Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trăm Năm Họa, Phục Yêu Tru Quỷ

Chương 29: Nhan Thoan Nguyên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vụ Thất cũng có chút sốt ruột.

Vu Đát muốn cứu người, mà hắn sợ cô toi mạng.

“Tớ hiểu rõ cậu đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà,” Vu Đát quay đầu lại nói, “Tiểu Vụ, cậu phải biết rằng, nếu hiện tại chúng ta đi lên cứu người, còn có khả năng cùng người khác hội hợp đột phá quỷ đánh tường, nếu không làm như vậy, chúng ta chỉ có thể bị nhốt chết ở chỗ này.”

Hơn nữa, cô cũng không thể ngồi yên không để ý, trơ mắt nhìn người khác bị gϊếŧ hại được.

Nhưng Vụ Thất là yêu, với cậu mà nói, sinh mệnh con người cùng con kiến trên mặt đất không khác gì nhau.

Cô chỉ có thể lấy ích lợi nói động đến cậu.

Vụ Thất nghe vậy, thần sắc khẽ nhúc nhích, tay buông lỏng một ít.

Triệu Nghị lại trực tiếp bị cô thuyết phục: “Ngươi nói đúng, ta chịu đủ địa phương quỷ quái này rồi, chúng ta cùng nhau đi lên!”

Vụ Thất cũng buông lỏng tay ra, đứng ở bên người cô.

Ba người lấy tất cả vũ khí cùng phù chú, làm tốt chuẩn bị, tùy thời chiến đấu, đi thẳng về phía trước.

Bất quá, mới đi được vài mét, sương mù phía trước đã tản ra rất nhiều.

Tầm nhìn xung quanh từ 1 mét biến thành 10 mét.

Đầu tiên Vu Đát thấy được, là một khu vực đầm đìa máu tươi.

Thi thể tung tóe khắp nơi, nơi nơi đều là máu tươi cùng phần còn lại của chân tay đã bị cụt.

Chính giữa còn đứng vài người, Vu Đát nhận ra người đang đứng đầu.

Hắn tên Nhan Thoan Nguyên.

Vu Đát có thể nhớ rõ hắn là bởi vì hắn quá quái gở.

Đầu hắn trọc lốc, cũng không cùng mọi người giao lưu, mỗi lần cô thấy hắn, đều là ngồi xếp bằng trong góc, nhắm mắt không nói.

Có người đoán hắn có thể là một hòa thượng.

Nhưng Vu Đát cảm thấy không phải, bởi vì trong ấn tượng của cô, hòa thượng phải có gương mặt hiền từ.

Mà Nhan Thoan Nguyên, quá hung ác.

Giờ phút này, hắn thần sắc âm trầm, cảnh cáo mấy người đang đứng bên cạnh: “Đều quay lại, đứng lưng tựa lưng cho ta, cảnh giới nhìn mọi hướng. Nếu ngu xuẩn chạy trốn giống người kia, đừng nói tới lệ quỷ, ta trước sẽ làm thịt các ngươi!”

Mấy người còn lại thần sắc khẩn trương, nhưng họ là những người đã được lưu lại sau vài trận bắt kéo tàn khốc, đều có thực lực và tâm tính không tồi, không đến mức hoảng loạn.

Bọn họ rất nhanh liền thấy được ba người Vu Đát.

Nhan Thoan Nguyên ngữ khí không kiên nhẫn: “Ba người các ngươi, nếu muốn tới hỗ trợ, liền cùng nhau cảnh giới, đừng đứng ngốc ở đó!”

Tuy rằng thái độ không tốt, nhưng dưới tình huống này, Vu Đát tự nhiên sẽ không đi so đo này kia.

Cô cho rằng Nhan Thoan Nguyên nói có đạo lý, nhưng Vu Đát đứng nguyên tại chỗ bất động là do cả người Vụ Thất căng chặt.

Tựa như điềm báo loài rắn sẽ công kích, căng chặt đến mức, chạm vào là nổ ngay.

Cô gần sát Vụ Thất: “Là lệ quỷ sao?”

“Không phải,” Vụ Thất nhìn chằm chằm Nhan Thoan Nguyên, phun ra mấy chữ, “Trên người hắn, dính rất nhiều máu tươi của đồng loại ta.”

29.2

Đây là lần đầu tiên Vu Đát nhìn thấy, trên mặt cậu có cảm xúc chán ghét rõ ràng như vậy, chán ghét đến gần như căm hận.

“Hắn không phải là gián điệp của lệ quỷ chứ?” Trải qua vài lần nguy hiểm, Triệu Nghị tự cho rằng, bản thân cùng Vu Đát và Vụ Thất là người cùng thuyền.

Vu Đát không nói chuyện, chỉ là giương giọng nói: “Chúng ta ba người cảnh giới là được, trước không qua đó.”

Nhan Thoan Nguyên nhìn bọn họ, trào phúng nói: “Tin lời yêu vật lại không tin người, thật là buồn cười. Thời điểm chết dưới tay thủ hạ của yêu quỷ, đừng hối hận là được.”

Vu Đát không chút khách khí mà đáp lễ nói: “Ngài vẫn là lo lắng cho mình thì hơn, rốt cuộc lòng người cách một lớp da, không phải sao?”

Nhan Thoan Nguyên còn muốn nói lại, nhưng hiển nhiên, lệ quỷ sẽ không để bọn họ có thời gian đấu võ mồm.

Bọn hắn vừa mới đánh đuổi một đợt, lệ quỷ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bên trong sương mù có vô số hắc ảnh quay cuồng.

Âm thanh lệ quỷ thảm thiết cùng tiếng rít gào từ bốn phương tám hướng vang lên.

