Chương 111

Trong tửu lâu náo nhiệt nhất ở kinh thành, Tần Ca vi phục xuất cung với tâm tình rất vui vẻ, hắn ngồi bên cửa sổ mà nhìn người người tới lui ở trên phố dưới lầu. Kinh thành náo nhiệt phồn hoa như thế bảo hắn làm sao lại không vui.

Diêm Nhật cho chưởng quầy một thỏi ngân lượng để bao toàn bộ lầu hai, bởi vậy tuy rằng dưới lầu huyên náo nhưng trên lầu vẫn rất im ắng. Nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng khá là hồng hào, tâm tình cũng không tệ, tâm tư căng thẳng của Diêm Nhật rốt cục cũng được thả lỏng một chút, bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi.

“Chủ tử, nô tài nghe nói

Tân Nguyệt đậu hủ

của tửu lâu này có hương vị không tệ, ngài nếm thử xem.”

Sau khi kiểm tra từng món ăn, Diêm Nhật múc một thìa đậu hủ bỏ vào trong bát của Hoàng Thượng, Tần Ca cầm lấy bát rồi nếm một chút, sau đó gật đầu, “Đúng là không tệ, không thua kém trù tử ở trong phủ bao nhiêu.”

“Vậy chủ tử ăn thêm một miếng đi.”

Diêm Nhật và Thân Mộc cẩn thận hầu hạ, Tần Ca cũng không từ chối, bình thường chỉ ăn vài ngụm, nhưng hiện tại hắn là một người ăn hai người bổ, không thể sơ suất.”

Đi ra ngoài hít thở không khí nên Tần Ca cũng ăn nhiều hơn trong cung, bất quá một mình hắn cũng không thể ăn cả bàn thức ăn. Ăn no, hắn liền để cho Diêm Nhật và Thân Mộc cùng ngồi xuống dùng bữa, còn hắn thì dựa vào cửa sổ, xuyên qua màn trúc mà thưởng thức cảnh náo nhiệt của kinh thành. Trong phủ của Ngũ Tử Ngang có việc nên đã sớm quay về, hắn cũng phải xuất cung đi dạo một chút. Bất quá bên cạnh tuy rằng chỉ có Diêm Nhật và Thân Mộc nhưng dưới lầu cũng có thị vệ, tiểu quỷ cũng âm thầm đi theo hắn, đề phòng lại xuất hiện thích khách.

Đang thưởng thức màn tạp kỹ ở phố đối diện, tầm mắt của Tần Ca bị một chiếc xe ngựa xa hoa to lớn ngăn chặn, hắn khó chịu mà nhíu mày, Diêm Nhật và Thân Mộc lập tức dừng đũa rồi đi đến bên cửa sổ, kế tiếp hai người lại sửng sốt, từ trên xe bước xuống là người mà bọn họ vô cùng quen thuộc, Tần Ca cũng vạn phần quen thuộc.

“Cô nãi nãi, người chậm một chút.” Từ trên bước xuống, một người dìu lão thái thái xuống xe ngựa, rồi mới bế hai tiểu nha đầu ở trong xe giao cho nhũ mẫu đứng bên cạnh, cuối cùng là dìu một vị phu nhân xinh đẹp xuống xe.

“A! Vương gia đến! Mau, thỉnh vào bên trong. Ngài đã lâu không đến tiểu điếm dùng bữa.” Chưởng quầy tinh mắt tự mình đi ra nghênh đón, chắp tay thi lễ với lão thái thái rồi thỉnh an Vương phi nương nương, trong miệng còn ầm ĩ, “Vương gia thích gian phòng kia, tiểu nhân vẫn luôn lưu lại cho ngài.”

“Cảm tạ.”

“Ai nha, Vương gia rất khách khí với tiểu nhân, ngài đến đây là đã cho tiểu nhân thể diện rồi.”

Chưởng quầy vô cùng ân cần dẫn đường, Ngũ Tử Ngang dìu cô nãi nãi đi vào. Trong tửu lâu có rất nhiều người, Ngũ Điệp Y tuổi còn nhỏ nên cảm thấy khó chịu mà ré lên, Phạm lão thái thái lập tức đẩy Ngũ Tử Ngang mà nói, “Ngươi bế Điệp Y đi, mấy ngày nay nó đã chịu ngươi, ngươi phải thân cận với nó nhiều hơn.”

“Hảo.” Ngũ Tử Ngang bế Điệp Y một cách bất đắc dĩ rồi dỗ dành, “Điệp Y đừng sợ, phụ Vương dẫn ngươi đi ăn nha.”

