“Hoàng Thượng ở đâu? Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“Thái sư chờ một chút.”
Diêm Nhật đi vào phòng ngủ trong Nhân Tâm Đường, chỉ một lúc sau thì hắn đã đi ra, “Thái sư, Hoàng Thượng thỉnh ngài vào.” Sau khi tế xuân hồi kinh thì Tần Ca vẫn luôn ở trong Nhân Tâm Đường. Ở mặt ngoài hắn viện cớ là cần tĩnh tâm, trên thực tế là vì thuận tiện cho Ngũ Tử Ngang đến với hắn vào ban đêm. Trong bụng vẫn chưa có tin tức gì, gần đây Tần Ca có vẻ phá lệ tích cực, Ngũ Tử Ngang đương nhiên không hề cảm giác có gì khác thường, chỉ có thỏa mãn và vui sướиɠ. Cũng bởi vì vậy mà Tần Ca luôn có bộ dạng mệt mỏi, thoạt nhìn giống như thân mình không được khỏe.
Lâm Giáp mang theo sắc mặt nghiêm trọng mà đi vào phòng ngủ, sau khi hành lễ thì hắn trực tiếp đến trước mặt Tần Ca rồi rút ra một tấu chương từ trong y mệ để dâng lên.
“Hoàng Thượng, đêm qua lão thần nhận được mật báo, nhi tử của Hộ bộ Thượng thư Liễu Nhiễm, Diêm Vận Ti – Ti Sử Liễu Vân Phi của Kinh Vận Bộ lén buôn bán với quan diêm, thu được một lượng lớn của cải. Ba năm trước triều đình phát hiện ở huyện Cù có ba mỏ đồng, mở lò sản xuất tại thành Chuyên, còn hai mỏ vàng tại địa phương cho đến nay cũng đều do dòng họ Liễu thị quản lý. Nhạc phụ Tô gia của Liễu Nhiễm từ sau khi kết thành thân gia với Lương Vương phủ thì chỉ bất quá vài năm đã trở thành thủ phủ của Giang Dương, Tô gia mỗi lần xuất môn đều phô trương, có thể so với Hoàng Thượng đi tuần. Thê đệ của Liễu Nhiệm mỗi ngày đều ra vào sòng bạc, thường xuyên vung tiền như cỏ rác, thê đệ của hắn không chịu mưu sống sinh nhai, dùng cái gì để có nhiều bạc như thế? Càng đừng nói đến việc tiêu xài của những người khác ở Liễu gia, Liễu Nhiễm là Hộ bộ Thượng thư, quản lý ngân khố, không biết Liễu gia đã bòn rút bao nhiêu từ triều đình! Hiện nay Liễu gia nghiễm nhiên trở thành đại hộ đệ nhị ở kinh thành, đại hộ đệ nhất chính là Lương Vương phủ, quan viên mỗi ngày xuất nhập Liễu gia cơ hồ đã đạp nát bậc cửa của Liễu phủ.”
Tần Ca im lặng không lên tiếng mà chỉ nhìn tấu chương trong tay, hắn không hề kinh ngạc cũng không hề phẫn nộ mà chỉ vô cùng bình thản, làm cho khuôn mặt già nua của Lâm Giáp càng hằn sâu thêm vài nếp nhăn.
“Hoàng Thượng, Liễu gia là thông gia của Lương Vương, lão thần không dám nói việc này có liên quan đến Lương Vương, nhưng mặc kệ như thế nào thì hậu quả thiết nghĩ rất khó lường. Một ngày nào đó Đại Đông của chúng ta sẽ trở thành Ngũ gia, trở thành Liễu gia!”
Tần Ca hơi khoát tay, ngăn lại Lâm Giáp đang kích động, hắn thu hồi tấu chương, thản nhiên nói, “Trẫm đã sớm biết được việc này.”
“Hoàng Thượng?” Lâm Giáp sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc thì hắn liền quỳ xuống đất, bờ môi run rẩy, “Hoàng Thượng! Ngài tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng Lương Vương….lão thần không thể nhìn cơ nghiệp trăm năm của Đại Đông cứ như vậy mà bị người ta chà đạp….”
