Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trầm Nịch (Chìm Đắm)

Chương 125

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Ca không biết mình đã ngủ được bao lâu, cho dù mơ hồ cảm giác được có một bàn tay không thuộc về chính mình đang sờ tới sờ lui trên bụng, tuy rằng lực đạo rất nhẹ nhưng bàn tay thô ráp vẫn quấy nhiễu giấc ngủ của hắn. Theo bản năng đè lại cái tay đang sờ trên bụng mình, Tần Ca than nhẹ vài tiếng, có dấu hiệu tỉnh lại.

Có người hôn hắn một cách vô cùng ôn nhu, hôn mặt hắn, hôn mắt hắn, thấp giọng kêu, “Tần Ca, dậy đi, ngươi và Tử Quân cũng nên ăn một chút gì đi.”

Không muốn ăn, hắn rất mệt, còn muốn ngủ.

“Ngoan, dậy đi nào, Tần Ca, Tần Ca? Tỉnh, tỉnh, Tiểu Quân của chúng ta đói bụng rồi, ta ghe thấy hắn kêu

phụ Hoàng phụ Hoàng, ta đói bụng, ta muốn ăn cơm.” Câu cuối cùng y như giọng của con nít, Tần Ca cười khẽ một tiếng, miễn cưỡng mở mắt.

Trước mặt là một khuôn mặt bị phóng đại, rồi sau đó môi của hắn lại bị hôn.

Đỡ Tần Ca vẫn còn chưa thanh tỉnh ngồi dậy, làm cho đối phương dựa vào người mình, sau đó lại kéo chăn lên, tiếp nhận tách trà trong tay Ôn Quế rồi đút vào miệng của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang ôn nhu nói, “Nào, trước tiên xúc miệng, ăn xong rồi ngủ tiếp, được không?”

Đem trọng lượng toàn thân dựa vào người của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca hé miệng để đối phương hầu hạ hắn xúc miệng, rửa mặt.

Tay trái của Ngũ Tử Ngang ôm Tần Ca, để cho người này thoải mái dựa vào hắn, tay phải tiếp nhận chén canh gà từ Thân Mộc, lại tiếp tục dùng giọng nói vô cùng ôn nhu, “Uống trước chén canh gà này để cho tiểu Tử Quân của chúng ta được no bụng.”

Thanh tỉnh một ít, Tần Ca nhịn không được mà thản nhiên nở nụ cười, “Vì sao canh gà lại là cho hắn ăn?”

Ngũ Tử Ngang trả lời như thật, “Tử Quân chưa có răng mà, đương nhiên chỉ có thể uống canh gà.”

“A ha.” Thấy vẻ mặt hớn hở của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca cảm thấy vững vàng, tâm tình vô cùng vui vẻ mà uống canh gà.

Tiếp theo Ôn Quế và Thân Mộc bưng đến các món tảo thiện, Ngũ Tử Ngang tự mình đút Tần Ca ăn, cho đến khi Tần Ca lắc đầu tỏ vẻ đã no bụng thì hắn mới đem toàn bộ thức ăn còn lại bỏ vào trong bụng của mình. Ăn đồ ăn thừa của

lão bà

và nhi tử, Ngũ Tử Ngang chỉ cảm thấy rất thỏa mãn.

Sau khi dùng bữa, Ngũ Tử Ngang lại đích thân hầu hạ Tần Ca đi dạo bên ngoài, sau đó mới đem Tần Ca quay về giường, đắp chăn cho đối phương rồi ngồi xuống bên cạnh, “Ngủ đi, ta canh chừng cho ngươi.”

Trong mắt của Tần Ca tràn đầy hạnh phúc, hắn không muốn ngủ mà chỉ muốn nhìn người này như thế, nhưng dạo này hắn dễ mệt mỏi hơn ngày xưa rất nhiều cho nên thân mình làm cho hắn không thể tiếp tục chống đỡ mà rốt cục phải nhắm mắt ngủ. Nắm chặt tay của Tần Ca bên dưới lớp chăn, Ngũ Tử Ngang để cho Ôn Quế và Thân Mộc đều lui xuống, hắn muốn lẳng lặng canh giữ Tần Ca của hắn và đứa nhỏ.

Si ngốc nhìn trong chốc lát thì Ngũ Tử Ngang nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức hoàn hồn rồi quay đầu lại, chính là Ôn Quế. Ôn Quế đi đến bên cạnh hắn, hạ thấp giọng bên tai của hắn, “Vương gia, Dung thái y tới đây để kiểm tra thân mình cho Hoàng Thượng. Đây là việc mỗi ngày không thể thiếu. Nhưng Hoàng Thượng hiện đang ngủ, ngài thấy….”

