khi Lương Vương nhập kinh thì trẫm vẫn chưa thể đích thân đến Vương phủ, đó là lúc đại hôn của Lương Vương, trẫm vì bận việc xuân tế nên không thể tiến đến chúc mừng. Hôm nay nhân dịp nhàn rỗi, trẫm liền có ý niệm này trong đầu. Lão phu nhân vào kinh đã quen hay chưa?”
Phạm Ngũ Thị vội vàng đứng dậy, “Lão thân không dám. Lão thân vào kinh cho đến nay vẫn luôn cảm tạ long ân của Hoàng Thượng, thụ sủng nhược kinh. Long ân của Hoàng Thượng đối với Ngũ gia bao la rộng lớn, lão thân ở kinh thành như ở cố hương, quyến luyến không muốn rời đi.”
Ra hiệu cho Ôn Quế dìu lão thái thái ngồi xuống, lúc này Tần Ca mới dời mắt khỏi người Liễu Song, “Lão phu nhân không cần đa lễ. Lương Vương tự nguyện tước thái ấp để hồi kinh, trẫm rất vui mừng, ân sủng như vậy cũng là nên có.” Nói xong, hắn lại nhìn về phía Liễu Song, “Vương phi là nữ nhi của Liễu Thượng Thư, vốn nổi danh là đệ nhất kinh thành ôn nhu nhàn thục nữ tử. Đây là lần thứ hai trẫm gặp Vương phi. Lần đầu trẫm nhớ rõ là ở Thưởng Hoa yến ngay trong cung. Khi đó tiên Hoàng vẫn còn tại thế, trẫm vẫn là thái tử. Cũng chỉ thoáng nhìn bên trong đào hoa viên. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên như lời đồn, trẫm có một chút hâm mộ Lương Vương.”
Liễu Song bị Hoàng Thường nhìn chăm chú thì cảm thấy phi thường khẩn trương, vội vàng khom người nói, “Tiện thϊếp bất quá chỉ là nữ tử tầm thường, may mắn được phụ bối và tiên công có giao tình nên mới có thể tìm được lương quân như Vương gia.” Trong lòng của nàng bất an, vì sao Hoàng Thượng lại nhìn nàng như thế?
Liễu Song vẫn cúi thấp đầu, Tần Ca không thấy rõ dung mạo của nàng, hắn hơi nhếch môi lên, vẻ mặt có một chút ôn hòa, “Thưởng tọa cho Vương phi.” Tiểu thái giám lập tức nâng ghế tiến đến. Ôn Quế đứng bên cạnh liếc mắt một cái, trong lòng thắc mắc vì sao Vương gia vẫn chưa trở về?
(vợ có cho về đâu mà về =.=)
Liễu Song ngồi xuống, Tần Ca thấy rõ dung nhan của nàng, thần sắc ôn hòa lập tức lui ra, lại trở thành bậc đế vương uy nghiêm lạnh lùng, bất quá âm trầm hơn so với ngày thường một chút, khiến Phạm Ngũ Thị và Liễu Song lạnh run cả người.
Vương phủ tuy rằng đã chuẩn bị loại trà cực phẩm được tiến cống, bất quá Hoàng Thượng xuất tuần làm sao lại uống trà của người khác. Ôn Quê pha trà xong lại dùng ngân châm kiểm tra, sau đó mới bưng đến cho Tần Ca. Tần Ca dùng nắp trà gạt nhẹ trên miệng tách rồi nhấp một ngụm, sau đó biết rõ mà còn cố hỏi, “Lương Vương không ở trong phủ?”
Phạm Ngũ Thị đáp lời, “Bẩm Hoàng Thượng, Tử Ngang sáng sớm đã xuất môn, bây giờ còn chưa hồi phủ.”
Tần Ca buông tách trà, “Buổi sáng sau khi nghị sự thì trẫm đã cho hắn xuất cung. Bây giờ còn chưa hồi phủ, không biết lưu luyến ở nơi nào.” Đôi mắt của Liễu Song nhất thời ảm đảm, Tần Ca đều nhìn thấy rõ ràng.fynnz.wordpress.com
“Hoàng Thương, Lương Vương hồi phủ.” Đúng lúc này thái giám tiến vào bẩm báo, Còn chưa chờ Tần Ca mở miệng thì có một người với thần sắc lo lắng đang vén rèm che rất dày để tiến vào chính sảnh. Vừa nhìn thấy người ngồi trên ghế chủ tọa, hắn vội vàng tiến lên rồi quỳ xuống.