“Phụ Vương….” Ngũ Điệp Y non nớt kêu một tiếng.

Dù sao cũng là chất nữ của mình, Ngũ Tử Ngang sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cách yêu thương rồi mỉm cười. Ngũ La Y thấy phụ Vương bế muội muội nên cũng mất hứng, cũng nũng nịu, “Phụ Vương bế, phụ Vương bế.”

“Ha ha, hảo, để phụ Vương bế hết.” Ngũ Tử Ngang cũng bế Ngũ La Y lên, vừa cười ha ha vừa đi theo chưởng quầy đến một hướng khác ở thang lầu, không nhìn thấy ở cách đó không xa có người đang nghiến răng nhìn hắn.fynnz.wordpress.com

“Chủ tử?”

Đợi đến khi đám người đi khuất thì Diêm Nhật mới dám lên tiếng, lần đầu tiên trong lòng thầm oán đối với Lương Vương.

Tần Ca vẫn bình tĩnh mà thản nhiên nói, “Hồi cung.”

“Chủ tử….” Thân Mộc muốn nói vài câu khuyên nhủ nhưng lại không tìm thấy từ ngữ thích hợp.

Không quay đầu lại, Tần Ca trực tiếp đi xuống lầu, ra khỏi tửu lâu cũng không thèm nhìn chiếc xe ngựa to ở trước cửa, Tần Ca bước về phía xe ngựa mà hắn đã lệnh cho người đứng ở đầu phố chờ đợi. Lên xe ngựa, Tần Ca xoa bụng, nuốt xuống cơn buồn nôn ở cổ họng, đè nén tâm can đau đớn, hạ lệnh hồi cung. Xe ngựa chậm rãi chuyển động, không biết qua bao lâu thì Tần Ca mới thở ra một hơi hờn dỗi.

Sờ bụng, hắn thấp giọng nói, “Nhất định phải là nam hài nhi a….”

Chuyện này Tần Ca hạ lệnh cho Diêm Nhật và Thân Mộc phải kín mồm, hắn cũng không nhắc với Ngũ Tử Ngang. Chỉ là hạ lệnh cho Ngũ Tử Ngang mỗi ngày phải ở trong cung tháp tùng hắn, Ngũ Tử Ngang vui vẻ tiếp chỉ. Bất quá đến ngày thứ ba thì Ngũ Tử Ngang vẫn biết chuyện này. Hắn thừa dịp hồi phủ lấy vài thứ rồi nhốt mình ở trong thư phòng.

Vào ban đêm, Ngũ Tử Ngang mang theo một hạp thực lén lút tiến cung, nói với Tần Ca, “Sau này ngươi vi hành xuất cung đều phải dẫn ta theo, bằng không ta không cho ngươi đi ra ngoài.”

“Vì sao?” Tần Ca thờ ơ lật một trang sách.

Giựt lấy quyển sách của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang cắn môi của đối phương một ngụm rồi cất lên giọng nói khàn khàn, “Ta không muốn ngươi nhìn thấy ta và Liễu Song cùng mấy đứa nhỏ ở bên nhau, ta tình nguyện làm cho Liễu Song thương tâm chứ không muốn để ngươi khổ sở. Tần Ca, ta muốn phạt ngươi, vì sao ngươi có việc gì cũng đều giấu ta?”

“Ai đi lắm miệng với ngươi?” Tần Ca cũng không cao hứng khi Ngũ Tử Ngang biết việc này. Hắn không phải nữ nhân, không cần tranh sủng. Đúng là có khổ sở, nhưng đây là con đường mà hắn đã chọn, hắn sẽ không cảm thấy ủy khuất.

Ngũ Tử Ngang nhẫn nhịn sự khó chịu ở trong lòng, ôm lấy Tần Ca mà thấp giọng kêu rên, “Ta thật là đáng chết.”

“Câm miệng!” Nhẹ nhàng tát cho Ngũ Tử Ngang một cái bạt tai, Tần Ca hạ lệnh, “Sau này không được lấy cái chết bắt ở bên miệng, nếu không thì trẫm sẽ trọng phạt!”

“Vậy phạt ta cả đời hầu hạ ngươi đi.”

Lấy ra thức ăn từ trong thực hạp, Ngũ Tử Ngang tự mình đút Tần Ca ăn, hắn đã sắp nhịn không nổi, nhịn không nổi mà nói cho Tần Ca biết người nọ căn bản không phải là nữ nhân của hắn, mấy tiểu nha đầu căn bản cũng không phải con của hắn.

