Dưới chiếc mũ rơm, Ngũ Tử Ngang nheo mắt nhìn người đang thổi tiêu bên bờ hồ. Lúc này xem ra người nọ rất có khí chất tiên phong đạo cốt, trường sam màu xám bạc màu lại không cho người ta có cảm giác nghèo túng, ngược lại càng làm cho người này toát lên sự cao thượng mà không thể tùy ý cợt nhã, chẳng qua….Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng hạ xuống khóe miệng.
Khúc tiêu uyển chuyển chấm dứt, đối phương xoay người lại, Ngũ Tử Ngang vẫn nằm yên trên xích đu. Sau khi dọn đến đây, hắn chỉ để lại một mình Ngũ Hiến, hiện tại lại có thêm vị nam tử với danh xưng là Tử Vụ này. Mới gặp người nọ nhưng Ngũ Tử Ngang kỳ thật rất kinh ngạc, chỉ đơn thuần nhìn dung mạo của người này thì rất khó có thể liên hệ đây là kẻ đã thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết Khổng Tắc Huy. Bất quá có đôi khi những chuyện thường không có khả năng nhất mới là những chuyện có khả năng xảy ra nhất.
Ngũ Hiến bị hắn viện cớ đuổi đi, chỉ lưu lại một mình Tử Vụ và hắn. Người này đến đây ba ngày, rất tự giác ở chỗ của hắn trong ba ngày, nhưng không nói rõ ý đồ đến đây. Ngũ Tử Ngang cũng không lo lắng, hắn là người kiên nhẫn, nhất là khi đối phương là người muốn thỉnh cầu hắn cho nên hắn càng có kiên nhẫn.
Tử Vụ đi về phía Ngũ Tử Ngang, ngồi xuống bên cạnh hắn. Ngũ Tử Ngang nhấc mũ rơm lên một chút, giọng điệu tán thưởng, “Ta là một người thô lỗ, không hiểu âm luật, bất quá ta cảm thấy khúc tiêu vừa rồi ngươi mới thổi rất dễ nghe, hay hơn gấp trăm lần so với trước kia ta từng nghe thấy ở tửu lâu.”
Tử Vụ cười nhẹ, quay đầu nhìn Ngũ Tử Ngang, “Vương gia thật dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng chẳng lẽ không nhớ thân nhân hay sao? Trước khi Tử Vụ đến có nghe tin lão thái thái bị bệnh.”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang hiện lên vẻ lo lắng, hắn kéo mũ rơm để che mặt, giọng nói khàn khàn, “Nhớ thì sao? Ta hiện tại thân bất do kỷ cho nên cũng chỉ thích ứng với mọi tình cảnh. Ngươi cũng đừng gọi ta là Vương gia, ta đã không còn là Vương gia, bị người khác nghe được thì sẽ rất phiền phức.”
Tử Vụ trực tiếp lấy đi chiếc mũ trên mặt Ngũ Tử Ngang, cất lên giọng nói âm trầm, “Chẳng lẽ Vương gia cứ như vậy mà chấp nhận số mệnh?”
Ngũ Tử Ngang tức giận liếc mắt nhìn Tử Vụ một cái, định vói tay giật lại cái mũ nhưng bị đối phương tránh né. Hắn hầm hừ, “Không chấp nhận số mệnh thì có thể làm được cái gì? Một nhà già trẻ lớn bé của ta đều ở kinh thành, chẳng lẽ bảo ta mặc kệ tính mạng của bọn họ hay sao! Trả lại đây!”
Tử Vụ lại ném chiếc mũ rơm ra đằng xa, Ngũ Tử Ngang tức giận ngồi dậy, “Rốt cục ngươi là ai? Đến nơi này của ta làm gì? Hiện tại ta không quyền không thế, không giúp được gì cho ngươi đâu!”
“Vương gia đúng là khinh thường chính mình.” Tử Vụ lạnh lùng chế giễu, “Năm đó Vương gia lẫm liệt oai phong bao nhiêu ở Phượng Minh, nay bất quá chỉ là bị biếm mà đã chán nản như thế, Tử Vụ thật sự là nhìn lầm.”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang hiện lên hàn quang, “Ngươi từng gặp ta ở Phượng Minh?”
