*Chưa Beta.
Văn Ánh kinh ngạc nhìn ông cố, nghi ngờ mình không không phải người thân.
Bà lão cười nói: "Đừng trêu chọc thằng bé, vào đi."
Văn Định Quyết gật đầu, vỗ vỗ vai Văn Ánh: "Chúng ta đi vào đi, ông không thể ở ma giới lâu. Đây là ông tìm cho cháu một hộ vệ, bà ta và ông trước đây là bằng hữu."
“Trăm năm trước mới gặp mặt?” Văn Ánh cảm thấy có chút không đáng tin cậy, “Lâu như vậy quan hệ sẽ trở nên xa lạ sao?”
“Thằng nhãi này, ông đã biết bà ta mấy trăm năm rồi.” Văn Định Quyết trực tiếp bế người vào trong. Một ông già tóc bạc bế Văn Ánh trông giống như đang như một con gà con vậy.
Lúc này Văn Ánh đã bị sốc.
"Quỷ sống lâu hơn con người."
Bước vào lâu đài, quả thực đúng như Văn Ánh đã tưởng tượng, bên trong có rất nhiều hoa và thực vật, chủ đề tổng thể là thực vật, hay là phù thủy? Văn Ánh nắm chặt tay áo của ông cố không chịu rời đi.
Đây là lâu đài của phù thủy!
Nơi duy nhất ấm áp và xanh mát là phòng khách, bắt đầu từ bên cạnh, có thể nhìn thấy mọi thứ theo phong cách kinh dị, bao gồm một chậu cây ăn thịt người khổng lồ có miệng và những chiếc răng nanh đẫm máu, những dây leo nhảy múa với lũ quỷ, những chai lọ đủ loại, màu sắc kỳ lạ, và mọi thứ ngay khi bước vào cửa, có một chiếc quan tài thẳng đứng với những âm thanh than khóc.
Văn Ánh một tay ôm Văn Định Quyết, một tay ôm chặt búp bê.
Trong mắt Aruda luôn tràn ngập nụ cười hiền lành và dịu dàng, bà lấy trái cây từ ngăn bên ra và nhìn Văn Ánh, người đang thận trọng gật đầu.
“Giống như chó ba đầu?” Aruda cười hỏi, chỉ vào con búp bê trong tay Văn Ánh.
Văn Ánh theo bản năng gật đầu.
“Cậu trai trẻ vừa rồi rất đẹp trai."
Văn Ánh nhất thời không khỏi suy nghĩ, tự hỏi câu trả lời của mình và lời nói của bà lão có mối liên hệ gì.
Văn Định Quyết: "Cậu trai trẻ vừa rồi chính là con chó địa ngục ba đầu phải không? Tôi chưa từng thấy bộ dạng của nó bao giờ. Chẳng lẽ nó là con mới trong trăm năm qua sao?"
“Con chó ba đầu?” Văn Ánh lặp lại ba chữ này.
“Đúng vậy,” Aruda đặt trái cây vào tay Văn Ánh “Nếu tôi trẻ lại vài trăm tuổi, tôi cũng sẽ phát cuồng vì con chó ba đầu đó.”
Một tia sét đánh vào trái tim Văn Ánh vào một ngày đẹp trời, tay trái cầm búp bê của cậu không khỏi run lên, khó trách người đàn ông đó nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ như vậy... Thật xấu hổ.
"Lớn lên đẹp trai và có tài năng mạnh nhất trong số những con chó ba đầu trong ngàn năm qua. hắn ta là một huyền thoại trong thế giới quỷ." Giọng điệu của Aruda trở nên mơ hồ. "Thật đáng tiếc khi hắn ta với đứa trẻ succubus đó không giống nhau. Ta chưa từng nghe nói có người có hứng thú với hắn, nếu thích hắn, không chỉ cạnh tranh sẽ khốc liệt, độ khó cũng sẽ rất cao..."
“Không không không, thưa bà, cháu không thích hắn!” Văn Ánh vội vàng biện hộ, xấu hổ đến mức muốn sống ở hành tinh khác.
Aruda có vẻ như đã hiểu, điều này khiến Văn Ánh muốn sống ở một hành tinh khác, Ma giới quả thực không thể ở được.
"Tôi không bao giờ nghĩ rằng cậu có thể sinh ra một đứa trẻ dễ thương như vậy. đứa trẻ sinh ra ở ma giới à?"
