Chương 48: Đi quỷ thôn trước

Ba ngày sau thì đám người Vu Đát cũng đã tới Cố gia thôn, An Nhan lại không biết lộ trình, muốn ngăn cản bọn họ cũng không kịp rồi.

“Đã vậy, xuất phát đi.”

……

……

……

Một đường trèo đèo lội suối, Vu Đát có cảm giác phương hướng cực tốt đã nhanh chóng cùng Cố Thắng tìm ra tuyến đường chính xác, hai ngày sau, bọn cô thành công tìm tới đỉnh núi có Cố gia thôn.

Thời điểm cảm nhận được âm khí quen thuộc, sắc mặt Vu Đát cùng Vụ Thất đồng thời trầm xuống.

Nơi đây có hơi thở quen thuộc mà cô vĩnh viễn không quên được.

Chính là Chúc Thiên Thu.

Trịnh Tuyết từ vòng tay bay ra: “Xem ra, trực giác ngươi thực sự rất chuẩn.”

Cố Đồng Độ cũng nhịn không được hít hà: “Sẽ không cùng một hung thủ chứ?”

“Hai thôn trang cách xa vài tỉnh, như thế nào hắn lại làm được?” Trịnh Tuyết không rõ.

Lệ quỷ đều bị hạn chế về phạm vi hoạt động, có thể tàn sát bừa bãi một khu bực rộng lớn trong nội thành đã là lệ quỷ có thực lực rất mạnh rồi, như thế nào hắn ta lại có thể vượt tỉnh tác quái a?

" Hơn nữa, đều là thôn trang ở sâu trong núi rừng, tuyệt đối phải có ẩn tình." Cố Đồng Độ nói.

Vu Đát hít sâu, nỗ lực giúp bản thân bình tĩnh lại: “ Trực giác của ta là đúng, chuyện này, ta nhất thiết sẽ tra đến cùng.”

Cô nhìn về phía Vụ Thất cùng Trịnh Tuyết, lại lần nữa muốn khuyên bọn họ rời đi.

Vụ Thất lắc đầu: “Tớ không đi, tớ cùng hắn cũng có thù oán, nếu không phải cậu, tớ cũng sớm bị hắn gi·ết.”

Lúc ấy, Vụ Thất từ rừng dây leo trên trăm năm, biến thành một cây non kéo dài hơi tàn, nếu Vu Đát quay về trễ vài ngày, chỉ sợ cô cũng không tìm thấy hắn.

Vu Đát lại nhìn về phía Trịnh Tuyết, Trịnh Tuyết giành nói: “Ta cũng không đi.”

Nàng không sao cả nói: “Dù sao với ta mà nói, sống hay chết đều như nhau.”

Vu Đát nhấp nhấp miệng: “…… Cảm ơn các cậu.”

“Được rồi, không cần bi quan quá,” Cố Đồng Độ cười cười, vỗ vỗ vai cô, “Biết đâu, chúng ta đều có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà trở về?”

“Nói rất đúng,” Vu Đát cũng lộ ra ý cười, “ Lỡ như, nó không nguy hiểm như chúng ta tưởng tượng thì sao?”

……

……

……

Bọn họ bắt đầu bò lêи đỉиɦ núi.

Một đường đều đi thật cẩn thận, tâm thần căng chặt, sợ gặp phải tập kích.

Nhưng kỳ quái chính là, không có phát sinh chuyện lạ nào. Giống như, nơi bọn họ đang đến, chỉ là một đỉnh núi bình thường.

Thẳng đến khi, từ xa xa có thể nhìn thấy một góc thôn trang, cũng không phát hiện bất kỳ chuyện dị thường nào.

“Tình huống như thế nào?” Cố Đồng Độ buồn bực nói.

“Cũng không phải không có bất thường.” Vu Đát nhìn xuống dưới chân.

Cây cỏ xung quanh rừng núi đều mọc lung tung, có loại cao đến eo người, cũng có cây cao gần bằng con người.

“Chúng ta vẫn luôn không thấy đường đi, hơn nữa nơi nơi đều là bụi cây cao lớn như vậy, chứng tỏ đã một đoạn thời gian rất dài, không có người xuống núi.” Vu Đát nói.

Bọn họ là vì che giấu, không dám chặt phá bụi cây để mở đường.

Nếu thôn trang có người sống, vì cái gì lại không có một con đường đi hoàn chỉnh sạch sẽ chứ?

Hơn nữa, xung quanh đây cũng không có hoa màu hay đồng ruộng nào.

“Đám cây này, ít nhất cũng đã tồn tại mười mấy năm.” Vụ Thất nói.

Vu Đát rũ mắt.

Như vậy, chỉ có một khả năng ——

Mười mấy năm trước, Cố gia thôn đã không còn người sống.

Ác mộng trong miệng Cố Thắng kia, có lẽ đã gϊếŧ chết tất cả thôn dân.

Người đời sau của Cố gia thôn, khả năng chỉ còn lại hắn và Cố Đồng Độ.

Mà cha mẹ Cố Đồng Độ quay lại thôn, chắc là cũng đã tử vong.

Cố Đồng Độ trong lòng có chút khó chịu, hắn rầu rĩ nói: “Tiếp tục đi thôi.”

