Chương 21: Đại quỷ

Vu Đát quay đầu nhìn hướng thôn trang, đợi cô về tới đó, dù tốc độ nhanh nhất thì cũng phải mất năm phút.

Năm phút, đã không còn kịp nữa rồi.

Vu Đát hụt hẫng cúi đầu, đột nhiên thấy vòng bạc trong tay.

Cô lập tức nghĩ ra một ý.

Vu Đát duỗi tay vuốt vòng tay, thấp giọng nói: “A Tuyết, ngươi giúp ta nhé.”

Một sợi hắc khí từ vòng tay phóng ra, nhanh chóng bay về hướng thôn trang.

Cô nâng chân muốn đuổi theo, lại dừng lại, nhìn tiểu quỷ trên mặt đất.

“Ta tới!” Vụ Thất xung phong nhận việc.

“Phiền toái ngươi.” Vu Đát gật gật đầu, lập tức cất bước chạy về thôn trang.

Bên kia.

Giả Xương cùng người nhà nghe theo giao phó của Vu Đát, liên tục gọi tên tiểu hài tử không ngừng nghỉ.

Nằm trên giường, Giả tiểu Hổ đột nhiên run rẩy.

“Tiểu hổ? Tiểu hổ?” Giả Xương lập tức nhào tới.

Đứa bé run rẩy càng thêm dữ dội, sau đó đột nhiên dừng lại, mở mắt.

“Tiểu hổ?” Giả Xương cùng hắn đối mắt.

Không thích hợp!

Ánh mắt đứa nhỏ hung ác, biểu tình dữ tợn, lập tức từ trên giường nhảy xuống, bóp chặt cổ Giả Xương .

“Tiểu hổ? Ngươi đang làm gì đó?!”

“Tiểu hổ, mau buông ra, đó là cha ngươi a!”

Người nhà xung quanh ngồi không yên, lập tức đứng lên muốn bẻ tay đứa nhỏ ra.

Hài tử nho nhỏ, nhưng sức lực lại mạnh đến đáng sợ, đôi tay kia như kìm sắt bóp chặt cổ Giả Xương, không ngừng buộc chặt.

Sắc mặt Giả Xương lập tức trướng thành màu xanh tím, hai mắt trắng dã, đôi chân đang khua loạn xạ cũng dần dần yếu ớt.

Trong phòng, tiếng thét chói tai liên tục vang lên, bà nội Giả thậm chí túm lấy gậy gộc, ý đồ đánh gãy tay Giả tiểu Hổ.

Đúng lúc này, Trịnh Tuyết chạy tới.

Rầm ——

Cửa sổ bị một trận cuồng phong thổi ra, “Loảng xoảng” nện vào trên tường.

Độ ấm trong phòng lập tức lạnh xuống.

Mọi người chỉ nhìn thấy Giả Tiểu Hổ lảo đảo một chút, giống như bị lực lượng vô hình nào đó đẩy lui.

Hắn bị bắt phải buông tay, sau đó ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Trong phòng gió lạnh từng cơn, bóng đèn trên đỉnh đầu nứt toát, căn phòng lâm vào hắc ám.

“Cứu mạng a!”

“Nháo quỷ!”

“Chạy mau!”

“Đem Giả Xương cùng Giả Tiểu Hổ mang ra ngoài!”

Giả nãi nãi kịp thời đứng dậy, nhờ vả những người cận thân.

Mọi người luống cuống tay chân, đem hai người đang té xỉu trên mặt đất kéo ra khỏi phòng, lại đóng cửa phòng lại, run rẩy khóa tay nắm cửa.

Vu Đát gấp rút trở về, mọi người đều đứng ở ngoài viện không biết làm sao.

Cô thấy cửa phòng đóng chặt, âm khí phóng lên cao, tiếng kêu thảm thiết của lệ quỷ, gào rống từng trận.

“Khóa cửa sao? Chìa khóa cho ta!”

Không kịp nhiều lời, Vu Đát lấy chìa khóa từ tay bà nội Giả, mở cửa bước vào.

Trịnh Tuyết đang cùng lệ quỷ kia xé_ đánh nhau.

Lệ quỷ gian nan chiến đấu, so với con người trong dân gian, bọn chúng càng tàn bạo hơn rất nhiều.

21.2

Ngươi kéo tóc ta , ta xé xuống một khối da mặt ngươi, bỏ vào trong miệng nhai ăn……

Vu Đát tập trung nhìn vào, phát hiện con quỷ này cùng tiểu quỷ kia có diện mạo tương tự, đều có tay chân thon dài và cái bụng vô cùng lớn.

Lúc này, bụng nó đã bị Trịnh Tuyết dùng

tay thọc ra vài lỗ thủng, chất lỏng màu đen phun tung toé khắp nơi, ăn mòn Trịnh Tuyết.

Nhưng trên người Trịnh Tuyết không ngừng tí tách rơi xuống những giọt nước, thực nhanh liền đem chất lỏng màu đen cọ rửa trôi đi.

Trận chiến đấu này, Trịnh Tuyết chiếm thế thượng phong.

Vu Đát thở dài nhẹ nhõm.

Kiếm gỗ đào của cô đã bị hủy, trên người chỉ có một ít lá bùa.

Bọn họ đánh nhau, cô sợ bị ngộ thương Trịnh Tuyết, nên không dám dùng nó.

Cũng may nàng ấy giống như, cũng không cần cô trợ giúp.

