- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Trăm Năm Họa, Phục Yêu Tru Quỷ
- Chương 12: Trịnh Tuyết
Trăm Năm Họa, Phục Yêu Tru Quỷ
Chương 12: Trịnh Tuyết
Bà lão đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: “Con cũng không nên bởi vì tò mò mà tới gần nước nơi này, chúng ta đều cảnh cáo những đứa nhỏ không được tới gần, bởi vì đến gần rồi, sẽ có quỷ từ trong nước bò ra.”
“Này quỷ tà thật sự, ngươi không nhìn thấy nàng, nhưng khi ngươi chạm vào nước a, quỷ liền từ trong nước ló đầu ra, lặng lẽ bắt lấy tay ngươi, bám vào trên người ngươi……”
Vu Đát nhớ tới miệng giếng cùng mặt hồ đen nhánh trong cổ trạch kia, lòng nàng càng thêm lo lắng.
……
……
……
“Con đã trở lại?”
Khi Vu Đát trở về, An Nhan đã bố trí xong, nhìn nàng hỏi: “Nghe được cái gì rồi?”
Vu Đát gật gật đầu, thuật lại một lần những phát hiện hôm nay.
Cuối cùng, nàng nói ra suy đoán của bản thân: “Con nghĩ, bên trong cổ trạch này thật sự có quỷ, chắc là Trịnh Tuyết kia.”
An Nhan gật gật đầu: “Chắc vậy.”
Vu Đát phỏng đoán, chắc lúc Trịnh Tuyết đi tới tòa nhà này, liền vào ở trong kho hàng âm u kia, nơi đó cũng là địa phương nàng chịu ngược đãi .
“Hơn nữa, thi thể nàng chắc bị vứt vào trong nước.”
Bằng không, chuyện xưa này với nước không hề có chút quan hệ nào, vì sao khi hóa thành quỷ, ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, lại là nước trong thị trấn a?
Vu Đát nhìn xuyên qua vách tường, nhìn ao hồ bên trong cổ trạch: “Nơi vứt xác, nói không chừng là bên trong cổ trạch.”
An Nhan nhìn nàng, nói: “Tốt, trước ở lại đây đã.”
Bận rộn một ngày, An Nhan dựng một tế đàn giản dị bên ngoài sân.
Trên bàn cúng, ở giữa bày một lư hương, cắm ba cây nhan. Trước lư hương là một dĩa trái cây mới, hai bên sườn lần lượt là kiếm gỗ và một chuỗi đồng tiền.
Đây là phương pháp An Nhan thích dùng.
Lức chưa xác định được lệ quỷ kia có ác ý với các nàng hay không, An Nhan liền thích dựng một tế đàn giản dị như vậy, dùng để câu thông với đối phương.
Một mặt là ý tốt, mặt còn lại là uy hϊếp.
“Tới đốt hương đi." An Nhan nói.
“Dạ.”
Vu Đát lấy ra bậc lửa đốt cháy ba cây hương, đứng trước tế đàn, thần sắc nghiêm túc, quy quy củ củ khom lưng, lạy ba lạy, mở miệng nói: “Vãn bối Vu thị, chịu người nhờ vả tiến đến đây đuổi ma trừ tà, mong người thông cảm.”
Cô nói: “Nơi này đã đổi chủ, ân ân oán oán đã qua trăm năm, kẻ ác sớm đã qua đời, mong người cũng sớm ngày buông xuống thù hận, rời khỏi nơi đây.”
Một mảnh an tĩnh.
Hương nhan vẫn chậm rãi cháy.
Vu Đát dừng một chút, lại nói: “Người nếu có di nguyện không thể hoàn thành, nếu có thể báo mộng với ta, ta nguyện tận lực làm việc. Mong rằng các vị chớ khiến chúng ta khó xử.”
Vẫn không có phản ứng gì.
Vu Đát thở dài, đem hương cắm vào lư hương.
Cô quay đầu nhìn An Nhan, đối phương thần sắc không gợn sóng, hiển nhiên cũng giống Vu Đát, không chút kết quả.
“Xem ra ý muốn giải hòa lần này thất bại, đêm nay phải ngủ lại đây ạ?” Vu Đát nói.
“Ngủ lại, ta muốn nhìn xem nàng định làm cái gì.”
Vu Đát không có dị nghị, bắt đầu ngủ dưới đất.
Theo các nàng biết, con quỷ này không có gϊếŧ người, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu các nàng dám ngủ lại.
Giờ phút này đã là chạng vạng.
Nơi này hình như tối rất nhanh.
Không đến một giờ, bầu trời liền tối đen như mực, bên ngoài im ắng, không một tiếng động.
Vu Đát đốt nến ở hai bên lư hương, lại để một đèn dầu lên trên đầu giường.
Đương nhiên, không có khả năng cả hai người cùng đi ngủ một lúc, Vu Đát ỷ vào tuổi trẻ, tu vi lại không phân cao thấp với An Nhan, chủ động yêu cầu canh chừng sau nửa đêm.
An Nhan không có dị nghị.
