Chương 54: Không thấy tiểu hoàng tô

Qua ngày, qua năm, lại qua Nguyên Tiêu, khi cây liễu ven hồ trong Ngự hoa viên nhú mầm non mới, tiểu hoàng thúc vẫn chưa về.

Lòng trẫm luôn lo lắng, nhất là từ khi biết người hộ tống lương thảo là Hộ bộ Thị lang không thành thật, trong lòng càng thêm lo lắng. May mắn, lần đó đã nói với Thập ngũ hoàng đệ, tiểu tử nhà Trần lão tướng quân tuy hơi ngốc, nhưng trải qua mấy năm bị điều giáo trong quân doanh cũng có thể coi như trung tâm nhạy bén, đúng lúc dựa vào mật chỉ của trẫm trói lão đầu Hộ bộ Thị lang chết tiệt kia lại, an toàn đưa lương thảo đến biên quan.

Trẫm quyết định, chờ sau khi hắn về sẽ khen thưởng hậu hĩnh… Sau này không gọi hắn là tên chết tiệt nữa!

“Hoàng thượng, Thập ngũ điện hạ và Tả tướng đến đây.”

Trẫm hoàn hồn, chỉnh chỉnh tiểu long quan, mặt nghiêm túc: “Tuyên.”

Qua mấy năm, Tả tướng ngày càng già đi, tuy Thập ngũ hoàng đệ từng nói tóc Tả tướng là do trẫm khiến ông ấy tức giận đến bạc đầu… Trẫm căn bản không tin mấy lời này, trẫm vừa thông minh đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn, sao có thể khiến Tả tướng tức giận đến bạc tóc được chứ?

“Tham kiến Hoàng thượng.”

Trẫm hoàn hồn, khoát tay để bọn họ ngồi xuống, “Không cần đa lễ, ban ngồi.”

Chờ Thập ngũ hoàng đệ và Tả tướng ngồi xuống, trẫm nói ngay: “Tả tướng, có chuyện gì ngươi nhanh nói đi. Lúc thượng triều trẫm còn tưởng mắt ngươi rút gân đấy.”

Tả tướng sắc mặt không thay đổi, cung kính: “Hồi Hoàng thượng, đêm qua khuyển tử truyền tin về, phụ cận kinh đô xuất hiện không ít kẻ có bộ dạng khả nghi.”

Trẫm sửng sốt: “Ai nói?”

Thập ngũ hoàng đệ bên cạnh mặt vô biểu cảm: “Tiểu Dương đại nhân.”

Trẫm bừng tỉnh đại ngộ, chờ đã, nói vậy là có ý gì? Kinh đô cũng không an toàn?

“Tả tướng, Tiểu Dương đại nhân đã tra được những gì?” Thập ngũ hoàng đệ vô cùng nghiêm túc hỏi Tả tướng, trong lòng được an ủi. Tuy rằng trẫm rất vô dụng, nhưng chỉ cần Thập ngũ hoàng đệ hữu dụng, những cái khác không thành vấn đề.

Sau đó Thập ngũ hoàng đệ và Tả tướng thảo luận rất nhiều sự tình, trẫm mơ màng nghe hiểu đôi chút. Đợi đến khi cuộc nói chuyện chấm dứt, trẫm cảm thấy chóng mặt, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng tất cả đều đã được định liệu trước của Thập ngũ hoàng đệ, nói thật, trẫm có hơi hâm mộ nó.

“Hoàng huynh, sau này không được ngủ gà ngủ gật trước mặt Tả tướng, rất mất thể diện.”

Trẫm chột dạ, khụ, trẫm đúng là có ngủ một chút, nhưng cái gì cần nghe đều đã nghe hết, tuy không hiểu lắm.

Thập ngũ hoàng đệ cũng không nói thêm gì, chỉ trước khi đi để lại một câu ở trong cung cũng phải vạn lần cẩn thận, sau đó chắp tay rời đi.

Trẫm nhìn bóng dáng Thập ngũ hoàng đệ, cảm thấy nó cao lớn lên rất nhiều.

Trẫm ở trong cung không cảm thấy được có điều gì bất thường, mãi đến khi Hoa Hoa nhập cung nói cho trẫm chuyện xảy ra bên ngoài, trẫm mới chính thức hiểu được tin tức Tả tướng nói hôm trước.

“Hoàng Thượng, hiện tại kinh đô đã ra lệnh giới nghiêm, Dương đại nhân an bài nhân thủ mỗi ngày tuần tra, đúng là có bắt được mấy kẻ có ý đồ gây rối, nhưng đều uống thuốc độc tự sát ngay lúc bị bắt.”

Trẫm nhíu mày, kinh đô còn như thế, vậy tình huống biên quan không nghĩ cũng biết, “Không biết tiểu hoàng thúc ra sao rồi.”

Hoa Phùng Hi: “Biên quan không có tin truyền về, nhưng mà như vậy cũng có thể xem là tin tức tốt rồi, Hoàng thượng không cần phải lo lắng quá đâu.”