Thân mình của Tần Ca không khỏe, hắn không tiện xuống giường nâng Lâm Giáp đứng dậy, hắn vươn một bàn tay ra hiệu cho Lâm Giáp đứng lên rồi mới vỗ xuống bên giường. Lâm Giáp nâng tay lau nước mắt, loạng choạng đứng dậy rồi đi đến bên giường.
“Thái sư, ngồi xuống đi.” Tần Ca lại vỗ lên giường, Lâm Giáp ngồi xuống, trong mắt tràn đầy bất an.”
Tần Ca cầm lấy bàn tay già cỗi của Thái sư rồi nói, “Thái sư, trẫm đã biết tất cả chuyện của Liễu gia, bọn họ đem đút túi riêng ngân lượng của triều đình, trẫm sẽ làm cho bọn họ phải nhả ra toàn bộ số ngân lượng cả vốn lẫn lãi. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa phải lúc động vào Liễu gia. Trẫm không chỉ muốn động Liễu gia mà còn muốn nhổ cỏ tận gộc thế lực của Liễu gia ở trong triều. Nhân tiện trẫm cũng sẽ trừ khử đám bè đảng đội mũ ô sa không chịu hoàn thành chức trách. Nhưng mà trẫm cần có thời gian.”
Lâm Giáp nhất thời hồ đồ, chẳng lẽ Hoàng Thượng không phải là vì quan hệ của Liễu gia với Lương Vương hay sao?
Tần Ca nhìn ra suy nghĩ của Lâm Giáp, lạnh lùng nhếch môi, “Liễu Nhiễm thông minh cả đời mà hồ đồ một lúc. Trẫm coi trọng Lương Vương, nhưng Liễu gia của hắn thì sao, hắn bất quá chỉ đem nữ nhi của mình để sưởi ấm giường cho Lương Vương mà thôi.”
“Hoàng, Hoàng Thượng?” Lâm Giáp đã rõ ràng nhận thấy Hoàng Thượng tức giận.
Tần Ca mệt mỏi mà đặt tấu chương xuống dưới gối rồi nói, “Thái sư, ngươi cứ tiếp tục âm thầm điều tra bên phía Liễu gia, phàm là những ai có lui tới với Liễu gia, ngươi phải nhớ kỹ từng người một. Bọn họ không phạm tội thì thôi, nếu kết bè kết đảng cùng Liễu gia thì đừng trách trẫm đến lúc đó không lưu tình.”
“Vậy còn Lương Vương….” Hoàng Thượng tính khi nào thì xử trí?
Tần Ca nói, “Về chuyện của Lương Vương thì trẫm đã có tính toán. Thái sư, trước khi động Lương Vương thì trẫm sẽ không động Liễu gia, ngươi đừng rút dây động rừng.”
Ngay lập tức Lâm Giáp trừng lớn mắt, thoáng chốc nét mặt trở nên phấn chấn, “Dạ! Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, lão thần nhất định sẽ quan sát Liễu gia chặt chẽ!”
Tần Ca vừa lòng mà gật đầu, nhìn thấy hắn mệt mỏi, Lâm Giáp lo lắng dặn dò vài câu bảo Tần Ca phải chú ý thân mình, đừng bận tâm chuyện quốc sự rồi mới âm thầm vui mừng mà lui ra ngoài.
Lâm Giáp vừa đi thì Tần Ca liền thấp giọng tự nói, “Nếu ngươi biết trẫm muốn sinh nhi tử cho Lương Vương thì không biết ngươi có còn phản đối Lương Vương như thế nữa hay không.”
…………….
Sau khi trời tối, Ngũ Tử Ngang mò đến Nhân Tâm Đường, vừa thấy Tần Ca thì liền hỏi, “Ta nghe nói hôm nay Thái sư tới tìm ngươi, có phải lại đề cập đến chuyện của ta hay không?”
Tần Ca rút ra quyển tấu chương từ dưới gối rồi truyền sang. Ngũ Tử Ngang tiếp nhận, đến khi mở ra thì liền nhìn thấy, lập tức nhíu mày rồi mới ngồi xuống bên cạnh Tần Ca, “Trước khi Tử Hoa lên đường ta đã bảo hắn ghi chép tỉ mỉ tất cả sự tình mà hắn âm thầm sưu tập từ bên phía Liễu gia để ta sắp xếp lại. Thủ hạ của Tử Hoa có một người gọi là Lại Bình Hỉ – Trướng Phòng tiên sinh, người bên ngoài gọi hắn là Thiết Công Kê, ta đã xem qua, là một người đáng tin cậy, thích hợp làm Hộ bộ Thượng thư.”
