Chương 19: Đỗ Tội

*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Văn Ánh nhìn hồi lâu cũng không biết đi về đâu, tòa học viện này quá lớn, sau khi tiến vào quảng trường ước tính từ trước ra sau khoảng 800 mét.

Cậu muốn hỏi những ác ma khác, nhưng những ác ma đó cũng đang tìm địa điểm, Văn Ánh ngoảnh mặt đi tự mình tìm kiếm, rất nhanh Văn Ánh nhìn thấy một tấm bản đồ ở nơi nào đó, trên bản đồ phân bố của toàn bộ tòa nhà học viện và đường đi và cách sử dụng từng nơi.

Văn Ánh tìm kiếm trên bản đồ một lúc, có chút bối rối, so với các lớp khác, vị trí của lớp 1 có cảm giác hơi tách biệt với thế giới, lại chiếm không gian lớn nhất, các phòng học khác không đồng đều, có phòng lớn có phòng nhỏ nhưng quy hoạch khá thống nhất.

"Quy mô lớp học có chút không giống nhau." Văn Ánh đột nhiên có chút lo lắng, Ma Vương có thể sao chép vật phẩm giải trí ở Nhân Giới, biến chúng thành những thử thách khắc nhiệt. Học viện này sẽ như thế nào khi được chuyển đến Nhân Giới?

Văn Ánh lo lắng dùng bản đồ tìm đường, vòng qua mấy tòa kiến

trúc hùng vĩ, sau đó là một cái hồ lớn, trên đường còn có những biển báo bản đồ và biển chỉ đường khác, Văn Ánh không đi ra ngoài nhiều ở Nhân Giới. Cậu là một kẻ mù đường, đi theo những biển báo này, cậu vừa bước vào Lớp 1 được vài giây thì chuông reo.

Vì vội vã mà hụt hơi, Văn Ánh từ cửa sau lao vào mà không thèm nhìn, ngồi ở một nơi vắng vẻ để thở.

Một giọng nói nham hiểm vang lên bên cạnh: “Sao cậu dám xuất hiện trước mặt tôi?”

Văn Ánh sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn xem đây có phải là ác ma có sừng giống rồng trên đầu hay không, nghĩ đến bảng tích điểm của đối phương mà mình đã lấy đi, cậu nở một nụ cười xấu hổ với Sycar: “Ồ, Tôi xin lỗi trong bài kiểm tra đầu vào ”.

Trong mắt Sycar, Văn Ánh chiếm ưu thế và hành động như một chàng trai ngoan, lại cực kỳ coi thường hắn, vẻ mặt của Sycar âm trầm, đôi mắt vàng của hắn tối sầm, không phải vàng sáng mà là vàng sẫm, tràn đầy tức giận.

"Có bản lĩnh thì đừng rời khỏi học viện. Nếu rời khỏi học viện, cậu sẽ chết chắc."

Ma Vương bệ hạ đã quy định rằng không được phép sử dụng vũ lực trong Học viện Ác Ma Lucifer khi trong đang giờ học.

Văn Ánh sửng sốt một lát, nụ cười dần dần nhạt đi, trong mắt hiện lên nghi hoặc, Ma Giới không phải có quy định không được đánh người đang cười sao? Thế là ác ma gặp rắc rối.

Văn Ánh thu hồi nụ cười, vẻ mặt chán ghét nhìn đi chỗ khác, khiến Sycar quyết định đánh chết Văn Ánh khi rời học viện, thiếu gia Long tộc có bao giờ phải chịu sự bất công như vậy sao?

Chỉ là một tên Ma Kính ác ma, Sycar kìm nén ý muốn ra tay ngay lập tức, đôi mắt u ám đầy tức giận, hai tay dùng sức nắm chặt mép bàn, mu bàn tay nổi gân xanh.

Văn Ánh có thể đã sợ hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy Sycar, nhưng bây giờ bản thân đã có tấm thẻ và chiếc túi đeo chéo nhỏ được Aruda đưa cho, chính mình có thể không thể đánh bại Sycar trong một trận đấu thực sự, nhưng cũng không lỗ. Tệ nhất là cậu sẽ ném một vài lá bài và bỏ chạy. Thẻ SR [Tường Đồng và Sắt] chưa được sử dụng sẽ sử dụng lên người Sycar.

