Vu Đát cương cứng, gió lạnh thẩm thấu tới tận xương cốt cô.
Cô che lại bùa hộ mệnh, bảo đảm nó còn nguyên.
Sau đó hít sâu một hơi, chủ động để sát vào mặt kính, duỗi tay lau đi một góc tro bụi.
Cô để lại một góc bụi trên gương, không phủi hết.
Sau đó, cô nhìn xuyên qua góc gương sạch sẽ, quan sát thế giới trong gương.
Quả nhiên là không có ánh sáng, phía sau cô, một mảnh đen nhánh.
Không đúng!
Vu Đát sợ hãi ra mồ hôi lạnh.
Trong gương, cửa kho hàng, sao lại đóng?!
Vu Đát đột nhiên quay đầu lại, nhìn về cửa trong thế giới hiện thực.
Cửa vẫn còn mở, ánh sáng mỏng manh miễn cưỡng chiếu sáng khung cửa.
Vu Đát thở dài nhẹ nhõm.
Lại quay đầu nhìn vào gương, vẫn là một mảnh đen nhánh, phía sau cô có cái gì đó đang lay động.
“Gương này quả nhiên là vật âm tà.” Vu Đát giơ tay dán một lá bùa lên trên gương, quyết định không đi xem nó.
Cô lại hướng vào trong kho sờ soạng, lát sau đυ.ng phải một hộp trang sức.
Hộp gỗ mộc mạc, tổng cộng có hai tầng. Mặt ngoài có phủ một lớp sơn nhưng hiện tại đã bong tróc hơn phân nữa.
Vu Đát một tay cầm đèn pin chiếu vào, một tay kéo ra tầng thứ nhất thật cẩn thận.
Trống không.
Nàng lại kéo ra tầng thứ hai, bên trong bày một vòng tay bằng bạc.
Nàng muốn duỗi tay cầm lấy nó nhưng vừa mới đυ.ng tới, lại lập tức rụt trở về.
Quá lạnh.
Lạnh như một khối băng.
Vu Đát trong lòng vừa động, cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh của mình.
Quả nhiên, có dấu vết bị đốt vòng ngoài.
Vòng tay này không giống bình thường, chỉ sợ có liên hệ cùng lệ quỷ kia, có thể là vật yêu thích lúc còn sống.
Vu Đát tự hỏi một chút, lại nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, chắp tay trước ngực, nói nhẹ: “Vô tình mạo phạm, hiện vật đã về chỗ cũ.”
Tuy rằng, không biết nó có liên quan tới lệ quỷ kia hay không, nhưng ít ra, hiện tại vẫn chưa phát sinh xung đột chính diện nào, biết đâu được vẫn có thể làm bạn a.
# Truyện đăng độc quyền tại TruyenHd#
Cô lại tiếp tục sờ soạng, thẳng đến chỗ góc tường sâu nhất, trên chân lại đá trúng cái gì.
Đèn pin chiếu dần xuống, Vu Đát liền nhăn mi.
Là roi.
Cô ngồi xổm xuống, lật xem một hộp đựng đầy “Hình cụ”.
Roi, búa, kiềm, kéo, còn có châm nhỏ rơi rụng trên mặt đất……
Cô có chú ý tới, phía trên đạo cụ rất dơ bẩn, ít nhiều đều có bám vào một ít dấu vết thâm đen.
Lại nhìn lên tường, cũng có dấu vết đó.
Vu Đát chậm rãi đứng lên, thần sắc ngưng trọng.
Đây là vết máu, thời gian lưu lại quá lâu nên khô dần rồi biến thành màu thâm đen này.
Cô lại đến nhìn giường gỗ đơn sơ nhỏ hẹp kế bên, đã bị sập gãy.
Vu Đát có suy đoán lớn mật.
Vì thế, cô trầm mặt rời đi, nhìn An Nhan còn đang tiếp tục bố trí sân ở, nói: “Cô cô, ta đi ra ngoài hỏi thăm tin tức một chút.”
An Nhan không nghĩ nhiều, bớt chút thời gian trả lời cô: “Được a, con nhớ chú ý an toàn.”
Vu Đát rời nhà cũ, đi xa mấy chục mét, hàn khí kia mới tiêu tán hơn nửa.
Cô thuận tiện nhìn Tiểu Vụ trong ba lô.
Lúc ở cổ trạch, cây non liền cong thân cây xuống, co rúm thành một đoàn, chọc nó như thế nào nó đều không có phản ứng.
Hiện tại rời xa cổ trạch, lại đứng thẳng, nhưng vẫn run run rẩy rẩy.
Trong lòng Vu Đát có tâm sự, cũng không quá để ý đến nó, xác nhận nó không có việc gì liền thả trở về.