Văn Định Quyết sờ sờ bộ râu trắng, kiêu ngạo lắc đầu nói: "Không, thằng bé sinh ra ở nhân gian."
Đôi mắt của Aruda đột nhiên trở nên tối tăm, phong thái đôi mắt xanh dịu dàng của bà lập tức trở nên xa lạ và lạnh lùng, Văn Ánh rất sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này.
"Đây là một hạt giống tốt."
Văn Ánh lặng lẽ nhích mông về phía ông cố đang ngồi.
"Cậu vẫn chưa từ bỏ sao?" Aruda khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhưng Văn Ánh đã khắc sâu hình ảnh trước đây của mình vào trong lòng, ác ma quả thực là ác ma, quá nguy hiểm.
“Lúc đầu tôi đã bỏ cuộc, nhưng đứa bé này đã trở thành một con ác ma ở thế giới loài người, và tôi lại có niềm tin,” Văn Định Quyết nói, “Tôi nghe nói rằng quỷ vương sẽ mở một trường học giống như con người trong năm nay. Cháu ta giao cho cậu, tôi không thể ở đây. Nếu tôi ở chỗ này quá lâu, trên người dính đầy khí tức của ma giới, khi trở về sẽ bị đám trừ tà mũi thính như chó đó đến thăm."
Aruda sảng khoái đồng ý: "Được rồi, gần đây tôi thấy chán. Tôi cũng không có con. Tôi thậm chí không thể tham gia vào cuộc trò chuyện khi họ nói về ngôi trường đó."
Aruda nhìn Văn Ánh với vẻ mặt rất hiền lành, giống như một bà già đang nhìn đứa cháu yêu quý của mình, vừa rồi Văn Ánh đã nhìn thấy sự biến hóa của bà, không dám coi bà như một bà già bình thường.
Sau khi Văn Định Quyết nói xong, ông lấy cuộn giấy ra định rời đi, nói: “Văn Ánh, tộc chúng ta chỉ cần hoàn toàn nhìn thấy kỹ năng của mục tiêu một lần thì có cơ hội sao chép nó. Càng nhiều lần nhìn thấy thì càng có cơ hội sao chép. Càng sao chép nhiều thì khả năng thất bại càng cao. Càng sau lần sao chép đầu tiên, cháu phải tận mắt chứng kiến
mục tiêu thực hiện lại kỹ năng trước khi có thể sao chép lại, hãy nhớ nhé."
Nghĩ tới điều gì đó, ông đưa cho Ôn Anh một quyển trục khác: “Đây là quyển trục dịch chuyển mà ông đã sao chép khi ma lực đạt đến đỉnh cao. Bây giờ ông chưa cho cháu một quyển trục. Nếu tính mạng của cháu thực sự gặp nguy hiểm, hãy dùng nó để trở về thế giới loài người."
Văn Ánh không ngừng gật đầu, ôm cuộn giấy cứu mạng và con búp bê vào nhau, ông vẫn coi cậu là người thân.
Văn Định Quyết dứt khoát rời đi, để Văn Ánh ở lại, ông có chút xấu hổ nói: "Cái kia..."
“Cứ gọi bà là Hoa Quỷ Bà” Aruda trợn mắt, “Đã lâu rồi bà không nuôi một đứa trẻ, bà rất nhớ nó. Đây là lần đầu tiên bà nuôi dạy một đứa trẻ ngoan. Lão Kính đó không nói cho ta biết. Bà đi trước để dọn dẹp nhà, cháu ở chỗ này ăn trái cây đợi một lát."
Văn Ánh gật đầu.
"Đừng khách khí quá, cứ coi nơi này như nhà của cháu đi" Aruda nhanh nhẹn nói, "Trường học Lucifer ngày mai sẽ khai giảng, sẽ có bài kiểm tra đầu vào. Cháu chuẩn bị đi, tối nay bà sẽ cho cháu nhập học."
Văn Ánh thận trọng hỏi: “Kỳ thi đầu vào có đánh nhau không?”
Aruda sửng sốt một lúc, sau đó giọng nói nhẹ nhàng êm dịu: "Bà nghe nói nó dựa trên bài kiểm tra đầu vào ở nhân giới. Cháu hẳn là đã quen với nó."
Văn Ánh thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện cũng không tệ đến thế, điều tệ nhất cậu có thể làm là trở lại thế giới loài người với số điểm 0 trong bài kiểm tra viết.
