Chương 6: Ta mới là kẻ ngốc

Lão đầu: “Ngươi tự cầu phúc đi.”

Sở Chiêu Du cứ lôi kéo ông mãi không tha.

Lão đầu thoát khỏi Sở Chiêu Du dễ như trở bàn tay, nhưng ông còn kiêng kỵ kẻ ngốc bên cạnh, nhân tiện nói: “Ta châm cho hắn vài châm, cho hắn hoàn hồn, được chưa?”

“Được.” Sở Chiêu Du mạnh miệng, khó khăn đồng ý, y ôm lấy Tiểu Hắc, đè cổ hắn lộ ra cho lão đầu, “Hay ngươi luyện qua trên người mình trước?”

“Ngươi có thể hoài nghi trí nhớ của ta, nhưng không thể hoài nghi y thuật của ta!” Ngân châm trong tay lão đầu lóe lên, đi vào trong tóc Tiểu Hắc.

Sở Chiêu Du vội hỏi: “Tiểu Hắc, có đau không?”

Tiêu Hành phản ứng chậm chạp, Sở Chiêu Du coi như đau, người này ý chí sắt thép, đau cũng không nói, vì vậy đưa ánh mắt đến trên tay lão đầu.

Lão đầu ra tay rất vững vàng, hạ một trận chín cái ngân châm, lúc thu ngân châm, tay ông hơi chảy mồ hôi.

Gặp nhiều sóng to gió lớn, tình huống ghim kim nguy hiểm gấp trăm lần thế này không phải là không có, Sở Chiêu Du không nói gì, lão đầu lại cảm giác bản thân đang chữa bệnh cho sủng phi, hoàng đế bên cạnh đang nhìn, không cẩn thận sẽ mất đầu.

Trong lòng ông thở dài, vậy mới nói kinh thành hung hiểm, ông không muốn vào. Mấy năm qua có vài nhóm người luân phiên tìm ông, trong đó có cả Nhiếp chính vương. Chữa bệnh cho quyền quý rất phiền, dù rách rưới hành tẩu giang hồ, cũng không muốn dính líu mấy chuyện tranh đấu hư hỏng này kia.

Nếu tâm tình tốt, gà nướng ngon, đối phương vừa mắt, cũng có thể trị một chút.

Hạ mấy châm, Tiêu Hành về lại trạng thái trước khi đau đầu lần gần nhất, tuy chẳng biết gì, tùy tiện thả trên đường sẽ bị bọn buôn người lừa đi đào than, nhưng ít nhất không ngốc hẳn.

Lần này Sở Chiêu Du tin lão đầu có thể chữa khỏi cho Tiểu Hắc, tuy y vừa lấy ra toàn bộ gia sản, nhưng chỉ dám ôm ý nghĩ còn nước còn tát.

Hắn ngẩng mặt, mặt mũi thập phần ôn hòa, phảng phất như đã biến thành một người khác.

Lão đầu nhìn mà than thở, nhìn chăm chú đai lưng Tiêu Hành, nói thầm: “Tiểu tử ngươi lại nhặt được một người vợ tốt.”

Trước khi đi ông tốt bụng nhắc nhở Sở Chiêu Du một câu: “Trước khi hắn tỉnh không được rời khỏi hắn.”

Đại ngốc này nhìn sơ thì biết quyền cao chức trọng, rất giàu, lão đầu không muốn giao thiệp cùng quyền quý, nhìn hắn ngu ngốc, mới nguyện ý ra tay.

Còn vị bên cạnh đại ngốc… Không phải người ngốc, là tâm nhãn ngốc.

Lão đầu đi rồi lại lo lắng vô cùng, lo lắng đại ngốc tỉnh lại, tiểu ngốc bị xem là cám bã chi thê rồi bị vứt bỏ.

Không phải trong thoại bản toàn viết như vậy sao?

Cái tâm lí nữ nhi gả đi kiểu qq gì thế này? Lão đầu xoa xoa cánh tay nối da gà, liên quan đến ông chắc!

Không còn lão đầu và Sở Chiêu Du gào to, trong rừng lập tức yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức Sở Chiêu Du có thể nghe rõ nhịp tim đập của chính mình.

Một chút, một chút, tựa như tiếng trống.

Tiêu Hành không hiểu Sở Chiêu Du cùng lão đầu đàm luận chuyện gì, nhưng nhìn Sở Chiêu Du mím môi cau mày suy tư, tim không khỏi thắt chặt.

Muốn nhìn Sở Chiêu Du cười, y cười lên rất đẹp, còn đẹp hơn bồ tát trong miếu Thiên Sơn.

Là Sở Chiêu Du nói cho hắn biết, trong miếu cung phụng bồ tát, nhưng nửa đêm hắn đau tỉnh, dưới đài hoa sen đau đến không muốn sống, bồ tát không thể giảm bớt nỗi đau của hắn, Sở Chiêu Du có thể.