Ngũ Tử Ngang lặng yên một lúc, thấp giọng nói, “Ngươi ở đây canh chừng Hoàng Thượng, ta có vài lời muốn hỏi Dung thái y, chờ Hoàng Thượng thức dậy thì hẳn kiểm tra.”

“Dạ.”

Ở trước mặt Ôn Quế mà không hề kiêng dè, Ngũ Tử Ngang thoải mái hôn Tần Ca một cái, sau đó lại hôn lên bụng của Tần Ca thông qua lớp chăn rồi mới chịu đứng dậy đi ra ngoài.

Cho dù đã được Ôn Quế báo trước nhưng Dung gia phụ tử vừa thấy người nọ đi ra thì vẫn sửng sốt một chút. Ngũ Tử Ngang nghiêm mặt nói với hai người, “Hai vị Thái y xin đi theo ta, ta có một chút chuyện muốn hỏi hai vị.”

Hai người gật đầu đi theo Ngũ Tử Ngang vào một gian phòng nhỏ. Đóng cửa, Ngũ Tử Ngang kéo qua một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó lại ra hiệu cho Dung gia phụ tử an tọa, hắn trực tiếp hỏi, “Tỷ lệ bình an khi Hoàng Thượng sinh hạ đứa nhỏ được bao nhiêu?”

Dung gia phụ tử hơi biến sắc, đều không lập tức trả lời, Ngũ Tử Ngang nắm chặt quyền.

Sau khi Dung Khâu hít sâu vài hơi thì mới nói ra những lời ngay thẳng, “Phụ thân và vi thần chỉ mới nghe nói nam nhân sinh con chứ chưa từng chứng kiến tận mắt. Hiện tại hết thảy kinh nghiệm cũng chỉ là học được từ những quyển sách cổ đã lưu lại, còn có ghi chép của Thân công công khi Phượng Minh Vương lâm bồn. Phụ thân và vi thần sau khi nghiên cứu thì phát hiện nam nhân sinh con tuy rằng đa số mổ bụng nhưng cũng không phải tất cả đều như vậy. Ngàn năm về trước từng có một nam tử ăn vào hai quả phượng đan rồi bình an sinh ra hai hài tử. Hắn cũng không mổ bụng mà lại sinh con từ nam nhụy.”

“Những ghi chép về nam nhân sinh con cũng rất thưa thớt, tuy cuối cùng đều nói cần phải mổ bụng nhưng những nam tử mổ bụng đều là vì thai nhi quá lớn hoặc thân mình của người đó quá yếu. Sở dĩ lúc trước Phượng Minh Vương phải mổ bụng là vì thân thể quá mức suy yếu, hơn nữa tinh thần cũng vô cùng phiền muộn cho nên mới khiến vị trí thai nhi không ổn định, gây nên tình trạng khó sinh, vì vậy mới không thể không mổ bụng. Còn tình trạng hiện tại của Hoàng Thượng thì rất tốt. Vị trí của điện hạ ở trong bụng cũng ngay ngắn, thân mình của Hoàng Thượng cũng tương đối rắn chắc, khi lâm bồn sẽ có đủ khí lực để sinh điện hạ. Hoàng Thượng cũng rất cẩn thận, thể trạng của điện hạ phát triển bình thường, khả năng khó sinh cũng không tính là lớn.”

Dung Niêm hơi lộ ra vẻ lo lắng, “Sau khi Hoàng Thượng có thai vẫn luôn chịu đựng một mình, Vương gia không ở bên cạnh, lại không biết chuyện này, vì vậy tâm tình của Hoàng Thượng thường không vui. Hiện tại cách thời gian Hoàng Thượng lâm bồn rốt cục còn bao nhiêu ngày thì vi thần và phụ thân đều không có cách nào suy tính, vì để phòng ngừa bất trắc, trước khi Hoàng Thượng lâm bồn thì Vương gia tốt nhất nên làm cho Hoàng Thượng yên lòng, tâm tình vui vẻ, như vậy sau này sinh sản mới thuận lợi.” Hiện tại Dung Niệm và Dung Khâu làm sao còn có thể tin Ngũ Tử Ngang bị Hoàng Thượng tước Vương lưu đày? Lời ăn tiếng nói của bọn họ tất nhiên vô cùng cung kính, cũng không dám sơ xuất trong cách xưng hô.

“Mặc khác….” Trên mặt Dung Niệm có một chút ngượng ngùng khó có thể mở miệng.