Nuốt xuống thức ăn, Tần Ca cầm lấy cái thìa từ trong tay của Ngũ Tử Ngang, cũng múc một thìa rồi đút cho Ngũ Tử Ngang ăn. Giả vờ hỏi một cách hiếu kỳ, “Nếu ta có thể sinh con nối dõi cho ngươi thì ngươi sẽ làm sao?”

“Không được.” Ngũ Tử Ngang trả lời không hề do dự, “Ta không muốn ngươi bị nguy hiểm, Tần Ca, ta có thể không cần nhi tử nhưng tuyệt đối không thể không có ngươi. Ta không thể chịu nổi khi ngươi kinh hoảng và sợ hãi trong lúc lâm bồn.”

Tần Ca đáp lại hắn là một chút ý cười thản nhiên, hờn dỗi mấy ngày nay nghẹn ở trong lòng nhất thời tiêu tán.

……….

Nhận thấy Tần Ca đang nhìn chăm chú, Ngũ Tử Ngang đang vùi đầu vào tấu chương phải ngẩng đầu lên, phát hiện trong mắt của Tần Ca là quyến luyến và nhẫn nại vẫn chưa kịp che giấu.

“Có chuyện gì?”

Ngũ Tử Ngang buông bút xuống.

Tần Ca cười nhẹ, “Không có gì, nhị đệ của ngươi trở về nhưng ta vẫn chưa phong thưởng cho hắn.” Viện cớ né đi câu hỏi của Ngũ Tử Ngang.

Áp chế nghi hoặc xuống đáy lòng, Ngũ Tử Ngang nói, “Ta từ Phượng Minh trở về chẳng hề được phong thượng, phong thưởng cho hắn làm gì.”

Tần Ca nhướng mày, “Bất mãn?”

Ngũ Tử Ngang vội vàng nói, “Ta bất mãn làm gì? Ta chỉ là nói vinh quang của Ngũ gia đã quá nhiều, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, Tử Anh và Tử Hoa cứ để sau này hẳn tính, miễn cho Thái sư ngủ không ngon.”

Tần Ca nói, “Qua một thời gian nữa thì Thái sư sẽ tự nhiên ổn thôi. Tử Anh là lập công trở về, không nói đến cái khác, chỉ nói đến việc hắn mạo hiểm cứu ngươi thì đã đủ để ta phong thưởng cho hắn. Bất quá quả thật đúng như ngươi đã nói, vài năm nay thanh danh của ngươi rất lớn, đối với Ngũ gia mà nói cũng không phải chuyện gì tốt. Ta sẽ phong thưởng cho Tử Anh sau, ngươi nói với hắn không cần phải lo lắng.”

Ngũ Tử Ngang vươn tay ra rồi cầm lấy tay của Tần Ca, “Ngươi a, luôn lo nghĩ mọi chuyện cho ta, ngươi có biết ta đau lòng như thế nào, hổ thẹn như thế nào hay không? Ta hy vọng có một ngày ngươi sẽ hoàn toàn buông việc triều chính để làm một Hoàng đế nhàn hạ.”

Tần Ca nắm ngược lại tay của Ngũ Tử Ngang, nói một cách mất hứng, “Như vậy ta làm cái gì? Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, dưỡng thịt?”

Ngũ Tử Ngang nghiêng người sang một cách không đứng đắn, cắn vào vành tai của Tần Ca, “Ta thích ăn thịt.”

Tần Ca trực tiếp cho Ngũ Tử Ngang một cái ngũ chỉ sơn vào mặt, “Còn không nhanh phê duyệt tấu chương của ngươi đi.”

Xoa xoa cái mũi bị đập đến phát đau, Ngũ Tử Ngang ủy khuất thở dài rồi cầm lấy bút lẩm bẩm. “Trong mắt của ngươi chỉ có tấu chương, không hề có ta.” Tần Ca liếc mắt nhìn hắn rồi nâng lên quyển sách, không thèm để ý. Ngũ Tử Ngang thấy khóe miệng của Tần Ca là nụ cười thản nhiên, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, người này có tâm sự, mấy ngày nay thân mình dường như cũng không thoải mái, hắn rất lo lắng.

