Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 32: Huấn Luyện Chó

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Sở dĩ Boros đồng ý với Văn Ánh "Được" ăn cơm là vì hắn tình cờ muốn tìm một địa điểm không còn ác ma nào khác để hỏi về con nhú nhồi bông, nếu không hỏi rõ ràng về chuyện này, hắn sẽ khó chịu mà chết!

Văn Ánh kiên định nói: "Đương nhiên là có."

Boros cảm thấy chỉ cần biết được sự thật về con thú nhồi bông này, hắn sẽ không luôn lo lắng về nó, cũng sẽ không luôn khó chịu một cách khó hiểu, ánh mắt hắn mang theo chờ đợi.

Vẻ mặt Văn Ánh nghiêm túc: “Tôi nói tôi không biết ý nghĩa việc móc đuôi, cậu có tin không?”

Cái đuôi của Boros đập một cái trên nền gạch, cả đình đều có chút chấn động, Văn Ánh nhìn Boros mặt âm trầm cả người bốc ra khí đen, trong lòng run lên.

“Cậu nói với tôi rằng cậu không biết một điều mà mọi đứa trẻ sơ sinh đều biết?” Giọng Boros hiếm khi cao lên, "Cậu đang đùa tôi à?!”

Uy áp khủng bố trực tiếp ập tới, khiến sắc mặt Văn Ánh có chút trắng bệch, ma lực trong cơ thể cậu theo bản năng bắt đầu tự hành động, tạo thêm một tầng lưới bảo vệ cho tên chủ nhân ngu ngốc này.

Boros nhận ra mình quá kích động, ma lực sôi sục như nước sôi không còn điên cuồng như trước nữa, nhưng sắc mặt cũng không còn tốt nữa.

Chuyện gì đang xảy ra với Boros vậy? Aruda không phải đã nói rằng Boros đối với những chuyện mị ma này thích một chút hứng thú cũng không có sao, làm sao sẽ kích động như vậy, Văn Ánh trong lòng đem cái đuôi của mình mắng nhiều lần, bảo ngươi không có việc gì loạn câu đuôi người khác.

Boros vốn là đến để loại bỏ phiền não, giải tỏa loại cảm giác hỗn loạn hỏng bét này, nhưng Văn Ánh lại khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn, hắn không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: "Cậu không có làm gì con thú nhồi bông kia chứ? "

Hỏi xong, Boros đột nhiên nghi ngờ con thú nhồi bông có khả tác dụng ma pháp, nếu không gần đây hắn cảm thấy kỳ lạ và phiền muộn.

“Tuyệt đối không có.” Văn Ánh không biết Boros hỏi vì sao, nhưng hiểu lầm đã đủ nhiều rồi, nên cậu lập tức trả lời, chấm dứt những hiểu lầm mới.

Boros tỏ vẻ không tin: “Aruda cũng không có à?”

Chuyện này có liên quan gì đến Aruda? Văn Ánh thắc mắc, vô thức nói: "Không, con thú nhồi bông vẫn luôn ở trên giường của tôi, bà cố của tôi chưa bao giờ chạm vào nó."

Lời vừa dứt, hai bên đồng thời trầm mặc.

Văn Ánh chỉ sau khi nói ra những lời này, cậu mới nhận ra lời nói này... kỳ quái và ái muội đến mức nào, cậu nhìn Boros vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời cũng có vẻ kinh hãi.

Cảm giác càng thêm không thích hợp, không thể nói rõ là nôn nóng hay là cái gì, chỉ là không vui, Boros cáu kỉnh vung đuôi, Văn Ánh sợ hãi nhìn cái đuôi vag dày, cái đuôi kia không giống đuôi chó, ngược lại có chút tương tự với đuôi của Giao Long tộc Sycar.

Cậu sợ Boros một đuôi vung gãy cây cột chống đỡ đình, cây cột kia ngay sau lưng Boros.

Boros không nói gì, bộ dáng hung tợn không dễ chọc, Văn Ánh cố gắng chuyển chủ đề, mở hộp thức ăn ra, chậm rãi đẩy qua, thận trọng nói: "Chúng ta ăn cơm trước nhé? Bà cố đã chuẩn bị cho tôi, ăn rất ngon."