“Mặt khác cái gì?” Ngũ Tử Ngang thấy thế thì tâm can liền trở nên run rẩy.

fynnz.wordpress.com

“Khụ khụ…” Dung Niệm giả vờ ho khan vài tiếng, che giấu sự ngượng ngùng mà nói, “Mặt khác, nếu điện hạ đi ra từ long nhụy của Hoàng Thượng….như thế nhất định sẽ tổn thương đến long nhụy của Hoàng Thượng. Cho nên….Vương gia nên tìm cách…..làm cho long nhụy của Hoàng Thượng có thể thích nghi dễ dàng.”

Hắn nói cực kỳ súc tích, Ngũ Tử Ngang lúc đầu không hiểu, đến khi thấy Dung Niệm và Dung Khâu đều lộ ra bộ mặt thẹn thùng không thể giải thích tỉ mỉ thì hắn mới hiểu rõ, bừng tỉnh đại ngộ rồi nở nụ cười, cũng ho khan vài tiếng, “Ta đã biết, còn có cái gì muốn ta làm hay không?”

Dung Khâu nói, “Vương gia cần phải lưu tâm đến Hoàng Thượng, nếu trong bụng của Hoàng Thượng có gì khác thường thì Vương gia cũng không thể sơ ý, phải lập tức báo với vi thần.”

Ngũ Tử Ngang gật đầu, trong lòng bất ổn, vừa khẩn trương vừa kích động.

Dung Niệm trấn an, “Vương gia lo lắng cho Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng sẽ càng bất an. Vương gia nên trấn an Hoàng Thượng nhiều hơn. Tâm ý của Hoàng Thượng dành cho Vương gia nhất định có thể cảm động trời xanh, lão thiên gia sẽ để cho Hoàng Thượng bình an sinh điện hạ. Hoàng Thượng sau khi có thai thì khẩu vị rất tốt, cũng ít bị ốm nghén hơn nữ tử bình thường khi mang thai. Dạo này điện hạ hay náo loạn, nhưng cũng chứng tỏ điện hạ rất khỏe khoắn. Vi thần cho rằng tỷ lệ mà HoàngThượng sinh điện hạ thuận lợi là tám phần.”

“Tàm phần?” Giọng nói của Ngũ Tử Ngang trở nên run rẩy, “Có thể cao hơn nữa hay không?”

Trên mặt của Dung Niệm và Dung Khâu hiện lên vẻ trầm trọng, hai người cùng đứng dậy mà nói, “Vương gia, vi thần lấy mạng của mình ra thề sẽ cố hết sức giữ được Hoàng Thượng và điện hạ.”

Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi cung kính khom người cúi đầu hành lễ với hai người, Dung gia phụ tử sợ tới mức liên tục lui ra sau đến khi không thể lui được nữa. Ngũ Tử Ngang đè nén bất an xuống đáy lòng rồi nói, “Ta giao tính mạng của Hoàng Thượng và đứa nhỏ cho hai vị Thái y.

“Vi thần tuyệt đối không phụ lòng tín nhiệm của Hoàng Thượng và Vương gia.”

……….

Sau đó lại tiếp tục hỏi tỉ mỉ nên chăm sóc Tần Ca như thế nào, Ngũ Tử Ngang nhận thấy có lẽ Tần Ca đã thức dậy vì vậy liền dẫn theo hai người đến phòng ngủ. Tần Ca quả nhiên đã tỉnh, đang được Ôn Quế hầu hạ uống nước. Khi Ngũ Tử Ngang đi đến bên giường, hắn liền hỏi, “Đi đâu?” Vừa tỉnh giấc thì lại không thấy người nọ, hắn còn tưởng rằng đêm qua mình đang nằm mơ.

Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên giường, ôm Tần Ca vào lòng một cách tự nhiên, “Ngươi sắp sinh, ta đi hỏi hai vị Thái y cần chú ý cái gì.” Nói xong, hắn đưa tay thâm nhập vào bên trong lớp chăn rồi sờ bụng của Tần Ca.

Tần Ca dựa vào hắn, cũng không bận tâm người khác nhìn thấy mình và thần tử có

gian tình, hắn bình tĩnh mở miệng, “Đám người của Ôn Quế làm rất tốt, ngươi vừa trở về, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Ngũ Tử Ngang vén gọn tóc của Tần Ca rồi mỉm cười ôn nhu, “Vừa thấy ngươi thì sẽ hết mệt mỏi, huống chi còn có con của chúng ta thì ta liền sung sức gấp trăm lần. Không cần lo lắng cho ta, nhưng còn ngươi nếu có chỗ nào khó chịu thì nhất định phải nói cho ta biết, hiện tại không thể qua loa dù chỉ nửa điểm.”

