Chương 56

Mưa rơi dai dẳng suốt sáu, bảy ngày trời cuối cùng cũng tạnh, sắc trời trong suốt vô ngần.

Mãi đến hai ngày sau đó, người ta mới tìm được thi thể của Tiết đại tổng đốc nổi lềnh phềnh ở vùng hạ lưu con sông. Lúc phát hiện ra, cả người hắn bị trói chặt bằng dây thừng, trên quần áo thì dán đủ thứ bùa chú kỳ lạ. Ở nơi bờ sông gần đó, có người còn tìm thấy nào là lư hương, nhang đèn và các vật dụng cúng bái khác. Ắt hẳn là đồng đảng còn sót lại của bọn hải tặc gây ra, chúng bắt gϊếŧ Tổng đốc để báo thù, đồng thời làm lễ tế bái trời đất để an ủi vong linh kẻ đã khuất.

Thi thể của Tiết Tái Hưng đã bị ngâm trong nước sông đυ.c ngầu suốt hai ngày, nên không còn ai nhận ra được mặt mũi của hắn. Nếu không nhờ bộ quần áo dành riêng cho Tổng đốc, lại có thϊếp thất trong hậu viện phân biệt một, hai vết bớt trên người, e rằng sẽ chẳng ai ngờ rằng cái xác sưng phù như lợn kia lại là của một vị đại quan triều đình, kẻ cầm binh phù hiện triệu binh tướng của cả ba tỉnh Lưỡng Giang - Tiết Tái Hưng.

Việc đã đến nước này, Ngụy Duyên không dám che dấu nữa, mới vội vã cho người truyền tin khẩn đến kinh đô.

Đường đường là quan Tổng đốc thuộc hàng nhất phẩm, thế mà lại chết trong tay đám giặc cỏ, Thiên tử hay tin thì thịnh nộ vô cùng, triều đình nhanh chóng ban hành sắc lệnh, cả Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện và quan lại Hình bộ gấp rút rời kinh đến Đại doanh Giang Bắc ngay trong đêm để xử lý công việc. Bởi vì sự vụ liên can đến chức quan cao cấp như thế, nên thậm chí còn kinh động đến Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn. Đại điện hạ biết tin bèn lập tức đi theo đội ngũ quan lại trong kinh cùng nhau xuôi về phương Nam.

Vì sự cố lần này nên các kế hoạch tập trận đều phải tạm dừng, cả ba nhánh quân Lưỡng Giang đều tạm đóng ở Doanh địa Tây Lĩnh đợi lệnh. Đã vào dịp cuối năm, nhưng khắp vùng trời Đại doanh Giang Bắc đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen u ám, chẳng còn những không khí vui mừng của ngày giáp Tết.

Đêm lạnh như nước, trong không gian yên tĩnh chợt nổi lên tiếng gió ào ạt.

Trong doanh trướng, Nghê Liệt đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên, ngoài cửa có người xin vào bẩm báo. Tào Cương quan sát vẻ mặt của chủ soái một chút, mới cho người đi vào.

Là lính trạm dịch.

"Tham lĩnh đại nhân, có thư từ Lĩnh Nam tới."

Lĩnh Nam ư? Như vậy thư này ắt hẳn là gửi từ Quảng An Vương phủ.

Tào Cương quay đầu nhìn về phía Nghê Liệt, thấy người kia không tỏ vẻ gì, chỉ vươn tay nhận thư rồi phất tay cho người lui ra. Hắn tiện tay xé phong, đọc thoáng qua, rồi khóe miệng cong lên đầy châm chọc.

Hắn tiện tay ném bức thư qua một bên bàn, như thể ném đi một tờ giấy không quan trọng, Tào Cương ghé mắt, thấy trên thư viết hai chữ 'Mong về'.

"Xích..." Tào Cương vội sửa lời: "Đại nhân, Quảng An Vương..."

Dường như đoán được y muốn nói gì, nên Tào Cương còn chưa dứt lời, Nghê Liệt đã ngước mắt nhìn y một cách lạnh lùng, Tào Cương thấy vậy thì nghẹn lời, không dám nói thêm nữa.