Văn Ánh nhìn chung quanh, lại sửng sốt, chưa kể lớp học này trang trí xa hoa, rất nhiều ác ma đều quen thuộc với cậu, bao gồm mị ma Essence, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển Boros, Cửu Vĩ Hồ Levima và em gái Lilith của cậu ta, người kia là Nhị điện hạ, quỷ sừng dê đen, hổ ác ma cũng ở đó, cùng với Nhân Ngư xinh đẹp và nguy hiểm, và những người khác mà cậu không nhận ra.

Văn Ánh mặc dù không biết nhiều về Ma Giới, nhưng cậu cảm thấy phần lớn ác ma trong lớp này không hề đơn giản, trong toàn bộ lớp học, nhiều ma lực uy áp từ các loại ác ma đang cùng nhau chém gϊếŧ, cùng với những tia kiếm lóe lên không ngừng khiến bầu không khí nhất thời trở nên đáng sợ.

Không, khi Văn Ánh nhìn thấy Levima, bản thân đột nhiên nhớ tới một điều gì đó, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng với mình, Levima được chính mình cõng ra khỏi rừng rậm, cậu rất chắc chắn rằng đối phương lúc đó trên người không có một tấm bảng điểm nào. Ma Vương bệ hạ nói, bài kiểm tra đầu vào chỉ nhìn vào kết quả của vòng thứ ba, tại sao Levima, người xếp cuối cùng, lại cùng lớp với mình, lại xếp thứ nhất?

Cậu mơ hồ nhớ ra, Lilith và Nhị điện hạ lúc ra ngoài cũng không có nhiều bảng điểm.

"Tôi nói cho cậu biết, dù cậu có la to thế nào cũng không sao cả, sẽ không có ai dám cứu cậu ngay trước mặt tôi."

"Chỉ là một tên Ma Kính ác ma bình thường mà dám coi thường tôi, người mang trong mình dòng máu Long tộc, thật là đáng xấu hổ."

"Đừng tưởng rằng quen biết Aruda nên tôi không dám làm gì cậu. Dù sao cậu nhất định là vật thí nghiệm hoặc là tự liệu sống. Cho dù có đánh tôi đánh chết cậu, Aruda sẽ không có ý kiến."

Sycar vốn đang uy hϊếp Văn Ánh, những suy nghĩ thoáng qua của Văn Ánh không bắt kịp bởi lời lải nhải của Sycar, cậu quay đầu lại, vô cảm nhìn Sycar, Sycar cười lạnh, đưa tay đỡ cằm, thản nhiên nói: "Tức giận? Muốn đánh tôi?" Cái đuôi của hắn vung ra sau lưng, những đường gân trên mu bàn tay bám vào mép bàn vẫn còn đó, chứng tỏ hắn vẫn đang kiềm chế lại cảm giác muốn đánh người.

Khi nói điều này, đồng tử của đôi mắt vàng sẫm của hắn co lại, và xu hướng hung hãn của hắn rất rõ ràng.

Làm sao có thể có ác ma phiền phức như vậy? Văn Ánh quay đầu lại, không để ý tới Sycar, người trông có vẻ ngầu và nói nhiều lời vô nghĩa, cậu rất tiếc vì trong túi đeo chéo của mình không có lọ thuốc nào có thể tạm thời khiến người khác câm miệng.

Vừa rồi cậu rõ ràng đã đoán ra nguyên nhân cấu tạo của lớp này, nhưng vì Sycar không nắm bắt được ý tưởng trốn thoát, Văn Ánh kéo cằm quay sang bên kia, không muốn đối phó với ác ma phiền phức này.

Chuông reo, giáo viên vẫn chưa tới, trong lớp tiếng nói chuyện cũng tản mác, Văn Ánh không có việc gì làm nên thò tay vào bàn tìm một thứ gì đó, nhẵn bóng, có đường viền như một viên đá.

Văn Ánh tò mò lấy thứ đó ra, nhưng chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, ánh mắt cậu lóe lên, khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, chính mình lại quay trở lại phòng khách, trước mặt cậu là Văn Định Quyết đang nóng lòng lấy tấm da dê ra. Cánh cửa không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mở cửa nhanh lên!”

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như có người ở bên ngoài gõ cửa, “bang”, “bang”, “bang”, từng âm thanh đập vào trán, tim và mí mắt Văn Ánh nhảy theo từng cú gõ.

