Thuở giao mùa khi xuân đi hè đến thường mang theo những cơn mưa rả rích, ban ngày trời còn nắng như đổ lửa, nhưng những đêm hè khuya lại nghe tiếng mưa về.
Một tia sét lóe sáng cả bầu trời đêm, rồi tiếng sấm ầm ầm, tiếp đến là tiếng mưa rơi xối xả, như thể trên trời có bao nhiêu nước đều trút hết xuống nhân gian, lại như có vị tiên nhân trên thiên đình làm đổ quỳnh tương trong chén ngọc.
Một tiếng sấm sét nữa lại vang lên, trong đêm đen, soi sáng đình đài lầu các của Quảng An Vương phủ, nhưng chỉ lóe qua vậy thôi, sau đó tất cả lại chìm vào bóng tối.
Mưa rơi sầm sập trên mặt đất, nước hội tụ thành dòng rửa trôi đi những ô uế trên đường. Chuối tây trong viện ngả nghiêng, mấy con ve sầu cũng bị nước mưa như thác cuốn trôi xuống đất, chúng run rẩy bò lên, nhưng cuối cùng bất lực mà lăn lóc trên mặt đất, trôi nổi trong dòng nước chảy tựa như những cánh lục bình.
Người hầu gác đêm trốn dưới mái hiên, mơ màng kéo chặt y phục trên người, gã ta ngoẹo cổ tựa vào trên tường, tiếng giông tố bên ngoài làm giấc ngủ của gã cứ chập chờn mãi.
Trong tiếng mưa gió hỗn độn, gã dường như nghe thấy một tiếng rên khe khẽ, giống như tiếng mèo kêu, nhưng rất nhanh, âm thanh ấy biệt tăm trong tiếng mưa giông rào rạt.
Có lẽ là có con mèo con nào đó lạc đường, gã mơ màng nghĩ vậy, lại vuốt mặt, trở mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Cửa sổ nơi chủ viện vốn không khóa chặt, bị một cơn gió mạnh mang theo mưa ẩm phá tan, rèm che tung bay phơ phất, cuốn theo hơi nước ướŧ áŧ, lả lướt như những nàng thiên nữ đang ca múa.
Nhưng Lý Nguyên Mẫn chẳng còn sức đâu mà bận tâm đến những điều ấy, cả người y như thể mới vớt ra từ trong nước, tóc mái đen huyền của y ướt nhẹp, dính vào trên đôi gò má trắng nõn, một giọt mồ hôi như sương sớm chảy từ bờ trán lướt xuống, y mở đôi mắt đã ướt nhẹp, mơ màng nhìn người kia, sau đó lại nhắm hai mắt lại, tựa như dâng hiến chính mình.
Đôi mắt Nghê Liệt đỏ bừng, hắn bị dáng vẻ này của y mê hoặc điên đảo rồi, tại sao trên đời này lại có người như vậy, chỉ một ánh mắt của y đã khiến hắn hồn phi phách tán, khiến cho hung tính lẫn tình yêu của hắn đều trào dâng điên cuồng.
Hắn như một con hung thú từ thời thượng cổ, tuy đã bị ngón tay ngọc của thần linh điểm hóa, nguyện che giấu răng nanh quỳ xuống dưới chân của thần, nhưng lại trắng trợn mà mơ ước, dám càn rỡ phun ra chiếc lưỡi xấu xí, liếʍ láp đóa sen thánh khiết mà thần phật đang ngồi.
Y là tín ngưỡng của hắn, là vị thần đang độ hóa hắn.
Linh hồn, tinh phách của hắn đều vĩnh viễn thuộc về y, đến cùng trời cuối đất, đến khi chết mới thôi.
Đến tận sau nửa đêm, mưa ngớt, cả đất trời bỗng nhiên yên tĩnh lạ kỳ, dần dần, tiếng ếch bắt đầu kêu, mặt trăng ló dạng khỏi mây, tỏa ánh sáng tựa vĩnh hằng.