Lật một trang sách, bỗng nhiên Tần Ca nhíu mày. Vuốt cổ vài cái, áp chế cơn buồn nôn. Một tay thoáng nâng sách lên để che tầm nhìn, Tần Ca bụm miệng, cơn buồn nôn này rất mãnh liệt, hắn không thể tiếp tục nhịn được nữa.

“Tần Ca?”

Nghe thấy tiếng buồn nôn rất nhỏ, Ngũ Tử Ngang vội vàng buông bút xuống rồi giựt lấy quyển sách trên tay của Tần Ca, chỉ thấy sắc mặt của Tần Ca tái nhợt, bộ dáng rất khó chịu. Lúc này Ngũ Tử Ngang lập tức kêu lên, “Diêm Nhật! Đi gọi Thái y đến ngay!” Nhanh đến mức làm cho Tần Ca không kịp ngăn cản.

“Ta không sao, không cần gọi Thái y.” Tần Ca nuốt nước miếng, cưỡng chế cơn buồn nôn.

Ngũ Tử Ngang nghiêm túc nói, “Không được. Sắc mặt của ngươi rất tệ. Buổi tối ngươi ăn cái gì?”

Tần Ca kéo tay của Ngũ Tử Ngang rồi đặt lên bụng của mình, “Chưa ăn gì cả, chỉ là dạo này dạ dày không thoải mái, có một chút buồn nôn mà thôi.”

“Ngươi lại giấu ta!” Hung hăng cắn Tần Ca một ngụm, Ngũ Tử Ngang kéo qua cái đệm đặt sau lưng Tần Ca rồi mới đắp chăn cho đối phương, “Ngươi hảo hảo mà nằm yên, đừng đọc sách nữa, chờ Thái y lại xem cho ngươi một chút. Thân mình của ngươi cần phải cẩn thận điều dưỡng, ngày mai ngươi hạ chỉ, trước khi thân mình hoàn toàn khỏe hẳn thì để Nội Các xử lý triều chính. Bất kể bọn họ vui hay không thì ta vẫn không cho phép ngươi lấy thân mình ra làm trò đùa.”

Ngũ Tử Ngang tức giận và lo lắng làm cho trong mắt của Tần Ca tràn đầy hạnh phúc, nếu người này biết hắn kỳ thật là có thai thì không biết sẽ là bộ dáng gì, thật muốn nói cho Tử Ngang biết a….Nhưng lại không thể.

“Ngươi còn cười.” Ngũ Tử Ngang bực mình, “Thích nhìn thấy ta phát hỏa vì lo lắng cho ngươi lắm hay sao?”

“Nếu ta nói ừ thì sao?”

Ngũ Tử Ngang nhất thời phát cáu, ôm lấy Tần Ca mà kêu rên, “Tần Ca….”

Tần Ca hé miệng mỉm cười, trong lòng lại nhàn nhạt nổi lên một trận phiền muộn. Hắn ngửi thật sâu hương vị trên người của Ngũ Tử Ngang, muốn khắc sâu vào lòng để bầu bạn với chính mình trong mấy tháng lẻ loi sắp tới.

“Hoàng Thượng, Thái y đến.”

Ngũ Tử Ngang buông Tần Ca ra rồi bước xuống giường, “Vào đi.”

Dung Khâu xách hòm thuốc, cúi thấp đầu đi vào. Diêm Nhật đã nhắc nhở hắn là Lương Vương đang ở trong phòng. Đi đến bên giường, Dung Khâu giương mắt nhìn Hoàng Thượng một cái rồi mới giả vờ bắt mạch cho Hoàng Thượng. Một lát sau thì hắn buông tay.

“Như thế nào?” Ngũ Tử Ngang lập tức hỏi.

Dung Khâu bình tĩnh nói, “Bẩm Vương gia, gần đây tinh thần của Hoàng Thượng không tốt, ảnh hưởng đến dạ dày. Thần sẽ kê một ít thuốc dưỡng vị kiện tì, từ từ rồi Hoàng Thượng sẽ ăn uống bình thường trở lại.”

(dưỡng vị kiện tì=bồi bổ hệ tiêu hóa)

“Mất thời gian lâu như vậy?” Ngũ Tử Ngang cau mày.

Dung Khâu vẫn trả lời rất bình tĩnh, “Dạ dày liên quan đến gan phổi và các bộ phận khác trong cơ thể, phải chậm rãi điều dưỡng. Nếu nóng vội thì ngược lại sẽ làm tổn thương dạ dày.”

Ngũ Tử Ngang áp chế lo lắng rồi nói, “Như vậy làm phiền Dung thái y. Diêm Nhật, ngươi đi theo Thái y lấy thuốc.”

