Chương 130

Ba ngày trôi qua, thích khách không còn xuất hiện nữa, đồng thời Ngũ Tử Ngang lệnh cho Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật tăng cường canh giữ sơn trang nghiêm ngặt, cùng lúc ấy lại lấy danh nghĩa của Tần Ca viết một phong thư cho Lâm Giáp, nói cho Thái sư biết trước tất niên Tần Ca mới đem tiểu Thái tử hồi kinh. Linh cữu của quý phi nương nương đã được đưa đến kinh thành, trước tất niên Lâm Giáp phải an bài thỏa đáng tang sự của quý phi, chờ sau khi Tần Ca hồi kinh thì có lẽ cũng đến lúc mừng đầy tháng của Thái tử. Thái tử xuất thế khiến Lâm Giáp vui sướиɠ không thua kém Ngũ Tử Ngang, tuy rằng quý phi nương nương

bất hạnh qua đời

khiến người ta thương cảm nhưng Đại Đông có người thừa kế, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Lâm Giáp lo lắng cho an nguy của Hoàng Thượng và Thái tử, hồi âm khuyên bảo Hoàng Thượng nên sớm ngày hồi kinh, Tần Ca viện cớ trời lạnh, Thái tử lại sinh non, cần phải cẩn thận chăm sóc nên cự tuyệt không trở về. Lâm Giáp cũng không nghi ngờ mà chỉ chấp thuận. Hoàng Thượng thật vất vả mới có con nối dõi, tốt nhất là cẩn thận cho thỏa đáng, huống chi tiết trời quả thật rất lạnh. Tháng mười hai đã nhập ải cuối năm, sự vụ trong triều bề bộn, Lâm Giáp cũng không tiếp tục thúc giục Hoàng Thượng sớm ngày trở về.

Chuyện ở kinh thành Tần Ca và Ngũ Tử Ngang an tâm giao cho Lâm Giáp. Đến cuối tháng Ngũ Tử Ngang sẽ quay lại Nữ Trinh, hai người hết sức quý trọng thời gian ở bên nhau. Buổi tối, đem đưa nhỏ đang ngủ say giao cho nhũ mẫu, Ngũ Tử Ngang thoa thuốc cho Tần Ca, sau khi thu thập ổn thỏa thì mới lên giường nghỉ ngơi. Sau khi đứa nhỏ ra đời, ngoại trừ cho mớm sữa thì Ngũ Tử Ngang cơ hồ đều tự mình chăm sóc nhi tử. Ngay cả Tần Ca mà hắn cũng tự mình hầu hạ, không cho người khác nhúng tay vào. Mặc kệ là đối với tần ca hay hài tử của hắn thì hắn đều nợ hai người rất nhiều, muốn thừa dịp trước khi đi thì làm nhiều một chút.

Tần Ca đang ở cữ, vì tránh cho người này bị phong hàn nên bọn họ chia chăn mà ngủ. Tiến vào chăn của mình, Ngũ Tử Ngang nằm bên giường đắp lại chăn cẩn thẩn cho Tần Ca rồi mới buông rèm. Hắn vẫn chưa buồn ngủ cho nên ngồi dựa vào đầu giường để tán gẫu với Tần Ca. Tuy rằng đã qua vài ngày nhưng Ngũ Tử Ngang luôn bận rộn chăm sóc cho nhi tử và Tần Ca, bên cạnh lại thường xuyên có người, hắn vẫn chưa có thời gian hảo hảo cùng Tần Ca tâm sự.

Một tay vòng qua đầu của Tần Ca, khẽ vuốt gò má của người này, Ngũ Tử Ngang cúi đầu nhìn Tần Ca một cách chăm chú rồi hỏi, “Khi mang thai Tử Quân có bị ốm nghén nhiều lắm không?” Không ở bên cạnh khi Tần Ca mang thai là chuyện khiến hắn tiếc nuối cả đời.

Tần Ca thản nhiên vừa cười vừa nói, “Cũng tạm, so với lúc Liễu Song mang thai thì tình trạng của ta xem như tốt hơn rất nhiều, buổi sáng rời giường sẽ cảm thấy buồn nôn một chút, nhưng có thể ăn được ngủ được. Đến khi hơn năm tháng thì thai máy càng ngày càng rõ ràng, bụng cũng càng ngày càng lớn, thân mình trở nên nặng nề, cử động hơi bất tiện, đứa nhỏ cũng nghịch ngợm, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy khó chịu.”