Vu Đát nằm xuống, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, phá lệ ngủ ngon, không chút ảnh hưởng vì đây là nhà ma .
Đồng hồ báo thức vang lên, cô cũng tỉnh.
Không có nằm mơ, hiển nhiên, quỷ kia không nghe vào lời nói của các nàng a.
Ngủ hơn nửa đêm, tinh lực nàng dư thừa.
Đúng nửa đêm.
Bầu trời trên cổ trạch không thấy ánh trăng, trừ bỏ ánh sáng trong phòng các nàng, bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vu Đát cầm lấy đèn pin: “Con đi WC bên ngoài tí ạ.”
An Nhan không tán đồng, nhíu mày.
“Đừng lo lắng, con sẽ để cửa mở, nếu có chuyện gì, con kêu một tiếng, không phải là người lập tức có thể đuổi tới a?” Vu Đát cười nói.
An Nhan hiểu được ý tứ của nàng, đi WC chỉ là lấy cớ, mục đích chân chính, là muốn dẫn dụ con quỷ kia ra.
Nửa đêm chính là thời khắc âm khí thịnh nhất, dương khí yếu nhất, là lúc quỷ quái hung hăng ngang ngược nhất.
Vu Đát nghĩ là, hảo hảo câu thông, lệ quỷ kia không nghe, vậy nàng lấy bản thân làm mồi, nói không chừng có thể đem nó câu ra.
An Nhan không muốn cách Vu Đát quá xa, người trước kẻ sau cầm đèn pin ra khỏi nhà.
Trong phòng An Nhan bày trận pháp, lệ quỷ kia không dễ dàng tiến vào.
Mà ngoài phòng, lại là thiên hạ của nó.
Bóng đêm quá sâu, đèn pin chiếu sáng không được xa, Vu Đát chỉ có thể chiếu dưới chân để dễ dàng đi lại.
Đi vào một chỗ ngoặt, ánh đèn trong phòng ở hoàn toàn bị ngăn cách, trong bóng tối chỉ còn ánh sáng đèn pin chiếu đường.
Cô từng bước một đi về phía trước.
Trên mặt đất, đá vụn cỏ dại mọc dày đặc, đi chân dẫm lên, sẽ phát ra tiếng vang nhỏ.
Rắc, rắc.
Có tiếng bước chân, Vu Đát chậm rãi bước chậm lại.
Rắc, rắc.
Tiếng bước chân vẫn cứ vang lên.
Ban đêm yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ.
Có quỷ, lặng lẽ đi theo sau lưng cô.
Vu Đát dừng bước.
Rắc, rắc.
Tiếng bước chân tiếp tục vang lên, sau đó ngừng lại ngay sau lưng cô, cách một bước xa.
Vu Đát hít sâu một hơi.
Hởi thở âm hàn dán lên lưng cô.
Quỷ kia đang gối lên người Vu Đát.
Cô cố gắng để thanh âm của chính mình không quá hoảng loạn, nhẹ nhàng mở miệng: “Trịnh Tuyết, là ngươi sao?”
Lạnh lẽo thẩm thấu da thịt, một cổ âm khí phất qua tai Vu Đát.
Là quỷ thổi khí vào tai cô.
Bộ dáng đối phương vẫn không muốn câu thông với cô, nhưng Vu Đát vẫn cố gắng nỗ lực nói: “Trịnh Tuyết, ngươi vì cái gì không chịu rời đi a? Năm đó người thương tổn ngươi đều đã bị ngươi gϊếŧ, ngươi đã báo được thù rồi, vì cái gì còn muốn lưu lại nơi thương tâm này a?”
Trước sau như một không có dù chỉ là một chút phản ứng.
Vu Đát nghĩ nghĩ, có phải nàng ấy không muốn buông tha cho những thổ phỉ đã gϊếŧ cha mẹ nàng kia, nói: “ Thời Dân quốc đều đã tiêu diệt hết đám thổ phỉ kia, những người đã gϊếŧ hại cha mẹ ngươi, đều đã bước xuống suối vàng a……”
Lạnh lẽo dần dần lan tràn toàn thân, Vu Đát rùng mình.
Hiện tại là tình huống gì đây, cô sẽ cố thử một lần cuối cùng, nếu vẫn không được, vì bảo vệ mình, chỉ có thể động thủ nha.
Cô lại nghĩ đến Trịnh Phương Nhi đã từng chiếu cố Trịnh Tuyết kia, ý đồ lấy tình cảm hỏi chuyện: “Trịnh Tuyết, thế giới này không phải tất cả đều là người xấu, luôn có người tốt xuất hiện đối tốt với ngươi, tựa như Trịnh Phương Nhi kia——”
Móng tay lệ quỷ kia hung hăng chụp lên bả vai cô!
Thanh âm Vu Đát đột nhiên im bặt. Sau cơn đau nhức, toàn bộ bả vai bị đông lạnh đến chết lặng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Trăm Năm Họa, Phục Yêu Tru Quỷ
- Chương 12: Trịnh Tuyết