Boros không khách khí, trực tiếp cầm lấy đùi gà ăn, đùi gà không hề mềm, nhưng trong miệng Boros mấy lần miếng thịt bị xé toạc, hắn liền nuốt xuống.

Rốt cuộc vì sao phiền như vậy, Boros nhìn chằm chằm Văn Ánh, lại không thể đem người này làm ma thú phát tiết, Ma Kính ác ma loại ác ma nhỏ yếu này mỏng manh muốn chết, không cẩn thận gϊếŧ chết, Aruda lại sẽ tới tìm hắn gây phiền toái.

Boros phiền muốn chết, nhìn Văn Ánh liền khó chịu, vì thế hung dữ nói: "Cậu có thể đi."

Văn Ánh đứng lên, thử lấy hộp thức ăn, bị Bách Lạc ấn tay, hùng hồn nói: "Để cơm lại.".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Văn Ánh: "..."

Khi Boros chạm vào tay Văn Ánh, trong lòng hắn chợt lóe lên một thứ gì đó kỳ lạ, hắn không biết ngứa ngáy đó là gì, cũng không biết ở đâu, hắn rất nhanh buông ra, từ trong hộp thức ăn lấy ra một cái đùi gà tiếp tục ăn, cho Văn Ánh ánh mắt "Cậu có thể cút".

Văn Ánh đột nhiên không còn sợ Boros nữa, vì trước đây cậu từng xem những đoạn video ngắn huấn luyện chó bảo vệ thức ăn, nhưng bây giờ cậu phát hiện ra Tam Đầu Khuyển ở Ma Giớ cũng bảo vệ thức ăn.

Văn Ánh tự nhủ, tối nay khi nằm mơ, cậu sẽ mơ thấy người huấn luyện chó, Boros sẽ huấn luyện anh vừa huấn luyện anh vừa bảo vệ thức ăn cho anh.

Văn Ánh tay trắng rời khỏi đình, đến nhà ăn ăn trưa mà không ăn gì.

Trong lúc ăn trưa, cậu gặp giáo viên nhân loại trẻ dạy lớp ngụy trang con người, hắn khẩn trương khó chịu đứng ở tầng một mua cơm bên cạnh cửa sổ, lại chậm chạp không có đi mua cơm.

Văn Ánh nhìn xung quanh một lúc, phát hiện có ba bốn tên ác ma đứng cách giáo viên nhân loại không xa, bọn họ tựa hồ đang gặm bánh ngọt trong tay và trò chuyện, nhưng thực ra chúng thỉnh thoảng nhìn về phía giáo viên.

Cậu đi thẳng về phía Lục Thanh Đào, mỉm cười chào hỏi: “Thầy giáo, thầy vẫn chưa ăn gì à?”

Lục Thanh Đào sửng sốt một chút, nhận ra Văn Ánh là học sinh lớp 1, gật đầu, ngập ngừng nói: “Ừ, em có thể giúp tôi lấy một bữa cơm được không?"

Văn Ánh nói: “Thầy được tuyển vào làm ở đây, ác ma tuyển thầy không phải quản cơm sao?”

"Có quản." Lục Thanh Đào đưa tấm thẻ trong tay cho Văn Ánh: "Tiền ăn trưa mà bọn họ đưa."

Văn Ánh đặt tay lên vai Lục Thanh Đào, xoay ông về phía cửa sổ bữa ăn rồi đẩy ông tới, Lục Thanh Đảo hoảng sợ không ngừng nhìn lũ ác ma đang ăn bánh cười nói rôm rả.

Những ác ma kia cũng nhìn qua, nhìn thấy Văn Ánh, sắc mặt khó coi, trực tiếp sải bước đi tới, ngăn ở trước mặt bọn họ, Lục Thanh Đào lập tức khẩn trương lên

"Chuyện này thầy đã nói với thầy Phong La chưa?" Văn Ánh tùy ý hỏi.