Đằng sau tấm rèm che, hương thơm nồng nàn vấn vít, khác hẳn với cái thoang thoảng như có như không lúc thường. Nghê Liệt hít sâu một hơi, vui vẻ nghĩ, những ngào ngạt này là vì hắn mà tuôn ra, thông qua những giọt mồ hôi như sương sớm, tràn ra từ làn da thịt trắng nõn nà, chỉ vì một mình hắn mà tỏa hương.
Sự thỏa mãn trước nay chưa từng có tràn ngập khắp con người hắn, từ thân thể cho đến tận nơi sâu xa, cạn khô trong linh hồn.
Hắn ôm sát y, "Muốn tắm rửa không?"
Lý Nguyên Mẫn khẽ lắc đầu, nép vào người đối phương, y cảm thấy có chút lạnh.
Nghê Liệt thuận thế để y tựa đầu vào cổ mình, hắn cúi đầu, lại hít một hơi sâu, thưởng thức mùi thơm từ làn tóc người kia, rồi cúi đầu hôn nhẹ, Lý Nguyên Mẫn ngẩng đầu, nghiêng người đón lấy nụ hôn kia, môi chạm môi.
"Người có khó chịu không?" Nghê Liệt hỏi.
"Không sao." Đầu ngón tay Lý Nguyên Mẫn chạm vào chiếc cằm với những đốm râu hơi sần sùi của hắn, sau đó lại vùi mặt vào chiếc cổ ấm áp: "Có hơi đau."
Cổ họng Nghê Liệt nghẹn lại, khàn tiếng: "Là do ta quá vội vã."
Lý Nguyên Mẫn biết hắn đã rất khắc chế rồi, nhưng thanh niên đương lúc cuồng nhiệt thì có thể nhẫn nại được bao lâu đâu. Đang định an ủi hắn vài câu, người thanh niên cao to kia đã ngồi dậy, xốc lên lớp chăn mỏng manh, cúi người kiểm tra.
Sau một lúc lâu, một âm thanh rầu rĩ vang lên: "Hơi sưng."
Hắn lập tức nhảy xuống giường, tìm kiếm một lúc, sau đó mang một chiếc khăn ấm đến, rồi cẩn thận từng li từng tí mà đỡ lấy chân y. Lý Nguyên Mẫn không ngăn cản hắn, chỉ thỉnh thoảng nhíu mày, ra chiều nhức mỏi. Sau khi xong xuôi, Nghê Liệt lại bò lên giường, ôm eo y, vùi đầu vào trong cổ y. Người đàn ông cao to, mặt mày lạnh nhạt rắn rỏi này bây giờ lại trông giống hệt một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, trốn vào l*иg ngực y.
"Điện hạ..."
Lý Nguyên Mẫn nghe ra được sự ủ rũ trong lời hắn, không biết vì sao, trái tim lại càng yêu thương, bèn vuốt ve chiếc gáy của hắn.
"Đừng lo... Nghe nói lần đầu tiên, sẽ hơi đau một chút."
Y lại lay đầu Nghê Liệt, như đang dỗ dành tỉ tê với một đứa trẻ: "A Liệt, là ta cam tâm tình nguyện."
Y tự ý thay đổi số mệnh của hắn, ràng buộc cuộc đời hắn với nhân sinh của chính mình, nương tựa vào nhau, phúc họa cùng chịu. Cả đời này, chẳng còn ai có thể khiến y cam tâm tình nguyện hy sinh hết thảy như thế. Chỉ cần A Liệt của y muốn, thì y sẽ cho; tất cả những gì y có, y đều sẽ trao cho hắn.
Đối diện với đôi mắt dịu dàng kia, trái tim Nghê Liệt lại lần nữa rung động, trong lòng hắn xót xa, không kìm lòng được mà rướn người về phía y, trán cham trán, để hương thơm êm dịu của y ôm trọn hắn, chóp mũi cả hai cọ vào nhau, như hai con thú nhỏ đang an ủi lẫn nhau.
"Điện hạ..." Không biết bao lâu, Nghê Liệt rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn hít hà hương thơm trên người y, giống như một chú chó nhỏ, "... Người thơm quá."