(thiết công kê=vắt cổ chày ra nước)
Tần Ca nhìn hắn rồi hỏi, “Ngươi không bận tâm trẫm sẽ xử trí Liễu gia như thế nào hay sao?”
Ngũ Tử Ngang bình tĩnh nói, “Liễu gia phạm tội thì phải bị xử trí, đây là do bọn họ bất chính, không liên quan đến ta. Cho dù Ngũ gia có người phạm tội thì ta cũng tuyệt đối sẽ không bao che. Tần Ca, ta muốn làm một quyền thần có thể tài cán phân ưu với ngươi, không muốn làm gian thần để níu kéo chân ngươi.”
Tần Ca vẫn nhìn hắn mà hỏi, “Liễu Nhiễm đắc tội đủ để ta khảm đầu của hắn.”
Ngũ Tử Ngang thở dài một hơi, mở miệng thương lượng, “Có thể tha cho hắn một mạng hay không? Ta không nể mặt Liễu Song cũng phải nể mặt cô nãi nãi, ta thay Liễu gia cầu tình, cô nãi nãi ngày sau cũng sẽ không áy náy với Liễu Song.” Nguyên nhân chủ yếu chính là nhị đệ Tử Anh.
“Không phải bởi vì luyến tiếc?”
Ngũ Tử Ngang nở nụ cười, “Làm sao lại luyến tiếc? Khi ta thú nàng vốn đã không có tình cảm nam nữ, hiện tại lại càng không, chẳng qua có một chút đáng thương thay cho nàng. Mặc dù ta không xem nàng là thê tử nhưng cũng xem nàng là người nhà, là muội tử.”
Trong lòng của Tần Ca có một chút khó chịu, bất quá chỉ là trong khoảnh khắc.
“Trẫm sẽ tha cho bọn họ một mạng.”
“Đa tạ.”
Hôn Tần Ca, Ngũ Tử Ngang ôm chặt lấy đối phương, hắn biết rõ người này sẽ thủ hạ lưu tình.
…………..
Vào tiết thanh minh đều có mưa phùn, đã tu dưỡng sắp đầy hai tháng mà bụng của Tần Ca vẫn chưa có tin tức. Vào tiết thanh minh phải tế tổ, Tần Ca không thể không lộ diện, Ngũ Tử Ngang vừa bận bịu chuẩn bị đại điển cho hoàng thất, vừa bận bịu lo hiến tế liệt tổ liệt tông của Ngũ gia, hơn nữa Ngũ Tử Anh sắp trở về cho nên hắn không ngủ lại ở trong cung.
fynnz.wordpress.com
Đến ngày thứ ba của tiết thanh minh, một đội nhân mã mang theo hơi thở đường xa bôn ba tiến vào kinh thành, rời khỏi kinh thành hai năm bốn tháng, Ngũ Tử Anh thống lĩnh đại quân quay về kinh thành. Ngũ Tử Ngang đã nhận được tin tức nên tự mình chờ ở trước cửa hoàng cung nghênh đón nhị đệ trở về. Ra ngoài hai năm, Ngũ Tử Anh mất đi vài phần ngây ngô, trên mặt tăng thêm vẻ chính chắn và có trách nhiệm. Vừa thấy đại ca, hắn với khuôn mặt mọc đầy râu mà gắt gao ôm chằm lấy đại ca của mình, Ngũ Tử Ngang ghé vào lỗ tai của hắn rồi nói nhỏ, “Bộ dạng của Điệp Y rất giống ngươi, mau trở về nhìn xem.”
