Chương 59: Tin vui

Liên Chi về nhà với khuôn mặt không mấy gì vui vẻ, đang yên đang lành thì gặp ngay cô ta, khiến tâm trạng cô tệ đi không ít.

" Con dâu, nhìn mặt con không vui lắm, bộ có chuyện gì sao? " Huỳnh Kim Thủy hỏi.

" Chúng con vừa gặp Tỉnh Ngọc Nhiên ở khu mua sắm, chị dâu và cô ta cãi nhau " Hoàng Yến lên tiếng thay cô.

" Cô ta dám à, để mẹ điện bên đó mắng họ một trận "

" Đừng mà mẹ, con không sao cả, chuyện cũng qua rồi " cô vội ngăn cản bà, dù sao thì cô cũng đánh cô ta rồi.

Liên Chi thấy bà bênh mình thì trong lòng đột nhiên lại vui lên, như vậy cũng có nghĩa là bà đã không còn để tâm tới Tỉnh Ngọc Nhiên nữa rồi.

" Con lên phòng nghỉ ngơi đi "

" Vâng ạ "

Cô thay đồ ra sau đó lên giường nằm đỡ lưng một chút, Liên Chi lăn qua lăn lại, cô đưa mắt nhìn đồng hồ cũng còn khá là sớm, trong đầu cô lóe lên suy nghĩ, hay là cô đến công ty anh chơi nhỉ, sẵn tiện cô mang cơm cho anh luôn.

" Bà xã, anh đây " anh thấy cô gọi thì rất nhanh đã bất máy.

" Thiên, em mang cơm đến cho anh nhé, sẵn qua anh chơi luôn, được không? "

" Được, em đi cẩn thận đấy "

" Em biết rồi "

Cô nhanh chân đứng dậy thay đồ sau đó xuống bếp chuẩn bị cơm cho anh, tại vì những ngày gần đây anh không về nhà dùng cơm trưa do công việc quá bận đi, cô cũng lo sợ rằng anh bỏ bữa, thế nên tới đó cùng ăn với anh.

" Mẹ và Hoàng Yến cứ dùng bữa trưa trước đi, đừng đợi con, con qua công ty ăn cùng chồng con rồi " cô cười nói.

" Chị dâu hay em đưa chị đi, chứ chị đi một mình em không an tâm " Hoàng Yến nhìn cô đáp lại.

" Đúng đó Liên Chi, cứ để Hoàng Yến đưa con đi " bà tiếp lời.

" Không sao, con chạy được mà, mẹ và em đừng lo "

Dù sao thì cô cũng có bằng lái rồi còn gì, với lại phải chạy để lấy kinh nghiêm nữa chứ, cứ phiền Hoàng Yến mãi cũng không được.

Liên Chi thuyết phục lắm thì hai người mới để cô tự lái xe đi, cô biết bọn họ lo cho mình nhưng cô cũng không để mình xảy ra chuyện gì đâu.

Hơn 30p thì cuối cùng cô cũng tới nơi, với vận tốc mà cô chạy như vậy có hơi chậm nhưng chậm mà chắc.

Liên Chi quá quen với những người ở đây rồi vì trước đây cô hay thường xuyên đến với lại cả công ty ai mà không biết chủ tịch của bọn họ là người cuồng vợ, trên dưới Thiên Hoàng không ai dám làm khó cô, ngược lại còn rất lấy lòng cô nữa.

" Thiếu phu nhân mới đến " trợ lí Khang thấy cô thì cúi đầu chào.

" Ông xã tôi có trong đó không? " cô nhìn trợ lí Khang nói

" Có thưa thiếu phu nhân "

" Đây cho anh, ăn đi " cô đưa cho hắn một hộp cơm.

Tính Liên Chi trước giờ vẫn không thay đổi, cô đối xử rất tốt với mọi người, dù là tập đoàn hay ở nhà, mỗi lần cô tới đây đều mang cho trợ lí Khang một phần y chang anh, khiến hắn vô cùng cảm kích.

" Cảm ơn thiếu phu nhân "



Liên Chi gật đầu mỉm cười, sau đó đi vào phòng anh, cô vừa tới chưa gì đã nhào vào lòng anh, hai tay cô choàng qua ôm cổ anh.

" Ông xã, nhớ em không? " cô cười tươi với anh.

" Rất nhớ " anh mổ nhẹ lên môi cô, giọng ôn nhu nói

" Đi chơi vui không bảo bối " anh nhìn cô với ánh mắt sủng nịnh.

