Chương 2: Bị theo dõi

Chương 2: Bị theo dõi.

Đây là một bệnh viện tư nhân, hơn 90% người đến đây khám bệnh đều không sạch sẽ, bất kể là vết thương gì, ở đây chỉ chú ý trị liệu không quan tâm thân thế. Mặc dù như vậy, nhưng giá viện đắt kinh người.

Những người như bọn họ, tuy rằng tiền quan trọng, nhưng mạng càng trân quý hơn. Kẻ từng ngày liếʍ máu trên mũi dao như cô, tất nhiên hiểu rõ giá trị của sinh mệnh, cũng biết nó mong manh nhường nào.

Mười lăm phút sau, cô từ bên trong đi ra, đã thay một bộ quần áo khác nhìn như người sống trong khu này.

“Gia, ngài muốn tiếp tục theo dõi cô ấy hay là ngay bây giờ lập tức động thủ?”

Chiếc xe màu đen dừng ở ven đường cách bệnh viện không xa, một người đàn ông áo đen hỏi người đàn ông mặc đồ thể thao phía sau ghế xe.

”Động thủ đi." Giọng người đàn ông cực kì cợt nhả.

Ngược lại anh rất tò mò muốn biết, một nữ nhân thoạt nhìn nhỏ nhắn như vậy, làm sao làm được chuyện đó?

Người mà ngay cả anh còn không dám manh động lại bị gϊếŧ trong một đêm, không thể không nói, anh vừa tò mò vừa tức giận, đặc biệt là sau khi biết đối phương là một nữ nhân, anh mưu đồ nhiều năm như vậy vẫn không thể tìm người xử lý, vậy mà tối hôm qua người đó đã chết dưới tay tiểu cô nương không hấp dẫn này, quả thực làm cho người ta buồn bực. (anh này không phải nam chính nha)

Dạ Tiểu Tiểu từ bệnh viện đi ra, chuẩn bị ở bốt điện thoại gọi điện để thông báo người tổ chức chuẩn bị máy bay cho cô.

Chuyện đã xong xuôi, cô cũng nên trở về.

Chỉ là, chưa kịp bấm số xong, cô đã nhìn thấy trên cổ tay nổi lên nhiều mẩn đỏ, liền bấm số khác, điện thoại rất nhanh được kết nối.

“Ai?”

”Là em, Tiểu Tiểu, anh ba, căn cứ chúng ta ở Bogota ở chỗ nào ? Em bị hạ thuốc rồi." Cô khẽ nói, giọng bình tĩnh đến mức giống như không liên quan đến mình.

”Dạ Tiểu Tiểu ở Bogota phía tây tòa nhà HU lầu ba, sẽ có người ở chỗ đó chờ em, em uống thuốc trước." Người đầu dây bên kia không có một câu nói nhảm.

Chữ "Ừ" còn chưa nói ra khỏi miệng, lúc té xỉu, Dạ Tiểu Tiểu nghĩ cô rốt cuộc đã biết cái gì là "Đi đêm nhiều sẽ gặp ma".

Cô nhiều lần bày mưu tính kế, cuối cùng lại bị rơi vào tay người khác.

Cầu trời thôi, đừng để bị tra tấn quá nặng.

Nhìn nữ nhân ngã trên mặt đất, một áo khoác dài màu đen đem cô bọc đến càng lúc càng nhỏ nhắn nhìn chẳng có gì thú vị. Người đàn ông mặc đồ thể thao rất ngạc nhiên vì vụ đánh lén lại thành công dễ dàng như vậy, không khỏi có chút hoài nghi tính chân thật của tình báo.

”Mang đi." Nói xong liền tự mình đi ra ngoài, để thuộc hạ phía sau bế cô lên xe, rất nhanh sau đó liền biến mất.

Một người đàn ông ở Thụy Sĩ xa xôi thoáng có một tia bất an, nhưng rất nhanh liền bị bỏ qua.

Khi tỉnh dậy, cô còn nghĩ mình bị nhốt ở một tầng hầm tối tăm, nhưng ai ngờ rằng đó là một phòng giam!

“Dậy đi.” Giọng nói này có gì đó không đúng!

Lúc này cô mới phát hiện trong phòng còn có một người khác, hai tay nắm chặt dưới chăn phòng thủ, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

“…….” Cô không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đi tới.

Cô biết người này, cô vừa mới ám sát lão đại của người ta, làm sao có thể không nhận ra lão nhị.

Bất quá, theo thông tin thu được, lý lịch lão nhị này rất trong sạch, nhưng bây giờ có vẻ như không giống như vậy. Cô nhớ anh gọi là Carlisle.

“Không nói lời nào? Không hỏi một chút tôi sẽ làm gì cô sao? Cưỡng trước gϊếŧ sau, hay là...... Muốn sống không được muốn chết không xong? Cô nói xem? Tiểu thư.”

Carlisle chống tay ở hai bên cô, cúi người, mặt tươi cười nhưng lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy.

Dường như không nghe thấy lời uy hϊếp của anh ta, Dạ Tiểu Tiểu cười lạnh, thì ra là một người giả heo ăn thịt hổ.

(ps: Cốt truyện còn đang tiếp diễn, mong chương sau có thể gặp nam chính ăn thịt~ Cửu Cửu đi rồi~)