Đám ác ma nghe vậy, cười lớn.

"Gặp chuyện gì cũng chỉ biết gọi giáo viên sao? Cười chết ta rồi, cái gì mà yếu đuối."

"Ta khuyên ngươi, đừng xen vào việc của người khác. Nhân loại này đã xúc phạm đến Usaro đại nhân. Nếu không muốn cùng chết thì cút khỏi đây."

Lục Thanh Đào sợ hãi, mâu thuẫn, tuy em ấy là ác ma, nhưng ác.a nói thay hắn lại là học sinh, hắn lại là giáo viên, không thể liên lụy được, căn cứ vào những cuộc trò chuyện giữa các ác ma trong lớp, Lục Thanh Đào đoán được rằng ác ma này màu trắng không mạnh lắm, ở Ma Giới rất phổ biến.

"Nếu không em..."

Lục Thanh Đào chưa kịp nói xong, Văn Ánh đã chế nhạo và nói: "Nếu ngươi muốn ta rời đi, hãy yêu cầu Usaro đích thân đến, chỉ vì ngươi không có năng lực."

Bản thân chán ngán việc lũ ác ma này nói về Ma Kính ác ma như thể chúng vô dụng, cậu tâm trạng tồi tệ sau khi nghe quá nhiều lời khinh miệt và chế giễu không khách sáo, Văn Ánh rất đói, điều này khiến cậu cảm thấy tệ hơn.

Cậu không biết những người đóng giả đó.

Nhân vật chính của bộ phim điện ảnh và tiểu thuyết truyền hình "Lợn ăn hổ" cảm thấy thế nào khi liên tục phải đối mặt với sự khinh thường và chế giễu của người khác? Văn Ánh ban đầu không có cảm giác gì, theo mức độ khống chế năng lực của cậu đối với mình được nâng cao, sau khi có sức mạnh thì những lời này càng nghe càng phiền, liền cùng với người đàn ông cặn bã không có thực lực luôn là bạn trai của bạn gái PUA.(*)

Cậu không thể đánh bại những tên ác ma trên đỉnh kim tự tháp, nhưng cậu không thể đánh bại những kẻ cặn bã ở phía dưới sao, Văn Ánh nhìn vào khuôn mặt của chúng và thấy rằng họ không phải từ Lớp 1. Hôm nay cậu định cho bọn chúng biết rằng những Ma Kinh ác ma cũng có thể làm nổ tung chúng.

Văn Ánh xoa tay, khıêυ khí©h một cách đặc biệt ngạo mạn: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội trở thành người đứng đầu trên bảng xếp hạng, dám khiêu chiến ta không? Ta chấp nhận khiêu chiến của các ngươi..”

Văn Ánh hiểu rõ tất cả quy tắc của cuộc thi vòng loại, bản thân đã chịu thiệt thòi là không biết lẽ thường, lần này cậu hiểu rõ từng chi tiết.

Trong cuộc thi xếp hạng học viện, một ác ma phải nhận lời khiêu chiến của ít nhất một ác ma trong vòng ba ngày, nếu có vết thương và có giấy chứng nhận từ bác sĩ trong học viện, vết thương nhẹ có thể kéo dài đến bảy ngày một lần, vết thương nặng phải đợi cho đến khi họ bình phục trước khi chấp nhận thử thách.

Hôm qua, tất cả ác ma trong trường đã tổ chức một trận đấu xếp hạng và có thể từ chối lời thách đấu từ người khác trong vòng ba ngày.

Rất nhiều ác ma đang chờ đợi ba ngày tới khiêu chiến Văn Ánh, ngồi lên vị trí đứng đầu, không có ác ma nào nghĩ rằng trong vòng ba ngày Văn Ánh sẽ tiếp nhận khiêu chiến mới.

Những ác ma này sửng sốt, không ngờ từ trên trời lại có một chiếc bánh như vậy, lập tức nói: "Thật hay giả? Sẽ không phải đợi lát nữa đến đấu trường liền sợ chứ? Nếu sợ bây giờ còn có thể đổi ý nha~bất quá ngươi hiện tại trốn được, qua vài ngày nữa sẽ không có biện pháp nha."