Sở Chiêu Du dư quang thấy Tiểu Hắc trừng trừng, nháy mắt càng chột dạ, y nhìn trời, phiền muộn lấy giày nghiền lá.

Hai con chuồn chuồn lơ đãng bay qua, Sở Chiêu Du bỗng nhiên tỉnh ngộ … kính nể sinh mệnh, tôn trọng quy luật tự nhiên.

Y chỉ vào hai con chuồn chuồn lớn một trên một dưới dính nhau, một tay khác kéo ống tay áo Tiểu Hắc, ngón tay trắng như ngọc chỉ theo chuồn chuồn, hưng phấn: “Tiểu Hắc, mau nhìn!”

Một đạo chưởng phong ác liệt xẹt qua, vợ chồng son chuồn chuồn rơi trên đất.

Sở Chiêu Du: “…”

Chết thảm quá, Sở Chiêu Du cảm động lây.

Tiêu Hành khom lưng nhặt hai con chuồn chuồn lên, đưa cho Sở Chiêu Du, mắt lộ ra nghi hoặc: “Nhỏ, không đủ ăn.”

“…”

Thật ra không trách Tiểu Hắc được, đoạn đường này, phàm là đồ vật có thể làm cho Sở Chiêu Du lộ ánh mắt hưng phấn, đồng thời bám vào Tiểu Hắc rồi nhìn, chỉ có các loại đồ ăn sơn dã, tiếp theo là bảo Tiểu Hắc đi bắt.

Tiêu Hành tập ra phản xạ có điều kiện với sự dạy bảo của Sở Chiêu Du, chỉ cần Sở Chiêu Du muốn, không nói hai lời tiên hạ thủ vi cường.

Sở Chiêu Du đào một cái hố trong đống lá khô, bi thống an táng vợ chồng son.

“Huhuhu, đây là tiên sinh khai sáng ngươi.”

Tiêu Hành khoanh tay đứng bên cạnh, không hiểu Sở Chiêu Du đang làm gì, lúc này hắn chọn yên lặng, đa số tình huống Sở Chiêu Du sẽ chủ động giải thích.

Sở Chiêu Du không thể làm gì khác hơn là nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lên!

Bảo tàng thiên nhiên!

Hai con không biết là chó hoang hay chó nhà, con lông màu nâu đậm lớn hơn, đặt trên thân một con chó lớn màu vàng.

Tiêu Hành vừa muốn ra tay, Sở Chiêu Du tay mắt lanh lẹ ngăn cản tay hắn, vừa vặn cùng hắn mười ngón đan xen, y nắm năm ngón tay, phân phó nói: “Xuỵt, nghiêm túc nhìn cho ta.”

Một lúc lâu, Sở Chiêu Du cảm thấy lòng bàn tay đều nóng lên, y đỏ mặt hỏi: “Thấy gì?”

Tiêu Hành nhìn chằm chằm không chớp mắt nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, rốt cục bắt được một từ ngữ mơ mơ hồ hồ, nhanh chóng nói: “Hai con chó.”

Hắn mím môi, xem sắc mặt Sở Chiêu Du không dám nói nhiều, chỉ có thể chính trực mà nhìn đáy dốc.

Sở Chiêu Du: “…” Ở đây nãy giờ, y đang dạy Tiểu Hắc nhận thức động vật.

Vẫn phải tự lực cánh sinh.

Sở Chiêu Du tâm tình trầm trọng tìm được căn nhà tranh bỏ đi ở chân núi, có thể chủ nhân chuyển nhà, cũng có thể đây chỉ là nơi ở tạm của thợ săn. Nói chung bây giờ y không có tiền ở khách sạn, bởi vì chuyện lát nữa sẽ làm, cũng không tiện đi tá túc nhà người khác, thậm chí không quan tâm đến việc xâm nhập gia cư bất hợp pháp.

Trong thiên hạ, đâu cũng là đất của vua.

Ta không hoảng.

Trẫm không hoảng.

Sở Chiêu Du mặc niệm hai lần, nhặt một cái bát vỡ ở trong góc. Thuốc lão đầu đưa chia làm ba lần cho Tiểu Hắc uống, trước sau một lần, sau một tháng uống lần thứ ba.

Sở Chiêu Du nhìn cái bát bẩn thỉu, thôi, Tiểu Hắc nhìn cũng rất thô, không cần pha với nước, ăn luôn cũng được.



Y vừa bắt đầu đã sợ Tiểu Hắc không phối hợp.

Rất nhanh y phát hiện mình lo thừa rồi, thừa đến mức y hoài nghi Tiểu Hắc có phải là giả heo ăn hổ.

Tiếp đó y bắt đầu lo lắng việc khác.

