Chương 10: Đi cổ trạch.

Nàng cười nói: “Ngươi còn có thể phân thân? Ta đây liền mang nó theo nha.”

Vu Đát đào cây non lên để vào chậu hoa.

Cách này hiển nhiên có tác dụng phụ, dây leo lười biếng hơn rất nhiều, mà cây non nửa ngày mới cho một chút phản ứng.

“Vậy bản thể của ngươi liền lưu lại đây giữ nhà nhé.”

……

……

……

Vu Đát “Bộc lộ tài năng” hiển nhiên có hữu dụng.

Ngày hôm sau, lên xe vào thành phố, Ngu lão còn nhiệt tình hơn so với ngày đầu tiên.

Một đường hỏi han ân cần, dâng trà dâng đồ ăn vặt.

Làm Vu Đát không khỏi cảm thán, người có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không phải là không có lý do.

Đi trên cao tốc một ngày đường, buổi tối mới đến thành phố.

Vu Đát uyển chuyển từ chối ý kiến trước nghỉ ngơi một đêm của Ngu lão.

“Trực tiếp đến bệnh viện đi.”

Rốt cuộc sự tình có liên quan đến quỷ, buổi tối nó sẽ hiện hình, càng dễ dàng tìm được manh mối.

Bệnh viện, Vu Đát đẩy cửa một gian phòng.

Cửa mở, nàng liền cảm nhận được một âm khí, nhịn không được nhíu mày.

Nàng đi đầu bước vào phòng bệnh, bên trong có hai người đều đang nằm trên giường, là công nhân trang hoàng bị hại.

Nàng đến gần kiểm tra tình huống hai người.

Sắc mặt xanh trắng, ấn đường màu đen, trang dung tiều tụy, hô hấp khó khăn, mang theo một cổ mùi hôi thối.

Mắt thường không thể nhìn thấy, từng sợi hắc khí luôn quấn quanh bên người bọn họ, hoàn toàn đi vào bên trong thân thể.

“Vu Đát đại sư, tình huống nghiêm trọng à?” Ngu lão thật cẩn thận bước vào.

“Không nghiêm trọng,” Vu Đát nói, “Cho ông vài lá bùa, kêu người đem đốt rồi hòa chung với nước cho họ uống, một ngày một lần, qua vài ngày là khỏi.”

“Thật vậy sao?” Ngu lão vui mừng khôn xiết, “Thật sự là ta rất biết ơn hai vị đại sư!”

“Không cần cảm ơn ta.” Vu Đát nói.

“Đây là âm khí nhập thể.” An Nhan nói, lấy ra lá bùa, cùng họ mang ra ngoài thiêu.

Vu Đát một mình lưu lại trong phòng, nhìn người bệnh trên giường.

Nàng nghĩ, hẳn là phải cảm ơn con quỷ kia.

Có thể đồng thời làm nhiều người bị âm khí nhập thể như thế, thực lực không yếu a.

Nhưng trước sau không gϊếŧ người, đã là thủ hạ lưu tình.

Không bao lâu sau, An Nhan mang theo người đưa nước bùa bước vào, Vu Đát đứng một bên, nhìn bọn họ cho người bệnh uống.

Người bệnh vừa lúc hôn mê bừng tỉnh, hoảng sợ mở to hai mắt, mất đi lý trí mà giãy giụa: “Đừng chạm vào ta! Có quỷ! Có quỷ a! Đừng tới đây!”

Tiếng la tê tâm liệt phế vang lên, hơn nửa đêm thật sự có chút dọa người a.

Chờ uống hết nước bùa thì đã qua hơn nửa giờ, bọn họ cũng dần dần khôi phục thần trí, mê mang hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?……”

Ngu lão vừa thấy, vui cười: “Thật sự có tác dụng! Hai vị là Thần Tiên Sống a!”

Sau đó ông được Vu Đát khách khách khí khí mời ra ngoài.

Đóng cửa lại, An Nhan dò hỏi: “Các ngươi có làm chuyện gì đặc biệt ở cổ trạch hay không?”

Tầm mắt hai người mê mang, Vu Đát bổ sung nói: “Chỉ có một phần ba người bị nhập viện, vậy còn hai phần ba người khác chưa làm chuyện gì giống các ngươi a.”

Đều chung một công ty nội thất, không có khả năng nặng bên này nhẹ bên kia.

Ánh mắt hai người có chút tán loạn, nghĩ rồi lại nghĩ, mới do dự nói: “Có phải là nước hay không? Chúng ta có một vài người, đi tới hồ nước rửa tay.”

Vu Đát và An Nhan liếc nhau, biết được điểm mấu chốt.

“Vậy lúc ấy các ngươi thật sự nhìn thấy quỷ sao?”

Vu Đát nhắc tới, hai người lập tức rùng mình, run run rẩy rẩy nói: “Quỷ, thật sự có quỷ a!”

Ánh mắt trống rỗng, họ chỉ biết ôm đầu run bần bật.