Ngũ Tử Anh áp chế sự kích động và nhớ nhung đối với một người xuống đáy lòng, trước tiên tiến cung diện thánh rồi đến khi chạng vạng mới quay về Vương phủ. Vừa vào phủ thì liền dâng hương dập đầu bái lạy bài vị của tổ tông, tiếp theo hắn liền bị Phạm Ngũ Thị kéo đến bên cạnh. Nhìn rõ Ngũ Tử Anh đen và gầy hơn trước, Phạm Ngũ Thị đau lòng, khóe mắt rưng rưng. Cũng không biết xuất phát từ suy tính gì mà Phạm Ngũ Thị không cho Liễu Song hầu hạ bên cạnh mà chỉ để cho Ngũ Tử Ngang đi báo với Liễu Song một tiếng là Ngũ Tử Anh đã trở về. Không nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, Ngũ Tử Anh cố gắng dồn nén nhớ nhung xuống đáy lòng.
Trong cung, Ôn Quế vén lên rèm cửa rồi đi vào phòng, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, Vương gia vừa mới báo tin, nói là đêm nay muộn một chút mới đến đây, bảo Hoàng Thượng không cần phải chờ hắn.”
Tần Ca có một chút kinh ngạc, đây là ngày đầu tiên Ngũ Tử Anh hồi phủ, người nọ làm đại ca mà lại không cùng huynh đệ trò chuyện? Bất quá hắn cũng không hỏi thêm mà chỉ tiếp tục đọc sách, “Trẫm đã biết. Bên ngoài trời mưa, ngươi chuẩn bị một chén canh khu hàn cho Vương gia.”
(khu hàn= xua lạnh, trị lạnh)
“Dạ.”
“Hoàng Thượng, mấy ngày nay khẩu vị của ngài không được tốt, ngài muốn ăn cái gì để nô tài phân phó ngự trù phòng làm cho ngài ăn.” Gần đây Ôn Quế vô cùng cẩn thận, còn cẩn thận hơn so với ngày thường vài phần.
Tần Ca lật trang sách, nhíu mày nói, “Trẫm không có khẩu vị.”
Ôn Quế lo lắng nói, “Hoàng Thượng, ngọ thiện ngài không ăn được bao nhiêu, thân mình của ngài không khỏe thì càng không thể không ăn. Nếu không để nô tài bảo ngự trù phòng làm một chút khai vị cho ngài?”
Tần Ca suy nghĩ một chút rồi nói, “Được rồi.” Vì có thể sớm ngày mang thai, hắn không thể lấy thân mình ra làm trò đùa.
Ôn Quế vừa nghe xong thì liền cao hứng lui xuống.
Diêm Nhật ở một bên nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng, có muốn nô tài thỉnh Thái y đến xem cho ngài một chút hay không?” Đã quá ba tháng sau ngày bắt mạch mà Hoàng Thượng vẫn chưa gọi Dung thái y xem lại lần nữa, Diêm Nhật rất lo lắng.
Tần Ca nói một cách bực bội, “Gọi hắn đến thì trẫm càng thêm phiền lòng. Nếu trẫm có gì thì trẫm sẽ biết, chờ đến khi trời quang mây tạnh thì hẳn xem lại.”
“Nhưng gần đây Hoàng Thượng không có khẩu vị.” Diêm Nhật chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ.” Gần đây khẩu vị của Hoàng Thượng rõ ràng kém hơn rất nhiều, ngộ nhỡ…”
“Mỗi ngày trẫm đều không nhúc nhích, đương nhiên là không có khẩu vị, ngươi lui xuống đi, đừng làm phiền trẫm.” Tâm tình của Tần Ca đột nhiên trở nên khó chịu, Diêm Nhật không hiểu rõ nên cũng không dám tiếp tục lắm miệng mà chỉ lui xuống.
Lại đọc một trang sách, dạ dày của Tần Ca đột nhiên khó chịu, hắn cầm lấy tách trà rồi uống một ngụm, lại nhịn không được cảm giác buồn nôn, hắn vội vàng nghiêng người ra ngoài nhuyễn tháp rồi lập tức phun ra một ngụm nước chua loét.
“Hoàng Thượng?” Canh giữ ở bên ngoài, Diêm Nhật nghe được tiếng nôn ọe của Hoàng Thượng thì liền vội vàng tiến vào, vọt đến bên giường, “Hoàng Thượng? Ngài có sao hay không?”
“Đây là trà gì?” Tần Ca rất bực mình mà cầm lấy tách trà trên bàn rồi ném thật mạnh xuống đất, “Sao khó uống như vậy!”