“Miễn.” Thản nhiên nói một chữ, Tần Ca lại cầm lấy tách trà, mượn cớ không nhìn người nọ. Ngũ Tử Ngang tiến lên hai bước, sau đó cung kính nói, “Hoàng Thượng đến đây, vì sao không phái người truyền lời trước? Thần tiếp giá chậm trễ, thỉnh Hoàng Thượng thứ lỗi.”
Tần Ca vẫn chưa nâng mắt lên, “Ngươi cũng nói là trẫm không phái người truyền lời trước, trẫm làm sao lại có thể trách tội?” Lời nói lãnh đạm, ngay cả kẻ điếc cũng có thể nhận ra tâm tình của Hoàng Thượng lúc này không tốt. Phạm Ngũ Thị và Liễu Song bất an nhìn về phía Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang lại nhìn Tần Ca. Trong lòng cười khổ, hắn nhẹ nhàng nói, “Là thần lỡ lời. Cho dù Hoàng Thượng không phái người truyền lời thì thần cũng nên biết trước mà hồi phủ tiếp giá mới phải.” Hắn đã sớm trở về nhưng vấn đề là bị người ta ngăn cản ở trên đường.
Tần Ca lại nói, “Như vậy từ nay về sau bên người trẫm sẽ có thủ hạ của Lương Vương theo dõi. Như vậy Lương Vương có thể biết trước nhất cử nhất động của trẫm.”
“Hoàng Thượng bớt giận!” Sắc mặt của Phạm Ngũ Thị và Liễu Song tràn đầy sợ hãi, vội vàng dập gối quỳ xuống đất. Ngũ Tử Ngang lại há miệng thở dốc, ở đây nhiều người, hắn thật sự khó mà nói ra lời trấn an. Tần Ca đứng dậy rồi đi đến trước mặt Phạm Ngũ Thị, đưa tay nâng nàng đứng dậy, nhưng việc này làm cho Phạm Ngũ Thị vô cùng sợ hãi.
“Hoàng Thượng, Ngũ phó tướng Ngũ đại nhân cùng Ngũ tham sự Ngũ đại nhân hồi phủ bái lễ.”
Hai người tiến vào rồi cùng nhau quỳ xuống, “Thần Ngũ Tử Anh, Ngũ Tử Hoa tiếp giá chậm trễ, thỉnh Hoàng Thượng thứ lỗi.”
“Đều đứng lên đi.”
Một chữ
đều
làm cho Liễu Song đang quỳ cũng đứng lên. Nhìn thấy dáng người thướt tha lại mang theo đáng thương của nàng; nhìn thấy nàng phi thường sợ hãi liếc mắt nhìn Ngũ Tử Ngang một cái; nhìn thấy Ngũ Tử Ngang khẽ mỉm cười với nàng, trong mắt của Tần Ca hiện lên thần sắc thập phần lạnh lùng. Hôm nay hắn thật sự quá hồ đồ, vì sao lại đến Lương Vương phủ!
Dìu lão thái thái ngồi xuống, Tần Ca đứng yên mà nói, “Lần này tiến đến là trẫm đường đột. Lần sau trẫm sẽ báo trước để cho Lương Vương có thể sớm chuẩn bị. Bãi giá…”
“Hoàng Thượng!”
Ngũ Tử Ngang vọt đến trước mặt Tần Ca, cắt ngang hai chữ
hồi cung
sắp xuất ra khỏi miệng. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên khẩn trương, sắc mặt của Tần Ca thật không tốt, Ngũ Tử Ngang cũng có vẻ dị thường lo âu và ảo não.
Áp chế sự nóng vội trong lòng, Ngũ Tử Ngang lại nhẹ nhàng lên tiếng, “Hoàng Thượng, thần tội đáng chết vạn lần, dám lỡ lời như thế. Hiếm khi Hoàng Thượng đến phủ mà thần lại không thể tiếp giá, trong lòng rất hoảng sợ, thật sự là ảo não. Thỉnh Hoàng Thượng niệm tình thần chỉ buột miệng, đừng chấp nhặt với thần.” Quay lưng về phía mọi người, trong mắt của Ngũ Tử Ngang là khẩn cầu, là sốt ruột.