Chắc Tiểu Hắc là tử sĩ cao cấp, đai lưng phi thường phức tạp, bảo đảm lúc làm nhiệm vụ quần áo không đột nhiên rớt, không có sơ hở nào. Sở Chiêu Du mạnh bạo cởi đai lưng, giống như khóa mật mã, con ngươi trắng đen rõ ràng rưng rưng, dữ dằn chất vấn: “Y phục của mình mà còn không biết cởi? Cho ngươi tức chết thôi.”

Tiêu Hành vô tội gảy nút buộc, động tác giữa ngón tay có chút cấp thiết, hai ngón tay sờ lề của đai lưng, gân xanh nổi lên, âm thầm dùng sức.

Muốn cứng rồi?

Sở Chiêu Du “Ba” một tiếng hất tay hắn ra, biện pháp đơn giản như vậy y còn không nghĩ tới sao? Còn không phải là vì bọn họ nghèo đến mua không nổi bộ y phục thứ hai.

Tiêu Hành phát hiện mình làm sai, thu tay về, mi tâm hơi nhíu, đôi môi nhếch, thái dương toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Sở Chiêu Du cúi đầu suy tư, vừa ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc nhăn mày, trái tim nhất thời căng thẳng.

Không phải là bắt đầu nhức đầu chứ? Đây là cơ quan kiểu gì, rõ ràng y cảm thấy phương pháp đúng rồi, nhưng lại không mở ra, khiêu chiến sự nhẫn nại của y.

Tâm lý quýnh lên, linh quang trong đầu lóe lên, Sở Chiêu Du thay đổi góc độ thủ thế, tự tìm ra quy luật, “Đát” một tiếng vang nhỏ, thắt lưng màu đen rơi xuống đất.

Cơ quan tử thủ đai lưng lại thiết kế kĩ càng, khiến Sở Chiêu Du hoảng hốt như mình đang chà đạp hoàng hoa đại khuê nữ.

Mặt mày hớn hở, tin chắc là dựa vào kiến thức phong phú về máy móc mới giải được đề khó, Lỗ Ban phải nhận y làm đệ tử mới được.

(Lỗ Ban, tên thật Công Du Ban, thợ thủ công người nước Lỗ đầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.)

Tiêu Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, giải trừ được chướng ngại to lớn nhất, hắn theo bản năng muốn ôm Sở Chiêu Du, ôm người trong tay, chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, dâng trào một luồng kích động không biết phát tiết thế nào, không thể làm gì ngoài nhìn Sở Chiêu Du, trong ánh mắt đen lộ ra cảm xúc sâu không lường được.

Sở Chiêu Du tê cả da đầu, ánh mắt né tránh, động tác bắt đầu lề mề.

Trước đây y cảm thấy Tiểu Hắc khác với người thường, thời điểm cao trào như này y lại càng không dám.

Tiêu Hành cầu giúp đỡ bị lơ, trên mặt không khỏi lo lắng, hắn có chút đau đầu, mà không phải đau do cổ độc phát tác phệ não hút tủy.

Sở Chiêu Du nhìn, lông mày Tiểu Hắc nhăn lại, không thể không nhanh hơn.

Tiêu Hành chậm rãi chớp mắt, suy tư.

Tiếp đó, Sở Chiêu Du chậm lại, Tiêu Hành liền nhíu mày, Sở Chiêu Du nhẫn tâm cởϊ qυầи áo… Đặc biệt phù hợp bản chất con rối nhỏ kiếm sống dưới tay Nhiếp chính vương.

Còn chân ướt chân ráo, Sở Chiêu Du mơ hồ cảm thấy mình bị gài bẫy.

Nhưng là Tiểu Hắc thì biết cái gì?

Này vẫn chưa xong, khó khăn nhất với Sở Chiêu Du là chỉ đạo kỹ thuật.

Chuyện này là sao, thứ cho y nói thẳng, trước khi Tiểu Hắc mất trí nhớ chắc chắn là cẩu độc thân không hơn không kém! Nhìn chừng hai mươi tuổi, không biết gì hết!

Sở Chiêu Du tâm lý mạnh mẽ phun tào.

Vốn định dạy đến đây thôi, Sở Chiêu Du mặt đỏ tới mang tai vụng về làm mẫu.

Rõ ràng là vấn đề của phu tử, Sở Chiêu Du lại trách học sinh không có thiên phú.

Không thể tự học thành tài à!

Cuối cùng Sở Chiêu Du vò đã mẻ chẳng sợ sứt mà nhắm mắt lại: “Đánh lửa theo cách ta đã dạy ngươi đi.”





Mặt trời lặn mặt trăng lên, Bắc đẩu le lói, Tử Vi tinh động, Đông Phương hừng đông.

Sở Chiêu Du hơi thở mong manh, nghĩ: “Ta mới là kẻ ngốc.”