Diêm Nhật nhìn lá trà trong tách rồi nói, “Là Bích Loa Xuân mà bình thường Hoàng Thượng vẫn hay uống.” Diêm Nhật cầm lấy tách trà để ngửi một chút, cũng không thấy có mùi gì khác thường.
“Đổi đi!” Lau miệng một cách mất kiên nhẫn, Tần Ca dựa vào nhuyễn tháp rồi nói, “Mở cửa sổ ra hết cho thoáng, trong phòng ngột ngạt quá.”
“Hoàng Thượng, bên ngoài đang mưa, trời rất lạnh, thân mình của ngài chịu không nổi. Để nô tài vén rèm che lên cho ngài có được hay không?”
Tần Ca xoa xoa dạ dày đang khó chịu, nghĩ đến thân thể hàn tính của mình thì đành phải gật đầu. Diêm Nhật vén rèm lên, không khí mát lạnh bên ngoài lùa vào phòng được một ít, Tần Ca hít sâu vài hơi thì bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc này Ôn Quế bưng vào một chén canh sơn tra tuyết lê. Ngửi được mùi chua của sơn tra, Tần Ca ngay lập tức cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Múc một thìa vào miệng, Tần Ca chỉ cảm thấy tức khắc có khẩu vị, chẳng qua vẫn chưa đủ chua.
(sơn tra = sơn trà)
“Ôn Quế, bảo ngự trù phòng nấu món canh sơn tra này chua thêm một chút, đừng bỏ tuyết lê vào, nó hơi ngọt.” Cầm chén canh đặt sang một bên, Tần Ca uống một ngụm nước để súc miệng.
“Dạ.”
Đang ngồi dưới đất thu dọn, Diêm Nhật nhất thời mở to hai mắt, lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc. Tần Ca nhìn Diêm Nhật một cách khó hiểu, có cái gì mà lại giật mình như thế? Chẳng lẽ hắn không thể ăn chua sao? Hắn không thể ăn chua? Chua!
Tần Ca cũng trừng to hai mắt. Ôn Quế đã bưng chén canh sơn tra ra ngoài, không nhìn thấy vẻ mặt bất thường của hai người kia. Trong đầu của Tần Ca vang lên một tiếng
oành, trống rỗng, nhịp tim lập tức đập thình thịch.
Diêm Nhật khẩn trương, lập tức đứng lên rồi thấp giọng nói, “Hoàng, Hoàng Thượng, nô tài, nô tài đi gọi, Dung Thái y!”
“Đợi đã!” Khi Diêm Nhật chuẩn bị chạy đi thì Tần Ca vội vàng túm chặt y mệ của đối phương.
Ổn định nhịp tim của mình, Tần Ca nhìn rèm cửa đang được vén lên ở trước mắt. Lúc này Diêm Nhật mới nhớ Khổng Tắc Huy vẫn còn ở bên ngoài! Hắn vội vàng tiến đến rồi buông rèm che xuống, tay chân run rẩy mà quay trở lại bên cạnh nhuyễn tháp.
Tần Ca ghé vào lỗ tai của hắn rồi thì thầm, “Ngươi đi Thái y viện, bảo với Dung Khâu đêm nay ở trong cung đợi lệnh. Trong chốc lát ngươi ra ngoài nói với Khổng Tắc Huy và Ôn Quế là đêm nay trẫm để ngươi và Thân Mộc hầu hạ.”
Diêm Nhật gật đầu. Cực độ hoảng sợ khiến hắn thật sự nói không nên lời.
“Nhớ kỹ! Không được để lộ ra sơ hở.”
Diêm Nhật vẫn chỉ gật đầu.
“Lui ra ngoài đi.”
Diêm Nhật nặng nề mà nhéo bắp đùi của mình một chút, lúc này hắn mới lấy lại bình tĩnh rồi mới cúi đầu, mang theo sắc mặt tái nhợt mà đi ra ngoài. Bên ngoài, Khổng Tắc Huy đứng ở góc tường nheo mắt lại nhìn chằm chằm Diêm Nhật đang đi ra, vừa rồi ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Bằng không vì sao trong phòng đột nhiên lại im bặt? Hoàng Thượng bảo Diêm Nhật buông rèm để nói cái gì với hắn?
————–