Đi bộ vào thị trấn, Vu Đát vừa lúc nhìn thấy một bà lão đang ngồi trên ghế gấp nhỏ trước cửa nhà, trong tay bưng một chậu đậu que, đang lặt.
Người già rồi nên lực bất tòng tâm, tay kia có chút run, không cẩn thận chút, đậu que đã rơi hơn phân nửa.
Bà cố sức khom lưng, muốn nhặt đậu que lên.
Vu Đát lập tức tiến lên: “Bà bà, con tới giúp người ạ!”
Cô lại ngồi xổm xuống, thành thạo nhặt toàn bộ đậu que thả lại mâm.
Bà lão nhìn cô cười cười: “Cảm ơn tiểu cô nương nhé.”
“Không cần khách khí ạ, con với người cùng nhau lặt đậu ạ.” Vu Đát thuận thế ngồi lên bậc thang, tay chân lanh lẹ giúp đỡ bà lão.
Bà bà rất cảm kích: “Con là cô nương tốt a……”
Bà như nghĩ đến cái gì, dừng một chút, thanh âm thấp xuống, nói nhẹ: “Ta có thấy con cùng một nữ nhân khác đi vào ngôi nhà kia, tiểu cô nương, nghe ta khuyên một câu, chạy nhanh đi thôi.”
Vu Đát trong lòng rùng mình, hỏi: “Vì cái gì ạ? Là có tin đồn gì hay sao ạ?”
Bà lão vừa nghe liền thở dài: “Nói ra cũng là một cái nghiệt duyên.”
Vu Đát chăm chú lắng nghe.
Bac lão lại nói: “Chuyện xưa này a, kỳ thật mọi người nơi đây đều biết……”
“Rất nhiều rất nhiều năm trước, đại khái là thời kỳ dân quốc đi, tòa nhà này là của một hộ dân, chủ nhà họ Trịnh.”
“ Vợ chồng nhà này chỉ có một nữ nhi, tên là Trịnh Phương Nhi, một nhà ba người chung sống.”
“Dân quốc thời đó rất loạn, ngày nào cũng có người chết. Nếu không, một cô gái đáng thương như Trịnh Tuyết, cha mẹ đều bị thổ phỉ gϊếŧ làm sao lại lưu lạc đến đây, phải ăn nhờ ở đậu.”
“Cặp vợ chồng nhà này cũng không phải người tốt gì, nói không chừng là có bệnh về tâm lý. Sau khi Trịnh Tuyết vào đó sống, mỗi ngày trong nhà đó đều có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, thật sự rất đáng thương a……”
“Cũng may, cô nương Trịnh Phương Nhi kia cũng không tệ lắm, nàng thường xuyên ra ngoài, người lanh lợi miệng lại ngọt, lúc ấy người trong thị trấn đều thích nàng.”
“Nàng thường hay cảm thán hoàn cảnh Trịnh Tuyết đáng thương, lại bảo đảm nhất định sẽ bảo hộ nàng ấy."
“Đáng tiếc a, không có thuốc dùng, cuối cùng Trịnh Tuyết này vẫn bị ngược đãi đến chết……”
Bà lão kể chuyện rất sinh động, giống như được tận mắt nhìn thấy, lại đột nhiên dừng lại.
Vu Đát đại khái cũng hiểu: “Sau đó, tòa nhà này liền bắt đầu có quỷ?”
“Đúng vậy, sau đó, một nhà ba người này đều chết mà tình trạng chết rất thảm.”
Bà lão nói tới đây còn có chút tức giận bất bình: “ Ta nói quỷ chính là quỷ, không có lương tâm, hơn phân nửa là Trịnh Tuyết kia hóa thành lệ quỷ trở về báo thù.”
Bà càng nói càng khí thế: “Con nói một chút, người ngược đãi nàng là vợ chồng nhà đó, còn Trịnh Phương Nhi kia đối xử với nàng tốt như vậy, vậy mà cũng bị gϊếŧ?!”
Không cần Vu Đát hỏi, bà liền nói tiếp: “Gϊếŧ một nhà ba người đó cũng liền thôi, nhưng người trong thị trấn đều không có tiếp xúc với nàng ấy, vậy mà nàng vẫn không tha!”
Vu Đát nghĩ tới những cái giếng bị đóng kín đó, liền hỏi: “Những cái giếng đó cũng bởi vậy mà bị đóng kín ạ?”
“Đâu chỉ là giếng, toàn bộ nước trong thị trấn đều có vấn đề, căn bản không thể đυ.ng vào!”
Bà lão vừa nói vừa nhìn nàng lo lắng: “Tiểu cô nương, ngươi không chạm vào nước nơi này chứ?”
“Đương nhiên không chạm vào ạ.” Vu Đát lắc đầu.
“Không chạm vào liền tốt, người chạm vào, đều đến bệnh viện. Nước chúng ta dùng, đều là mua từ bên ngoài về.”