Cô giấu anh chuyện khi nãy gặp Tỉnh Ngọc Nhiên ở khu mua sắm, cô không định nói vì chuyện đó không đáng nhắc đến, dù sao cũng chỉ gặp một lần rồi thôi.

" Vui ạ, nào ăn thôi, trưa rồi "

" Được "

Đôi vợ chồng son ngồi tình tình tứ tứ dùng cơm với nhau, Liên Chi nhìn anh cười ngọt, cuộc sống hiện tại của cô đang rất tốt, cô không cần nhiều chỉ cần có anh là đủ.

Cô ở lại chơi với anh khoảng 1 tiếng thì đi về, công việc anh nhiều như vậy cô cũng không nên làm phiền để cho anh tập trung làm việc.

" Ông xã, em về đây " cô nhẹ nhàng cất giọng nói.

" Để anh đưa em về "

" Không cần, vậy nhé em đi đây "

Cô hôn tạm biệt anh một cái rồi nhanh chân ra khỏi phòng, Hoàng Thiên nhìn theo bóng lưng cô mỉm cười, anh tưởng tượng khi cô mang thai thì sao nhỉ? Chắc đáng yêu chết mất.

Liên Chi lái xe về lại biệt thự, cô chạy chậm một chút để được quan sát xung quanh xem có gì mới lạ không, nhưng cô làm sao biết được từ nãy đến giờ luôn có người theo dõi mình.

Cô chạy được một lát thì thấy có một tiệm bánh ngọt đang khai trương, hai mắt cô sáng lên, cô thầm nghĩ " để về rủ Hoàng Yến qua ăn thử mới được "

Dòng suy nghĩ của cô vừa vụt tắt thì từ đâu có một chiếc xe màu đen lao nhanh về phía xe cô, Liên Chi hoảng hốt liền đánh lái qua một bên nhưng mọi chuyện đã quá trễ.

* Rầm *

Đầu xe cô tông vào cột điện gần đó, còn Liên Chi thì dần dần nhìn mọi thứ xung quanh mờ đi và cô đã ngất đi sau đó, trước khi ngất đầu cô luôn hiện ra hình ảnh của anh, cô sẽ chết sao? Cô chỉ vừa mới kết hôn thôi mà.

Những người xung quanh kéo nhau đến xem và gọi cấp cứu đến.

Từ lúc cô rời đi thì anh lại không thể nào tập trung vào việc được, lòng anh cứ bồn chồn, lo lắng, đột nhiên anh lại nghĩ ngay tới cô, Hoàng Thiên nhanh tay lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng đỗ chuông mãi vẫn chưa bất máy, như vậy càng khiến anh lo hơn.

" Hoàng Yến, Liên Chi về chưa? " anh gọi điện cho em gái mình hỏi.

" Chưa ạ, sao vậy anh "

" Anh gọi cho cô ấy không được, để anh đi tìm " nghe em gái mình nói vậy thì lòng anh nóng như lửa đốt

Anh nói xong thì không để Hoàng Yến đáp lại đã tắt ngay, anh vừa định đứng lên thì trợ lí Khang hớt hãi chạy vào.

" Chủ tịch, thiếu phu nhân bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện rồi "

" Cái gì? Điều tra xem là ai làm " anh lớn giọng nói.

Tại sao cô lại xảy ra tai nạn, không phải khi nãy còn ở trước mắt anh hay sao? Hoàng Thiên lái xe với vận tốc nhanh nhất có thể để đến đó với cô, dự cảm của anh quả nhiên không sai.

" Bà xã em nhất định không được rời bỏ anh " miệng anh cứ lẩm bẩm những câu nói này.



Hoàng Yến khi nhận được cuộc gọi của anh thì cô cũng cảm nhận có điều gì đó chẳng lành, cô ngồi phòng khách nãy giờ vẫn chưa thấy Liên Chi về.

" Bà chủ, thiếu phu nhân bị tai nạn đã vào viện rồi, hiện thiếu gia đang ở đó " quản gia Trịnh nhận được tin thì nhanh chóng báo cho bà ngay.

" Chị dâu bị tai nạn sao? "

" Cái gì? Con dâu tôi, làm sao có thể "

Hai người đều bàng hoàng khi quản gia Trịnh nói, Huỳnh Kim Thủy như đứng không vững cũng may có Hoàng Yến đỡ kịp, cả nhà ba người được tài xế đưa đến bệnh viện để xem tình hình của cô.