Tử Vụ nhếch khóe môi, “Đương nhiên đã từng gặp, chẳng qua Vương gia vẫn chưa chú ý đến ta mà thôi. Vương gia cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng, chiếm Khương tộc và Phượng Minh cho Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng đã cho Vương gia cái gì? Tước Vương, lưu đày, giam cầm người nhà, cắt đứt quan hệ thông gia, bị trục xuất khỏi kinh thành, chẳng lẽ Vương gia cam nguyện bị đối đãi như thế hay sao? Chẳng lẽ Vương gia không hận hay sao?”
“Ngươi ở nơi này nói bậy cái gì vậy!” Ngũ Tử Ngang trở nên tức giận, “Ngươi còn chê ta chưa đủ xui xẻo hay sao? Lập tức cút đi! Để cho ta nghe thấy những lời hồ ngôn loạn ngữ của ngươi nữa thì ta sẽ không buông tha cho ngươi!”
Tử Vụ lại nói tiếp mà không hề e ngại, “Vương gia nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ yên tâm hay sao? Trừ phi Vương gia chết thì Hoàng Thượng mới có thể an lòng, chỉ cần một ngày Vương gia còn sống thì sẽ là cái gai trong mắt của Hoàng Thượng. Vương gia đừng quên đám người Lương Châu thất hiền mà Vương gia đã một tay đề bạt, sau khi Vương gia rời kinh, những người đó càng không ngừng thượng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng triệu hồi Vương gia. Nay Hoàng Thượng không ở kinh thành, quyền hành toàn bộ rơi vào tay Lâm Giáp. Vương gia rơi vào kết cục như thế đều là do Lâm Giáp gây nên. Lâm Giáp vẫn luôn kiêng kỵ Vương gia, hiện tại hắn nắm quyền nên chắc chắn sẽ nhân cơ hội loại bỏ Vương gia tựa như hắn đã loại bỏ An Lăng Vương!”
fynnz.wordpress.com
Ngũ Tử Ngang nheo mắt lại, dưới đáy mắt lóe sáng, “Ngươi rốt cục là ai?”
Tử Vụ bình thản nói, “Ta chỉ là người muốn giúp Vương gia.”
Ngũ Tử Ngang cười lạnh, “Ta không quen biết ngươi, vì sao ngươi muốn giúp ta? Nói đi, ngươi có mục đích gì?”
Tử Vụ không trả lời trực tiếp mà lại nói, “Ta nguyện ý giúp Vương gia đoạt lại Vương vị, chiếm được quyền hành, mà Vương gia chỉ cần giúp ta tìm một người là được. Nếu Vương gia đồng ý thì Tử Vụ nguyện thịt nát xương tan cũng không ngại, nếu Vương gia cam nguyện nghèo túng cả đời thì xem như Tử Vụ chưa từng đến đây.” Dứt lời, Tử Vụ xoay người rời đi. Ngũ Tử Ngang không đuổi theo mà chỉ nhìn hắn rời đi cho đến khi mất hút.
Ngũ Tử Ngang đi đến bên bờ hồ rồi nhặt lên chiếc mũ rơm, phủi đất cát bám phía trên, sau đó lại đội vào. Trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, hắn quay trở về phòng rồi đóng cửa lại.
Đêm đó có một người lặng lẽ đi vào phòng của Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang không thắp nến, hắn cất tiếng hỏi trong bóng đêm, “Hai nhi tử của An Lăng Vương hiện tại ở nơi nào?”
Diêm Mẫn thấp giọng trả lời, “Thái sư điều tra trưởng tử của An Lăng Vương có ý mưu phản, Thái sư đã âm thầm xử tử hắn. Thứ tử của An Lăng Vương là Tần Nam vẫn chưa tham dự, theo thuộc hạ biết thì Thái sư vẫn chưa xử tử hắn mà chỉ bắt giam, cụ thể ở nơi nào thì thuộc hạ chưa biết.”
Ngũ Tử Ngang nghe xong liền hiểu rõ, “Tử Vụ đến tìm ta nhất định là vì Tần Nam. Ngươi lập tức truyền tin trở về, để cho bọn họ điều tra Thái sư nhốt Tần Nam ở chỗ nào. Với lại bảo bọn họ hành động nhanh lên, bố trí hai năm thì đáng lý cũng nên là lúc xuất thủ.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
“Bên phía Hoàng Thượng có tin tức truyền lại hay chưa?”
