Chương 6: Đào vong

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Biểu tình kinh ngạc ngưng kết trên mặt cha Vu, thậm chí chưa kịp phát ra một chút thanh âm nào.

Trong nháy mắt kia, máu toàn thân Vu Đát đông cứng lại.

“Chạy mau!”

An Nhan nghẹn ngào hô to.

Những tử thi màu xám trắng kia không chạy nhanh được, vì thế lệ quỷ kia tự mình xuất hiện.

Vu Đát quay đầu lại nhìn thấy âm khí đen nhánh kia đang cắn nuốt phụ thân, giống như mặt nước sôi trào, hùng hổ mà quay cuồng đánh úp về phía các nàng.

Các nàng chạy như điên, một đường chạy sâu vào núi.

Đường núi gập ghềnh, lại không cản trở được âm khí sau lưng.

Sức lực ngày càng cạn kiệt.

Vu Đát cảm giác được mẹ Vu đang nhẹ buông tay cô, sau đó xụi lơ nằm trên mặt đất.

“Lại kiên trì một chút! Tốc độ âm khí đang chậm dần, chứng tỏ nó không có biện pháp rời xa Vu gia thôn!” An Nhan thở phì phò nói, “Lại kiên trì một chút, chờ trời sáng liền tốt!”

Mẹ Vu tuyệt vọng lắc đầu, đem tay Vu Đát đẩy hướng An Nhan: “Ta không chạy được nữa, An đại sư, ngài mang theo bé con chạy đi.”

Âm khí quay cuồng càng ngày càng gần, Vu Đát cơ hồ có thể thấy, những vong hồn bên trong âm khí đó không cam lòng đang la hét, còn có thân thể lệ quỷ kia cũng đang vặn vẹo đuổi tới.

“An đại sư, bé con đành nhờ người.”

An Nhan hơi há mồm, chỉ có thể không tiếng động gật gật đầu, kéo tay Vu Đát.

“Mụ mụ!” Vu Đát mở to mắt, muốn kéo tay mẫu thân.

“Chạy mau đi!” Vu mẫu nói.

Nàng dùng hết sức lực cuối cùng đứng lên, tập tễnh hướng âm khí đi đến.

“Mụ mụ!!!”

An Nhan nhắm mắt lại, lôi kéo Vu Đát tiếp tục chạy về phía trước.

Vu Đát quay đầu, trợn tròn mắt nhìn thấy mẫu thân bị âm khí cắn nuốt.

Sau đó âm khí dừng lại, An Nhan liền thừa dịp này kéo dài khoảng cách, lôi kéo Vu Đát chạy trốn.

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Đêm khuya, núi rừng quỷ mị, bóng cây càng thêm dữ tợn, giương nanh múa vuốt phảng phất như ác quỷ.

Màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại đào vong, cành khô lá rụng bị dẫm vang lên những tiếng kêu nhỏ làm nổi bật tiếng hít thở kịch liệt.

Ác quỷ đã đuổi tới sau lưng các nàng.

Tốc độ của nó càng ngày càng chậm, nhưng so với sức lực ngày càng cạn kiệt của hai người.

Khoảng cách giữa bọn họ càng thêm gần.

“Chạy về phía trước đi!”

An Nhan đột nhiên buông tay Vu Đát.

Trong một đêm, mất đi gia gia, ba ba, mụ mụ, cùng với các hương thân trong thôn đã khiến Vu Đát mơ màng hồ đồ, giống như con rối nghe theo chỉ huy, chết lặng chạy trốn.

An Nhan nhìn thân ảnh của nàng dần dần chạy xa, sau đó quay đầu lại, trực diện đối đầu với âm khí kia.

Nàng có chú ý, âm khí này không chỉ càng ngày càng chậm, mà cả màu sắc cũng càng lúc càng mờ nhạt.

Tiếng kêu rên của những vong hồn bên trong cũng đã biến mất.

Cách Vu gia thôn càng xa, thực lực của nó càng yếu.

Nàng chắn trên con đường đối phương nhất định phải đi qua, ngăn cách nó cùng Vu Đát.

Âm khí dần dần tan đi, chỉ để lại một bóng hình cùng An Nhan mặt đối mặt.

Đúng là lệ quỷ đã hai lần đối mặt với Vu Đát.

Tóc dài rối tung, thân hình câu lũ mà vặn vẹo, phảng phất như một con quái vật bị ghép nối lại với nhau.

Thân ảnh nó nhấp nháy, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

An Nhan lại không dám thiếu cảnh giác, rải ra những lá bùa cuối cùng, tạo thành hình tròn quay quanh bản thân.

Lá bùa tự cháy, sắc lửa vàng kim chiếu sáng bốn phía.

“Chúc Thiên Thu!” An Nhan quát một tiếng chói tai!