Hoàng Thiên đứng trước phòng cấp cứu mà tim anh như ngừng đập, lòng anh nặng trĩu, anh vẫn chưa thể tin rằng người trong đó lại là vợ của mình, tại sao lại như vậy? Lúc nãy anh nhất quyết đưa cô về thì chắc chắn cô sẽ không sao? Nếu cô có chuyện gì thì anh chẳng bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

* Lộp cộp *

Có những tiếng chân chạy vội tới, không ai khác là mẹ anh, Hoàng Yến và quản gia Trịnh, bà thấy con trai mình đứng thất thần ở đó, đèn phòng cấp cứu thì vẫn còn sáng đèn, bà sốt ruột không thôi.

" Chủ tịch đoạn camera ghi lại chỉ thấy một chiếc xe màu đen do một người đàn ông cầm lái đã tông vào xe của thiếu phu nhân, sau đó đã bỏ chạy, tôi đã điều tra người đàn ông kia là thuộc một tổ chức nhỏ của bọn người đánh thuê, tôi nghĩ đã có người sai bọn chúng làm " trợ lí Khang cũng đã tra ra kết quả.

Anh vì lo cho cô mà trong đầu chẳng nghĩ ra là do ai làm, là kẻ nào đã hãm hại cô thì anh sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.

" Tỉnh Ngọc Nhiên " đột nhiên giọng nói của Hoàng Yến vang lên.

" Em vừa nói cái gì? " ánh mắt anh đỏ ngầu xoay qua nhìn em gái mình.

" Là lúc sáng chị dâu có gặp cô ta ở TTTM, vì cô ta nặng lời với chị dâu nên chị ấy đã đánh cô ta một cái, em chắc chắn là cô ta đã hại chị dâu để trả thù "

Tay anh bất giác nắm chặt, còn nghe tiếng " rắc rắc " của từng đốt ngón tay vang lên, tại sao bây giờ anh mới nghĩ ra cô ta, anh đã để cô ta sống quá lâu rồi, nhưng mà sao cô không nói với anh chuyện đó.

" Cậu cho người dọn sạch cái tổ chức đó cho tôi, còn nữa bắt cô ta về kho nhốt, đưa những bằng chứng phạm tội của ông ta cho cục trưởng, tôi muốn ông ta ở tù không có ngày ra " anh nghiến răng ken két, giọng anh cũng lạnh đến thấu xương, là bọn họ hại cô thì đừng trách anh tàn nhẫn.

" Vâng chủ tịch " trợ lí Khang nhanh chóng làm theo lời anh nói.

Không lâu sau đó thì một vị bác sĩ trung niên bước ra từ phòng cấp cứu, cả bốn người thấy vậy thì liền đi tới chỗ bác sĩ đó hỏi thăm.

" Vợ / con dâu / chị dâu, tôi thế nào? " tất cả ba người đồng thanh nói.

" Bệnh nhân bị chấn thương vùng đầu nhưng không có gì đáng ngại, ngoài ra còn có những vết thương nhỏ khác, bôi thuốc sẽ không sao, còn nữa bệnh nhân đang mang thai được 6 tuần rồi, may là chỉ động thai thôi, người nhà nhớ chăm sóc cẩn thận "

Mang thai? Cô có thai rồi sao?

Cả ba người đều ngạc nhiên khi biết cô đang mang thai, anh bây giờ cảm xúc lẫn lộn, vừa mừng vừa lo, lo vì vết thương của cô, mừng vì cô đã mang thai, anh sắp được làm ba rồi.

" Cảm ơn bác sĩ " quản gia Trịnh nói.

" Không phải con không thể sinh con được à? Sao bây giờ bác sĩ lại nói con dâu mang thai " bà đưa mắt nhìn anh hỏi.

" Mẹ à, anh hai lúc đó chỉ lừa cô ta thôi, mẹ cũng tin là thật à " Hoàng Yến nói.

" Con vẫn bình thường " anh chỉ nói vỏn vẹn mấy câu xong rồi lại chạy đến phòng bệnh của cô.

Huỳnh Kim Thủy lúc này mới biết mình thật sự bị anh lừa, vậy mà bà cứ tưởng anh không sinh được, bà cứ nghĩ cả đời này bà không có cháu nội nữa chứ.

Hoàng Yến cũng vui vì Liên Chi mang thai, vậy là cô được lên chức rồi, Hoàng Yến dìu tay mẹ mình đi về phòng thăm cô.

Trong cái rủi có cái may.