“Dạ.”

Hai người lui xuống. Ngũ Tử Ngang đắp chăn lại cho Tần Ca, “Ngươi ngủ trong chốc lát, chờ thuốc đến thì ta sẽ gọi ngươi dậy. Ngày mai ngươi hạ chỉ, trước khi dạ dày khỏe hẳn thì tốt nhất vẫn nên tĩnh dưỡng.”

Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang thật sâu rồi nói, “Dung Khâu chỉ là chuyện bé xé ra to, ta không sao. Ngươi phê duyệt tấu chương đi, ta mệt thì sẽ ngủ.”

Trời không còn sớm, vì có thể nhanh chóng tháp tùng Tần Ca đến Nhân Tâm Đường nghỉ ngơi, Ngũ Tử Ngang nhìn Tần Ca trong chốc lát rồi xoay người đi phê duyệt tấu chương. Chăm chú nhìn bóng lưng của Ngũ Tử Ngang, vẫn chưa chia lìa với đối phương mà Tần Ca đã bắt đầu tương tư.

Ngày hôm sau Tần Ca không hạ chỉ, chỉ là viện cớ cùng Lương Vương mật đàm chuyện quốc sự để lưu Ngũ Tử Ngang một mình ở Tây Noãn Các. Ngoại trừ buổi chiều dành một canh giờ để kiểm tra Hà Hoan đọc sách thì Tần Ca cơ hồ đều ở bên cạnh Ngũ Tử Ngang. Lúc chạng vạng thì Ngũ Tử Ngang xuất cung, đến đêm khuya lại lén lút tiến cung, hoặc là Tần Ca trực tiếp viện cớ làm cho hắn ngủ lại trong cung. Từ sau khi Tần Ca biết mình có thai thì Ngũ Tử Ngang cơ hồ sẽ không rời khỏi hắn. Cảm giác Tần Ca dạo này rất cần mình, Ngũ Tử Ngang cũng không thể chiếu cố người trong nhà. Trong thâm tâm của hắn ước gì Ngũ Tử Anh và Liễu Song có thể sớm ngày đâm xuyên qua lớp giấy cửa sổ kia, như vậy hắn cũng sẽ không cần tiếp tục ủy khuất chính mình.

Có Ngũ Tử Ngang ở bên cạnh, Tần Ca ngẫu nhiên có vài lần nhịn không được mà nôn mửa, hết thảy đều rất tốt. Mỗi lần ăn cũng không ăn nhiều lắm, nhưng một ngày ăn ít nhất bốn bữa, hiện tại hắn vẫn chưa có phản ứng quá mức mãnh liệt. Trước khi hắn và Ngũ Tử Ngang chia cách thì hắn tận lực làm cho Ngũ Tử Ngang ở cùng với mình và nhi tử của bọn họ nhiều một chút.

Từng ngày trôi qua, mắt thấy thời hạn mười ngày mà hắn cho Lâm Giáp sắp đến, đêm nay sau khi Tần Ca cùng Ngũ Tử Ngang triền miên thì liền rúc mình vào lòng của Ngũ Tử Ngang, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

“Có làm ngươi bị thương hay không?” Gần đây bị Tần Ca yêu cầu ôn nhu một chút, Ngũ Tử Ngang không hề nghi ngờ mà chỉ hỏi han ân cần, nghĩ rằng người nọ bởi vì thân mình không khỏe cho nên mới yêu cầu như thế.

“Không có.” Ngẩng đầu, Tần Ca hôn một cái lên cằm của Ngũ Tử Ngang, “Ngày mai ta muốn lâm triều, đi ngủ sớm một chút đi.”

Ngũ Tử Ngang cau mày, “Vì sao lại muốn lâm triều? Gần đây không có chuyện gì quan trọng, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ bảo ta làm là được rồi.”

Tần Ca sờ lên mặt của Ngũ Tử Ngang, quyến luyến, yêu say đắm, ngấm ngầm chịu đựng.

“Dù sao ta cũng không thể không lộ diện, nếu không thoải mái thì ta sẽ sớm bãi triều.”

Không có cách nào, Ngũ Tử Ngang chỉ đành thở dài rồi nắm chặt tay của Tần Ca, “Hảo, bất quá không được giấu diếm ta.”

“Ân.”