Nhìn hắn một hồi. Tần Ca xoay mặt đi, “Người đâu.”
“Có nô tài.”
“Truyền ngự y xem chẩn cho lão phu nhân.”
“Dạ.”
“Hoàng Thượng, lão thân không sao.” Phạm Ngũ Thị sắp bị hù chết vội vàng đứng dậy nhưng lại bị Tần Ca đưa tay ngăn cản.
“Trẫm tiến đến cũng không phải muốn làm khó Lương Vương. Lão phu nhân vừa rồi dập gối quỳ xuống mạnh như vậy, tốt nhất nên để ngự y xem chẩn một chút.” Không nhìn Liễu Song vừa rồi cũng dập gối quỳ xuống, Tần Ca vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng. Phạm Ngũ Thị liếc nhìn Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang khẽ gật đầu với nàng, nàng thoáng an tâm, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trấn an cô nãi nãi, Ngũ Tử Ngang lại vội vàng trấn an người còn lại, “Hoàng Thượng, đến ngọ thiện hãy ở lại Vương phủ của thần mà dùng bữa.”
“Không được, trong cung còn có việc.” Giận đến no cả rồi, làm sao còn khẩu vị mà ăn uống.
Ngũ Tử Ngang nhẫn nại xúc động muốn ôm lấy Tần Ca, lại một lần nữa trấn an, “Hoàng Thượng hiếm khi đến đây, thần không chỉ không tiếp giá mà còn để Hoàng Thượng bụng đói trở về, sau này thần làm sao có mặt mũi mà tiến cung? Thần tự mình xuống trù phòng, thỉnh Hoàng Thượng thưởng thức.”
Tần Ca không hé răng, tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Tử Ngang.
Ngũ Tử Ngang lại lên tiếng, “Hoàng Thượng…” Tần Ca.
Tâm can như muốn mềm nhũn, Tần Ca lại một lần nữa ngồi xuống ghế, “Lương Vương tự mình xuống trù phòng, dù sao trẫm cũng phải thưởng thức một lần mới được. Như vậy hôm nay trẫm ở lại dùng bữa.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Ngũ Tử Ngang hiển lộ vẻ mặt mừng rỡ, “Thần đi chuẩn bị.” Nói xong liền lui ra. Lúc sắp đi thì hắn ra hiệu cho Ngũ Tử Hoa, Ngũ Tử Hoa lập tức hiểu ý.
Sau khi Ngũ Tử Ngang rời đi, Ngũ Tử Hoa tiến lên nói, “Hoàng Thượng, thần đã từng đi buôn vài năm, có được một chút vật hiếm lạ. Không biết Hoàng Thượng có hứng thú hay không?”
“Trong cung có không ít vật hiếm lạ, không biết theo như lời của Ngũ tham sự thì vật hiếm lạ ở đây có bao nhiêu hiếm lạ.” Nói là nói như thế, Tần Ca lại đứng lên, bộ dáng muốn đi nhìn thử. Ngũ Tử Hoa lập tức khom người, “Hoàng Thượng, thỉnh.”
Khoát y mệ lên tay của Ôn Quế, Tần Ca đi theo Ngũ Tử Hoa. Khi long bào biến mất ở chính sảnh, Phạm Ngũ Thị thở phào nhẹ nhõm, một tay ấn vào trước ngực, thật sự là hù chết nàng mà. Chậm rãi phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Song cũng bị dọa chết khϊếp, “Song nhi, chân có sao không?” Ngũ Tử Anh còn ở trong phòng đột nhiên ngẩng đầu nhìn.
“Không sao.” Liễu Song miễn cưỡng mỉm cười, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Phạm Ngũ Thị, “Cô nãi nãi, để ta xem chân cho người.”
“Ta không sao.” Phạm Ngũ Thị kéo Liễu Song đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nói, “Tử Anh, nhanh đi thỉnh đại phu.”
“Cô nãi nãi, ta thật sự không sao, không cần đi.” Gọi Ngũ Tử Anh đang muốn rời đi, Liễu Song liền đứng dậy. Nhưng vừa rồi dùng sức quỳ xuống đã khiến đầu gối trở nên đau nhức, Liễu Song liền ngã sang một bên.
