Trịnh Triết Bình cuối cùng cũng chờ đến khi thanh niên chịu dừng động tác gõ bàn phím, xoay người về phía mình.
"Bây giờ cậu rất thích kết bạn qua mạng?" Nhìn màn hình, giọng Trịnh Triết Bình bình bình, mơ hồ có sự phẫn nộ cố nén.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Hiện tại hắn là bạn thân nhất của tôi."
Trịnh Triết Bình khẽ thở dài một cái, nhẹ đến nỗi đối phương không biết có phát hiện không? "Cậu tiếp xúc quá thường xuyên với người không rõ thân phận như thế, chẳng lẽ cậu không lo lắng..."
"Anh Bình, hắn chưa gặp tôi cũng chưa từng nghe giọng của tôi, hắn sẽ không biết tôi là ai." Thanh niên mở hộp giấy, thấy Trịnh Triết Bình mang đến hambuger làm đồ ăn khuya cho đỡ buồn miệng, đối mắt lập tức tràn ra ánh sáng lấp lánh.
"Còn nữa hắn cũng không phải người không rõ thân phận. Hắn là tác giả truyện tranh, tôi rất thích đọc truyện tranh của hắn."
Vừa rồi còn biết số điện thoại di động của hắn.
"Dù sao cậu hiểu ý tôi..." Trịnh Triết Bình mặc dù thích giảng đạo, vẻ mặt chứa tia không nỡ, "Tôi biết cậu ủy khuất."
"Không! Trừ vấn đề cái bụng tương đối không tiện, cuộc sống bây giờ cũng không có gì kén chọn. Ngủ đến tự nhiên tỉnh, nói chuyện tán gẫu tới tự nhiên nằm bò, cũng không ai quản tôi, chỉ cần không ra khỏi cái nhà này, thích làm gì thì làm đó, không khác gì con sâu gạo, cũng coi là cuộc sống hạnh phúc như heo rồi.
"Cậu..." Anh càng biểu hiện ung dung, trong lòng Trịnh Triết Bình lại càng thấy đau, cuộc sống chỉ giới hạn trong không gian hình vuông lạnh lẽo này, thế nào có thể sống tốt? "Cậu như thế tôi thật sự rất lo lắng... Trước kia tôi đã nói..."
"Anh Bình, chuyện ra nước ngoài đừng nói nữa." Thanh niên nhún nhún vai, biểu tình không hứng thú với chủ đề này, mà là hứng thú dạt dào cắn một miếng lớn hambuger.
Lúc này cửa trực tiếp bị từ bên ngoài mở ra.
Một người khác có chìa khóa căn nhà này, có thể tùy ý ra vào.
"Sao trễ như vậy cậu vẫn tới?" Trịnh Triết Bình nhìn người đến, có chút bất ngờ.
"Em muốn đến." Giọng điệu đương nhiên, Phương Ánh Duy tháo kính râm, không nhìn Trịnh Triết Bình, vòng qua hắn đi về phía thanh niên mông còn dính trên ghế máy tính.
"Đây là trà sữa cà phê, anh thích nhất uống." Cậu cúi người xuống, đưa đồ uống có thanh niên trên ghế.
Thanh niên mỉm cười liệt nhận lấy đồ uống ngọt lạnh, ngậm ống hút uống từng ngụm.
Hôm nay tự nhiên có lộc ăn như vậy! Thanh niên dễ dàng thỏa mãn cười rất đáng yêu.
"Còn có mấy món này đều là món anh thích, lát nữa em bỏ vào tủ lạnh, ngày mai anh cho vào lo vi sóng hâm lên là ăn được. Đây là sách mới xuất bản và tạp chí, còn có DVD, em để ở đây." Tiện tay để cái túi lớn cầm trong tay lên bàn máy tính.
"Tiểu Duy, anh yêu em chết đi được!" Thanh niên hết sức vui mừng, giang tay ôm Phương Ánh Duy.
Phương Ánh Duy để thức ăn vào tủ lạnh, quay lại đã kéo thanh niên ngồi lên sô pha nói chuyện phiếm.
"Tháng sau phải đến Vancouver ghi hình cho album tiếp theo, dự trù phải ba tuần, nhưng trước khi đi, em sẽ tận lực đến thăm anh." Phương Ánh Duy vừa uống đồ uống, vừa ngắm người bên cạnh mặt mày vui vẻ.
"Ây da! Nếu em tới thường xuyên quá, sẽ có scandal đó." Thanh niên một tay chống cằm nhìn cậu, trêu ghẹo nói.
"Không có vấn đề đâu. Người ta thích viết thế nào thì viết thế ấy. Dù sao sức tưởng tượng của mấy người đó phong phú lắm, để bọn họ nghĩ ra nhiều chủ đề để vẽ chuyện cũng không tệ."
"Tiểu Duy!" Trịnh Triết Bình nhăn mặt.