Trong mắt của Ngũ Tử Ngang tràn đầy đau lòng và áy náy, “Đều do ta rất ngốc. Trước khi ta đi thì ngươi hay buồn nôn, muốn ăn chua, vậy mà ta không hề để tâm.”

Tần Ca đưa tay vói vào trong chăn của Ngũ Tử Ngang, ôm lấy thắt lưng của người này, kề sát Ngũ Tử Ngang thông qua lớp chăn, sau đó mới mở miệng, “Nếu không phải bọn họ mật báo với ngươi thì ngươi sẽ nghĩ là ta có thai hay sao? Khi ngươi biết tin chẳng phải cũng nghĩ là bọn họ đang nói đùa đó sao? Sau khi ta ăn phượng đan thì qua mấy tháng mới có thai, lúc ấy ta rất lo lắng, trong thư Phượng Minh Vương có nói sau khi dùng xong phượng đan thì sẽ lập tức có thai. Cũng may sau đó ta rốt cục cũng mang thai.”

Ngũ Tử Ngang thở dài bất đắc dĩ, “Ngươi a, chuyện lớn như thế nhưng ngươi lại giấu ta, đời này mỗi khi ta nghĩ đến chuyện đó thì trong lòng lại khổ sở. Nếu không phải bọn họ phái Diêm Hoán đi Nữ Trinh báo cho ta biết, mà đợi đến khi ta trở lại mới biết mình có nhi tử thì ta không tức điên mới là lạ. Tần Ca, ta không thích ngươi chuyện gì cũng an bài chu đáo cho ta mà lại quên chính bản thân mình. Ta tình nguyện ngươi có thể dựa vào ta nhiều một chút, như vậy ta mới có thể vững lòng, cảm thấy dễ chịu.”

Tần Ca không mở miệng, sau một lúc mới lên tiếng, “Nếu ngay từ đầu ta nói cho ngươi biết thì ngươi nhất định sẽ quay về từ Nữ Trinh quốc. Trong triều vẫn còn hơn một phần ba người phản đối ngươi, Thái sư lại không biết chuyện của ngươi và ta, hắn lo lắng ngươi sẽ đoạt quyền, lúc này là thời điểm tốt nhất để ngươi giảm bớt danh tiếng. Ta không phải không muốn dựa vào ngươi, mà chính là ngươi có chuyện mà ngươi nên làm, ta cũng có chuyện mà ta phải làm. Thiên hạ này không phải chuyện của một mình ta cũng không phải chuyện của một mình ngươi.”

“Ta hiểu, ta chỉ hy vọng đôi khi ngươi không cần quá lãnh tĩnh như vậy, không cần phải thấu triệt tất cả mọi chuyện như vậy.” Ngũ Tử Ngang đưa tay đặt lên bụng của Tần Ca, cách lớp chăn mà nắm lấy tay của đối phương, “Nếu ngay từ đầu ngươi nói với ta thì bất quá chúng ta chỉ cần trì hoãn chuyện bên Nữ Trinh một chút. Chờ sau khi ngươi hạ sinh Tử Quân thì ta mới đi Nữ Trinh. Mấy tháng này ta không ở bên cạnh ngươi, không ở bên cạnh Tử Quân của chúng ta, lòng của ta rất khổ sở.”

fynnz.wordpress.com

Tần Ca phóng nhẹ ngữ điệu, “Thật có lỗi, chuyện này hiện tại ngẫm lại thì quả thật ta nên cho ngươi biết. Lúc ban đầu ta lo lắng mình phải mổ bụng, lo lắng mình gặp chuyện bất trắc thì ngươi sẽ chịu không nổi, cho nên ta luôn cố giấu ngươi, muốn đợi cho đến khi Tử Quân bình an ra đời thì mới cho ngươi biết.”

“Ngươi a.” Tâm can của Ngũ Tử Ngang trở nên đau nhói, “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao đây? Cho dù là mổ bụng thì có ta ở bên cạnh ngươi cũng tốt hơn là một mình ngươi. Tần Ca, đáp ứng với ta, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng phải nói cho ta biết, phải để cho ta ở bên cạnh ngươi.”

Tần Ca gật đầu, “Hảo, ta đáp ứng ngươi. Không phải ngươi muốn bức cung hay sao? Sau này sẽ chỉ còn một mình ngươi có việc giấu ta, ta là Hoàng Thượng mất quyền thì còn có cái gì có thể giấu diếm nhϊếp chính Vương của chúng ta?”