Lục Thanh Đào cảm thấy bọn họ đang kích động Văn Ánh, vội vàng nắm lấy cánh tay Văn Ánh nhỏ giọng nói: "Đừng đồng ý với bọn họ, bọn họ đang kích động em!"

Cổ đột nhiên bị thứ gì đó ôm lấy, lơ lửng kéo hắn ra, Lục Thanh Đào vừa mới bắt đầu vẻ mặt mơ hồ, rất nhanh chuyển thành hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt lãnh khốc, cảm giác áp bách tràn đầy.

Hắn có ấn tượng với tên ác ma cao lớn này cũng là học sinh lớp 1, và dường như không hòa hợp với Usaro.

Lúc Boros đi tới, đám ác ma như bọn chúng đều chú ý tới, nhưng khiến bọn họ kinh ngạc, Boros lại đi tới, Văn Ánh nhìn hộp thức ăn trong tay, kinh ngạc hỏi: "Ăn xong rồi?" Lúc này mới bao lâu, cậu ta là thùng cơm à? Cậu không dám nói ra những lời này.

"Đưa tới cho cậu một ít, miễn cho cậu trở về cùng Aruda nói tôi ngược đãi cậu." Boros nói, quay mắt về phía những ác ma đó và không nói gì. Cứ như vậy, bọn chúng sợ hãi.

Văn Ánh sửng sốt một lát, không ngờ Boros lại mang đồ ăn cho mình, với thái độ bảo vệ đồ ăn vừa rồi của Boros, Văn Ánh lúc này đột nhiên có chút cảm động, không biết tại sao.

Trước tình huống cuối cùng một tia cảm xúc đã bị Boros miệng xóa sạch, Văn Anh lần này thông minh không hỏi quá nhiều, kẻo sự đυ.ng chạm của chính mình sẽ bị tan vỡ thành từng mảnh dưới EQ thấp của Boros.

Vì vậy Văn Ánh cười nói: "Cám ơn."

Boros giọng điệu ác liệt nói: "Cậu cười rất khó coi, đừng cười nữa."

Văn Ánh: "??!" Cậu không thể tin sờ sờ mặt mình, sau đó mới nhận ra một thân trắng của mình quả thực không phải thẩm mỹ tốt gì ở Ma Giới, cậu dần dần yên tâm, Nhưng cảm giác Boros mang cơm về vừa rồi đã không còn nữa.

Ác ma đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Boros cũng có thái độ không tốt với Văn Ánh.

"Boros đại nhân, ngài nói đúng, nhìn thấy loại ác ma này sẽ làm bẩn mắt ngài."

"Thật xấu xí!"

"Chỉ là hắn không biết chuyện gì xảy ra, liền đi ra ngoài đi loanh quanh."

"Quá kinh tởm."

Văn Ánh vốn là yên tâm, nhưng nghe đám ác ma này từng chữ khinh thường mình, gân xanh trên trán nổi lên, nụ cười trên mặt từng chút nhạt đi, trong mắt lạnh như băng.

Còn chưa kịp ra tay, Boros đã dùng đuôi quất đi một con ác ma đang hùng hổ nói chuyện, bị kéo ra xa mấy mét, ngơ ngác nằm trên mặt đất.

Đối với ác ma mà nói, sức mạnh này rõ ràng giống như chơi trò gia đình, chỉ đi ra ngoài khoảng hai ba mét.

"...Boros đại nhân?"

Boros nhìn Văn Ánh: "Vừa rồi cậu muốn tiếp nhận khiêu chiến của hắn đúng không?"

Văn Ánh gật đầu.

"Đi thôi nào."

"...Ừm." Văn Ánh không biết Boros có phong cách như thế nào, kỳ thực sau khi ăn xong cậu mới đi đánh với ác ma kia.

Lục Thanh Đào vẻ mặt mơ hồ nhìn những ác ma kia rời đi, phía sau bỗng nhiên lại có một ác ma tới gần, ỷ vào bộ dạng cao lớn, tay khoác lên vai hắn, ngả ngớn thổi vào tai hắn: "Thầy giáo~ thật sự là một cảnh đặc sắc không đúng?"