“Song nhi!”
“Đại tẩu!”
Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy Liễu Song, sau khi nàng đứng thẳng thì lại nhanh chóng buông ra. Chưa kịp hoàn hồn, Liễu Song định nói cảm tạ thì Ngũ Tử Anh lại cúi đầu xoay người bước đi. Dáng vẻ dị thường vội vàng.
“Ai, Tử Anh, tiểu hài tử này.” Phạm Ngũ Thị bất đắc dĩ thở dài. Liễu Song bất giác ôm cánh tay, giật mình ngẩn người nhìn phương hướng ly khai của Ngũ Tử Anh, nhịp tim đập nhanh vẫn chưa hồi phục.
Ngự y rất nhanh liền tiến đến. Đầu gối của Phạm lão thái không có gì trở ngại. Đầu mùa xuân nên kinh thành vẫn còn lạnh, Phạm lão thái ăn mặc đủ kín, khi sợ hãi quỳ xuống cũng bởi vì tuổi lớn nên lực đạo cũng không nặng, chỉ hơi phiếm đỏ một chút mà thôi. Còn Liễu Song được nha hoàn dìu về phòng lại không may mắn như vậy. Vì dùng sức quá mạnh mà hai đầu gối trở nên tím xanh. Nàng vốn là thiên kim tiểu thư, làm sao chịu nổi ủy khuất như thế. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, nàng sợ đến mức mà khóc thút thít.
“Nhị gia?”
“Đại phu đã đến.”
“Vương phi nương nương ở bên trong.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Liễu Song vội vàng lau mắt, thu hồi dáng vẻ thất thố của mình. Đại phu đi vào, bởi vì xem chẩn cho Vương phi nương nương nên Ngũ Tử Anh thỉnh đến là nữ đại phu của Vương phủ. Liễu Song rất cảm kích sự thận trọng của hắn. Ngũ Tử Anh không tiến vào mà chỉ đứng ở bên ngoài. Nghe đại phu ở trong phòng bảo rằng chân của Liễu Song phải thoa dược mấy ngày, hắn liền nắm chặt hai tay. Trước khi đại phu đi ra thì Ngũ Tử Anh vẫn ở bên ngoài chờ chực. Sau khi đại phu đi ra thì hắn mới dẫn đại phu rời khỏi.
Liễu Song thoa dược xong rồi lên giường nghỉ ngơi, tỳ nữ Quyên Tử bưng nước trà tiến vào, “Nương nương, nhị gia bảo Hoàng Thượng ở trong phủ dùng bữa, nữ quyến không cần đi cùng. Người có thể ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Hôm nay Hoàng Thượng tiến đến dường như có gì đó bất mãn với Vương gia. Ta làm sao có thể nghỉ ngơi mà không tiếp kiến?” Liễu Song ngồi dậy, mặt mày đầy phiền muộn, “Ta thật sự lo lắng cho Vương gia. Phụ thân bảo Vương gia ở trong triều rất khó khăn, xem ra quả thật là như vậy.”
“Nương nương, ngài đừng lo lắng. Hôm nay tuy rằng long nhan nổi giận, nhưng chẳng phải cũng đã lưu lại dùng bữa hay sao? Hoàng Thượng còn thỉnh ngự y xem chẩn cho lão phu nhân.” Quyên Tử khuyên giải Liễu Song.
Liễu Song âm thầm thở dài, tiếp nhận tách trà rồi uống mấy ngụm, sau đó thấp giọng hỏi, “Nhị gia đi rồi?”
“Nhị gia đưa đại phu đi rồi.” Quyên Tử nhìn tiểu thư vài lần, “Nếu không có nhị gia thì nương nương chắc chắn đã bị té ngã. Nhị gia chất phác kiệm lời, lại không thường hồi phủ, ta nghĩ rằng nhị gia rất khó ở cùng. Vừa rồi thấy hắn đỡ lấy nương nương như vậy, nô tỳ đột nhiên cảm thấy nhị gia cũng không phải như nô tỳ suy nghĩ.”
Động tác uống trà của Liễu Song tạm dừng, đột nhiên bất giác hốt hoảng. Vừa rồi cánh tay vừa mới ôm nàng….Khi chạm vào trong l*иg ngực kia…..
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trầm Nịch (Chìm Đắm)
- Chương 42