Trẫm thở dài, sao có thể không lo chứ?

Xuân dần qua, thời tiết càng ngày càng nóng, biên quan cũng thường xuyên có tin truyền về, nhưng tiểu hoàng thúc vẫn không viết thêm bức thư nào cho trẫm, khiến trẫm càng ngày càng thêm lo lắng.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Tiểu Lục Tử lảo đảo chạy vào,lúc đến ngưỡng cửa còn bị vấp, “Có chuyện rồi…”

Trẫm chớp chớp mắt: “Chuyện gì?”

“Biên quan có tin về, nhϊếp chính vương đại nhân, y, y mất tích rồi…”

Trẫm bật dậy, “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu Lục Tử đưa tín cho trẫm, trẫm run rẩy nhận lấy, con chữ trong thư đều mờ mờ ảo ảo.

“Tiểu hoàng thúc thật sự đã xảy ra chuyện?” Trẫm ngơ ngác ngồi xuống, Tiểu Lục Tử đứng bên cạnh lau mồ hôi, “Hoàng thượng, người không thể ngất được, Đại Triệu vẫn đang cần người chống đỡ.”

Trẫm không nghe thấy hắn nói gì, mặt của Tiểu Lục tử ngày càng mờ, có người ở nói chuyện, nhưng trẫm đã không còn cảm giác…

Trẫm nhắm mắt lại,nghe Tiểu Lục Tử đứng bên cạnh thút thít, nhịn một chút mới mở miệng, “Tiểu Lục Tử…”

“Hoàng thượng, người tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Trẫm cảm giác được ánh sáng, nhưng không muốn mở mắt, “Tiểu Lục Tử, sau khi trẫm ngất đã xảy ra chuyện gì?”

“Thái hậu nương nương đến thăm người, được một lát thì ngài ấy cảm thấy mệt mỏi nên Thập ngũ hoàng tử đã khuyên ngài ấy trở về, ” Tiểu Lục Tử nói: “Thập ngũ điện hạ ở đây một hồi lâu, nhưng người mãi không tỉnh nên đã đi nghĩ sự với Tả tướng và mấy vị khác… Hoàng thượng, người nhất định phải khỏe mạnh, người là thiên tử Đại Triệu.”

Trẫm chống người ngồi dậy, “Tiểu Lục Tử, trẫm hỏi ngươi, tiểu hoàng thúc thật sự…”

“Tin tức từ biên quan truyền về có nói, nhϊếp chính vương đại nhân lãnh binh gϊếŧ địch bị mai phục, hiện tại sinh tử không rõ… Nhưng nô tài tin nhϊếp chính vương đại nhân nhất định sẽ không sao, ” trẫm loáng thoáng nghe thấy hắn khụt khịt, “Hoàng thượng, người có đói không?”

“Có hơi, ngươi đi phân phó đi, trẫm muốn ăn tiểu hoàn tử Chu Chu làm.”

“Vâng vâng vâng, nô tài đi ngay.”

Trẫm ngồi trên tiểu long sàng, khẽ vuốt chăn tiểu long mềm mại, cảm thấy cả người uể oải, không có sức lực.

Đợi một lát, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trẫm xoay xoay lỗ tai, vừa nghe đã biết là Thập ngũ hoàng đệ và Doanh nhi muội muội, trong cung không có ai có cước bộ vui vẻ giống như muội ấy… Cung cấm là nơi có thể cắn nuốt sự vui vẻ của một người.

“Hoàng huynh hoàng huynh, ta đến thăm huynh.”

Trẫm mỉm cười, thanh âm Doanh nhi vẫn mềm mại như vậy, khiến người nghe cảm thấy vui vẻ.

“Hoàng huynh, huynh không thoải mái ở đây?” Trẫm cảm giác được tay Doanh nhi muội muội sờ trán trẫm, chỉ lắc đầu: “Trẫm không sao, Doanh nhi đã dùng thiện chưa?”

“Đã ăn rất nhiều món ngon rồi.”

Trẫm xoa đầu nàng, quay sang Thập ngũ hoàng đệ đang trầm mặc bên cạnh nói: “Hiên nhi, các ngươi đã an bài xong mọi chuyện?”

“Ừm, ta và Tả tướng đại nhân đã sắp xếp xong xuôi, trước khi hoàng thúc rời cung cũng đã chuẩn bị, kinh đô cũng không quá rối loạn.” Giọng của Thập ngũ hoàng đệ thanh lãnh, trẫm cảm thấy rất êm tai.

“Hoàng huynh, sao huynh cứ nhắm mắt mãi vậy?” Doanh nhi muội muội tò mò, “Hoàng huynh đau mắt hả?”

Trẫm lắc đầu: “Trẫm cũng không biết, không có sức mở mắt.”

Trước mắt trẫm tối đen, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng không thể biểu hiện ra trước mặt Thập ngũ hoàng đệ và Doanh nhi muội muội.

Tiểu hoàng thúc rồi sẽ trở về thôi, trẫm phải chờ y về, đánh y một trận!