Lục Thanh Đào hoảng hốt.

Mị ma nghiện du͙© vọиɠ, cũng theo đuổi loại hương vị tuyệt vời này, trên mặt Essence hiện lên vẻ hưng phấn, nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn Boros đó suốt ngày cười nhạo mình là t*ng trùng thượng não(*), may mà hắn không phát hiện ra."

(*) "t*ng trùng thượng não" theo mình nôm na biết là trong đầu chỉ nghĩ đến ấy ấy, không nghĩ ngoài cái gì khác.

Theo suy đoán của hắn với tư cách là chuyên gia về cảm xúc, Boros chắc chắn có tình cảm với Văn Ánh, nhưng bản thân hắn lại không biết.

Thẩm mỹ của Boros thực sự rất đặc biệt, chẳng trách trước đây hắn không có hứng thú với những thứ đó, hóa ra hắn thích màu trắng.

Essence dùng tay vỗ khuôn mặt của mình, đôi mắt hồng hồng cong lên, tràn đầy thỏa mãn, giọng nói khàn khàn mềm mại vang lên bên tai Lục Thanh Đào: “Thầy giáo, bộ dáng thầy thật đẹp mắt, có hứng thú chơi với em không?”

Tay hắn đưa lên cổ Lục Thanh Đào.

"Tình cảm thầy trò bị cấm trong học viện, em có biết không?" Giọng nói lạnh lùng của Phong La từ bên cạnh truyền đến, Essence lập tức bị giọng nói đó làm tê liệt, hắn oai oán nhìn Phong La.

Buổi trưa, trong đấu trường chỉ có một giáo viên trực, giáo viên nhìn thấy một đám ác ma tiến đến liền hỏi: "Các ngươi muốn tổ chức một trận đấu vòng loại à?"

Boros chỉ vào một tên ác ma trong số đó nói: "Hắn khiêu chiến Văn Ánh."

Ác ma bị chỉ cùng Văn Ánh lên đài thi đấu, hắn kiêu ngạo đi lên cùng với lời nói tàn nhẫn vừa mới nói xong, Văn Ánh đã lập tức xài thẻ R [Tăng tốc độ] cùng thẻ R [Móng vuốt phá vỡ], tay phải Văn Ánh chồng lên hư ảnh một móng vuốt hổ khổng lồ, hung hăng lưu lại vết thương đau xót trên khuôn mặt ngạo mạn chưa thu liễm của tên ác ma kia.

"A---!!!"

Thẻ R [Làm chậm] làm cho đối tượng mục tiêu hành động chậm lại, Văn Ánh giơ lên [Móng vuốt phá vỡ] đối với mặt của hắn chính là một trận công kích, lại trang bị thẻ R [Tường đồng và sắt] cho mình, để cơ thể nhỏ bé, mỏng manh hơn một tên ác ma bình thường của cậu có thể chịu được đòn phản công theo bản năng của tên ác ma này.

Bản năng chiến đấu của ác ma kia rất mạnh, sau khi bị Văn Ánh đánh cho mắt cũng không mở ra được còn có thể ngưng tụ sấm sét trên cơ thể, sau khi Văn Ánh né tránh, cậu rút ra một thẻ ma pháp sấm sét cơ bản giống như vậy, từ trong túi.

Sấm sét hai bên va chạm vào nhau, quả cầu sấm sét của ác ma đã phá vỡ sấm sét cơ bản của Văn Ánh và lao tới.

Đối phương lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Văn Ánh dùng dây leo lôi kéo thời gian trì hoãn, tại chỗ sao chép quả cầu sấm sét của ác ma, trả lại ma pháp của chính hắn với vẻ mặt kinh ngạc của đối phương.

Boros ở phía dưới nhìn, nhíu chặt lông mày hơi buông lỏng, cũng không phải yếu như vậy, còn có thể xem.

__________________________________________

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 32

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.
« Chương TrướcChương Tiếp »