Ngọn lửa đang cháy lay lắt lại vụt tắt!

Một bộ xương vặn vẹo, cánh tay hình dạng quái dị từ trong bóng đêm dò ra, hướng đến đầu An Nhan!

An Nhan đã sớm cắn chóp lưỡi, đem máu tươi phun tới hướng bàn tay kia.

Màu máu đỏ tươi mới mẻ đáp trên bàn tay nó.

An Nhan niệm động chú ngữ, bàn tay kia lập tức bị máu tươi thiêu đốt, ngọn lửa nhanh chóng bao vây toàn bộ cánh tay.

Cánh tay kia lập tức thu hồi, xung quanh lại lâm vào một mảnh đen nhánh tĩnh mịch.

An Nhan không dám chủ quan, cả người cảnh giới.

Trong không gian yên tĩnh âm u đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

An Nhan đột nhiên ý thức được, cả người cả kinh, nhìn về hướng Vu Đát chạy trốn: “Vu Đát!”

Lệ quỷ này lại có thể vòng qua nàng, đuổi theo gϊếŧ Vu Đát!

……

……

……

Hồng hộc…

Hồng hộc…

Sâu bên trong núi rừng âm u, chỉ còn lại tiếng Vu Đát thở dốc.

Nàng chạy liên tục, phổi đau mà chân tay cũng đau, đầu óc trống rỗng chỉ biết phải chạy nhanh về phía trước.

“Cháu giá ngoan, quay đầu lại nhìn gia gia a……” thanh âm già nua quen thuộc bỗng vang lên phía sau nàng.

Là tiếng gia gia.

Một cổ khí lạnh từ sau lưng bốc lên.

“Gia gia đau quá a, những con sâu đó đều cắn gia gia……”

“Bé con, ba ba ở sau lưng ngươi……”

“Bé con, mau quay đầu lại, lại đây bồi mụ mụ……”

“Bé con……”

Vu Đát cắn răng, không dám quay đầu lại, nước mắt từng hạt từng hạt lăn xuống.

“Vu Đát, ngươi quá không nghe lời.” Thanh âm rốt cuộc không hề che giấu, dối trá hiền lành trở thành âm lãnh bén nhọn.

Một bàn tay tái nhợt, đáp trên vai Vu Đát.

Hơi lạnh xuyên qua quần áo, thẩm thấu đến làn da nàng.

Vu Đát hô hấp cứng lại, nàng không dám quay đầu nhìn, cũng không dám dừng lại.

Dù cho xóc nảy cỡ nào, bàn tay kia đều chặt chẽ đậu trên vai nàng, không chút thay đổi.

Nàng ra sức chạy về phía bước, từng bước một chạy sâu vào rừng.

Màn đêm đen nhánh, trên mặt đất một nhánh dây leo bỗng nhiên lay động, hơi hơi nâng lên.

Bóng cây cao lớn che dấu ánh trăng, không nhìn rõ chung quanh.

Nàng bị vướng ngã.

Mà phía trước nàng, là sườn dốc chênh vênh.

Một đường lăn xuống, cái tay kia cũng không biết rời khỏi bả vai nàng khi nào.

Thân thể bị cây cối đầy gai trên sườn dốc đâm vào, lại đυ.ng phải những cục đá nhô ra, choáng váng cùng đau đớn kịch liệt bổ vây nàng.

Vu Đát cắn răng, không rên một tiếng.

Thẳng đến khi đầu nàng đυ.ng phải một khối đá nhô cao, nàng mới hoàn toàn ngất đi.

Thân thể lại theo quán tính, tiếp tục lăn xuống.

Cuối cùng, nàng lăn vào một cái huyệt động.

Dây leo kia phảng phất như có sinh mệnh, tạo ra một lỗ lõm tiếp được nàng, sau đó lại nhanh chóng di động, che dấu cửa động, chặt chẽ bao lấy nàng.

Theo sau lại có một trận âm phong lướt đến.

Nó xoay quanh tại cửa động hồi lâu, không ngừng khuếch tán nhưng trước sau đều không thể tìm được dấu vết của Vu Đát.

Theo lực lượng không ngừng suy yếu, cuối cùng nó không cam lòng mà tiêu tan tại chỗ.

Động tĩnh biến mất, núi rừng lại trở nên im ắng.

#Truyện đăng độc quyền tại TruyenHD - truyenhdt.com#

Một khắc nữa——

“Vu Đát? Vu Đát! Con ở nơi nào?!”

Một bóng người chật vật đi vào khu vực phụ cận, đúng là An Nhan.

Trên đỉnh bóng cây tách ra một khe hở, một tia ánh trăng mỏng manh chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy được cảnh vật trên mặt đất.

An Nhan tìm được cô đang hôn mê, nàng tiến lên kiểm tra hơi thở của Vu Đát.