So quỷ chuyện xưa còn quỷ chuyện xưa.(*)

(*) Giúp ạ, mình kh hiểu câu này._(:з」∠)_

Chuyện gì đã xảy ra thế? Văn Ánh cũng đang ngơ ngác, Ma Giới so với hiện tại giống như một giấc mơ hơn, Văn Định Quyết căng thẳng quyết định nói: “Tiểu Ấn, chúng ta sẽ rời đi ngay sau khi ma pháp dịch chuyển được kích hoạt, nếu không chúng ta sẽ bị bắt và đem đi làm mẫu vật."

Ba mẹ bên cạnh cũng rất căng thẳng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tấm giấy da dê và cánh cửa, bầu không khí nghiêm trọng đến mức Văn Ánh không dám thở, nhịp tim mỗi lúc một nặng nề hơn.

Thôi nào, nào, Văn Ánh nhìn chằm chằm vào tờ giấy da dê của Văn Định Quyết, những đường hoa văn trên đó kéo dài như một con rùa đang bò, Văn Ánh nóng lòng muốn vẽ chúng bằng chính đôi tay của mình bằng bút màu nước.

“Phanh!” Một tiếng vang lớn hơn trước, rất nhiều tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, chỉ trong chốc lát một dòng người xông qua cửa đã xông tới cửa phòng Văn Ánh.

Bọn họ vừa mới xuất hiện, Văn Ánh vừa thấy bọn họ xuất hiện liền sợ chết khϊếp, mùi thuốc sát trùng nồng nặc kí©h thí©ɧ khứu giác của cậu, những người đó có người cầm dao rựa, có người cầm dao mổ, có người xách một cái xô, về những thứ trông giống như formalin(*), kéo, kìm và gần như tất cả các dụng cụ mổ xẻ đã xuất hiện trong phim.

Phía trước là những người đàn ông to lớn mặc vest, phía sau là áo blouse trắng, chính cậu nhanh chóng nhìn thấy ít nhất có hai mươi cái quần, phía sau hình như còn có những người khác, đem lấp đầy phòng khách.

"Mẹ kiếp..." Văn Ánh run rẩy lẩm bẩm, nhìn Văn Định Quyết

"Ác ma trước mặt mau chịu trói, ngươi lén lút tiến vào làm trái pháp luật nhập cư trái phép, theo quy định sẽ bị gϊếŧ chết." Một người mặt lạnh lùng nói một cách lạnh lùng, cầm trong tay một con dao rựa đi tới.

"Tiểu Ấn, ông nội, chạy đi!"

Lâm Thiên Bảo và Văn Thấm Tuyết lao tới ngăn cản, nhưng một số người đã dừng lại và một số khác vẫn tiến tới.

Văn Ánh nhìn bọn họ áp chế ông cố trong vài giây rồi đi về phía ông, dưới ánh đèn, con dao mổ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, đèn phòng ngủ dường như bị hỏng, lóe lên vài lần, chiếc áo blouse trắng đều trở nên đáng sợ hơn

“Chạy!” Văn Định Quyết hét lớn.

"Tôi, tôi là một công dân tốt, tôi chưa bao giờ làm điều gì xấu cả..." Văn Ánh khô khan giải thích, vừa bước lùi lại, nhưng căn phòng không lớn, đi được vài bước lưng đã bị ép vào tường.

Vào một ngày tháng tám, Văn Ánh bị một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền lên trên đỉnh đầu, mang theo cái lạnh.

"Phòng thí nghiệm của trường đang thiếu một mẫu vật." Người lãnh đạo mặc áo

blouse trắng đeo mặt nạ và nói những lời không có cảm xúc khi đến gần.

"Cứu với ah ah ah-"

Văn Ánh dựng tóc gáy, từ trong túi lấy tấm thẻ ra, kinh hãi ném qua.

Nhiệt độ nóng bức khiến trong đầu Văn Ánh hiện lên nhiều hình ảnh, chẳng hạn như con quái vật nhăn nhó đang phun lửa vào chiếc tủ búp bê yêu quý của mình, sau đó, cậu chớp mắt ngơ ngác nhìn ác ma xa lạ đang đứng trên bục trước mặt.

Ngọn lửa đen mãnh liệt lao về phía trước, trong phòng học vang lên vài tiếng kêu sợ hãi của ác ma, một luồng ma lực cường đại hóa thành gió, nuốt chửng ngọn lửa đen, ngọn lửa đen bị nuốt chửng thành một cơn lốc nhỏ và tiêu tan như một cơn lốc xoáy.

Ngọn lửa đen biến mất, nhưng những chiếc bàn ghế trên đường đi của ngọn lửa đen đều bị hư hại và có vết cháy, đặc biệt là bục phát biểu, bục vàng kém sang trọng bị thiếu một góc vì nóng chảy do nhiệt độ của ngọn lửa đen, và có một giọt "Nước" đang nhỏ xuống.

Giáo viên ác ma trên bục mặt đen lại, đập mạnh cuốn sổ điểm danh trong tay xuống bục, dưới sự hoảng sợ và choáng váng của Văn Ánh, giáo viên ác ma tức giận mắng Boros: "Vừa mới khai giảng liên tấn công giáo viên. Boros ngươi có muốn bay lên trời cao không?!"

Boros: "..."

Văn Ánh: "?" Hình như vừa rồi cậu mới là người phóng lửa.

Người phóng lửa trong lớp học này, ngoài mình ra, chính là Ma Kính Ác Ma, Boros đột nhiên quay đầu nhìn Văn Ánh, ánh mắt dữ tợn, hàm răng nanh sắc nhọn mơ hồ lộ ra.

Cứu, cứu mạng!

Văn Ánh vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao vừa rồi chính mình đang ở nhà, hiện tại ở chỗ này, cậu chỉ muốn biến mất khỏi nơi này.

Để Boros chịu trách nhiệm chắc chắn sẽ không có tác dụng, Boros sẽ xé nát cậu, Văn Ánh run rẩy giơ tay lên, cậu vừa giơ lên

một chút, tên ác ma cánh xanh tím ngồi trước mặt cậu quay đầu lại, nghiêng đầu ngả ngớn, thấp giọng nói: "Viên đá sợ hãi cho cậu xem cái gì? Còn sử dụng thẻ ngọn lửa, chậc chậc, nhìn sắc mặt của cậu tái mặt làm sao."

Văn Ánh nhìn hắn, tên ác ma lớn lên này rất thích ngả ngớn và cợt nhả, nở nụ cười vui tươi, hắn chớp mắt nhìn Văn Ánh, trực giác mách bảo Văn Ánh rằng chuyện vừa xảy ra có liên quan đến tên ác ma trước mặt mình.

"Myers!" Giáo viên ác ma lúc nào đó đã đến và nắm lấy tai tên ác ma. "Hãy nói với ta là ngươi không làm gì cả."

Myers chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ngây thơ: “Em không có ngọn lửa.”

Khí tức cường đại như vậy, đại ác ma + giáo viên, BUFF sợ hãi tràn đầy, Văn Ánh yếu ớt nói: "Ừm, giáo viên, vừa rồi em vô ý gây ra hỏa hoạn."

Nói xong, Văn Ánh lập tức lấy đồ vật vừa chạm vào trong học bàn ra, kiên quyết không đổ lỗi cho mình.

Ánh mắt Văn Ánh nhìn về phía đôi cánh chim xinh đẹp màu xanh tím kia, trong đầu cậu chợt nhớ lại lúc sáng Aruda đang nấu ăn, bà cố nói rằng vẫn còn thiếu một ít năng lượng từ lông vũ mạnh mẽ.

(*) formalin( Formaldehyd): là hợp chất hữu cơ được tạo thành từ hydro, carbon và oxy với công thức HCHO.

- Ứng dụng:

Formaldehyde được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp, nông nghiệp và các sản phẩm thương mại. Một số công dụng chính của forrmalin như sau:

- Dung dịch formalin được sử dụng để ngâm xác động vật hay con người để giữ nguyên hình dạng ban đầu.

- Trong công nghiệp sản xuất nhựa: Nó chủ yếu để sản xuất urê -formaldehyd và phenol-formaldehyd, được ứng dụng để làm lõi và khuôn cho các xưởng đúc.

- Trong nông nghiệp và y học: Nó được sử dụng làm chất khử trùng, thuốc diệt nấm, chất xông khói và chất bảo quản.

- Formaldehyde được sử dụng để sản xuất nhiều loại sản phẩm, đặc biệt là vật liệu xây dựng như keo dán ván ép.

- Công nghiệp sơn: Formaldehyde là tiền thân của rượu đa chức như pentaerythritol được dùng để sản xuất sơn. Ngoài ra, các dẫn xuất formaldehyde khác bao gồm methylene diphenyl diisocyanate, một thành phần quan trọng trong sơn.

_________________________________________

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 19

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.