Thổi tắt ánh nến, Ngũ Tử Ngang xoay người ôm chặt Tần Ca, thoải mái mà thở hắt ra, nhắm mắt lại. Tần Ca cũng nhắm mắt nhưng không buồn ngủ. Hắn nắm chặt tay của Ngũ Tử Ngang, không muốn buông ra.

………..

Đứng ở trước gương, Tần Ca hơi ngây người. Diêm Nhật ở phía sau đang chỉnh lại long bào cho hắn, nhìn xuyên qua ánh mắt của Hoàng Thượng ở trong gương, do dự lên tiếng, “Hoàng Thượng, ngài….có muốn suy nghĩ lại hay không? Nô tài cảm thấy….ngài tốt nhất nên nói với Vương gia đi.”

fynnz.wordpress.com

Tần Ca khôi phục lại tinh thần, lạnh lùng nói, “Không được lắm miệng, trẫm đều đã có suy tính.”

“Dạ, nô tài đáng chết.” Diêm Nhật không dám tiếp tục khuyên can.

Thấy thời gian sắp đến, Tần Ca bước ra Nhân Tâm Đường. Hôm nay là hai mươi mốt tháng tư, gió xuân ấm áp thổi lên người Diêm Nhật nhưng hắn lại toát ra một thân mồ hôi lạnh. Cúi đầu đi theo phía sau Hoàng Thượng, Diêm Nhật vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn cách từ bỏ. Hắn nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Thân Mộc một cái, Thân Mộc khẽ lắc đầu đối với hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói bất cứ điều gì.

Tần Ca đi phía trước với bộ pháp trầm ổn, khí thế uy nghiêm, hắn là đế vương trẻ tuổi của Đại Đông, là thiên tử nắm trong tay thất thành thổ địa của thiên hạ. Nhưng đồng thời hắn cũng là một người bình thường, bình thường đến mức không tiếc hết thảy chỉ vì muốn sinh con cho người mình yêu.

(thất thành thổ địa = đất đai bảy thành)

“Hoàng Thượng giá lâm ──”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ──”

“Chúng ái khanh miễn lễ, bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Thản nhiên quét mắt một vòng nhìn các vị đại thần đứng hai hàng ở phía bên dưới, Tần Ca không nhìn Ngũ Tử Ngang mà chỉ chậm rãi ngồi xuống. Diêm Nhật hô lớn, “Có việc khải tấu, vô sự bãi triều–”

“Lão thần có việc khải tấu.”

Lâm Giáp bước ra khỏi hàng, hai tay trình lên tấu chương,

nghiêm nghị lẫm liệt, “Lão thần muốn hạch tội Lương Ngũ Hiền Vương Ngũ Tử Ngang cùng Hộ bộ Thượng thư Liễu Nhiễm âm thầm cấu kết, dùng người thiên vị. Hạch tội Tư Sứ Diêm Vận Tư – Kinh Vận Bộ Liễu Vân Phi lấy quyền mưu tư, cố tình phạm pháp, buôn bán quan diêm. Hạch tội nhạc phụ của Liễu Nhiễm ỷ thế hϊếp người, hϊếp đáp dân chúng, hoành hành nơi thôn quê!”

(quan diêm= muối của triều đình)

Xôn xao! Triều đình chấn động.

“Hoàng Thượng, đây là lão thần âm thầm điều tra, thỉnh Hoàng Thượng xem qua. Lương Ngũ Hiền Vương thân là hoàng thân quốc thích nhưng không ngay thẳng, thường xuyên ra vào thanh lâu, bị thế nhân lên án, lại bức lương vì xướng, hoang da^ʍ vô đạo!”

(bức lương vì xướng = bức người hiền làm kỹ nữ)

Lâm Giáp vừa nói xong thì trên triều lại tiếp tục xôn xao, ngay cả Ngũ Tử Ngang cũng sửng sốt, khi nào thì hắn âm thầm cấu kết với Liễu Nhiễm, dùng người thiên vị, còn bức lương vì xướng? Liễu Nhiễm và Liễu Vân Phi thì sắc mặt là đại biến, trong mắt hiện lên sát ý. Thân tín của Ngũ Tử Ngang hoặc bằng hữu lại trừng to mắt nhìn, không tin Ngũ Tử Ngang sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Oan uổng cho thần!”

Không đợi Lâm Giáp nói xong thì Ngũ Tử Ngang đã bước ra rồi hô lớn, cùng đi ra với hắn còn có Liễu Nhiễm và Liễu Vân Phi.