Bầu không khí có phần căng thẳng, một lúc sau, sắc mặt Nghê Liệt hòa hoãn hơn, nhưng vẫn quở trách một câu: "Đã hai đời rồi, mà ngươi vẫn không bỏ được cái thói nhân từ bỏ đi ấy!"

Tào Cương vội vàng cúi đầu.

Nghê Liệt ngó y một lát, đoạn lấy ra một món đồ màu trắng từ trong vạt áo rồi ném lên bàn.

Đó là một tấm khăn trắng, trên mặt khăn thêu hoa lan chìm, rất là tao nhã. Nghê Liệt là kẻ tỏng quân, đương nhiên không phải hạng văn nhân nhã sĩ quen dùng khăn tay, cứ theo nếp mà suy đoán, tấm khăn được cất giấu bên người này, nhất định là của tình nhân trao tặng.

Mà tình nhân này là ai, thì không cần nói cũng biết.

Dĩ nhiên, người trước mắt chẳng hề quan tâm đến những trò trăng gió mây mưa ấy, hắn lại lấy một mảnh khăn khác từ trong hộp đặt cạnh bàn, vẻ mặt cực kỳ châm biếm.

Tào Cương tỉ mỉ quan sát một hồi, hai mảnh khăn này giống nhau như đúc, từ chất liệu dệt cho đến hình hoa văn hoa lan thêu chìm trên đó.

"Đây là..."

Nét giễu cợt trên mặt Nghê Liệt càng thêm sâu sắc: "Một chiếc là do Lý Tiến phát hiện ra khi lục soát người Tiết Tái Hưng, một chiếc khác... sáng nay ta mới phát hiện nó được giấu trong vạt áσ ɭóŧ của ta. Hừ, kể ra cũng công bằng đấy chứ nhỉ."

Tào Cương biến sắc, rất là kinh ngạc.

Nghê Liệt ngó y một cái, lạnh lùng hỏi: "Đây là cái thứ 'tình nghĩa sâu nặng' mà ngươi nói đấy ư?"

Hắn lại cười nhạt một tiếng, chồng hai chiếc khăn lên nhau, đoạn tiện tay ném vào lò sưởi bên cạnh. Khăn nhẹ rơi trên than hồng, chỉ thoáng chốc, ngọn lửa bùng cháy, khói xanh bốc lên, thiêu sạch hai chiếc khăn ấy thành tro.

"Không ngờ rằng 'ta' trong kiếp này lại bị luyến sủng kia thuần hóa đến mức u mê đần độn, vì những tình ý vờ vịt này mà ghen tuông đến mức gϊếŧ người, cuối cùng tự đẩy bản thân vào hiểm cảnh —— Tuy rằng việc này làm rất suôn sẻ, nhưng lỡ đâu có sơ sót thì sao? Huống chi, bọn người trong kinh thành kia không phải hạng ăn chay!"

Hắn không ngừng châm biếm cười cợt, nhưng màu mắt lại u ám vô cùng: "Bản lĩnh của thằng oắt này không tệ, ngay là Tổng đốc ba tỉnh Lưỡng Giang cũng bị quyến rũ, trở thành khách chơi bời với y. Đây mới chỉ là mặt ngoài thôi, còn bên trong không biết có thêm bao nhiêu người khác! Dám tính kế với ta! Quả thật đáng giận!"

Tào Cương nghẹn lại, nghĩ đến con người cao quý như trăng rằm kia, y muốn nói gì đó, nhưng lại không thể cất lời.

Nghê Liệt đã quá hiểu y, nên chỉ hơi híp mắt, chẳng đặng đừng mà chỉ trích: "Nó là kẻ đã chết một lần, may nhờ trời thương mà sống lại... Tào Cương, nó không cần lòng nhân từ của ngươi, có biết chưa?"

Trái tim Tào Cương chấn động.

Kiếp trước, Triều Nguyên đế chết thảm thiết như vậy, có thể tưởng tượng ra, trước khi tự sát, y đã tuyệt vọng đến mức nào... Kẻ trùng sinh như vậy sẽ mang tâm thái ra sao, y hiểu rất rõ.