Sáng hôm sau, Văn Ánh theo Aruda ra khỏi rừng, bên ngoài khu rừng nguyên sinh này thực ra có một thành phố sầm uất.
Aruda vỗ cánh và giới thiệu thành phố bên dưới cho Văn Ánh.
"Đã nhiều năm, ma giới đã học được từ con người. Đánh nhau gϊếŧ chóc là không văn minh. Chúng ta phải phát triển, nếu không trước đây chúng ta luôn bị con người cười nhạo là chủng tộc nguyên thủy và thiếu văn minh."
Đây tựa hồ là một thành phố CG(*) trong một trò chơi rất nổi tiếng, Văn Ánh không biết có nên nói hay không, khó khăn vỗ cánh, bay xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bay qua thành phố, Văn Ánh nhìn thấy phía xa một tòa nhà kỳ lạ dưới sương mù, với một tháp chuông khổng lồ, ở các góc khắc những con thú không rõ danh tính, và những bức tường kết cấu kim loại trông giống như CG trong trò chơi.
Cuối cùng bay tới đó, Văn Ánh nhìn thấy ở đây rất nhiều nam nữ thanh niên, đều là ác ma, đuôi ác ma phần lớn có hình dáng giống cạu, nhưng cánh của chúng có màu sắc khác nhau, có một số có hình dạng cánh khác nhau.
Vốn đã cảm thấy áp lực, đêm qua cậu khẩn trương ôn lại kiến
thức về ma giới với Hoa Quỷ Bà, lại một lần nữa nghi ngờ mình không phải người thân của Văn Định Quyết, Ma Kính ác ma đã ở thời kỳ hoàng kim từ lâu, nhưng bây giờ nó đã chỉ là một nhân vật cấp thấp trong số những con quỷ cấp cao ở ma giới, đôi khi nó trở thành một trò đùa mà ngay cả những con quỷ cấp trung cũng không thể đánh lại.
Với một ác ma tộc như vậy, mà ông cố lại kêu đứa cháu của mình làm ma vương.
Văn Ánh vốn dĩ không có ý định trở thành ma vương, sau khi hoàn thành kiến
thức về ma giới, cậu dứt khoát từ bỏ việc trở thành ma vương, điều này giống như giấc mơ của một học tra được vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.
Thực tế hơn là trước tiên nghiên cứu thiên phú bẩm sinh của bản thân, nó có thể được sử dụng như một trò chơi rút bài khác, sau khi điện thoại di động đến ma giới, nó không có tín hiệu, Văn Ánh cảm thấy kỳ lạ khi anh không có thói quen rút thẻ. Sáng sớm thức dậy, cố gắng sử dụng khả năng thiên phú của mình để rút bài, thứ xuất hiện chính là quả cầu lửa thẻ R lặp lại từ tối qua.
Bây giờ cậu có hai lá bài R trong tay.
Arruda xoa đầu Văn Anh: “Thất bại cũng không sao, quan trọng là phải tham gia.”
Ngay bên cạnh, một người đàn ông cường tráng cao hai mét đang hung hăng nói với con trai mình: "Nếu không đỗ được trường học Lucifer, hãy quay lại đây xem ta sẽ xử lý con như thế nào."
Chàng trai trẻ oán hận nhìn Văn Ánh, Văn Ánh nhếch khóe môi, vẻ mặt vô tội.
"Mang theo cheat sheet." Aruda nhét một cuốn sổ nhỏ vào trong túi Văn Ánh. "Đây đều là ma chú. Bây giờ cháu không có ma lực để sử dụng nó. Sổ ghi chép của bà có thể giúp cháu."
"Cảm ơn bà."
“Haa, không có gì…” Aruda chợt nhận ra điều gì đó và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu không thể gọi ta là bà này bà kia, nếu không ta sẽ thấp hơn Lão Kính một thế hệ.”
Văn Ánh: “Được, bà cố.”
“Ngoan ngoãn nhé.” Aruda cười tươi đến nỗi mắt bà cố nheo lại thành một khe.
Xung quanh đều là ác ma, có thì nhìn hiền lành, có thì nhìn hung dữ, có thì... Quần áo không được đẹp lắm, Văn Ánh thoáng thấy một con ác ma tóc hồng nửa mặc nửa cởi, cảm giác rất là hoang dã, và đặc biệt... điên cuồng.