Đại quỷ kia không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, nhưng rất nhanh nó đã bị Trịnh Tuyết xé nát.

Vu Đát vốn định xử lý một chút, che dấu dấu vết.

Nhưng vừa mới bước tới, cô liền thấy Trịnh Tuyết ngồi xổm xuống, bắt đầu mồm to cắn nuốt thi thể đại quỷ kia, chẳng qua là có tránh đi vùng bụng ghê tởm.

Vu Đát yên lặng đem một lá bùa dán lên vùng bụng mà Trịnh Tuyết không cần tới.

Theo lá bùa thiêu đốt, vùng bụng kia hóa thành tro tàn.

Cô nhìn Trịnh Tuyết, trên người nàng có miệng vết thương do mới vừa đánh nhau, theo nàng hấp thu con quỷ kia mà bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

Chẳng qua tóc nàng đã rối loạn, một bên bím lỏng lẽo, bên còn lại thì trực tiếp rớt ra.

Quần áo cũng bị xé rách.

Vu Đát nghĩ, mình nên mua thêm một ít quần áo và đồ trang sức mới cho Trịnh Tuyết.

Đúng rồi, thuận tiện cũng mua cho Tiểu Vụ vài món.

Vừa mới nghĩ đến Vụ Thất, cô liền nghe trong viện truyền đến tiếng thét hoảng sợ của mọi người.

Trong lòng căng thẳng, nghĩ rằng còn có cá lọt lưới, chạy nhanh ra ngoài.

Một đường chạy ra, Vu Đát phát hiện thứ khiến mọi người thét chói tai lại là Vụ Thất.

Nói chính xác hơn, là tiểu quỷ trong tay Vụ Thất kia.

Trên người nó quấn quanh nhiều nhánh dây leo, bị bắt trói đến kín mít, trong đó còn có một nhánh từ trong tay áo Vụ Thất xuất ra.

Vụ Thất cứ như vậy kéo tiểu quỷ kia, một đường trở về tìm cô.

Vu Đát trước mắt tối sầm.

Cho nên Vụ Thất nói “Ta tới”, là chỉ hắn sẽ đem tiểu quỷ kia bắt lại, rồi một đường rêu rao khắp nơi mang về đây hay sao?!

Còn may bây giờ là đêm khuya, trong thôn không có cameras, cũng không có người khác thấy.

Bằng không trực tiếp có thể lên tin tức hoặc là tiến vào cục cảnh sát tiếp thu điều tra.

Cô đến gần Vụ Thất, thấp giọng cắn răng: “Làm ơn, ngươi cư xử giống người một chút a.”

Vụ Thất có chút ngây thơ chớp chớp mắt, không biết cô vì cái gì mà không cao hứng.

Nhưng hắn vẫn lập tức ngoan ngoãn nói: “Thực xin lỗi.”

Đối diện với đôi mắt lục sắc vô tội kia, cùng với biểu tình thành khẩn đó, Vu Đát quyết định tha thứ cho hắn.

21.3 hết

Cũng không phải bởi vì sắc đẹp, mà là do Vụ Thất mới hóa hình, có trí tuệ nhưng không có thường thức, giống như một hài tử ngây thơ mờ mịt.

Vu Đát tự mình kiểm điểm: “Là ta không cùng ngươi nói rõ, là ta sai.”

Cô móc ra một lá bùa, có chút do dự, ngược lại từ trong tay Vụ Thất tiếp nhận dây leo.

Vụ Thất lập tức tách ra một nhánh trên tay, giả vờ như vừa rồi, hắn chỉ đang cầm dây leo mà thôi.

Vu Đát kéo tiểu quỷ đưa vào phòng.

Trịnh Tuyết vừa mới ăn xong đại quỷ, chậm rì rì đứng lên, thấy Vu Đát lại đem tiểu quỷ tới, nàng ấy lần nữa ngồi xuống.

Móng tay sắc bén xé mở dây leo, bắt lấy một cánh tay tiểu quỷ, liền xé xuống bỏ vào miệng nhai.

Ẹc, có chút tàn bạo nha.

Vu Đát yên lặng xử lý xong vùng bụng của tiểu quỷ, xoay người rời đi.

Trong viện, mọi người lắp bắp nhìn cô.

“Đều đã xử lý tốt, ngày mai lại gọi hồn một lần nữa, là Giả Tiểu Hổ có thể tỉnh lại.” Vu Đát trấn an bọn họ.

Cô lại kiểm tra Giả Xương một chút: “Thân thể không có việc gì, chỉ là ngất thôi.”

Mọi người đều vừa mới thấy tiểu quỷ, tự nhiên ý thức được sự tình nghiêm trọng.

Giả nãi nãi tiến lên, nói: “Vất vả Vu đại sư, không biết ngày muốn bao nhiêu ạ?”

Bọn họ là gia đình nghèo khổ, cả nhà trên dưới gom lại, được không quá hai vạn.

Nhưng mà, bọn họ cũng nhìn ra được, lần này đuổi quỷ rất hung hiểm, biết rõ nếu không phải Vu Đát ra tay, Giả tiểu Hổ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí chỉ sợ còn muốn bồi thêm mạng của già trẻ lớn bé trong nhà a.

Giả nãi nãi nghỉ, vì điểm này, dù cho lát nữa Vu Đát ra giá bao nhiêu thì bọn họ đều phải trả.

Chẳng sợ đập nồi bán sắt, tìm người đi mượn, cũng muốn lấy ra số tiền này.