"Vậy ư?" Ước chừng là từ nhỏ đến lớn đã nghe quen, Lý Nguyên Mẫn không cảm thấy mùi hương trên người mình có gì đặc biệt, nhưng y thấy được là Nghê Liệt rất yêu thích, thường sà vào người y cọ ngửi, khóe miệng y cong lên: "Có lẽ là bẩm sinh từ trong bụng mẹ. Mẫu thân ta... nghe nói cũng giống vậy."
Người con gái Tây Vực kia được vị hầu tước mang dã tâm bừng bừng đưa vào kinh, dâng hiến cho kẻ tôn quý nhất thiên hạ. Nàng trở thành một món đồ chơi đẹp đẽ. Thể chất như vậy, đối với kẻ bề trên mà nói, chẳng qua chỉ khiến người ta thêm phần hứng thú mà thôi.
Y rất vui mừng, cơ thể khác biệt của y được một người quý trọng, được chở che như bảo bối, được người kia ôm ấp cẩn thận trong l*иg ngực, ve vuốt dịu dàng. Nghĩ vậy, bèn dịu giọng hỏi:
"A Liệt, vừa rồi... Ngươi có thích không?"
Hô hấp của Nghê Liệt hơi ngưng lại, trong lòng hắn gào thét, sao có thể không thích, hắn yêu thích cực kỳ, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cực lạc như vậy, là y trao cho hắn.
Hắn chống tay, ngồi dậy, tay còn lại vuốt ve gương mặt Lý Nguyên Mẫn, rồi chẳng nói chẳng rằng mà cúi người xuống, lấp kín đôi môi mềm mại thơm tho của y.
***
Cộc cộc cộc, Nghê Anh cầm chuôi kiếm gõ cóc cóc lên ba cái đầu thập thò đằng trước, đám thanh niên vốn đang nhìn trộm đến ngẩn ngơ lập tức kêu la oai oái, quay đầu lại, xấu hổ nhìn Nghê Anh.
Nghê Anh phì cười: "Ai bảo mấy người nhìn lung tung! Nếu Tổng chưởng thấy được, coi chừng ổng lột da mấy người!"
Các thiếu niên ra vẻ sợ hãi: "A Anh, không được!"
"Bà nội tôi ơi, thương tình tha cho chúng ta lần này đi."
"Nữ hiệp, nữ hiệp tha mạng!"
Nghê Anh giơ tay ngoắc ngoắc, lông mày nhướng một cái, ra hiệu, ai nấy thấy vậy đều lộ ra vẻ khó xử, sau một lúc, lại liếc nhìn nhau: "Được được được, lần sau ra ngoài sẽ dẫn theo cô."
Nghê Anh vui vẻ, "Thành giao."
"Nhất định không được mách lẻo đâu đấy." Cậu nhóc đi đầu cảnh cáo.
"Cút cút cút!" Nghê Anh không kiên nhẫn mà khoát tay.
Các thiếu niên yên tâm rời đi, Nghê Anh thuận tay múa vài đường kiếm, rồi mới tra kiếm vào trong vỏ.
Nàng nhìn theo phương hướng ban nãy, bên dưới bầu trời trong xanh, Lý Nguyên Mẫn đang xắn tay áo chăm sóc cho một cây kim quế trong viện.
"Điện hạ ca ca đang làm gì đấy..." Trong lòng nàng nói thầm, nàng biết rõ ba thằng nhóc vừa rồi đang nhìn lén điện hạ ca ca. Có điều, nàng chẳng hề khắc nghiệt đến nỗi không có tình người như ông anh mình, yêu thích cái đẹp là thiên tính của con người, huống chi nàng cũng thích ngắm. Chỉ có điều, dạo này nàng thấy điện hạ có hơi khang khác.
Trong đầu óc khô khan của nàng không nghĩ ra được thơ từ nho nhã gì, chỉ cảm thấy rằng điện hạ ca ca bây giờ còn xinh đẹp hơn trước kia nữa.
Môi của y đỏ thắm, căng mọng ướŧ áŧ, gò má trắng như tuyết nay lại điểm thêm hồng, trông giống như một đóa hoa xuân tháng ba, tuy không quá yêu mị nhưng lại rất đỗi mê người. Đôi mắt y có cái trong khiết dịu dàng của nước, nhưng không biết do duyên cớ gì, khóe mắt như mang theo làn sương ẩm. Mỗi một ánh nhìn của y, đều khiến người ta không rời mắt được.
Nàng đương nhiên không biết, ông anh trai tưởng như mặt lạnh bạc tình của nàng đã ngày đêm tưới tắm tẩm bổ y như thế nào, để diễm sắc của y càng thêm nở rộ như hôm nay.
Nàng chỉ biết xuất thần mà than thở: "Sao điện hạ ca ca lại có thể xinh đẹp như thế..."
Đêm tối sập xuống, lương y trong phủ tự tay bưng một bát thuốc đen vào phòng.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, như những chiếc bóng trắng nhạt đang lắc lư.
Lý Nguyên Mẫn không nói hai lời, lập tức bưng bát uống sạch.
Người thầy thuốc có hơi chần chờ, chậm chạp thu dọn bát.
Lý Nguyên Mẫn bưng trà thơm lên súc miệng, thấy ông cứ ngần ngừ mãi, cảm thấy kỳ lạ: "Tiền thúc, sao hôm nay người lại tự mình bưng đến đây?"
Tiền thúc đã hơn sáu mươi tuổi, là người thành thật nhân hậu, Lý Nguyên Mẫn rất kính trọng ông. Sáu năm trước, trong một lần giặc Oa làm loạn, Lý Nguyên Mẫn đã cứu ông. Người nhà ông cụ đều đã mất mạng dưới tay giặc cướp, chỉ còn mình ông sống sót. Lý Nguyên Mẫn thấy y thuật của ông tinh xảo, bèn giữ lại, để ông trở thành lương y của vương phủ.
Tiền thúc ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Điện hạ, thuốc tránh thai này tính hàn, nếu dùng nhiều, sau này e rằng sẽ không thể có con được nữa, người..."
Lý Nguyên Mẫn rốt cuộc hiểu rõ những băn khoăn của ông, nhưng y vẫn ngắt lời: "Ta đã nghĩ kỹ, ngài đừng khuyên nữa."
Y lấy khăn lau miệng, sau đó thành khẩn nói: "Tiền thúc, ngài nhất định phải giữ bí mật việc này giúp ta, tuyệt đối không được tiết lộ với người thứ ba... Sau này cũng đừng nói lại những lời này nữa."
"Lão nô hiểu rồi." Biết việc này khuyên mãi cũng không thay đổi được gì, ông lão thở dài, "Điện hạ, lão nô đi."
Tiền thúc vừa rời đi, Nghê Liệt lại lặng lẽ tiến vào.
Hắn cau mày quan sát y: "Điện hạ sinh bệnh ư?"
"Không phải." Lý Nguyên Mẫn mỉm cười, đáy mắt long lanh, "Do những người khác đều đang bận nên Tiền thúc tự mình đưa thuốc tới."
Nghê Liệt yên tâm, hắn biết hằng ngày Lý Nguyên Mẫn đều phải uống thuốc bổ để bồi dưỡng cơ thể, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn ngắm y.
Không biết là do duyên cớ gì, gần đây, hắn cảm thấy y càng thêm quyến rũ, non mềm, giống như một thức quả mọng thơm tho nhiều nước.
Vốn định để y nghỉ ngơi một hôm, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của y lại không nhịn được mà đến gần, hai tay chống lên hai thành ghế tựa, rồi cúi người xuống hôn y.
"Điện hạ..." Hắn nóng bỏng ngậm lấy môi y, ý đồ rất rõ ràng, "Điện hạ..."
Người trước mắt như nguyện mà choàng tay qua cổ hắn, hắn nhào người tới, bế người kia lên rồi đi thẳng vào trong màn.