“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang rất đắc ý, “Chỉ có thể dùng biện pháp này đối với ngươi a, bằng không sau này không biết ngươi còn bao nhiêu chuyện muốn giấu ta. Hiện tại ta chỉ mong Tử Quân của chúng ta có thể mau mau trưởng thành, như vậy ta cũng có thể sớm làm Lương hậu của ngươi.”

Nụ cười nơi khóe miệng của Tần Ca càng thêm sâu sắc, Ngũ Tử Ngang nhìn thấy mà hận không thể cắn một ngụm. Hắn và Tần Ca nửa năm không gặp, đương nhiên gặp lại thì du͙© vọиɠ sẽ khó nhịn. Nhưng lúc trước Tần Ca sắp sinh nên Ngũ Tử Ngang chỉ có thể nhịn xuống, hiện tại thân mình của Tần Ca lại không khỏe nên Ngũ Tử Ngang cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, nếu không thì thừa dịp lúc mình tắm rửa thì dùng tay giải quyết một chút. Không dám tiếp tục nhìn nụ cười của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang hơi liếc sang nơi khác, tìm đề tài để nói, “Lá thư của Phượng Minh Vương để ở đâu? Ta muốn xem.”

Tần Ca không đáp lại, Ngũ Tử Ngang cúi đầu thì nhìn thấy người này đang nhíu mày, tựa hồ có một chút khó xử, hắn hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Trong thư có cái gì mà ta không tiện xem hay sao?”

Tần Ca hỏi một cách lưỡng lự, “Tử Ngang, ngươi biết được bao nhiêu về chuyện giữa phụ Hoàng của ta và phụ thân của ngươi?”

Ngũ Tử Ngang sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lúc thì mới trả lời, “Phụ thân ở xa kinh thành, ta và mẫu thân cùng đệ đệ ở tại Lương Châu, phụ thân bất quá một năm mới về nhà hai lần, khi trở về cũng không thể ở được bao lâu, vả lại rất ít khi nhắc đến Hoàng Thượng và chuyện trong cung. Sau đó ta tiến cung làm thư đồng của ngươi, ngày ngày ở bên cạnh ngươi, tuy nói là có cơ hội gặp phụ thân nhiều hơn nhưng cũng chỉ nói về chuyện học hành, phụ thân còn bảo ta phải đặc biệt chiếu cố ngươi. Có chuyện gì hay sao?”

Xem ra Tử Ngang cũng không biết rõ chuyện của phụ Hoàng và Ngũ thúc. Tần Ca do dự không biết có nên nói cho Ngũ Tử Ngang biết hay không, Ngũ Tử Ngang thấy thế thì trong lòng liền cảm giác có chuyện gì đó không ổn, hắn hỏi tiếp, “Trong thư Phượng Minh Vương có nhắc đến chuyện của tiên Hoàng và phụ thân của ta hay sao? Lần đó ta đi Phượng Minh, Phượng Minh Vương cũng có nhắc đến cha của ta, bất quá ta cảm giác Phượng Minh Vương dường như rất muốn hận phụ thân, nhưng lại hận không nổi. Giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì hay sao?”

“Ngươi đã biết thân thế của Hà Hoan rồi đúng không.” Có lẽ nên nói cho Tử Ngang biết.

Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Diêm Hoán đã nói với ta.”

Tần Ca nói bóng nói gió, “Ta và ngươi có lẽ là duyên trời định.”

“Tần Ca?”

“Ở chỗ của Ôn Quế có một cái hộp, ta giao cho hắn bảo quản, ngươi đi lấy đi, thư ở trong hộp.”

Nhìn Tần Ca trong chốc lát, Ngũ Tử Ngang ôm một bụng nghi ngờ mà bước xuống giường, xiêm y cũng chưa chỉnh tề, chỉ khoác ngoại bào rồi đi ra ngoài tìm Ôn Quế. Tuy rằng mình và Ngũ Tử Ngang cũng là quan hệ như vậy, hai người còn có nhi tử, nhưng Tần Ca không đoán được nếu Ngũ Tử Ngang biết được một ít chân tướng năm xưa thì có thể chấp nhận hay không.

Rất nhanh sau đó liền thấy Ngũ Tử Ngang cầm thư quay lại. Tới trước chậu than để sưởi ấm thân mình một lúc thì hắn mới leo lên giường. Lấy thư ra, Ngũ Tử Ngang nhìn Tần Ca một cái rồi mới bắt đầu đọc thư.