Tần Ca nhoẻn miệng cười, hắn gật gật đầu.

Mặc dù đã biết đứa nhỏ trong bụng của Hoàng Thượng là con của Lương Vương, nhưng chính mồm nghe được Lương Vương thừa nhận thì phụ tử Dung Niệm và Dung Khâu vẫn cảm thấy rất chấn động. Hai người cúi thấp đầu, cảm xúc đang bốc lên trong lòng, chỉ cảm thấy Hoàng Thượng ngày thường vô cùng tôn quý làm cho bọn họ dù đứng rất gần cũng phải ngước nhìn, không ngờ lại yêu một người nhiều như thế. Trong lòng hai người có đủ loại tư vị, và nhiều nhất chính là cảm động.

Dung Khâu âm thầm hít sâu một hơi rồi mới mở miệng, “Hoàng Thượng.”

Ôn Quế và Thân Mộc cùng tiến lên, “Vương gia, xin để nô tài hầu hạ Hoàng Thượng khám thai.”

“Để ta tự làm.” Không cho Ôn Quế và Thân Mộc nhúng tay, Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi dìu Tần Ca nằm xuống, sau đó mới nói, “Trong phòng không đủ ấm, đi mang thêm mấy chậu than đến đây.”

Ôn Quế đi ra ngoài.

Đợi Ôn Quế mang thêm chậu than, sau khi trong phòng ấm áp một chút thì Ngũ Tử Ngang mới xốc chăn lên, thoát hạ xiêm y của Tần Ca một cách dịu dàng, để lộ ra cái bụng của người này. Tối hôm qua hắn vẫn chưa trực tiếp nhìn thấy bụng của Tần Ca mà chỉ mới chạm vào. Hiện tại mới tận mắt nhìn thấy, hắn chỉ cảm thấy tâm can sôi trào, hốc mắt cũng trở nên cay xè.

Hai tay run rẩy sờ lên cái bụng cao cao, Ngũ Tử Ngang kìm lòng không đậu mà hôn xuống ở trước mặt mọi người, những người ở trong phòng đều lập tức cúi đầu.

Yêu thương, đau lòng, nâng niu, thành kính, lo lắng, bất an, hắn hôn xuống bụng của Tần Ca vài cái, sau đó mới cất lên giọng nói khàn khàn, “Đến đi.” Rồi ngồi xuống ở bên giường, tay trái khẽ vuốt đầu của Tần Ca. Dưới ánh nhìn chăm chú của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca nhịn không được mà nhắm mắt lại, mặt úp vào lòng bàn tay của Ngũ Tử Ngang.

Nhìn Dung Niệm bắt mạch cho Tần Ca, nhìn Dung Khâu nhẹ nhàng ấn bụng của Tần Ca, nghe thấy tiếng rên nhẹ của Tần Ca khiến yết hầu của Ngũ Tử Ngang không ngừng phập phồng, đôi mắt cũng dần dần đỏ ngầu. Cưỡng chế áy náy đang liên tục dâng trào dưới đáy lòng, thừa dịp Tần Ca nhắm mắt không nhìn thấy, Ngũ Tử Ngang vội vàng lau khóe mắt, lặng lẽ há mồm thở dốc. Ôn Quế và Thân Mộc thấy vậy cũng hết sức khó chịu, Hoàng Thượng và Vương gia yêu nhau, không ai muốn xa ai, bọn họ thầm cầu nguyện, cầu nguyện Hoàng Thượng có thể bình an sinh thái tử.

Thật vất vả mới khám xong, Ngũ Tử Ngang đau lòng đến mức mặt mũi trắng bệch. Khi bàn tay của Dung Khâu rời khỏi bụng của Tần Ca thì Ngũ Tử Ngang mới có thể nặng nề thở hắt một hơi. Lúc này Tần Ca mở mắt ra, không phải không nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của Ngũ Tử Ngang, hắn chỉ hơi nhếch môi, trong mắt không thể giấu được hạnh phúc.

Dung Khâu nói, “Hoàng Thượng, Vương gia, vị trí thai nhi rất ngay ngắn, thần vừa sờ thì phát hiện thân mình của điện hạ tụt xuống một chút, thần nghĩ đây là điềm báo điện hạ sắp sửa ra đời.”

“Cái gì?” Hai người đang nhìn nhau thâm tình thì đồng thời đều kinh hô, Ôn Quế và Thân Mộc thì lại lập tức trừng to mắt.