Một hoàng tử bị Hoàng đế căm ghét sâu sắc, nếu đã sống lại một đời, nếu như muốn sống sót, thậm chí muốn sống cho ra sống, thì nhất định phải không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Con người xinh đẹp như thế, nếu như Tiết Tái Hưng có ý nhúng chàm, mà y thì chỉ là một phiên vương không quyền không thế, thì làm sao mà tránh được; mà nếu đã không tránh được, thì ra điều kiên trinh chống đối để mà làm gì? Không bằng lợi dụng gã để làm chút chuyện.

Không phải là Tào Cương xem thường Lý Nguyên Mẫn, ông ta tự vấn lòng mình, nếu bản thân rơi vào tình cảnh ấy, thì chắc chắn cũng sẽ lợi dụng mọi cách để mượn sức Tiết Tái Hưng, nhưng kể cả như vậy, cũng không có nghĩa là y vô tình.

Tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng Tào Cương có thể thấy được, tình cảm của Quảng An Vương với Nghê Liệt là rất thật lòng, nhưng đã là người thì ai cũng muốn sống sót, mà để sống sót, thì có đôi khi người ta phải làm những việc mà người ta không muốn.

Nhưng vấn đề là, vị Xích Hổ Vương trước mặt này lại khăng khăng không tin việc ấy.

Tào Cương không biết làm sao, trong lòng chợt buồn bã.

"Thôi, đừng đề cập đến việc này nữa, ngày mai đám người trong kinh sẽ đến đây, nên suy nghĩ phải ứng đối như thế nào thì hơn!"

Nghê Liệt vân vê đầu ngón tay, mặt mày đanh lại: "Ngay cả Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn cũng thân chinh đến đây, cái chuyện phong lưu này cũng dấy lên cơ sự phiền phức lắm."

Tào Cương bình tĩnh hỏi: "Đại nhân đã nghĩ đến biện pháp gì chưa?"

Nghê Liệt cong môi cười khẽ, "Chẳng lẽ Tào Quân sư chưa nghĩ tới?"

Tào Cương biết ý nghĩ của mình và hắn không mưu mà hợp. Cũng vào thời gian này trong kiếp trước, Lý Nguyên Càn đã có mưu đồ tước đoạt quyền lực của Phủ Tổng đốc, e rằng gã này đã kiêng kỵ Tiết Tái Hưng từ lâu. Lần này gã đến đây, hẳn nhiên là không phải vì đòi lại công bằng cho tâm phúc.

Nghê Liệt cười khẽ, "Một đám người cùng nhau bu lại đây, nước hồ đã gợn sóng, chi bằng cứ khuấy cho càng đυ.c càng tốt."

Tào Cương lập tức nói: "Thuộc hạ đi chuẩn bị."

"Được."

Tào Cương vừa định lui ra, người đằng sau chợt gọi y lại, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy lên tiếng.

Mãi sau đó, hắn mới thở dài một hơi, ánh nhìn lạnh lẽo bỗng chốc tan ra, ngón tay hắn đặt trên bàn, gõ từng tiếng chậm rãi: "Mấy năm nay, A Anh sống thế nào?"

Trong lòng Tào Cương nóng lên, chợt nhớ đến người thanh niên mười sáu tuổi, mặt mũi như La Sát cõng xác cô thiếu nữ rời thành trong kiếp trước.

Cái gọi là duyên phận, quả thật khó đoán.

Y nuốt nước bọt, vội thưa: "Nghê cô nương rất khỏe mạnh, năm nay mới vừa mười bốn... Mọi sự đều bình yên."

Sắc mặt Nghê Liệt vô thức trở nên dịu dàng, dường như còn lời muốn hỏi thêm, nhưng sau rốt, hắn chỉ nhẹ giọng nói: "Ngươi đi đi."

***

Mấy hôm nay, Quảng An Vương phủ vốn luôn thanh tĩnh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, gạch ngói, thợ xây ra ra vào vào, cả vương phủ tiến hành tu sửa một lần.

