Chương 10: Cô lại trốn tránh hắn

Chương 10: Cô lại trốn tránh hắn

Edit: dauhuduongden

Hắn có phòng làm việc không đi lại chạy tới chỗ này xem văn kiện, cô chỉ hy vọng người kia nhanh lên lầu ngủ.

Nhưng mà trời không toại lòng người.

Dạ Tiểu Tiểu không thể làm gì khác hơn là kiếm cớ, nói: "Tôi sang nhà bên lấy chút đồ.”

Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt từ văn kiện chuyển về phía cô, lại nhìn văn kiện, "Đi đi." Hắn nói.

Được sự cho phép, lúc này cô mới có thể đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến biệt thự sát vách.

Đầu tiên là vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua, rồi mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, mái tóc chỉ mới sấy hờ hững xõa ngang eo.

Tóc của Dạ Tiểu Tiểu chỉ dài đến thắt lưng, màu đen tuyền, không nhuộm tóc còn rất mềm mại, nhìn cô như một người phụ nữ dịu dàng và tao nhã, nhưng vì vẻ mặt lạnh lùng quanh năm, mà không có ai dám đến gần. dauhuduongden

Hơn nữa, dường như cô cũng chưa bao giờ cần người nào tới gần.

Dạ Tiểu Tiểu nghĩ, đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân nhiều năm như vậy, ngay cả một người bạn, bản thân cũng không có.

Cô chưa từng dùng điện thoại di động, khi dùng cũng chưa chắc có ai thèm liên lạc hay nhắn tin, nếu vậy dùng làm gì cho phiền phức.

Đại khái là hắn biết chuyện này, cũng thức thời, cho nên chưa bao giờ ép cô dùng.

Dạ Tiểu Tiểu đi đến bên giường ngồi xuống, mở hộp thuốc, vén quần áo lên, giúp mình thay băng gạc trên cánh tay, thuần thục bôi thuốc, sau đó lại quấn kỹ.

Xong hết mới rời khỏi giường, cất hòm thuốc.

Ngơ ngác đứng bên cửa sổ vài phút, cô có chút thất thần, biệt thự bên cạnh đèn vẫn còn sáng.

Cô vẫn chưa muốn trở về, chuyện này bắt đầu từ khi đến Ả Rập Saudi vào tháng hai đến bây giờ.

Cho đến mấy ngày đến Bogota, cô cũng không ngờ lại gặp được hắn. Vốn dĩ muốn thông qua Giang Ly Vân trực tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó không cần phải trở về, không cần đối mặt với hắn.

Nhưng đúng là không ngờ.

Hiện tại đã hơn ba tháng, tính toán thời gian, đã hơn một tháng không gặp hắn, đêm nay người kia nhất định sẽ không buông tha cô.

Nhưng Dạ Tiểu Tiểu đã sớm thấy quá mệt mỏi đối với quan hệ như vậy rồi, trầm luân trong mờ mịt trống rỗng, cái loại cảm giác này, cô thật lòng không muốn đi đối mặt với hắn.

Cho nên, có thể trốn sang đây cũng chỉ là ý nghĩ tạm thời ôm có thể trốn nhất thời là nhất thời ý nghĩ.

Cô đã lâu không về, bình thường không cho phép người khác vào phòng mình, nên căn phòng này đã thật lâu không có quét dọn.

Dạ Tiểu Tiểu dứt khoát dọn dẹp phòng sach sẽ, đem ga giường chăn mền tất cả đều thay đổi. dauhuduongden

Sau khi làm xong, vừa nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng, đi tới cửa sổ thì thấy đèn nhà bên cạnh đã tắt hết, thở phào nhẹ nhõm, lần này cô cũng không cần sang bên đó ngủ.

Lại đi tắm một lần nữa, trải qua một ngày uể oải, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút, ôm chiếc chăn mỏng, an tâm yên bình chìm vào giấc ngủ ở biệt thự.

Biệt thự kế bên.

Trong phòng khách tối đen, Mặc Vân Diệp đang uể oải nghịch bật lửa, ngọn lửa chập chờn, phản chiếu khuôn mặt vô cảm của hắn, thập phần quỷ dị.

Hắn đã đợi cô mấy tiếng, quả nhiên vẫn không chịu về.

A, hắn thật đúng là một trò cười, trong lòng biết rõ cô đang tránh mặt mình, nhưng vẫn ngây thơ ở chờ ở đây!

Nửa đêm, Dạ Tiểu Tiểu đang ngủ say, trong lúc mơ hồ bị hơi nóng đánh thức, thân thể nặng nề đè ép, xung quanh tràn ngập khí tức quen thuộc.

”Ưʍ." Cô bị đè ngược lên giường, đưa lưng về phía hắn.

Dạ Tiểu Tiểu muốn trở mình lại, nhưng hắn đè quá nặng, cô căn bản không nhúc nhích được.