Vu Đát nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, Nhan Thoan Nguyên cũng quay mặt đi, cảnh giới nhìn trước mặt.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm phiến sương mù trước mắt kia, Vu Đát biết, nếu muốn sống, nhất định phải đánh đuổi một đợt lệ quỷ_ ác linh trước mắt này.

Phanh!

Phanh!

Vài tiếng vang có quy luật truyền đến.

Một bóng đen đột nhiên đánh vỡ sương mù lẻn đến trước mặt cô!

Vu Đát lật một cái, nghiêng lăn qua một bên: "Mau tránh ra!"

Vụ Thất cách hắc ảnh xa nhất, Triệu Nghị phản ứng cũng không chậm, tránh ra.

Hắc ảnh kia đột nhiên đình chỉ, ở trong sương mù xoay quanh 180°, nhanh chóng chuyển hướng, nhắm ngay Vu Đát.

Lúc này Vu Đát mới thấy rõ bộ dáng nó.

Là cương thi!

Trên làn da hiện ra màu xanh đậm, bên trong miệng có răng nanh sắc nhọn.

Hốc mắt thanh hắc hãm sâu, đôi tay dựng thẳng tắp, khớp xương cứng đờ.

Nó nhào tới Vu Đát, một nhảy liền nhảy ra mấy mét.

Vu Đát hơi run tay, kiếm gỗ đào đâm thẳng giữa mày nó.

Động tác cương thi cũng không linh hoạt, một kiếm này đâm thẳng trúng đích.

Nhưng kiếm gỗ đào chỉ đâm vào không quá một centimet, liền đứng yên thẳng tắp.

Vu Đát dùng sức rút ra.

Cương thi không có cảm giác đau, lại lập tức nhào tới hướng cô, Vu Đát chỉ có thể cầm kiếm gỗ đào trong tay múa may ngăn cản.

Vụ Thất kịp thời đuổi tới, từng vòng dây leo cuốn lấy, đem cương thi chặt chẽ cố định tại chỗ.

“Cứu ta! Vu tỷ!”

Vu Đát còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy tiếng Triệu nghị cầu cứu.

Cô nhìn về phía Triệu Nghị, chỉ thấy hắn bị một khối thi thể từ sau lưng gắt gao ôm lấy.

Thi thể này đã bị hư thối như bánh bao bọc thịt, lộ ra xương trắng bên trong.

Triệu Nghị dùng sức đẩy nó ra, nhưng dù hắn làm như thế nào cũng đẩy không được.

Trên cánh tay nó đã bị dán vài lá bùa, rất nhiều chỗ đều hóa thành than cốc, nhưng thi thể đó trước sau không buông tay.

29.3 hết

Tập trung nhìn lại, Vu Đát thấy thi thể kia hé miệng, hung hăng cắn xuống bả vai Triệu nghị.

Tức khắc, trái tim Vu Đát như dâng tận cổ họng, tiến lên vài bước, giơ kiếm bổ về phía đầu thi thể kia!

Sức phòng ngự của nó hiển nhiên không bằng cương thi, kiếm gỗ đào thuận lợi đâm thẳng vào đầu.

Máu tươi bắn ra.

Vu Đát không kịp phòng bị, bị máu tanh hôi bắn lên người.

Nhưng dù là thế thì cổ thi thể kia vẫn gắt gao cắn Triệu nghị.

"Vu tỷ, cứu ta!" Triệu nghị phát ra tiếng kêu thống khổ.

Vu Đát cắn răng, một kiếm chặt đứt chân cùng cánh tay của cổ thi thể.

Sau đó, nhanh chóng nhân cơ hội tới gần Triệu nghị, một tay đem hắn kéo ra.

Thi thể ầm ầm đổ xuống.

Sắc mặt Triệu Nghị trắng bệch, che chắn bả vai.

Vu Đát kéo tay hắn ra, nhìn miệng vết thương trên bờ vai hắn, xuất hiện hai chiếc răng nanh của lệ quỷ, máu từ miệng vết thương chảy ra bị cảm nhiễm âm khí, hiện ra màu đen.

Sương mù vẫn cứ cuồn cuộn xung quanh, không có thời gian cẩn thận xử lý vết thương, nên Vu Đát chỉ ở trên miệng vết thương chụp một lá bùa, liền tiếp tục dấn thân vào chiến đấu.

Không biết qua bao lâu, chém gϊếŧ rốt cuộc dừng lại.

Vu Đát cũng bị thương, thậm chí đến cuối cùng, không thể không thả Trịnh Tuyết ra cùng chiến đấu.

Lại sau một đợt lệ quỷ bị đánh đuổi, Trịnh Tuyết cũng không trở lại vòng tay, mà ghé lên người Vu Đát, thần sắc cảnh giác nhìn xung quanh.

Giống như Vụ Thất, nàng ấy càng chú ý tới Nhan Thoan Nguyên.

Vụ Thất có chút mỏi mệt, yên lặng đi tới bên người cô.

Vu Đát đơn giản xử lý miệng vết thương một chút, liền đến xem Triệu nghị đang tê liệt ngã trên mặt đất .

Hắn bị thương càng nghiêm trọng hơn.

“Ngươi giống với tưởng tượng của ta, thực lực không tồi.”

Vu Đát đem thương thế Triệu nghị xử lý không sai biệt lắm, liền nghe thấy thanh âm Nhan Thoan Nguyên truyền đến từ sau lưng.

Hắn đến gần vài bước, dừng lại ở vị trí cách xa Trịnh Tuyết cùng Vụ Thất.
« Chương TrướcChương Tiếp »