“Hoàng Thượng, Lương Ngũ Hiền Vương không có khả năng làm ra chuyện như vậy, thần nguyện lấy đầu ra để đảm bảo.” Đám hảo hữu của Ngũ Tử Ngang cũng bước ra khỏi hàng để cầu tình cho Ngũ Tử Ngang.

Lâm Giáp không hề lưu tình, hắn cả giận nói, “Lương Vương không dám hay sao? Như vậy nữ tử bị bán vào thanh lâu được dâng cho Lương Vương là sao? Nhà ai không có nữ nhi? Nhà ai nguyện ý để nữ nhi của mình bị người ta chà đạp như vậy?”

“Thái sư! Chuyện không có chính là không có, thanh giả tự thanh, ai chẳng biết bổn Vương chỉ có một mình Vương phi? Nếu bổn Vương là loại người háo sắc thì đã sớm thê thϊếp thành đàn! Nếu thật sự có chuyện này thì nhất định có người hãm hại!” Ngũ Tử Ngang quỳ gối đối mặt với Tần Ca, “Thỉnh Hoàng Thượng minh xét!”

“Hoàng Thượng, thần có bằng chứng, Liễu Vân Phi không chỉ một lần nói với thần phải giúp Lương Ngũ Hiền Vương tìm nữ nhân.”

“Ngươi nói bậy!”

Ngũ Tử Anh rống lên thay cho huynh trưởng, Ngũ Tử Ngang nhận ra đối phương là môn sinh của Khấu Dư, hàm răng nghiến chặt, quả thật chính là chụp mũ lên người hắn!

Trong lúc nhất thời triều đình hỗn loạn. Có người bám theo Lâm Giáp hạch tội Ngũ Tử Ngang và Liễu gia, có người kiên quyết ủng hộ Ngũ Tử Ngang, cho rằng hắn bị hãm hại. Cũng có người ở phe trung gian biện hộ cho Ngũ Tử Ngang.

Tần Ca im lặng không lên tiếng, để mặc đám người phía dưới ầm ĩ. Cách xúc tua bằng ngọc tảo trên mũ miện, hắn chỉ nhìn Ngũ Tử Ngang đang phi thường phẫn nộ. Ngũ Tử Ngang cũng thỉnh thoảng nhìn lên trên, trong lòng thấp thoáng bất an, sự tình này giống như có người đã sắp đặt trước.

Ầm ĩ một trận, Lâm Giáp cất cao giọng, “Hoàng Thượng! Có một số việc Lương Vương có lẽ sẽ không hiểu rõ tình tiết, nhưng thật sự thất trách với nhiệm vụ. Còn chuyện Liễu Vân Phi lén buôn bán quan diêm, Lương Vương thân là nghĩa tế của Liễu gia thì làm sao lại không biết!”

“Thái sư đừng ngậm máu phun người! Ta căn bản không làm ra chuyện buôn bán quan diêm!” Liễu Vân Phi không sợ Ngũ Tử Ngang thất thế vì bị vu oan, hắn liều chết phủ nhận.

Lúc này có hai vị quan viên của Kinh Vận Bộ đi ra để trình lên tấu chương, “Hoàng Thượng, đây là chứng cứ mà thần đã điều tra Liễu Vân Phi phạm pháp hối lộ, chiếm đoạt quan diêm, thỉnh Hoàng Thượng xem qua.”

Sau khi Liễu Vân Phi thấy rõ hai người kia là ai thì thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi của mình! Đó không phải là đồng sự cùng hắn buôn bán quan diêm hay sao? Ngay lúc này Liễu Vân Phi âm thầm kêu lên không tốt!

Sau khi Tần Ca xem xong hai phong tấu chương thì liền ném tấu chương lên bàn. Lực đạo không lớn nhưng lại làm cho toàn thể triều đình đều trở nên im lặng.

“Trẫm,” Tần ca đột nhiên nện một quyền lên bàn, Liễu Vân Phi và Liễu Nhiễm đồng thời giật mình, “Hận nhất là cái gì, các ngươi ắt hẳn phải rõ ràng mới đúng.” Ngũ Tử Ngang vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.

“Người đâu.”

Thị vệ bên ngoài vọt vào.

“Hoàng Thượng! Thần bị oan uổng, bọn họ hãm hại thần! Bọn họ xem thần và Lương Vương là quan hệ thân thuộc, ghen tỵ với thần! Thỉnh Hoàng Thượng minh xét!” Liễu Nhiễm quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh.