Tần Ca vẫn chăm chú nhìn thần sắc của Ngũ Tử Ngang, thấy mi tâm của người này càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt cũng càng lúc càng nghiêm túc, hắn vương tay ôm sát thắt lưng của Ngũ Tử Ngang rồi nhắm mắt lại. Bên tai là tiếng tim đập trầm ổn của Ngũ Tử Ngang, lúc này Tần Ca lựa chọn im lặng. Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được Ngũ Tử Ngang đặt lá thư sang một bên, sau đó là một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên đầu của hắn.

Sự yên lặng vây xung quanh hai người, ngón tay khẽ vuốt trên mặt của Tần Ca cũng chỉ dùng lực vừa phải, để lộ sự ôn nhu trong đó. Lâu đến mức Tần Ca phải suy nghĩ có nên lên tiếng phá vỡ yên lặng trước hay không, thì ngay lúc này Ngũ Tử Ngang bỗng dưng mở miệng, “Tiên Hoàng và phụ thân đã qua đời, nương cũng không còn ở trên trần gian, ngay cả Phượng Minh Vương cũng đã đi rồi. Chúng ta không có quyền bình luận chuyện của bọn họ, ngươi và ta cùng Tử Quân chỉ cần sống tốt những ngày tháng của chúng ta là được rồi.”

Tần Ca chậm rãi thở hắt ra, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ để ý.”

“Vì sao phải để ý?” Ngũ Tử Ngang thản nhiên nở nụ cười, cúi đầu nhìn Tần Ca, “Tuy rằng phụ thân và tiên Hoàng ở bên nhau nhưng phụ thân chưa bao giờ làm cho mẫu thân khổ sở, mẫu thân khi nhắc đến phụ thân cũng chỉ có hạnh phúc. Ta tin phụ thân đã làm hết thảy những gì có thể cho mẫu thân. Chẳng qua không ai làm chủ được chuyện tình cảm, người như tiên Hoàng, nếu hắn đã coi trọng phụ thân thì phụ thân chỉ có thể tiếp nhận. Có lẽ ta thuận lợi hơn, trong lòng của ngươi chỉ có ta, trong lòng của ta cũng chỉ có ngươi, không có nhiều ân oán tình cừu như bọn họ. Ngay cả Liễu Song hiện tại cũng đã yêu Tử Anh.”

“Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi.” Tần Ca ngẩng đầu, nở nụ cười thản nhiên, “Phụ Hoàng và phụ thân của ngươi, ta và ngươi. Nếu ta cũng tìm một nữ nhân để sinh con nối dõi giống phụ Hoàng thì Tần gia và Ngũ gia có lẽ vẫn không thể cắt đứt duyên nợ này. Nghĩ đi nghĩ lại, nghiệt duyên giữa hai nhà chúng ta rốt cục chấm dứt trong tay ta.”

“Nghiệt duyên là sao?” Ngũ Tử Ngang không vui, “Điều này chỉ có thể chứng tỏ người của Ngũ gia sẽ yêu người của Tần gia, người của Tần gia cũng chỉ yêu người của Ngũ gia, đây là duyên phận đã định của ta và ngươi. Cho dù tiên Hoàng không triệu ta tiến cung làm thư đồng của ngươi thì ta cũng sẽ yêu ngươi vì nguyên nhân khác mà thôi.”

“Ta yêu ngươi trước, nếu không phải ta quyến rũ ngươi thì ngươi sẽ không động tâm đối với ta.” Tần Ca nói một cách bình thản.

Nhưng tâm can của Ngũ Tử Ngang lại trở nên xót xa, ôm chặt Tần Ca rồi nói, “Không, ngươi sai rồi. Ngươi và ta không thể nói rõ là ai yêu ai trước. Mặc kệ là ở trong cung hay là ở Lương Châu thì trong lòng của ta chỉ nghĩ đến một mình ngươi. Cho dù cô nãi nãi thúc giục ta thành thân nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến Liễu Song, mà chỉ nghĩ đến ngươi. Lo lắng ngươi có khỏe hay không, nhớ đến ngươi, không biết ngươi có nhớ đến ta hay không. Hằng năm cho dù không được triệu hồi nhưng ta cũng tình nguyện bị phạt mà muốn hồi kinh để gặp ngươi, sợ ngươi sẽ quên ta, sợ trong lòng của ngươi không có ta. Chẳng qua ta ngốc nghếch, ta không dám nghĩ xa vời, một lòng thầm muốn cả đời có thể làm thần tử của ngươi, phân ưu thay ngươi. Nếu không phải ta từng là thư đồng của ngươi, chỉ bằng tướng mạo như vậy của ta thì làm sao có thể được ngươi xem trọng? Đến khi biết trong lòng của ngươi có ta thì ta phải nhanh chóng bám theo, bắt lấy ngươi, bằng không ngươi đã sớm bị người khác đoạt mất, làm gì còn đến lượt của ta.”