Vu Đát thở dài, xem ra là không hỏi được gì nữa, chỉ có thể đợi ngày mai tự mình đến cổ trạch nhìn một chút.

……

……

……

Hôm sau, Ngu lão đưa các nàng tới cổ trạch, chỉ dừng lại cách đó trăm mét, không dám lại gần.

Vu Đát cùng An Nhan nhìn ông rời đi, liền tiến lên, đi tới cửa lớn cổ trạch.

Phụ cận tòa nhà này là khu phố cũ, đại bộ phận nơi đây là một ít lão nhân gia.

Thật sự là rất già rồi, da dẻ đều đã bong ra từng mảng lớn.

Vu Đát có chú ý tới một chút khác thường —— giếng nước nơi đây, đều bị đậy kín.

Trên miệng bị một khối đá xanh đè nặng, mà xung quanh giếng đều hoang vu, hiển nhiên là rất lâu rồi không có ai đặt chân đến múc nước.

Giống như là đang sợ hãi cái gì đó.

Chẳng lẽ sẽ có cái gì theo miệng giếng bò lên sao?

Vu Đát có chút đăm chiêu.

An Nhan chưa từng dừng chân, trực tiếp đến cổ trạch, Vu Đát cũng đi theo.

Tòa nhà này quả nhiên là rất lâu đời, kết cấu truyền thống, cửa gỗ đã mục nát hơn phân nửa, lung lay sắp đổ.

Đến gần, Vu Đát nghe được một cỗ mùi hôi thối dày đặc, như là đầu gỗ mục, lại như mùi thi thể hư thối.

Một cổ gió lạnh ập vào mặt, lạnh lẽo đến xương.

Vu Đát lại quay đầu nhìn nhìn, quả nhiên, trăm mét xung quanh cổ trạch, không một bóng nhà.

Hai người cùng lấy ra một lá bùa hộ mệnh dán lên người.

Vu Đát xung phong, đẩy cửa bước vào.

Cửa gỗ phát ra âm vang quái lạ, mùi hôi thối càng thêm dày đặc.

Hai người lần lượt tiến vào.

“Kẽo kẹt ——”

Cửa gỗ không gió tự động khép lại.

Vu Đát nhìn cửa gỗ đang đóng kín kẽ, không muốn quay lại mở ra, tiếp tục bước tới.

Mùi hôi thối và âm khí vẫn lượn lờ xung quanh nhưng có lẽ, do là ban ngày ban mặt nên không phát hiện chuyện gì dị thường.

Hai người dạo quanh cổ trạch một vòng, đem lực chú ý đặt ở hai nơi.

Một là chỗ giếng nước trong góc sân, chỗ còn lại là hồ nước.

Đi đến bên hồ, không biết từ đâu tản ra từng trận âm phong, thổi đến khiến lông tơ hai người dựng ngược, lạnh lẽo thấm vào xương cốt.

Mặt nước hồ đen nhánh, sâu không thấy đáy, làm người ta không tự chủ được suy nghĩ, có phải dưới mặt nước kia có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình hay không?

Bên kia là một giếng nước.

Giếng nước này lại không bị đậy nắp, rêu xanh phủ đầy thành giếng.

Vu Đát đánh bạo ló đầu ra nhìn, hướng xuống miệng giếng.

Vẫn cứ một mảnh đen nhánh, khiến người sợ hãi.

“Con xuống nước nhìn thử nha.” Thấy không có thu hoạch gì, Vu Đát đề nghị.

“Lỗ mãng!” An Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta đều không có thu hoạch gì a.”

“Không nên gấp gáp,” An Nhan kinh nghiệm phong phú, “Chúng ta ngủ lại một đêm nhìn thử xem.”

“Được ạ.”

An Nhan ở ngoài sân bố trí, Vu Đát không chịu ngồi yên, đi dạo khắp nơi.

Vu Đát nghĩ, có khi do hai người luôn ở bên nhau nên con quỷ kia có điều kiêng kị, hiện tại chỉ còn một người là nàng, nói không chừng nó sẽ hiện thân nha.

Nàng lại dạo quanh cổ trạch lần nữa, thẳng đến khi bước đến kho hàng hẻo lánh nhất .

Cửa nhà kho ngược sáng, không có cửa sổ.

Bởi vậy dù là ban ngày thì bên trong cũng không có một chút ánh sáng.

Vu Đát cầm đèn pin đi vào, khác với lần đầu tiên, cô tinh tế quan sát mỗi một chỗ.

“A?”

Bỗng nhiên có phản quang, nàng bước đến xem xét, là một mặt gương.

Trên mặt gương phủ đầy tro bụi, không nhìn rõ đồ vật, chỉ thấy bóng người lay động, Vu Đát nhận ra có chút khác thường.

Trong mặt gương, không có ánh sáng.

Nàng vội lấy đèn pin chiếu vào, chỉ thấy trong đó là bóng dáng nàng lay động nhưng không có ánh sáng đèn pin.