Ba ngày sau, xe ngựa của Đại hoàng tử đã dừng trước cửa Quảng An Vương phủ.

Lý Nguyên Mẫn dẫn theo mọi người hầu kẻ hạ đứng đầy trước phủ, cùng nghênh đón vị huynh trưởng trên danh nghĩa, cũng là kẻ sẽ lên ngôi và nắm quyền sinh sát y sau này.

Đã tám năm trôi qua, Lý Nguyên Càn lại càng thêm lão luyện, mặt mày uy nghi đoan chính, có điều, gã có sống mũi cao, tròng mắt sâu, lúc không cười trông có vẻ hơi âm u tàn nhẫn. Bấy giờ, gã vừa xuống liễn, đã tươi cười rảo bước đến đỡ người đang quỳ rạp dưới đất.

"Đều là anh em một nhà cả, chi mà làm lễ lớn như thế!"

Trong khoảnh khắc Lý Nguyên Mẫn vừa đứng dậy, Lý Nguyên Càn hơi sững người, ánh mắt nấn ná trên khuôn mặt y một lúc.

Nhưng dù gì cũng là kẻ lòng dạ thâm sâu, phút chốc sau, Lý Nguyên Càn đã buông tay ra, cười nói: "Mới có tám năm không gặp, Tam đệ đã trưởng thành, dáng dấp phong lưu thế này, thật là khiến người ta ao ước."

Lý Nguyên Mẫn co đầu rụt cổ, ra vẻ sợ sệt nhút nhát mà đáp lại: "Hoàng huynh quá khen."

Trông y rất luống cuống, vội vàng ra lệnh cho người đằng sau: "Mau mau chuẩn bị trà ngon để hoàng huynh nghỉ ngơi!"

Lý Nguyên Càn âm thầm quan sát một lúc, chỉ cười nhạt, đi theo sát Lý Nguyên Mẫn cùng tiến vào phủ.

Sau khi đến đại sảnh, Lý Nguyên Mẫn lại càng thêm bối rối, vừa không ngừng quát tháo tôi tớ, vừa cuống quýt bảo người hầu dâng trà, y tự mình mời Lý Nguyên Càn ngồi vào ghế, còn bản thân thì co ro ngồi trong một góc khác —— Làm như thể Lý Nguyên Càn mới là chủ nhân thật sự của vương phủ này vậy.

Lý Nguyên Càn bưng trà hớp một ngụm, đoạn ghé mắt quan sát Tam hoàng tử đang co quắp bất an ở đàng kia.

Đã phong vương rồi thì sao, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không ra hồn, bản chất vẫn là đứa oắt thấp hèn chui rúc trong Tây Điện năm đó.

Có điều, dung mạo này... quả nhiên là phung phí của trời.

Trong bụng rất khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn nói đôi câu khách sáo để động viên, hóa giải những thấp thỏm lo âu của đối phương.

Lý Nguyên Mẫn thấy gã như vậy thì rất chi là cảm động, lại càng thêm khúm núm.

Lý Nguyên Càn đặt ly xuống, lặng lẽ nói: "Lần trước, may nhờ có Tam đệ dâng lên khẩu cung của Viên Sùng Sinh, giúp ta nhổ cỏ tận gốc bè lũ Vương thị, vốn là ung nhọt của triều đình. Nhân dịp này, ta nhất định phải nói lời cảm ơn Tam đệ."

Lý Nguyên Mẫn nghe thấy những lời này của gã thì tỏ ra rầu lòng lắm, mặt mày ủ ê buồn bã, nhưng y cố nén mà gượng cười, "Có thể giúp đỡ đại ca phần nào, là phúc phận của ta."

Lý Nguyên Càn bắt gặp được phản ứng vừa rồi của y, mới cười nói: "Hình như Tam đệ có tâm sự gì đó, hãy cứ nói thẳng ra, chẳng mấy khi Bổn cung có dịp đến đây một chuyến, sẽ tìm cách giúp ngươi giải quyết."

Lý Nguyên Mẫn ngẩn người, đôi môi mấp máy, hãy còn ngần ngừ muốn nói lại thôi.