Diêm Mẫn ngừng một chút rồi mới nói, “Trước trung thu có thích khách ám sát Hoàng Thượng, hình như Hoàng Thượng bị thương….”
“Cái gì? Hoàng Thượng bị thương?” Ngũ Tử Ngang lập tức mất bình tĩnh.
Diêm Mẫn vội vàng nói, “Nghe nói ngày đó Hoàng Thượng được Diêm Nhật đưa về tẩm cung, sau vài ngày Hoàng Thượng cũng không lộ diện mà lại tu dưỡng vài ngày. Bất quá có tin Hoàng Thượng chỉ bị thương nhẹ, đêm trung thu vẫn cùng Minh Vương ngắm trăng.”
Lời nói của Diêm Mẫn vẫn chưa đủ làm cho Ngũ Tử Ngang an lòng, hắn ôm ngực nói, “Báo với Diêm Nhật phải bảo vệ tốt an nguy của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng mất một cọng tóc thì sẽ biết tay ta!”
“Dạ!”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang là hàn quang lẫm liệt, “Chuyện thích khách nhất định liên quan đến Tử Vụ, bảo bọn họ sau khi tìm được Tần Nam thì đem nhốt vào Diêm La điện.”
“Dạ.”
“Ngày mai ta viết cho Hoàng Thượng một phong thư, ngươi phái người truyền tin tức tốc đưa cho Hoàng Thượng. Cần phải cẩn thận.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
Thương nghị một lúc lâu với Diêm Mẫn, sau khi Diêm Mẫn rời đi thì Ngũ Tử Ngang nằm xuống giường mà nhíu chặt mi tâm. Hắn khuyên Tần Ca hồi kinh, nếu là một mình Tử Vụ thì người này không có năng lực đủ lớn để dưỡng nhiều thích khách như vậy, phía sau nhất định còn có người. Tử Vụ nói đã từng gặp hắn ở Phượng Minh….Ngũ Tử Ngang cẩn thận hồi tưởng, sau một lúc lâu thì hắn mới nghĩ ra: Chẳng lẽ là hắn?
Ngũ Tử Ngang lập tức ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ tay, một tên tiểu quỷ lập tức xuất hiện ở trước mặt, hắn thấp giọng nói, “Bảo với Diêm Mẫn, Tử Vụ có lẽ chính là Trương Thanh Tắc! Đề phòng Đột Quyết.”
Tiểu quỷ không lên tiếng nhưng nháy mắt đã biến mất.
Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang trở nên nghiêm trọng. Tam đệ Tử Hoa hiện đang ở Đột Quyết, nếu thế lực phía sau Tử Vụ là Đột Quyết thì chẳng phải tam đệ đang lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm hay sao? Không được! Chuyện này nhất định phải nhanh chóng báo với Tần Ca!
Bốn ngày tiếp theo Tử Vụ cũng không xuất hiện, Ngũ Tử Ngang không cho người đi tìm đối phương, hắn tin tưởng Tử Vụ nhất định sẽ quay lại. Hắn tiếp tục nằm bên bờ hồ phơi nắng, tiếp tục đặt bên cạnh một cây gậy trúc. Việt Lặc Da có phái người đến mời hắn đến quý phủ để uống rượu nhưng Ngũ Tử Ngang viện cớ thân mình không khỏe để từ chối, làm cho người ta có cảm giác tâm tình của hắn cực độ sầu muộn.
Ngày thứ năm, Tử Vụ lại xuất hiện, vẫn là một thân trường sam màu xám bạc màu.
Khuôn mặt gầy gò vì bôn ba bận rộn mà trở nên tái nhợt, nhưng Tử Vụ vẫn giữ nguyên bộ dáng thản nhiên, tựa hồ nhận định Ngũ Tử Ngang sẽ đồng ý. Lần này Ngũ Tử Ngang nhìn thấy nụ cười thản nhiên của đối phương, hắn vỗ xuống chỗ trống ở kế bên. Tử Vụ ngồi xuống, “Xem ra Vương gia đã hiểu rõ.”