“Tháo mũ ô sa của Liễu Nhiễm và Liễu Vân Phi, áp giải vào thiên lao, vụ án này do Hình bộ, Giám sát viện, Nội các cùng thẩm tra xử lý. Thái sư, ngươi có trách nhiệm phụ trách vụ này. Phí Khuông, Uông Thuyên Hải, hai người các ngươi trợ giúp Thái sư.”

“Thần tiếp chỉ!”

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Oan uổng cho thần! Oan uổng cho thần!”

Liễu Nhiễm và Liễu Vân Phi cứ như vậy mà bị thị vệ không lưu tình lôi xuống dưới, trên triều im ắng, mọi người đều rất khẩn trương, chỉ có Ngũ Tử Ngang vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Tần Ca ở phía trên.

“Bạch Lộc Niên.”

“Có thần.”

“Từ giờ trở đi, người của Liễu gia chỉ được phép vào, không cho phép ra. Trước khi vụ án được thẩm định thì bất luận kẻ nào cũng không thể biện hộ thay cho Liễu gia, nếu không trẫm sẽ không nương tay.”

“Dạ!”

“Hoàng Thượng nguôi giận!”

“Người đâu.”

Phó thống lĩnh thị vệ Lý Thao dẫn thị vệ đi đến, khi hắn vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đều cảm giác đại sự bất ổn, Ngũ Tử Anh liền biến sắc.

“Bắt lấy Lương Vương.”

“Hoàng Thượng!”

Trong những tiếng kêu sợ hãi, Ngũ Tử Ngang không hề chống cự mà cứ để thị vệ bắt lấy.

Tần Ca lạnh lùng nói, “Liễu gia là thông gia với Lương Vương, Lương Vương không thể không biết chuyện của Liễu gia. Bức lương vì xướng, hoang da^ʍ vô đạo, kết bè kết cánh, lừa gạt niềm tin của trẫm đối với ngươi, áp giải Lương Vương vào thiên lao, không được sự cho phép của trẫm thì bất luận kẻ nào cũng không được phép đến thăm.”

“Dạ!”

“Hoàng Thượng! Huynh trưởng của thần bị oan!”

Ngũ Tử Anh vọt đến bên cạnh huynh trưởng mà quỳ xuống.

Tần Ca cả giận nói, “Ngươi muốn kháng chỉ hay sao? Người đâu! Bắt luôn Ngũ Tử Anh cho trẫm!”

“Hoàng Thượng!”

Ngũ Tử Anh bị bắt, còn bị bịt miệng. Từ đầu đến cuối Ngũ Tử Ngang đều không biện bạch cho mình, chỉ nhìn Tần Ca chằm chằm, cho đến khi bị thị vệ áp giải ra ngoài mà hắn vẫn không hề cất lên một tiếng nào.

Rốt cục Hoàng Thượng cũng động vào Lương Vương! Rốt cục Hoàng Thượng cũng động vào Lương Vương! Những người có giao tình với Ngũ Tử Ngang đều bước ra khỏi hàng để quỳ xuống mà cầu tình cho hắn. Tần Ca phạt đánh bọn người Quan Độ và Tiếu Thọ vài trượng. Những người khác nếu không phạt trượng thì cũng bị bắt về nhà để tự kiểm điểm, tóm lại bất kỳ ai biện hộ cho Lương Vương đều bị gây khó dễ.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức có người lập tức dậu đổ bìm leo để tố cáo Ngũ Tử Ngang, bất quá làm cho bọn họ thất vọng là Hoàng Thượng cũng chẳng hề ban thưởng gì cho bọn họ, ngược lại còn bãi triều!

Sau khi lâm triều, thế cục kinh thành biến đổi. Liễu phủ và Lương Vương phủ bị quan binh bao vây lớp trong lớp ngoài, ngay cả chim chóc cũng không thể bay vào. Hoàng Thượng bất ngờ động vào Lương Vương, trong nháy mắt Lương Vương từ người có quyền lực tối cao lại bị hạ bệ còn thấp hơn cả thứ dân. Ngũ Tử Ngang bị bắt vào thiên lao giành riêng để giam giữ hoàng thân quốc thích, Ngũ Tử Anh cũng bị nhốt lại, không rõ tình hình. Phụ tử Liễu Nhiễm bị áp giải vào đại lao, thứ tử Liễu Vân Triều cũng bị Tần Ca tước chức chờ thẩm tra. Lập tức Ngũ gia suy sụp, Liễu gia suy sụp, triều đình rối loạn.

———–