Thật khó để diễn tả cảm giác này lạc lõng đối với một người đàn ông và một người đàn ông có vóc dáng mỏng manh hoàn toàn không tương thích với nhau.
Anh ta tuy rất cao và thân hình không hề nhỏ nhắn nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối không xương, đôi mắt hồng đ
ầy trìu mến, lười biếng, giản dị nhưng lại có vẻ ngoài rạng rỡ trên sàn catwalk, mái tóc dài ngang vai và được buộc gọn gàng. Lên đến nửa sau đầu, một cú kéo nhẹ.
Hắn nhìn qua, Văn Ánh sửng sốt một lát, ác ma tóc hồng giơ tay lên, mỉm cười vẫy tay với hắn.
Văn Ánh do dự giơ tay lên vẫy tay, Aruda vỗ nhẹ vai hắn nói: "Đứa nhỏ đó là succubus cấp cao, chủng tộc của hắn tự nhiên có sức quyến rũ. Đừng để bị lừa, hắn có thành tích thay đổi bạn trai nhanh nhất và bạn gái. Một ngày một lần.
Bà mẹ đơn thân nghe được tiếng Văn Ánh có chút sửng sốt, quay đầu nhìn dễ dàng nhìn thấy chính là nàng tiên cá, dễ thấy nhất là chiếc đuôi cá dày đặc dần dần chuyển sang màu xanh lam, dài gấp mấy lần phần thân trên.
Những chiếc vảy trên đuôi cá phản chiếu ánh sáng vô cùng đẹp dưới ánh sáng, với bộ lông dài màu xanh đậm như rong biển, đôi tai giống vây, đôi mắt xanh được bao phủ bởi những chiếc vảy nhỏ như đá sequin và đôi cánh giống như con bướm trên lưng.
Nàng tiên cá trông kiêu ngạo, sắc mặt lạnh như băng, khó có thể viết được dòng chữ "Hỡi phàm nhân, xin đừng đến gần ta".
"Đó là nàng tiên cá có cánh bướm. Cháu và hắn có điểm chung." Aruda mỉm cười.
Văn Ánh có vẻ bối rối.
"Hắn là một fan hâm mộ lớn của Boros."
“Bà cố” Văn Anh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cháu không thích Boros…”
Sau lưng một trận ớn lạnh, Văn Ánh cảm giác như bị một thân ảnh cao lớn nào đó bao bọc, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, quay người lại nhìn thấy cơ ngực rắn chắc khỏe mạnh được bọc trong bộ quần áo màu đen.
Cậu từ từ ngước lên và nhìn thấy một khuôn mặt vô cảm, với đôi mắt đỏ tươi phản chiếu vẻ ngoài của cậu.
...Hào quang hung dữ của con ác ma này đủ để mọi người bỏ qua vẻ ngoài của hắn.
"Đây không phải là Boros sao?" Aruda hoàn toàn không bị khí tức Boros ảnh hưởng, bà nhẹ nhàng nói, vỗ vỗ vai Boros "Tiểu Ấn đang nói đùa, kỳ thật nhóc rất thích ngươi."
Văn Ánh co chặt ngón chân trên mặt đất, cảm xúc nảy lên giữa nỗi kinh hoàng trước cái chết xã hội và cái chết thực sự.
Boros không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vài giây rồi bỏ đi.
Văn Ánh bất đắc dĩ nói: “Bà cố, cháu thích chỉ là con búp bê đó thôi, không phải ác ma trong ma giới."
Aruda không biết có nghe thấy không, nhưng bà chỉ đẩy gọng kính một mặt vàng lên và mỉm cười hiền hậu.
Mọi người tập trung tại quảng trường lớn phía trước trường học, ở giữa quảng trường có một bức tượng khổng lồ là một con rồng đen.
"Đó là Ma vương. Ma vương hiện tại là tộc Rồng Đen." Aruda nghiêm túc giải thích.
Văn Ánh đang định hỏi chuyện liên quan đến Ma vương thì một tiếng kèn lớn vang lên.
"Bài kiểm tra đầu vào bắt đầu ngay bây giờ, mọi người hãy im lặng!"
(*) CG: (viết tắt tiếng Anh: Computer Graphic) là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản. Trong tiếng Nhật truyền thống, nó là từ viết tắt của đồ họa vi tính. Theo Wikipedia.
*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho
*Xong chương 4
___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn