Chương 4: Chạy đi đâu rồi?

“Một điều kiện, chỉ cần tôi có thể làm được.”

Nhìn vẻ mặt của anh ta, cô cũng đoán được một ít.

”Được, chúng ta kết bạn thế nào?" Carlisle ngồi bên giường cô, cười tủm tỉm mở miệng.

Dạ Tiểu Tiểu: "...”

“Này, một cô gái xinh đẹp như vậy, đáng tiếc có chút lạnh lùng.”

Cô vẫn không chút nào lay động, vẫn lạnh lùng nhìn bàn tay sắp chạm vào mặt mình, Carlisle bị cô nhìn đến da đầu có chút bực bội, phẫn nộ thu tay về.

"Cô xem tôi đẹp trai lại ôn nhu như vậy, có muốn cân nhắc sau này theo tôi lăn lộn không?"

Cô cười nhạo, "Tôi thấy không được tốt lắm.”

Cắt! Người phụ nữ này!

"Tôi đã ngủ bao lâu?" Cô hỏi.

”Không nhiều lắm, cũng chỉ vài giờ mà thôi.”

Carlisle cũng cảm thấy cô không thú vị, không còn trêu đùa nữa.

Dạ Tiểu Tiểu thầm nghĩ, bây giờ tổ chức có lẽ đang đợi cô về, nếu bản thân về căn cứ kịp lúc có thể trở về nước, “Đưa điện thoại để tôi gọi điện.”

Carlisle đi lấy điện thoại di động, đưa cho cô, "Gọi đi.”

Cô tò mò, theo lý thuyết anh ta đưa cô đến nơi này, hẳn là không đơn giản chỉ có một điều kiện, sao có thể dễ dàng cho cô mượn điện thoại vậy, không sợ cô cắn ngược anh ta một cái sao?

"Nói đi, có điều kiện gì?" Cô nhận lấy điện thoại, không gọi ngay, hỏi anh.

”Còn chưa nghĩ ra." Carlisle nhướng mày.

Dạ Tiểu Tiểu nhìn Carlisle với ánh mắt khinh bỉ. “Không nói thì thôi." Liền gọi điện thoại.

…….

Điện thoại vang lên vài cái liền được kết nối.

”A lô?”

”Là em, Dạ Tiểu Tiểu.”

“Em ở đâu? Không phải bảo em đến HU sao? Em chạy đi đâu rồi?”

Giang Ly Vân nhận được điện thoại, liếc mắt nhìn người đàn ông nào đó sắc mặt u ám ngồi bên cạnh, vội vàng đi ra ngoài trả lời điện thoại.

”Em đã không sao rồi, lát nữa sẽ đến HU tìm mọi người, cùng mọi người trở về.”

”Có muốn tôi phái người đi đón em không?”

“Không cần, em sẽ về ngay.” Cô lập tức cự tuyệt.

”Vậy được rồi, lão đại cũng tới, em nhanh lên đi.”

Dạ Tiểu Tiểu ngẩn ra, hắn tới rồi?! Hắn tới làm gì?! Ách!! Nghĩ thầm, cô quả nhiên bị dụ.

"Ừm, tôi hiểu rồi, tạm biệt."

Dạ Tiểu Tiểu cúp điện thoại, đưa cho Carlisle.

"Lấy cho tôi một bộ quần áo." Cô nói với Carlisle.

Carlisle: "...”

Anh có phải nên cao hứng hay không khi rốt cục cô cũng phát hiện mình không có mặc quần áo, nữ nhân này còn có một chút ý thức bản thân là ai hay không?"

Anh xoay người đi lấy quần áo đã chuẩn bị từ trước, quay lại ném một cái túi lên trên giường.

“Cô thật đúng là coi nơi này tự nhiên nhà mình, dám sai khiến tôi, cũng không sợ tôi gϊếŧ cô sao?”

”Đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo.”

”Ok, thay đi." Anh xoay người, cũng không đi ra ngoài, nếu anh vừa đi, người phụ nữ này một giây sau liền chạy, như vậy anh sẽ uổng phí công phu đem cô lấy tới.

Thấy anh ta không chịu ra ngoài, cô cũng không nói gì, nhanh chóng thay quần áo.

”Tôi đi đây.”

Dạ Tiểu Tiểu trực tiếp đi ngang qua anh, bỏ lại một câu như vậy, không nghĩ tới cửa vừa mở ra, lập tức liền có mấy khẩu súng chĩa vào đầu cô.

“Đây chính là cái gọi là kết bạn của anh!”

Dạ Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn súng trước mặt, hận mình bị người khác khống chế, súng đã sớm bị nộp, đồ vật trên người đều không thấy, ngay cả độc dược trong miệng cô cũng bị lấy ra.

Carlisle bảo mấy người kia thu hồi súng rồi lui xuống. Lúc này mới nói với cô, "Để tôi tiễn cô.”

Không cho phép cô cự tuyệt, anh ta liền đi trước.

"Khi nào thì trả lại đồ cho tôi?" Cô đi theo vào thang máy.

”Thời điểm nên trả, tự nhiên sẽ trả cho cô." Anh nhấn thang máy, nói.

Dọc đường đi hầu như chỉ nghe thấy giọng của Carlisle, cô chỉ im lặng nghe mà thôi, nếu thật sự chịu không nổi, liền châm chọc vài câu.

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở tòa nhà HU, cô muốn xuống xe, tay lại bị anh ta giữ chặt.

”Có việc gì?”