Tần Ca nở nụ cười:“Lưu manh.”

Ngũ Tử Ngang cười hắc hắc, “Chẳng phải ngươi thích tên lưu manh này hay sao?”

Tần Ca trả lời hắn bằng một cái trừng mắt.

Nằm xuống, chui vào trong chăn, Ngũ Tử Ngang giang tay ôm lấy Tần Ca rồi kéo vào lòng, cất lên giọng nói khàn khàn, “Cả đời phụ thân chỉ làm thị vệ bên cạnh tiên Hoàng, ta tuyệt đối sẽ không giống như phụ thân của mình. Ta muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết ta là Lương hậu của ngươi. Tần Ca, cho ta thời gian, hãy chờ ta.”

“Chẳng phải ta luôn chờ ngươi hay sao?” Tần Ca khẽ hôn đối phương, “Mặc kệ ngươi ở trong cung hay là ở tận Lương Châu xa xôi thì ta đều chờ ngươi. Ba nghìn mỹ nhân ta cũng chướng mắt, đời này của ta chỉ biết yêu một người tên là Ngũ Tử Ngang. Ta không cần bất cứ ai khác ngoài ngươi ra.”

Ngũ Tử Ngang đáp lại nụ hôn, “Đa tạ ngươi đã nguyện ý chờ ta.”

Chậu than vang lên tiếng lách tách, nụ hôn tràn đầy kí©ɧ ŧìиɧ hóa thành triền miên. Chuyện của đời trước đã tiêu tán khi người ta rời xa nhân thế, hiện tại Ngũ Tử Ngang chỉ dốc hết sức vì một người nam tử gọi là Tần Ca, một người nhi tử gọi là Tần Gia Hữu. Hiện tại là cuộc sống của hắn, cuộc sống của hắn còn rất dài, rất dài.

Hai mươi lăm tháng mười hai, năm thứ tám Văn Thái, Ngũ Tử Ngang tổ chức đầy tháng sớm cho nhi tử tại tẩm cung của Tị Thử sơn trang, tuy rằng lúc ấy có rất ít người, chỉ có đám người của Khổng Tắc Huy, nhưng ngày đầy tháng cũng vô cùng náo nhiệt. Ngũ quan của đứa nhỏ đã dần dần mở ra, không còn giống như lúc mới sinh có rất nhiều nếp nhăn, lúc này Tần Gia Hữu trừng to cặp mắt rất giống Tần Ca để nhìn phụ thân đang ôm hắn ở trong lòng. Tần Gia Hữu cực kỳ giống Tần Ca, bất quá cái mũi nhỏ và hai cái lỗ tai nhỏ lại y khuôn như phụ thân của hắn.

Cả ngày, ngoại trừ thời gian nhũ mẫu cho bú sữa thì Ngũ Tử Ngang đều bế nhi tử không rời tay. Tần Ca đã có thể xuống giường, bất quá vẫn chưa đến một tháng nên Ngũ Tử Ngang cũng không đồng ý, không dưỡng đầy đủ thì hắn sẽ không cho, mà Tần Ca cũng không giận dỗi, chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường làm đầy tháng cho nhi tử.

Ngày hôm sau, Ngũ Tử Ngang dịch dung xong, hắn nhìn Tần Ca và nhi tử trên ngự liễn, nhìn đoàn xe của hoàng gia chậm rãi rời Tị Thử sơn trang, giữa bầu trời đầy tuyết, hắn bí mật đi về hướng Nữ Trinh quốc. Tử Vụ bị bắt, được Khổng Tắc Huy âm thầm phái người đưa đi, vì một nguyên nhân nào đó mà Ngũ Tử Ngang đã không gϊếŧ hắn.

Trên ngự liễn vô cùng ấm áp, Tần Ca nằm nghiêng nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ ngon lành của nhi tử, tâm tư lại bay theo Ngũ Tử Ngang ở nơi phương xa. Hắn hy vọng lần này là lần cuối hắn và Tử Ngang phải xa nhau.

Tần Gia Hữu vẫn chưa có ký ức về phụ thân, hắn đang im lặng nằm ngủ bên cạnh phụ Hoàng, lúc này hắn vẫn chưa biết hắn sẽ thích phụ thân nhiều bao nhiêu, sợ phụ Hoàng nhiều bao nhiêu.

…………………