Thần sắc của Dung Niệm cũng nghiêm trọng, “Hoàng Thượng đã có thai bảy tháng hai mươi hai ngày, Phượng Minh Vương lâm bồn lúc tám tháng sáu ngày. Thần bắt mạch cũng phát hiện tâm mạch của điện hạ đột nhiên mạnh hơn trước rất nhiều, đây là điềm báo điện hạ sắp ra đời. Hoàng Thượng, ngài phải tận lực đi lại nhiều hơn mới được, cho dù đi không nổi cũng phải đi.”

“Trẫm hiểu.” Tần Ca nắm chặt tay của Ngũ Tử Ngang, gật đầu một cách lãnh đạm.

“Ôn Quế, những thứ dùng để sử dụng khi Hoàng Thượng lâm bồn đã chuẩn bị hết chưa?” Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang trắng bệch.

Ôn Quế cũng tái cả mặt mà trả lời, “Nô tài đã sớm chuẩn bị tất cả, cũng đã tìm được nhũ mẫu.”

“Vương gia cứ việc ở bên cạnh Hoàng Thượng, chúng nô tài đã chuẩn bị sẵn sàng.” Thân Mộc là người trấn tĩnh nhất ở đây.

Ngũ Tử Ngang há miệng thở dốc, yết hầu lại vô cùng khô khốc, Tần Ca ra hiệu cho mấy người ở trong phòng lui xuống. Vỗ nhẹ mặt của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca thản nhiên nói, “Ta sẽ sinh hạ đứa nhỏ bình an.”

Ngũ Tử Ngang ôm chặt Tần Ca, giọng nói khàn đặc, “Ngươi phải bình an sinh hạ đứa nhỏ. Tần Ca, ta không thể mất ngươi, bằng không thì ta sẽ nổi điên, sẽ phát cuồng, sẽ đem mọi người chôn cùng. Ngươi nhất định không muốn nhìn thấy ta như vậy có đúng không? Ngươi nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ bình an. Ngươi không thích Liễu Song thì ta sẽ thôi nàng. Ngươi không thích ta ôm La Y và Điệp Y thì ta sẽ để chúng nó rời khỏi kinh thành. Ngươi không thích ta gặp mặt đàn đúm thì sau này ta sẽ không ra ngoài xã giao….Ta, ta sẽ nghe lời ngươi, cái gì cũng nghe lời ngươi, ngươi bảo ta đi hướng Đông thì ta tuyệt đối không đi hướng Tây….Tần Ca, hãy hứa với ta, hứa với ta…” Nghĩ đến việc Tần Ca sắp sinh thì Ngũ Tử Ngang trở nên luống cuống.

Kéo đầu của Ngũ Tử Ngang xuống, Tần Ca hôn lên mi tâm của đối phương, hôn lên khóe miệng của hắn rồi mới cùng môi của hắn kề sát vào nhau, tay chân dây dưa…..Khi Ngũ Tử Ngang thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại thì Tần Ca mới cất lên giọng nói khàn khàn, “Không biết hình dạng của ta thế này có khó coi hay không? Rõ ràng là nam nhân mà lại có bụng to.”

“Ngươi suy nghĩ hồ đồ cái gì vậy!” Tỉnh táo trở lại, Ngũ Tử Ngang vuốt ve bụng của Tần Ca, cắn răng nói, “Mặc kệ bộ dáng của ngươi như thế nào thì ở trong mắt của ta vẫn là đẹp nhất, lúc này còn đẹp hơn. Ngươi bảo ta có thể nào không trách ngươi? Bộ dáng của ngươi đẹp như thế mà ta lại bỏ lỡ lâu như vậy. Ta muốn ngươi phải áy náy cả đời vì đã giấu diếm ta chuyện này.”

Tần Ca thản nhiên mỉm cười, đè xuống bàn tay của Ngũ Tử Ngang đang đặt lên bụng của hắn, nói một cách khẳng định, “Ta sẽ bình an sinh hạ Tử Quân, ta muốn hoàn toàn đoạt lấy ngươi, ta muốn nói cho người trong thiên hạ biết Ngũ Tử Ngang là của ta, là của trẫm.”

Ngũ Tử Ngang nhếch môi cười một cách xấu xa, hắn ôm sát Tần Ca mà nói, “Ta đã sớm nói ta muốn làm Lương hậu. Ngươi nói thử xem, khi bọn họ biết mơ ước của ta căn bản không phải ngai vàng của ngươi mà là chức vị hoàng hậu thì đám bá quan văn võ sẽ như thế nào?”