Đi chưa được mấy bước, Vu Đát cảm giác dưới chân giống như đá phải thứ gì, thể tích không quá lớn, nhưng lại mềm nhẹ hơn so với cục đá.

Vừa vặn, nơi này bụi cây tương đối thưa thớt, cô thuận thế cúi xuống nhìn: “Đây là…… Cái gì?”

Cô khom lưng nhặt lên.

Hình như là một cây nấm.

Nhưng mà nó có hình dạng tựa tựa như con người, có đầu và tứ chi, phía trên loáng quáng có thể nhìn thấy ngũ quan, thậm chí phía cuối tứ chi còn có ngón tay cùng ngón chân.

Động tác như đang giãy giụa.

Việc này làm Vu Đát có chút không thoải mái, thậm chí, nó còn khiến cô có cảm giác sởn tóc gáy.

“Là nấm sao?” Cố Đồng Độ nhìn qua, cũng nhịn không được nhíu mày, “Thật tà môn.”

Vụ Thất lấy qua, sau một phen kiểm tra, khẳng định đáp: “Là nấm.”

“Sao cây nấm này lại có hình dạng quỷ dị như vậy a?” Cố Đồng Độ phun tào.

“Không biết, nhưng khẳng định trên thế gian, chúng ta là người phát hiện đầu tiên—— bằng không nó sớm đã nổi danh rồi.” Vu Đát nói.

Cô thử bẻ một chút.

Bên trong là thịt nấm màu trắng, lại để sát vào ngửi: “Thật đúng là nấm.”

“Khẳng định không phải là thứ nấm gì đứng đắn, nhà ai lại có nấm hình người quỷ dị như vậy.” Cố Đồng Độ nói.

Vu Đát đem nấm đưa tới bên miệng hắn: “Có phải hay không, ngươi nếm thử sẽ biết.”

“Không!” Cố Đồng Độ lui về sau tránh đi, đột nhiên, không kịp đề phòng bị vướng ngã.

Vu Đát tiến lên dìu hắn, cúi đầu vừa thấy, lại ngây ngẩn cả người.

Bụi cây bị áp qua một bên, lộ ra từng mảng nấm rậm rạp phía dưới.

Một đám ở bên nhau, trên đỉnh đầu tròn tròn, giống như bọc mủ.

Tuy là Vu Đát không có hội chứng sợ lỗ, nhưng thấy một màn này, vẫn nhịn không được nổi một thân da gà.

Cố Đồng Độ lông tơ dựng ngược, y như điện giật nhảy dựng lên: “Quá ghê tởm!”

Vu Đát cố nén buồn nôn, ngồi xổm xuống rút ra mấy cây, phát hiện mỗi một cây đều có hình dạng giống như con người, đều bày ra tư thế giãy giụa. Có mặt tròn còn lộ rõ biểu tình sợ hãi.

“Này rốt cuộc là thứ gì?!” Cố Đồng Độ chán ghét.

“Không rõ ràng lắm.” Vu Đát kiểm tra qua vài lần, cũng không phát hiện được gì.

“Ta xác định, nó là nấm.” Vụ Thất chắc chắn nói, cậu là mộc yêu nên hiểu rất rõ về thực vật.

Nhưng Vu Đát lại đang tự hỏi một vấn đề khác: “Chi bằng, ta trích mấy cái mang theo thử.”

“Ngươi không sợ, nó có tác dụng phụ gì sao?” Cố Đồng Độ nói.

" Dù sao, chúng ta ở đây tự hỏi cũng không được gì, lại không kiểm tra ra vấn đề, còn không bằng mang nó theo để nghiên cứu." Vu Đát tùy chọn hai cây, bỏ vào trong túi.

Để ngừa vạn nhất, ở bên ngoài túi cô còn dán một lá bùa, mới thả lại ba lô.

Làm xong hết thảy, cô nói: “Đi thôi, chúng ta đi phụ cận thôn trang nhìn thử.”

Mọi người gật đầu. Bọn họ lại cẩn thận đi tiếp, rất nhanh đã lấp ló xuất hiện một thôn trang.

Nhưng mà……

“Tình huống như thế nào?” Cố Đồng Độ nhìn từng nhà đều dâng lên khói bếp, ngây ngẩn cả người.

Hắn lẩm bẩm nói: “Không có khả năng chứ? Chẳng lẽ còn có người sống?”

“Không có khả năng.” Vu Đát nói như đinh đóng cột.

Cô chỉ ra vài điểm đáng ngờ,: “Đầu tiên, đường xuống núi mọc đầy cỏ dại, đồng ruộng hoang phế, một thôn trang ngăn cách với thế giới bên ngoài như vậy, không đi săn cũng không làm nông, làm sao có khả năng duy trì sự sống."

“Tiếp theo,” cô ý bảo mọi người nhìn về phía phòng ốc cùng con đường đi, “Trên đường cái cùng nhà ở đều tràn đầy tro bụi, trên tường phòng giăng đầy thực vật, không hề có dấu vết sinh hoạt a.”

“Cuối cùng, hiện tại là giờ ăn cơm, từng nhà đều dâng lên khói bếp, nhưng các ngươi có ngửi được hương thơm đồ ăn không?” cô lại nói.