Ngũ Tử Ngang ngửa đầu nhìn trời, giọng nói khàn khàn, “Ta tự hỏi vì sao Hoàng Thượng lại đối với ta như thế.”
Tử Vụ nở nụ cười, che giấu lo lắng dưới đáy lòng, “Từ giờ trở đi Tử Vụ xin nghe theo lời của Vương gia sai khiến.”
Ngũ Tử Ngang quay đầu nhìn hắn, khóe miệng là một chút cay độc, “Sau khi thành công ta sẽ phong ngươi là Vương.”
Tử Vụ thản nhiên nói, “Chuyện này không cần, chỉ cần Vương gia có thể đáp ứng chuyện của ta là được.”
“Chẳng hề gì!” Ngũ Tử Ngang vươn tay, Tử Vụ đưa tay ra.
Bộp!, Hai bàn tay nắm chặt cùng nhau.
“Ha ha ha…” Tiếng cười kinh động chim chóc trong rừng.
……….
Ngũ Tử Ngang và Tử Vụ đạt được hiệp nghị, kể từ ngày đó Tử Vụ liền dọn đến ở kế bên chỗ của Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang nói với ngoại giới Tử Vụ là hảo bằng hữu của hắn. Hắn không rõ Việt Lặc Sở và Việt Lặc Da có biết thân phận của Tử Vụ hay không, hắn vẫn hằng ngày nằm câu cá phơi nắng. Dựa theo hiệp nghị của hai người, Tử Vụ giúp Ngũ Tử Ngang lôi kéo một quan viên Đại Đông, giúp hắn đoạt quyền, Ngũ Tử Ngang đưa cho hắn một danh sách
người nhà.
Sự tình được tiến hành đâu vào đấy, ngay khi Ngũ Tử Ngang và Tử Vụ
thương nghị đại kếthì nội bộ của Nữ Trinh có xôn xao. Quận chúa mà Đại Đông đưa tặng cho Việt Lặc Sở rất được Việt Lặc Sở yêu thương, nhưng trong một lần Việt Lặc Da say rượu lại bò lên giường của quận chúa, quận chúa tự sát để giữ thân mình, may mà được cứu sống. Nhưng chuyện này làm cho Việt Lặc Sở rất căm tức, hung hăng mắng Việt Lặc Da một trận. Dù sao cũng là thân đệ của mình nên Việt Lặc Sở không thể gϊếŧ hắn mà quay sang gϊếŧ hai gã thân tính của Việt Lặc Da để hả giận.
Sau chuyện này giữa hai người đã xảy ra hiềm khích. Cũng không quá lâu, thân tín của Việt Lặc Sở báo với hắn là Việt Lạc Da ở trong phủ mắng hắn, nói rất nhiều lời khó nghe. Việt Lặc Sở vốn mắc bệnh đa nghi nên lại càng bất mãn với Việt Lặc Da. Mâu thuẫn giữa hai huynh đệ càng lúc càng lớn, Ngũ Tử Ngang tránh xa, một lòng làm ngư ông của mình.
“Vương gia!”
Ngũ Tử Ngang đặt mũ rơm xuống, vẻ mặt rất kinh ngạc, “Đại quân? Có chuyện gì?” Vẻ mặt giận dữ, sự tình tiến triển thật thuận lợi.
Việt Lặc Da đi đến bên cạnh Ngũ Tử Ngang rồi ngồi xuống, nói một cách tức giận, “Tức chết ta mà! Đi! Đi săn thú với ta!”
Ngũ Tử Ngang thông minh nên không hỏi đã xảy ra chuyện gì mà chỉ ôm lấy bả vai của Việt Lặc Da, “Tức giận mà đi săn thú sẽ dễ gặp chuyện không may. Hôm qua ta vừa tìm được một vò rượu ngon, để ta câu một con cá, tối nay ngươi đừng về, cứ ở lại đây một đêm, hai huynh đệ chúng ta uống chút rượu, như thế nào?”
Việt Lặc Da nở nụ cười, “Chỉ có Vương gia là đủ nghĩa khí. Hảo! Đêm nay ta sẽ không về!” Dứt lời, hắn liền phân phó người hầu của hắn hồi phủ truyền lời.
Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa nói, “Vì sao Đại quân còn khách khí như thế? Ta nhận thức Đại quân là huynh đệ, Đại quân cũng gọi ta một tiếng huynh đệ đi.”
“Ha ha.” Lời này cũng là ý nguyện của Việt Lặc Da, hắn nhân cơ hội nói, “Tốt lắm! Ta nhỏ hơn Vương gia, từ nay về sau ta sẽ gọi Vương gia một tiếng Tử Ngang đại ca.”
“Thật là hay, ha ha.”
Việt Lặc Da nhìn khắp tứ phía rồi nói, “Nói nhiều không bằng làm ít, thừa dịp này chúng ta kết bái đi. Chẳng phải người Trung Nguyên của các ngươi đều có quy củ này hay sao?”
Ngũ Tử Ngang hỏi như thể đang kinh ngạc, “Đại quân nói thật hay sao?”
“Đương nhiên! Nam nhi của Nữ Trinh không bao giờ nói dối!” Việt Lặc Da túm lấy Ngũ Tử Ngang, phân phó hạ nhân mở tiệc. Một lát sau hai người ngồi đối diện, lập lời thề kết bái.
Ngũ Tử Ngang có vẻ rất cao hứng đối với chuyện này, Việt Lặc Da cũng vô cùng vui sướиɠ. Đêm đó Việt Lặc Da ngủ lại qua đêm ở chỗ của Ngũ Tử Ngang, nói rất nhiều điều với Ngũ Tử Ngang. Ngày hôm sau, Việt Lặc Sở phái quan văn tiến đến để triệu kiến Việt Lặc Da và Ngũ Tử Ngang tiến cung. Trước mặt Ngũ Tử Ngang, Việt Lặc Sở không còn tỏ ra thân thiện với Việt Lặc Da, nói ra vài câu râu ria rồi để cho Việt Lặc Da lui xuống, chỉ lưu lại một mình Ngũ Tử Ngang.
Ngũ Tử Ngang ở trong cung hai ngày, cùng Việt Lặc Sở chơi cờ hai ngày thì mới xuất cung. Vừa xuất cung thì hắn lại bị Việt Lặc Da thỉnh đi. Việt Lặc Da vẫn nhớ rõ ngày đó muốn Ngũ Tử Ngang cùng đi săn thú, hắn kéo Ngũ Tử Ngang đi vào khu vực săn bắn. Cuối tháng chín ở Nữ Trinh chính là mùa săn thú tốt nhất.
Ngay khi Ngũ Tử Ngang bị Việt Lặc Da túm đi thì có một người không quản sương gió rốt cục đã chạy đến Nữ Trinh. Trước tiên hắn tìm một khách điếm rồi mới tìm cách liên hệ với tiểu quỷ của Diêm La điện. Hắn mất hai ngày mới liên hệ được với tiểu quỷ, lại biết tin Ngũ Tử Ngang cũng không ở Vương đô khiến cho hắn thật sự lo lắng.
“Diêm Hoán? Vì sao ngươi lại đến đây?”
Thấy người đến, Diêm Hoán liền chấn động, bất quá hiện tại hắn không thể quan tâm đến việc vì sao Diêm La Vương lại ở Nữ Trinh mà chỉ vội vàng nói, “Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Vương gia! Ta muốn gặp Vương gia ngay lập tức!”
Ánh mắt của Diêm Mẫn trở nên âm trầm, “Hiện tại Vương gia đang ở khu vực săn bắn, bên cạnh đều là người của Việt Lặc Da. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Diêm Hoán chỉ nói, “Ta phải nhanh chóng gặp được Vương gia, chuyện này phải do ta đích thân nói với Vương gia. Diêm La Vương, ngươi mau chóng nghĩ cách đi, thời gian cấp bách, không thể tiếp tục kéo dài!”
Diêm Mẫn im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói, “Ngươi ở khách điếm chờ tin của ta, ta sẽ nghĩ cách báo với Vương gia.”
“Phải nhanh lên!”
“Ừm.”
Kéo lên khăn bịt mặt, Diêm Mẫn biến mất trong bóng đêm. Đóng lại cửa sổ, Diêm Hoàn vô cùng lo lắng.
………………