Tần Ca giương mắt, ngửi được một chút hương vị của âm mưu, “Ngươi muốn làm cái gì?”

Ngũ Tử Ngang nhếch môi, “Bức cung.”

Tần Ca nhướng mày.

Ngũ Tử Ngang cắn một ngụm lên môi Tần Ca, làm ra bộ dáng hung tợn, “Ngươi dám giấu ta lâu như thế, ta không phạt ngươi thì làm sao mà được? Từ nay về sau ngươi phải ngoan ngoãn ở trong cung tịnh dưỡng, không được quan tâm, không được xen vào những chuyện phiền lòng nữa. Nếu ngươi không nghe lời thì ta sẽ tìm xiềng xích mà trói ngươi ở trên giường.”

Ánh mắt của Tần Ca trở nên nghiêm khắc, “Ngươi dám uy hϊếp trẫm?”

“Có gì mà không dám? Ngươi là lão bà của ta!” Lại cắn một cái thật mạnh, Ngũ Tử Ngang cởi bỏ hạ khố của Tần Ca, giọng điệu trở nên mềm nhẹ, “Đừng náo loạn, ngươi sắp sinh rồi, còn có việc phải chuẩn bị.”

Tần Ca cũng khôi phục vẻ mặt lại như thường, miễn cưỡng hỏi, “Còn phải chuẩn bị cái gì?”

“Chuẩn bị để ngươi có thể thuận lợi sinh ra đứa nhỏ.”

Một tay thâm nhập vào giữa hai chân của Tần Ca, quấn lấy hạ thân của Tần Ca rồi trực tiếp đi vào long nhụy của người này, Ngũ Tử Ngang cất lên giọng nói khàn khàn, “Chịu đựng một chút, Dung thái y bảo phải tận lực làm cho ngươi mở rộng, bằng không khi đứa nhỏ sinh ra sẽ làm ngươi bị thương mà cũng sẽ làm bị thương đứa nhỏ.”

Trên mặt của Tần Ca hiện lên một chút ửng đỏ, hắn nhắm mắt rồi thấp giọng ưng thuận, đem toàn thân của mình giao cho Ngũ Tử Ngang.

Vuốt ve người mà mình yêu nhất, Ngũ Tử Ngang không động tâm là chuyện không có khả năng. Hắn tinh tế hôn Tần Ca, vừa trấn an đối phương vừa cẩn thận co rút ngón tay trong nhụy cúc siết chặt của Tần Ca để khuếch trương. Khi Tần ca kí©ɧ ŧìиɧ thì hắn liền dừng lại, chờ Tần Ca bình tĩnh trở lại thì hắn mới tiếp tục cử động. Hai người rúc sát vào nhau, hô hấp giao hòa, mặc dù không thể làm gì nhưng cảm giác lại triền miên hơn trước kia rất nhiều.

Khuếch trương nửa canh giờ, Ngũ Tử Ngang rút tay ra, ôm lấy thân mình đã ửng đỏ của Tần Ca, cả hai đều im lặng. Chờ hai người đều bình tĩnh thì Ngũ Tử Ngang mới rửa sạch tay rồi tẩy rửa cho Tần Ca.

Dựa vào đầu giường, Ngũ Tử Ngang ôm lấy Tần Ca, trong giọng nói vẫn hàm chứa du͙© vọиɠ, “Có một chuyện ta vẫn luôn giấu ngươi, hiện tại ngươi đã có thai hài tử của ta thì ta cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm.”

“Ân?” Bị

giày vò

một lúc lâu, Tần Ca cảm thấy buồn ngủ.

“Ta chưa từng chạm qua Liễu Song dù chỉ một lần.”

Tần Ca lập tức thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn, trong mắt vừa là kinh ngạc vừa là kinh hỉ.

Ngũ Tử Ngang ôn nhu mỉm cười, kéo Tần Ca vào sát l*иg ngực rồi bình tĩnh nói, “Trước khi thành thân ta đã nghĩ đến việc động phòng với Liễu Song, để cho nàng sinh hạ đứa nhỏ. Có thể là từ sau khi có ngươi thì ta lại càng không muốn gặp mặt ai. Có nhớ rõ đêm trước khi ta thành thân hay không?”

“Làm sao lại không nhớ?” Đêm đó là lần đầu tiên Tử Ngang ôm hắn mà vẫn thanh tỉnh.

Ngũ Tử Ngang càng lúc càng cười ôn nhu hơn, “Ngày đó ta gặp được một vị tăng nhân vân du tứ phương, hắn nói với ta

cả đời vô tử, cả một thế hệ của Ngũ gia đều vô tử.”