Lý Nguyên Càn thấy y như vậy, cảm thấy rất sốt ruột và bực bội, đang định lên tiếng thúc giục thì người kia dường như hạ quyết tâm, thưa rằng: "Cái điều mà hoàng huynh vừa nói ban nãy, Tam đệ thật sự không dám tranh công... Công lao này, lẽ ra không nên thuộc về Tam đệ mới phải!"

"Ồ? Lời ấy nghĩa là sao?"

Lý Nguyên Mẫn buồn bã nói: "Nguyên Mẫn nào có bản lĩnh như vậy. Nếu không nhờ Tiết Tổng đốc chỉ điểm cho ta, thì sao ta có thể giúp đỡ hoàng huynh được. Không ngờ rằng, người tốt như Tiết huynh lại phải chịu bi kịch như thế."

Lý Nguyên Càn thấy có sự khuất tất, bèn đảo mắt một cái: "Việc của Viên Sùng Sinh lần này, là do tổng đốc làm ư?"

"Nguyên Mẫn lừa gạt hoàng huynh!" Lý Nguyên Mẫn hoảng hốt đặt ly xuống, đoạn quỳ mọp trên đất, "Tổng đốc đại nhân đã chết thảm như vậy, sao ta có thể an tâm mà gánh lấy hư danh! Kính xin hoàng huynh trách phạt!"

Trong lòng Lý Nguyên Càn đã thành sông cuộn biển gầm, nhưng vẫn nâng y dậy, ôn tồn an ủi.

Lý Nguyên Mẫn nghẹn ngào: "Trên cái đất Lĩnh Nam này, ai nấy đều rất hung dữ, nếu không nhờ Tổng đốc đại nhân giúp đỡ, Nguyên Mẫn đã sớm bị người ta ăn sống nuốt tươi. Mấy năm nay, may nhờ có Tổng đốc, ta mới tìm được chốn dung thân. Người tốt bụng như thế... vậy mà lại bị thổ phỉ gϊếŧ hại tàn nhẫn! Thật là ông trời không có mắt!"

Y cứ than thở rền rĩ mãi thôi, ra chiều rất thương tâm: "Đại nhân nói với ta, thiên hạ này sớm muộn..."

Còn chưa dứt câu, y sực nhận ra mình lỡ lời, đành ậm ờ cho qua, "Đại nhân nói là ta thân cô thế cô, nếu không giúp ích được gì cho huynh trưởng, e rằng cuộc sống sau này sẽ rất là khổ sở, cho nên nhất quyết tặng lấy công lao này cho ta..."

Khóe mắt y đỏ bừng, như muốn rơi lệ: "Sau này có lẽ không còn ai đối tốt với ta như thế..."

Sắc mặt Lý Nguyên Càn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bừng bừng phẫn nộ.

Lại thấy người trên đất uất ức mà chắp tay, khẩn khoản: "Cầu hoàng huynh ân chuẩn xuất binh, trừng phạt đồng đảng giặc cướp, để an ủi cho vong linh của Tổng đốc trên trời!"

"Sao lại nói thế? Mau mau đứng lên, ấy là trách nhiệm của Bổn cung." Lý Nguyên Càn đỡ y dậy, nhưng đáy mắt gã đã chẳng còn chút ấm áp nào.

Quả thế!

Cả kinh đô và khu vực lân cận đều nằm dưới mí mắt của ta, nhưng địa vực Giang Bắc lại quá xa xôi, chung quy là do ta quá ỷ lại vào Phủ Tổng đốc rồi!

Gã đã sớm cảm thấy kỳ lạ, trong mật thư Tiết Tái Hưng gửi về, kẻ gọi là Quảng An Vương kia nghiễm nhiên khác hoàn toàn so với thứ nhút nhát rụt rè ở Tây Điện trong ký ức của gã. Nếu hôm nay gã không đích thân đến đây một chuyến, e rằng sẽ không phát hiện ra, tất cả việc này đều do một tay tên Tiết Tái Hưng kia sắp đặt!

Nghĩ đến căn nguyên của tất cả việc này, Lý Nguyên Càn híp mắt, trong lòng dậy sóng.