"Em biết rồi. Em đùa giỡn chút thôi." Phương Ánh Duy nhún nhún vai với Trịnh Triết Bình, một vẻ không quan tâm. Sau đó chuyển hướng sang thanh niên, sắc mặt giọng điệu trở nên mềm mại, "Anh Bình đều nói anh ấy sẽ sắp xếp dời tiêu điểm, cho nên bên này anh cũng không cần tận lực tránh hiềm nghi."
Phương Ánh Duy không hoan nghênh mình, Trịnh Triết Bình giỏi nhìn người rất thức thời đứng lên về trước, chẳng qua trước khi đi lại lưu luyến nhìn thanh niên mấy lần.
"Tiểu Duy lại đây, hôm nay em bận cái gì?" Thanh niên thân thiết kéo tay Phương Ánh Duy, cùng nhau nửa nằm trên đầu giường, tư thế hoàn toàn thả lỏng.
"Cả ngày hôm nay đều họp, họp với chủ quản công ty đĩa nhạc, họp với producer."
Quảng bá kết thúc, cậu vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, album tiếp theo đã như dầu sôi lửa bỏng bắt đầu công việc nhận bài hát và sản xuất, sắp phải vào phòng thu âm rồi
Thanh niên một tay tựa sau gáy, một tay theo thói quen vuốt ve tóc Phương Ánh Duy, sau đó đi xuống, nhẹ nhàng chụp ở vị trí gáy, đầu ngón tay vừa như đấm bóp vừa như trấn an xoa bóp trên da thịt.
"Em không thích anh ta." Phương Ánh Duy bĩu môi, dứt khoát nghiêng người nằm xuống giường xuống, nũng nịu tựa đầu lên đùi thanh niên.
Biết cậu đang chỉ ai, thanh niên thử khuyên bảo cậu, "Anh biết em không thông cảm cho anh ta, nhưng mà..."
"Chúng ta không cần nói tới anh ta..." Phương Ánh Duy ngắt lời anh, ánh mắt có chút mờ mịt, thấp giọng nói: "Anh hát cho em nghe, em muốn nghe anh hát."
Cổ được đấm bóp vừa phải rất là thoải mái, tiếng hát nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai rất trầm thấp êm tai. Giống như ở bên tai, có người dùng giọng nói thật cảm tình khẽ kể cho mình câu chuyện đầy xúc động, mỗi một câu phác họa trong đầu hình ảnh sinh động...
Phương Ánh Duy vốn đã rất mệt mỏi, dưới không khí thoải mái này rất nhanh ngủ mất.
Từ Vũ Diệp nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn màn hình.
Hắn đã kiểm tra mail, xem vài tin tức trên mạng, còn đứng dậy đi tắm. Nhưng MSN vẫn không có động tĩnh.
Mặc dù Trầm Mặc kêu mình có thể không cần chờ cậu, nhưng hắn không biết mình kiên trì cái gì, cứ nhất quyết phải chờ đến khi người trở lại mới cam lòng đóng lại máy tính bò lên giường?
Nội tâm hắn càng mãnh liệt mong đợi, lúc nào Trầm Mặc mới biết gọi điện thoại cho mình? Giọng nói của cậu... sẽ như thế nào?
Sẽ giống như Phương Ánh Mân, dễ nghe vậy sao?
Tiêu rồi! Bây giờ hắn lúc nào hắn cũng so sanh Trầm Mặc với Phương Ánh Mân, tiếp tục như vậy...
Hắn biết mình càng ngày càng quan tâm Trầm Mặc, mặc dù bọn họ chưa từng thấy mặt nhau, thế nhưng tình cảm tràn lan cũng đã là thứ hắn không cách nào bóp ngừng rồi.
Hắn không tự chủ lại nhìn hình ảnh quảng bá của Phương Ánh Mân, kẹp trên bàn.
Mâu thuẫn!
Cảm giác trong lòng chứa hai người, một người là lỗ hỗng mãi mãi trong lòng hắn, một người thì lấy tốc độ không cách nào dự đoán mà bành trướng, lỗ hổng vẫn không có tư thế khép lại hoặc co nhỏ.
Có lẽ nghĩ thông một chút hắn có thể không cần để ý Phương Ánh Mân, đây chỉ là tình yêu đơn phương cũng là thầm mến, mà đối phương cũng đã không còn trên đời này nữa, giữa bọn họ vốn cũng không có gì để mong đợi, càng không thể nào có bất kỳ kết quả gì, nhưng khi nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại càng khó chịu hơn.
Nếu như hắn nói cho Trầm Mặc, mình thích cậu, cậu sẽ phản ứng thế nào? Dù cậu tiếp nhận mình, nhưng khi cậu phát hiện trong lòng mình thật ra còn chôn giấu một người khác, cậu sẽ có cảm nhận như thế nào?