Tần Ca chấn động, hắn sờ bụng của mình.

Ngũ Tử Ngang vỗ lưng của Tần Ca để trấn an, tiếp tục nói, “Lúc ấy ta rất sốt ruột, hỏi hắn có biện pháp nào có thể giải trừ hay không. Vị tăng nhân kia đã viết trên tay của ta bốn chữ, ngươi đoán xem là bốn chữ gì?”

“Nói mau!” Tần Ca đã sốt ruột muốn chết, làm gì còn tâm tư để suy đoán.

“Ha ha!” Trong mắt của Ngũ Tử Ngang lấp lánh nước, “Hắn viết

chớ gần nữ sắc.”

Tần Ca ngửa đầu, ánh mắt kích động.

Ngũ Tử Ngang mỉm cười rồi sờ bụng hắn, “Ta đoán đây nhất định là một nhi tử. Ta chưa từng chạm vào Liễu Song, từ khi ở bên ngươi thì ta cũng chưa từng chạm vào bất kỳ người nữ nhân nào cả, ta chỉ có một mình ngươi. Mới đầu ta không tin lời nói của vị tăng nhân kia, nhưng đến khi Liễu Song liên tiếp sinh hai tiểu nha đầu thì ta bắt đầu tin.”

Tần Ca nắm lấy vạt xiêm y của Ngũ Tử Ngang, “Vậy phụ thân của hai tiểu nha đầu kia là ai!” Không phải Tử Ngang, không phải Tử Ngang…..Tử Ngang chỉ là của hắn, chỉ là của hắn….Tần Ca không biết lúc này sắc mặt của mình cao hứng như thế nào.

Ngũ Tử Ngang lại đau lòng muốn chết. Tần Ca rõ ràng rất để ý chuyện này nhưng lại cố gắng chịu đựng, Tần Ca vì hắn mà bị ủy khuất rất nhiều, hắn hôn lên khóe miệng của Tần Ca rồi thấp giọng nói, “La Y và Điệp Y là con của Tử Anh.”

Tần Ca sửng sốt, hoàn toàn sửng sốt, trong đầu bởi vì tin vui bất thình lình mà cảm thấy viên mãn. Hai tiểu nha đầu kia là con của Ngũ Tử Anh….là Ngũ Tử Anh…..Ngũ Tử Anh…..

“Là sao, như vậy là sao?” Bao đêm liền hắn mất ngủ vì nghĩ đến việc Ngũ Tử Ngang đang vui vẻ bên Liễu Song, kết quả hai tiểu nha đầu kia căn bản không có quan hệ với Ngũ Tử Ngang.

Ngũ Tử Ngang hôn hắn càng lúc càng nhiều, “Tử Anh thích Liễu Song đã lâu, ta lại xem Liễu Song như muội muội, huống chi ta đã có ngươi, không bằng biết thời biết thế, sau khi thành thân ta đều ngủ ở thư phòng. Chẳng qua Liễu Song cũng không biết, nàng vẫn tưởng đó là ta. Chờ đến lúc hồi kinh ta sẽ giải quyết chuyện này. Hơn nữa hiện tại xem ra Liễu Song cũng thích Tử Anh, nói không chừng nàng đã đoán được người ngủ cùng nàng căn bản không phải là ta.”

“Ngươi….ngươi….” Tần Ca không biết mình có nên giận hay không, nhưng hắn quả thật hơi giận một chút.

Ngũ Tử Ngang tiếp tục dùng nụ hôn để trấn an hắn, “Ngươi muốn nhi tử, nhưng ta lại không dám đυ.ng vào Liễu Song, sợ vị đại sư kia nói là thật. Ngộ nhỡ ta chạm vào Liễu Song mà Liễu Song không chỉ không sinh nhi tử, còn ta lại tự chặt đứt đường con cái của mình, như vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao? Đại sư bảo ta chớ gần nữ sắc thì có thể giải được số kiếp này, ta liền ôm một chút hy vọng, hiện tại quả nhiên lão thiên gia không phụ lòng người, tiểu Gia Hữu của chúng ta sắp ra đời.”

“Ngươi….ngươi muốn lấy đứa con của Ngũ Tử Anh để gạt ta?” Tần Ca vẫn đang tức giận. Hắn chỉ muốn con của Ngũ Tử Ngang.

Ngũ Tử Ngang sờ bụng của Tần Ca, “Cẩn thận cẩn thận, hiện tại ngươi không thể tức giận. Muốn đánh muốn chửi cũng phải chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra đã rồi tính sau. Ngoan, đừng giận a.”

“Cái tên lưu manh này!” Tần Ca cố sức cho Ngũ Tử Ngang một quyền.

“Ây da! Đau quá!” Ngũ Tử Ngang xoa ngực, “Ngươi mưu sát phu quân của mình.”

“Lưu manh!” Tần Ca cắn răng, cái tên lưu manh vô lại này!

Ngũ Tử Ngang nhanh chóng dỗ dành, “Chẳng phải Liễu Song không sinh được nhi tử hay sao? Nếu nàng sinh được thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết, ta chỉ nghĩ dù sao cũng là huyết thống của Ngũ gia, ta sinh không được, lại không muốn cùng nữ nhân khác sinh con, đành phải như vậy. Hay là ngươi muốn ta chạm vào Liễu Song?”

“Ngươi dám!”

Ngũ Tử Ngang cười làm lành, “Không dám không dám, cho dù Hoàng Thượng có cho thần mười lá gan thì thần cũng không dám.”

“Lưu manh!” Trong mắt của Tần Ca là hạnh phúc, mặc kệ như thế nào thì Ngũ Tử Ngang vẫn chưa chạm vào Liễu Song, chuyện này làm cho hắn rất cao hứng.

Ngũ Tử Ngang càng không ngừng xoa bụng của Tần Ca rồi nói một cách khép nép, “Hiện tại chúng ta huề nhau. Ngươi giấu diếm ta chuyện có thai, ta giấu diếm ngươi chuyện của Liễu Song. Sau này mặc kệ là chuyện gì thì ta cũng sẽ không giấu ngươi nữa, ngươi xem, ta muốn bức cung mà cũng nói cho ngươi biết, ngươi có thể tìm được một người thần tử nào thật thà như ta nữa hay không?”

Tần Ca lạnh mặt, “Ngươi xem ta là nữ nhân?”

Ngũ Tử Ngang vẫn nói một cách ôn nhu, “Không phải xem ngươi là nữ nhân, chỉ là muốn ngươi làm một Hoàng Thượng nhàn hạ. Chẳng phải ngươi nói muốn tận tâm dạy dỗ con của chúng ta, làm cho hắn trở thành một minh quân hay sao? Ta nhất định là sẽ sủng ái nhi tử của mình, ngươi mà giao hắn cho ta thì chắc chắn ta sẽ dưỡng ra một tên hôn quân. Ngươi nghiêm khắc giáo huấn hắn, ta nghiêm khắc quản lý triều chính, ngươi và ta đều có bổn phận riêng, như vậy không tốt hay sao? Hơn nữa….” Giọng nói của Ngũ Tử Ngang trở nên khàn khàn, “Ngươi vì ta mà chịu ủy khuất quá nhiều, chuyện gì cũng suy tính cho ta, hiện tại nên là lúc ta trở thành chỗ dựa cho ngươi và Tử Quân. Ngươi nói ta là đại trượng phu cũng được hay là tiểu nhân thì cũng không thành vấn đề, cho dù ngươi mất hứng thì ta cũng sẽ không nương tay. Ta muốn làm một quyền thần chân chính, không chỉ nắm giữ triều chính mà còn phải nắm giữ cả ngươi.”

Ngữ khí thật ôn nhu nhưng lời nói của Ngũ Tử Ngang lại tràn đầy quyết đoán và kiên trì. Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang, sau một lúc lâu thì hắn chậm rãi nhếch khóe môi, “Cũng không phải không được, nhưng ngươi phải tiến cung để ở bên cạnh ta và Tử Quân. Với lại, sau khi ngươi bức cung chắc chắn rước lấy không ít phiền toái, sẽ bị không ít người phản đối, ngươi phải tự mình giải quyết, ta sẽ không nhúng tay.”

“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang nói ra dự tính trong lòng, “Ta dám bức cung thì ta sẽ không sợ bọn họ náo loạn.”

Tần Ca chủ động hôn Ngũ Tử Ngang, “Như vậy trẫm sẽ an tâm chờ đến ngày lâm bồn, an tâm dạy tiểu Tử Quân của chúng ta.”

“Đây đúng là điều mà ta mong muốn.”

Bên dưới bàn tay, đứa nhỏ đang đạp đá rất hưng phấn, Ngũ Tử Ngang ôm chặt

nương

của nhi tử, ôm chặt Hoàng Thượng của hắn, trong lòng là chờ đợi cùng với niềm hạnh phúc vô biên đối với tương lai.
« Chương TrướcChương Tiếp »